Chương 69 : Trường Xuân Tam Kê. Lục Cẩu Lý Lục.
Gã thanh niên này cũng không xa lạ gì với Trần Trường Xuân, hắn chính là Lý Lục nhũ danh sáu chó.
Mặc dù lúc nhỏ Trần Trường Xuân đã có trí nhớ của người trưởng thành, hai mươi mấy năm nhân sinh lịch duyệt.
Nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng đến việc hắn chơi với Lý Lục, bởi vì gã này từ nhỏ đã vô cùng âm hiểm, rất hợp với Trần Trường Xuân, người ta có câu ngưu tầm ngưu mã tầm mã chính là chỉ hai người bọn hắn.
Lại thêm ở thế giới này nếu Trần Trường Xuân biểu hiện quá quái dị, tuổi nhỏ như người lớn, có khi hắn đã bị tiên phụ tế hắn trừ tà rồi.
Mà cũng vì vậy, Trần Trường Xuân mới cùng Lý Lục chơi đùa, dần dần hắn cũng quên đi mình là người trưởng thành. Vô ưu vô lự ngắm quả phụ tắm rửa, đá trâu chọc chó.
...
Vốn tưởng Lý Lục đ·ã c·hết ở trong đêm sơn tặc đồ thôn, bây giờ lại còn sống nhảy nhót trước mặt mình, Trần Gia Chủ, Trần Ba Gà cực độ hoài nghi về tình bằng hữu của hắn cùng Lý Lục, Lý Sáu Chó.
Sau khi sắc mặt từ mừng rỡ hoá thành hoài nghi, thì hiện tại đã biến thành đề phòng.
Vô thanh vô tức lui về sau một bước.
Lý Lục từ nhỏ đã cùng Trần Trường Xuân chơi đùa, việc tốt bất tận, tự nhiên hiểu rõ tính tình của hắn, gặp biểu hiện này, Lý Lục nhìn hắn mĩm cười nói :
" Ba Gà, Ba Gà."
" Sáu Chó, Sáu Chó."
" Ba Gà, Sáu Chó."
" Đệ nhất thiên hạ."
Ba câu đầu Lý Lục nói một mình, đến câu cuối Trần gia chủ liền mĩm cười đồng thanh cùng hắn nói.
Mật hiệu gà chó đệ nhất thiên hạ này chính là vào một đêm không trăng không sao, cả hai cao hứng lập ra để mà kết bái huynh đệ.
Vốn có chút hoài nghi kẻ trước mắt đang g·iả m·ạo bằng hữu hoặc là người giống người, bây giờ nghe được khẩu hiệu này, Trần Trường Xuân nội tâm hoài nghi đã mất sạch.
Cả hai nhìn nhau cười to một tiếng, sau đó dang ra hai tay, tựa hồ muốn ôm nhau.
Ngay lúc sắp ôm, thì Trần Gia Chủ bỗng nhiên lên gối, nhắm ngay bụng dưới của Lý Lục.
Đối diện Lý Lục cũng như hắn, cơ hồ là cùng lúc mà thi triển ra.
" Phịch."
Tiếng đầu gối v·a c·hạm vang lên, cả hai lui về sau híp mắt lại nhìn nhau, sau đó lại cười to một tiếng, tiếp tục dang tay như là muốn ôm nhau vào lòng.
Bất ngờ quá trời quá đất, hai lão lục này lại tiếp tục công kích lẫn nhau.
Chỉ thấy Trần Gia Chủ bỗng nhiên dùng đầu, tựa như là thiết đầu công, lao về phía Lý Lục.
Cả hai cơ hồ cùng lúc làm ra động tác này, hai bên hung hăng dùng đầu kháng đầu.
Vốn tưởng hai cái đầu sẽ xảy ra một cuộc v·a c·hạm.
Nhưng không ! Vào lúc sắp chạm bọn hắn đã ngay lập tức né tránh.
Kẻ né bên phải, người thì bên trái, thành công ngăn lại vụ v·a c·hạm.
Lần này Trần Trường Xuân cùng Lý Lục cũng không còn đề phòng, chân chân thật thật mà vỗ vai đối phương một cái thật mạnh, sau đó mĩm cười nói :
" Chân Chó."
" Đầu Gà."
" Vô Địch Thiên Hạ."
Dùng đầu gối hoặc chân đạp nhau ứng cho chân chó, dùng đầu thì ứng với đầu gà, đây chính là mật hiệu thứ hai của Trần Trường Xuân cùng Lý Lục, vào một đêm có trăng có sao bọn hắn đã nghĩ ra dùng để kết bái huynh đệ thêm một lần nữa.
Vốn dĩ chỉ có một mật hiệu mà thôi. Nhưng với tính tình cẩn thận của mình Trần Gia Chủ đã tăng thêm câu này, dùng phòng hờ nếu câu đầu bị lộ ra ngoài.
Bây giờ dùng để nhận nhau chắc chắn là không lầm đi đâu được.
...
Xác nhận thân phận, Trần Trường Xuân cùng Lý Lục ngồi xuống bàn nhìn nhau, ngươi hỏi ta đáp mở ra cuộc hội thoại :
" Ngươi làm sao còn sống ?"
Nghe câu hỏi này ánh mắt Lý Lục bỗng nhiên biến đổi, hoá thành xa xăm, tựa như nhớ về thứ gì gì đó :
" Thật ra lúc ở Xuân Điền Thôn ta đã là tu tiên giả, mà nói đến chuyện này phải kể từ khúc ta và ngươi đi kỹ viện, đêm đó ta uống đến không biết trời đất rồi ta té xuống Nam Uyên Giang, thân thể ta chìm xuống đáy sông, sau đó bỗng nhiên có một cỗ hấp lực kéo ta vào một toà thuỷ phủ, trãi qua nước sông rửa mặt, lúc đó ta cũng tỉnh táo lại được bảy phần. Nhìn quanh thuỷ phủ phát hiện dưới sông lại có một nơi không có nước, ta bắt đầu suy nghĩ linh tinh cho rằng bản thân đã đụng kỳ ngộ như trong cuốn thoại bản " Ngộ Nhập Động Tiên, Vũ Hoá Phi Tiên."
Ta lục tìm, ta lục tìm. Lục tìm một hồi ta phát hiện vài quyển thư tịch cùng với một cái túi nhỏ, đầu tiên ta lật ra quyển thư tịch xem thử trên đó viết những gì.
Không đọc thì thôi, đọc rồi mới biết. Ta quả thật đã đụng đại vận, quyển thư tịch đó chính là công pháp tu tiên.
Say sưa đọc một hồi ta quyết định trở về nhà tu luyện, Trãi qua một năm khổ tu ta thành công đột phá đến Luyện Khí Tam Trọng, đến lúc này ta cũng phát hiện phàm tục linh khí quá thưa thớt, do đó ta định dắt theo ngươi cùng nhau đi tu tiên nhưng nghĩ đến thân ta như bọt bèo ngươi thì thành gia lập thất, lại thêm ta chỉ là mà tiểu tu sĩ nếu dẫn ngươi theo có khi vừa rời đi Xuân Điền Thôn liền c·hết.
Do đó suy nghĩ một hồi ta dập tắt tâm tư này, mà cũng vào ngày hôm đó đám sơn tặc g·iết đến, sau khi giúp ngươi thoát khỏi nanh vuốt ta liền rời đi Xuân Điền Thôn..."
Trần Trường Xuân nghe cố sự của Lý Lục, ánh mắt từ bình thản hoá quái dị, trong đầu có vô số ý nghĩ lướt qua.
Ngã sông không c·hết thì thôi, đã vậy còn nhận được tiên duyên, trở thành tu tiên giả.
Tiên duyên lúc nào dễ tìm như vậy rồi ? ngã xuống sông liền tới tay ?
Quá đáng !
So sánh với Trần Gia Chủ phải trãi qua ba hồi bảy hiệp, hết chạy đằng đông lại chạy đằng tây bày ra mưu hèn kế bẩn c·ướp đoạt công pháp tu tiên, thì thật sự quá dễ dàng.
...
Chẳng lẽ sáu chó hắn là chân heo ?
Sáo lộ này cũng quá quen thuộc đi, ngã sông tuy khác ngã núi nhưng chung quy là ngã, đều có được cơ duyên.
Nếu hắn thật sự là chân heo, ta chỉ cần ôm chân hắn có phải hay không liền an toàn ? Phát triển gia tộc ?
Không đúng, không đúng, loại chân heo từ bình dân bắt đầu thế nào cũng gây ra hoạ khiến người khác đuổi g·iết, nếu như đi quá gần có khi ta cũng bị hoạ lây.
Nhưng mà hắn là bằng hữu của ta, cứ như vậy xa lánh có quá đáng hay không ?
Thôi thôi, dù sao ta thân mang hệ thống, mệnh cách cũng thuộc dạng giò heo, hai gã giò heo cùng nhau xông xáo chắc không quá thảm đâu đúng không ?
Đúng vậy !
Sau khi tự hỏi tự trả lời, Trần Gia Chủ quyết định mở lời mời Lý Lục cùng nhau xông xáo tu tiên giới lập ra một phen đại nghiệp :
" Sáu Chó không bằng ngươi ta cùng nhau xông xáo tu tiên giới."
Lý Lục nghe đề nghị này liền gật đầu đồng ý nói :
" Ba Gà ngươi nói cũng đúng ý ta, có thể nói không mưu mà hợp, hiện tại ở Hắc Tâm Phường Thị ta đang có một cái sản nghiệp đúng lúc cần người, lần này ta về phàm tục cũng chính là muốn dẫn ngươi đi tu tiên...
Không đúng ngươi là tu tiên giả sao không có một chút ba động pháp lực ?"
Nói đến chữ " Tiên" Lý Lục nhìn Trần Trường Xuân dùng thần thức kiểm trắc tu vi của hắn, định đem tu vi của mình cùng Trần Trường Xuân ra so sánh, nói những câu như " ta đã là Luyện Khí Lục Trọng, cộng thêm ngươi..."
Nhưng khi thần thức quét qua lại không cảm nhận được một tia linh lực, Lý Lục ánh mắt không khỏi quái dị nhìn hắn nói.
" Ta tu luyện một môn ẩn nấp khí tức linh lực mà thôi, ngươi không phát hiện cũng bình thường."
Trần Trường Xuân nghe hắn hỏi thì mĩm cười nói.
Lý Lục nghe vậy thì gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Mặc dù loại hình công pháp này hiếm thấy, nhưng không phải không có, lại thêm ai cũng có bí mật.
Cái gì nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi thì thôi.
...