Chương 68 : Một Công Đôi Việc.
Ngay lúc Trần Trường Xuân, Tô Minh Nguyệt chìm sâu vào giấc ngủ, thì ở phòng khác, cụ thể là phòng kế bên.
Một tên thanh niên khuôn mặt to tròn, chính là dạng tai to mặt lớn. Tuổi tác thì đâu đó hai mươi tư, lúc này đang thấp giọng nhìn gã thanh niên mặt ngựa ở bên cạnh nói :
" Sao rồi, thuận lợi chứ ? "
" Yên tâm, Mê Hồn Hương của ta vô sắc vô vị, dù là tu sĩ Luyện Khí cửu trọng cũng không thể phát hiện, nói chi vài gã luyện khí nhị tam trọng tôm tép, nhược kê."
" Vậy là tốt, ngươi chắc chắn Nguyệt Tinh Thố thật sự ở phòng đó ?"
" Đương nhiên chắc chắn, vốn ta đã muốn mua nó về tặng lão tổ tông làm quà mừng thọ, nhưng tên khốn kh·iếp đó bỗng nhiên chen ngang. Ta theo dõi hắn một đường đên đây, ta dám chắc hắn vẫn chưa giao Nguyệt Tinh Thố cho kẻ khác, ngươi cứ yên tâm."
" Ừ... nhưng mà kẻ này nắm giữ Nguyệt Tinh Thố thì thôi. Những người khác cũng không có, ngươi cần gì mê luôn cả khách điếm, Mê Hồn Hương lúc nào rẻ rúng như vậy rồi ? Hay là ngươi phát tài, linh thạch rủng rỉnh trong túi ?"
" Hừ, ngươi biết cái gì, trong khách điếm này cũng có không ít tu tiên giả, chẳng hạn như phòng bên cạnh, có một tên bạch kiểm cùng một nhược kê Luyện Khí Nhị Trọng, chỉ cần lấy túi trữ vật của bọn hắn, chút Mê Hồn Hương liền có thể kiếm về, thậm chí còn phát thêm một bút tiểu tài.
Đây không phải là một công đôi việc sao ? "
" Hừ, ngươi vẫn tham lam như mọi khi... nhưng mà ta thích, hắc hắc."
...
Cả hai dứt lời, bắt đầu rón rén mở ra cửa phòng, vểnh tai lắng nghe nhịp thở của từng phòng, xem thử người trong đó đã ngủ hay chưa. Khi nghe được những nhịp thở đều đặn thì hai gã này nhìn nhau gật đầu một cái, sau đó đi đến cuối dãy phòng của dịch trạm, nhẹ nhàng nại cửa.
" cạch."
Tiếng then cửa rớt xuống đất vang lên, hai kẻ này ngay lập tức nhón chân, nhẹ nhàng đi vào.
Trần Trường Xuân núp trên nóc nhà, nhìn thấy động tác của bọn hắn trong đầu không khỏi chửi bậy một câu "xxx" không chửi bậy không được.
Đã dùng Mê Hồn Hương còn rón rén như vậy làm gì ?
Người trong phòng đã ngủ từ lâu, có cần phải vậy không ?
Làm vậy để ai xem ?
...
Không sai đâu, chính là Trần Trường Xuân ở trên nóc nhà, vừa rồi hắn ngủ cũng không phải ngủ thật mà là giả.
Thân là Luyện Đan Sư Trần Gia Chủ n·hạy c·ảm nhất là mùi thuốc dược liệu, lại thêm hắn đối với độc dược, mê dược là tìm tòi nghiên cứu sâu nhất.
Mê Hồn Hương loại hàng thường gặp này làm sao qua mặt được hắn.
Ngay lúc nằm lên giường hắn đã cảm nhận được rồi, chỉ là hắn phối hợp giả c·hết ngủ say mà thôi.
Thấy hai tên đạo tặc này vào phòng, Trần Trường Xuân cũng tò mò mà mở ra miếng ngói, bắt đầu quan sát xem thử hai gã này rốt cuộc muốn làm gì.
Mặc dù trời tối không trăng, gian phong lại không nến, vô cùng tối tăm.
Nhưng Trần Trường Xuân hiện tại đã là tu tiên giả, chút bóng tối này cũng không làm khó được hắn.
Quán chú linh khí vào hai mắt, cảnh tượng trong phòng liền trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy hai gã đạo tặc đang rón rén lại cạnh giường, mò lục thân thể của một tên thanh niên tuổi cũng tầm Trần Trường Xuân.
Cả hai mò mẫm hồi lâu nhưng chẳng phát hiện gì, bắt đầu mất kiên nhẫn mạnh bạo mà lột ra quần áo của thanh niên đang nằm trên giường.
Tuy nhiên, ngay lúc hai gã này muốn lột đồ trong thì tên thanh niên này bỗng nhiên mở mắt, khoé miệng khẽ nhếch, ném ra thứ gì đó tựa như bột mịn.
Hai gã đạo tặc bị tập kích bất ngờ, tâm không đề phòng chỉ có thể hưởng trọn,hít vào luồng bột mịn, quờ quạng lui ra đằng sau, tay đặt vào túi trữ vật bên hông, tựa hồ muốn lấy pháp khí đối phó tên thanh niên trong phòng.
Một thanh tiểu kiếm, một tiểu đăng xuất hiện trên tay, tưởng chừng hai gã đạo tặc sẽ ngay lập tức quán chú linh lực điều khiến pháp khí công kích gã thanh niên.
Nhưng không, hai bọn hắn lại gõ lẫn nhau.
Ngươi một cái ta một cái, ánh mắt đầy tham lam tựa như đang nhìn thấy đối phương cầm trân bảo trên tay, cả hai vô cùng liều mạng chém g·iết để c·ướp đoạt.
Tên thanh niên thấy cảnh này khoé miệng khẽ nhếch, lui ra sau đứng nhìn hai tên đạo tặc chém g·iết.
Thuận tay còn bắc cái ghế, móc ra bao hạt dưa cắn, tựa như là đang xem kịch ngày tết.
Trần gia chủ ở trên nóc nhà thấy cảnh này cũng phải há hóc mồm, nội tâm thì cảm thán nhân gian thiên hạ hào kiệt thật sự quá nhiều.
Đi đâu cũng gặp lão lục.
...
Tầm nửa khắc thời gian, ánh sáng pháp khí, thanh âm chém g·iết biến mất, trong phòng hai gã đạo tặc nằm im dưới sàn nhà, cả người thì đã đầy v·ết t·hương.
Thở ra thì ít hít vào thì nhiều, ánh mắt tham lam cũng đã biến mất và thay vào đó là sợ hãi.
Gã thanh niên đi lại gần hai tên đạo tặc mĩm cười nói :
" Hai vị một đường theo ta thật cực nhọc, bây giờ đã hấp hối sắp đi thôi thì ta đành tiễn hai vị lên đường, cũng xem như là tích âm đức đúng không ?
Không nói tức là đồng ý, hai vị lên đường thong thả."
Dứt lời, gã thanh niên liền lấy ra trường kiếm đâm vào yết hầu hai tên đạo tặc.
Sau đó dọn dẹp sơ căn phòng, lại nhìn vào hai t·hi t·hể nằm dưới đất, hắn mĩm cười hài lòng nói :
" Lại có thêm một bút âm đức."
...
Trần Gia Chủ núp trên nóc nhà nín thở xem một màn này, thấy mọi chuyện đã kết thúc, hăn vốn dự định rời đi, nhưng mà nghe giọng nói của gã thanh niên lần đầu có chút quen thuộc, lần hai có chút thân quen, lần ba thì hắn đã nhớ ra giọng nói này là của ai. Thân thể của hắn bỗng khựng lại một nhịp, sắc mặt quái dị thông qua mái ngói nhìn chăm chú khuôn mặt của gã thanh niên.
Bỗng nhiên, Trần Trường Xuân mĩm cười toe toét phóng người xuống nóc nhà lao vào gian phòng hô to :
" Sáu Chó ! Ngươi còn sống ? "
Gã thanh niên vừa mới thu t·hi t·hể của hai tên đạo tặc vào túi trữ vật, bỗng nhiên có một thanh âm bất thình lình vang lên, khiến hắn nhảy dựng một cái.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của hắn đã trở nên đề phòng, nhìn về nơi thanh âm vang lên, khi thấy gã thanh niên tuấn lãng một thân bạch bào đang cười toe toét nhìn mình, sắc mặt của hắn cũng biến đổi từ đề phòng thành bất ngờ nói :
" Ba Gà sao ngươi lại ở đây ?"
" Ta đang trên đường đến phường thị tu tiên, mệt mỏi nên ghé vào dịch trạm này nghỉ, còn ngươi ? Ngươi không phải c·hết rồi sao ?"
Trần Trường Xuân nhìn gã thanh niên thanh tú trước mặt ánh mắt từ mừng rỡ lúc này cũng hoá thành nghi ngờ mà nói.