Chương 58 : Vô Đề
Nghe câu hỏi của Trần Trường Xuân, Hắc Y Nhân gật đầu thừa nhận, vốn muốn đáp lời nhưng lúc này Triệu Bá bỗng nhiên chen ngang nói :
" Đúng vậy, thì sao ? "
Giọng điệu giống như khi Trần Trường Xuân nói.
Khác biệt một chút chính là thần sắc của hắn lúc này vô cùng kiêu ngạo, tựa hồ có Ninh Vương chống lưng hắn chính là trời, không cần phải xem trọng hay nhìn sắc mặt của ai, kém chút nữa trên mặt đã hiện ra câu " Ngươi tốt nhất quỳ xuống xin tha, bổn vương hay bổn vì đó sẽ tha cho ngươi một mạng."
Kiêu căng chó khó mà sánh bằng.
...
Gặp cảnh này Trần Trường Xuân cười, đúng vậy cười to vô cùng, ánh mắt tựa như nhìn kẻ ngốc mà nhìn Triệu Bá.
Ninh Vương sáng sớm hắn vừa g·iết một tên, bây giờ Triệu Bá cùng đám chó săn của hắn lại ỷ vào Ninh Vương ý đồ khuất phục Trần Trường Xuân, khiến cho hắn cho hắn nghe tên mà sợ mất mật buông binh khí đầu hàng.
Chẳng lẽ hắn định lấy t·hi t·hể Ninh Vương ra uy h·iếp Trần Trường Xuân ?
Lấy thi đè người hay gì ? Đây chẳng phải chuyện cười sao ?
...
Chỉ có điều, Trần Trường Xuân không kiêng kị Ninh Vương nhưng Tô Minh Nguyệt thì lại có.
Nàng cũng không phải sợ Ninh Vương sẽ g·iết nàng, mà là lo lắng an nguy của Trần Trường Xuân cùng với ba đứa con.
Tuy nhiên, nếu phải phân lo lắng ai hơn thì mẫu tính của nàng chiếm trên hết thảy, chủ yếu vẫn là lo an nguy ba đứa nhỏ mà thôi.
Nghe có vẻ hơi lạ, người chung sống với mình cả đời không phải là phu quân sao ? Đã như vậy thì sao lại lo lắng cho con nhiều hơn ?
Có ít người không hiểu sẽ thấy là lạ.
Nhưng thực ra lại không lạ chút nào, bởi vì làm gì có phụ mẫu nào mà không thương con cái của mình, nhiều người thậm chí không để tâm đến tính mạng của mình chỉ lo mỗi con.
Cũng chẳng đâu xa trước mắt liền có một người như vậy, chính là Tô Minh Nguyệt.
" Phu quân, ngươi..."
Mang theo tâm tình lo lắng, Tô Minh Nguyệt nhìn bóng lưng Trần Trường Xuân nói.
Nhưng chỉ nói được ba chữ đã bị Trần Trường Xuân cắt đứt, chỉ nghe Trần Trường Xuân ấm giọng đáp lời :
" Nương tử ngươi cứ yên tâm."
Phu thê mười mấy năm sớm chiều ở chung ân ân ái ái, Trần Trường Xuân tự nhiên quá hiểu Tô Minh Nguyệt, nghe giọng điệu của nàng hắn liền biết nàng đang nghĩ gì rồi.
Nhưng Ninh Vương đã là bộ t·hi t·hể thì cần gì lo lắng ?
Tô Minh Nguyệt mặc dù không biết Trần Trường Xuân làm sao lại tự tin như vậy, nhưng nàng nghe được giọng điệu này cũng biết hắn đang ám chỉ nàng không cần lo.
Thêm nữa là Tô Minh Nguyệt cũng biết tính tình của Trần Trường Xuân việc không chắc thì không làm, do đó nghe hắn nói vậy nàng cũng không nói thêm gì.
...
Nói một câu trấn an Tô Minh Nguyệt, Trần Trường Xuân nhìn Triệu Bá đáp lời :
" Vậy thì các ngươi đi c·hết đi !
Vốn đã định g·iết ngươi, bây giờ ngươi đưa tới cửa đỡ phải tìm, không phanh thây ngươi tế thôn dân Xuân Điền Thôn chẳng phải quá có lỗi với bọn họ rồi sao ?"
" Giết ta ? Mặc dù ngươi rất lợi hại nhưng hai đánh một ngươi chịu nổi sao ? Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết thân phận thật sự của ta thật ra là nhi tử của Ninh Vương, ngươi chịu được lửa giận của nhất châu chi chủ sao ? "
Triệu Bá mĩm cười, tựa hồ đã quên đi một kích bốn mạng vừa rồi của Trần Trường Xuân, hoặc là hắn nhớ đến bản thân có phụ thân là Ninh Vương, do đó không chút kiêng kị cuồng rỡ mà nhìn Trần Trường Xuân vừa cươi vừa hỏi.
Nghe được ba câu hỏi liên tiếp của Triệu Bá.
Trần Trường Xuân lắc lắc đầu nhìn hắn nói :
" Ngươi nói nhảm quá nhiều."
Dứt lời Trần Trường Xuân cũng không chờ Triệu Bá đáp lời, dưới chân tụ lực thi triển Toái Bộ lao về phía hắn.
Trần Trường Xuân cũng không dùng trường thương quen thuộc chém g·iết, mà là dùng tay không.
Bởi vì lúc này cây trường thương của hắn đang cắm xuyên cổ của bốn tên chó săn, Trần Trường Xuân lười rút ra, nhưng lười chỉ là một cái cớ nhỏ mà thôi, chủ yếu là hắn muốn dùng tay đập c·hết đám người Triệu Bá.
Một là báo thù cho thôn dân Xuân Điền Thôn, hai là báo thù cho mẫu tử Tô Minh Nguyệt.
Để cho bọn hắn cảm nhận chút nỗi đau da thịt, Trần Trường Xuân cũng không định dùng toàn lực giải quyết quá nhanh.
Chỉ thấy Trần Trường Xuân lúc này đã tiếp cận Triệu Bá, tả thủ xuất chưởng nhắm lồng ngực của Triệu Bá mà đánh.
Triệu Bá mặc dù có chút bất ngờ khi mình đã lôi ra Ninh Vương làm lá bùa hộ mạng nhưng Trần Trường Xuân vẫn không để ý xuất thủ.
Nhưng bất ngờ quy bất ngờ, b·ị đ·ánh đương nhiên phải đáp trả rồi.
Triệu Bá ngay lập tức xuất chưởng ngăn chưởng.
Trần Trường Xuân thấy hắn đối chưởng với mình thì khoé miệng khẽ nhếch, ánh mắt giễu cợt mà nhìn.
Chưởng đối chưởng, mộit t·iếng n·ổ to cùng với thanh âm xương cốt gãy nát đồng thời vang lên, không chút huyền niệm, dùng nhục thân chi lực, Trần Trường Xuân vô cùng nhẹ nhỏm liền đánh gãy xương tay của Triệu Bá.
Đã có tiếng xương gãy vang lên, tự nhiên cũng có tiếng la đau đớn của kẻ bị gãy xương rồi.
Triệu Bá la hét đau đớn tay lành ôm tay gãy, mồ hôi lạnh do đau chảy ra đầy trán.
Ánh mắt hoảng hốt sợ hãi nhìn Trần Trường Xuân.
...
Từ lúc Trần Trường Xuân động thân cho đến khi chưởng đoạn tay của Triệu Bá nói thì lâu, nhưng thật ra chẳng có bao lâu cả, nếu như muốn tính thì chỉ vài cái chớp mắt mà thôi.
Do đó gã Hắc Y Nhân cũng không kịp tiến đến trợ giúp.
Nhưng mà hiện tại hắn cũng còn ý định trợ giúp Triệu Bá nữa. bởi vì hắn biết bản thân cùng Triệu Bá cho dù có liên thủ cũng chẳng thể địch lại Trần Trường Xuân.
Chỉ với một chưởng hời hợt, nhưng lại mang cự lực có thể đánh gãy tay của Triệu Bá, dù kẻ ngu cũng đoán được Trần Trường Xuân khổ luyện nhục thân, một thân thực lực cũng không chỉ đơn giàn là Tiên Thiên Trung Kỳ như bề ngoài.
Lúc này gã Hắc Y Nhân trong lòng cũng đã mang thoái ý muốn rời đi, không chỉ là hắn mà một đám chó săn của Triệu Bá cũng mang ý này.
Có điều, Trần Trường Xuân làm sao lại cho bọn hắn đi, mặc dù kẻ Trần Trường Xuân muốn diệt sát nhất là Triệu Bá, nhưng mà đám người này đã dám ra tay với Tô Minh Nguyệt cùng với ba đứa con của hắn.
Trần Trường Xuân làm sao lại dễ dàng cho bọn hắn đi, với lại chỉ nhìn qua liền biết đám người này thường làm không ít chuyện khi nam phách nữ, việc ác bất tận.
Dù sao chịu làm chó săn cho người có mấy kẻ là đứng đắn đàng hoàng đâu.
Nếu như có tiết khí chẳng bao giờ lại làm những chuyện này. mà đã làm chó săn tự nhiên chủ sai gì thì phải làm náy rồi.
Chẳng hạn như bắt dân nữ cho chủ nhân hưởng dụng, đẩy bà già xuống biển, gạt chân đá gậy ông già,...
Làm gì cũng sẽ thành quen, làm chó săn lâu tính tình cũng sẽ biến đổi, cho dù là lúc trước là một tên nông phu tay lấm chân bùn cũng vậy, bởi vì người là sẽ thay đổi, bất kỳ ai cũng như vậy, chẳng qua thay đổi trong vô hình khiến người khác thậm chí bản thân người đó không biết mà thôi.
Mà đã là hạng người như vậy thì sao ? Đương nhiên là đáng đánh rồi !
Do đó, trong chính sảnh khách điếm, Trần Trường Xuân thân ảnh tựa gió lên lên xuống xuống, có lúc thì đá đầu như đá cầu.
Có lúc thì chợp tay đám chó săn bẽ xương tựa bắt lươn.
Nhất thời toàn trường đều là tiếng hét thảm của đám chó săn Triệu Bá.