Chương 75 : Vô Đề.
Cùng ngày, trên bàn ăn, Tô Minh Nguyệt thông báo mình nhận Võ Túc Y, Võ Túc Hân làm nghĩa nữ.
Ở một bên, Trần Trường Xuân nghe vậy thì ánh mắt loé lên nghi hoặc nhìn hai nữ nói :
" Các nàng là ?"
Tô Minh Nguyệt nghe hỏi thì đáp lời, bắt đầu kể đến thân thế lai lịch, đầu đuôi câu chuyện của Võ Túc Y, Võ Túc Hân.
Nghe Tô Minh Nguyệt kể rõ, Trần Trường Xuân cũng không nói thêm gì, gật đầu một cái chậm rãi ăn cơm.
Trần Vân Phong ở một bên thì tò mò nhìn hai nàng nhưng chỉ có tò mò mà thôi cũng không nói gì cả.
Về phần Vân Đông, Vân Vũ thì tay như là cái chèo liên tục lùa cơm vào miệng, nuốt xuống bụng.
Cả nhà tập trung ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Trần Trường Xuân đi vào phòng luyện đan, từ túi trữ vật lấy hai tấm bản đồ.
Đem so sánh một hồi, Trần Trường Xuân khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
Xem ra mấy trăm năm biến thiên, địa hình cách cục tu tiên giới đã khác. Những gì trong Trần Anh bút ký có lẽ đã không có giá trị tham khảo.
Hay là bản đồ của Trần Anh là một nơi khác ? Chẳng hạn như Đại Tuyên Quốc ?
Thôi nghĩ cho nhiều cũng vô dụng...
Trần Trường Xuân hàng lông mày giãn ra, lắc đầu nhẹ thu bản đổ của Trần Anh vào không gian hệ thống. Khi ánh mắt nhìn đến tấm bản đồ của Hoàng Văn Long thì ánh mắt hắn liền hiện lên vẻ khinh thường, cầm lên ném nó vào bô tiểu, phun nước bọt thi triển hoả cầu thuật.
Nháy mắt một cái, bô tiểu cùng tấm bản đồ đều hoá thành tro tàn, nhìn đống tro dưới đất Trần Trường Xuân bĩu môi một cái thì thầm :
" Đúng là hấp huyết quỷ, từ cao đến thấp. Vốn tưởng gặp người tốt xem ra là nhìn lầm. Mà cũng đúng thôi, trên đời này lại có mấy người tốt chứ ?"
Nhớ đến ngày Hoàng Văn Long nói tặng bản đồ Trần Trường Xuân còn nghĩ hắn tốt đẹp, nhưng khi đến đây mới hiểu.
Tam đại tiên tông hút máu tu sĩ cấp thấp, Hoàng Văn Long đó lại là đệ tử của Thiên Cơ Tông một trong tam đại tiên tông Đại Huyền.
Tấm bản đồ kỳ thực cũng không phải kết giao bằng hữu, tăng tình hữu nghị gì cả. Chủ yếu là để Trần Trường Xuân biết đường đến lò hút máu của bọn hắn mà thôi.
Dù sao có thêm một người là có thêm một gã đóng thuế tông môn thu tăng, thì phúc lợi bọn hắn sẽ tăng, hưởng càng nhiều lợi ích đệ tử đương nhiên phải ra sức rồi.
Thi triển Tiểu Phong Thuật, cuốn đi tro tràn ra ngoài cửa sổ. Trần Trường Xuân ngồi lên giường, bắt đầu suy nghĩ đến tương lai bước đi, kế hoạch.
Bất tri bất giác một canh giờ trôi qua, Trần Trường Xuân vẫn chưa nghĩ ra thứ gì hay ho. Mang theo tâm tình buồn chán, chuẩn bị nhập mộng, nhưng lúc này Tô Minh Nguyệt lại bước vào.
Nhìn nàng y phục mỏng manh, tóc ướt tăng thêm phần nào đó quyến rũ, Trần gia chủ bỗng nhiên loé lên thứ gì đó trong đầu thầm nghĩ.
Bổn toạ thật sự nghĩ quá nhiều rồi.
Cứ nghĩ như vậy, thành nghĩ bậy thì xui.
Gia tộc quan trọng là nhân khẩu, trước mắt nhân khẩu thưa thớt, cũng đến lúc nên gia tăng rồi.
Nương tử a nương tử khổ cực ngươi.
Mạch suy nghĩ chạy đến đây, đôi mắt Trần Trường Xuân loé lên tinh quang chăm chú nhìn Tô Minh Nguyệt.
Vốn đang chãi đầu, Tô Minh Nguyệt bỗng nhiên có cảm giác như là có con thú nào đó đang nhìn mình, khẽ nhíu mày quay đầu lại thì gặp Trần Trường Xuân hai mắt đăm đăm nhìn mình, khoé miệng nàng khẽ nhếch mĩm cười nói :
" Muốn ?"
" Muốn !"
Trần Trường Xuân nghe hỏi thì gật đầu.
" Tới ! "
" Được !"
Phu thê lâu năm muốn chuyện gì đó thì đơn giản vô cùng, chỉ có bốn chữ mà thôi. Khi chữ " được " nhẹ buông thì hai thân ảnh đã quấn lại một chỗ, nhất thời trong phòng đầy xuân quang.
...
Khi nhận kinh nghiệm Luyện Đan, Trần Trường Xuân nhận được không chỉ là đan phương cùng kinh nghiệm mà còn có khống hoả chi thuật, cũng không phải loại có chút thuần thục mà là vô cùng thuần thục. Ở hàng ngũ nhất giai luyện đan sư cũng xem như là đỉnh lưu.
Đêm tối trôi qua, sáng hôm sau dựa vào kinh nghiệm của mình Trần Trường Xuân bắt đầu điên cuồng luyện đan.
Nháy mắt cái đã ba ngày, Trần Trường Xuân nhìn trên bàn mấy rương đan dược gật gù hài lòng thu tất cả vào túi trữ vật, sau đó hướng về cửa nhà mình mà đi.
Đi đi về về, giao đan dược cho Tô Minh Nguyệt xong, Trần Trường Xuân liền đến dược các mua linh thảo, linh dược.
Về phần cửa hàng thì đã có Trần Vân Phong, Trần Vân Vũ đến phụ giúp, hắn chỉ cần luyện đan là được.
Sinh hoạt ba điểm một đường thẳng, ăn cơm, luyện đan, tu luyện cứ vậy mà làm. Thoáng một cái một tháng đã trôi qua.
Trong thư phòng.
Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt đang kiểm đếm lợi nhuận, nhìn xấp xỉ năm ngàn viên linh thạch lấp lánh ở trên bàn, Trần gia chủ mĩm cười hài lòng nói :
" Nương tử ngươi để riêng phần của Lục Cẩu qua một bên đi, chút nữa cho Vân Phong qua đưa cho hắn là được."
Tô Minh Nguyệt nghe Trần Trường Xuân nói vậy thì gật đầu đáp lời :
" Được... đúng rồi phu quân ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Trần Trường Xuân gặp Tô Minh Nguyệt đáp ứng, vốn định về phòng tiếp tục luyện đan, nhưng nghe nàng có chuyện muốn nói thì sắc mặt loé lên vẻ nghi hoặc nhìn nàng :
" A... có chuyện gì ? Nương tử cứ nói đi đừng sợ."
Nghe giọng điệu tí tỡn của Trần Trường Xuân, Tô Minh Nguyệt bĩu môi :
" Tên khốn nạn nhà ngươi làm ta có rồi !"
Trần Trường Xuân nghe nàng chửi vốn muốn xắn tai nói lý, tuy nhiên khi nghe nàng nói có rồi. Mặc dù đã đoán được có gì nhưng hắn vẫn hỏi lại xác nhận :
" Ý nương tử ngươi nói là có thai ?"
Tô Minh Nguyệt nhẹ gật đầu xác nhận, tay vuốt bụng ánh mắt loé lên mẫu tính quang hoàn.
Nhìn biểu hiện của nàng cùng với cái gật đầu xác nhận, Trần Trường Xuân kích động lão lệ tung hoành :
" Tốt, tốt, tốt. Một tháng, một tháng trời cày ruộng, hôm nay rốt cuộc có."
Một tháng này, ngoài luyện đan, tu luyện đêm nào Trần Trường Xuân cùng Tô Minh Nguyệt cũng có một cuộc mây mưa.
Nhớ đến ba đứa đầu chỉ cần cố ý là có, nhưng một tháng này lại không thấy tăm hơi.
Trần Trường Xuân nghĩ do mình là tu tiên giả nên khó mà có con, vốn định kế hoạch lâu dài, nhưng hiện tại đã có, rốt cuộc không cần phải làm trâu.
Đêm ba đêm bảy đầu phải ai cũng chịu nổi a.
Kích động một hồi, Trần gia chủ căn dặn đủ điều, nói đến khi Tô Minh Nguyệt thấy phiền liếc hắn một cái mới chịu im, trở về phòng luyện đan.
Tô Minh Nguyệt nhìn bóng lưng của Trần Trường Xuân ánh mắt hiện lên vẻ ghét bỏ :
" Sớm biết như vậy đã không nói cho hắn biết, thật sự là phiền c·hết người."
Nói là nói như vậy, ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng nội tâm của nàng là nàng rõ nhất, được quan tâm nuông chiều, tất nhiên ấm áp ngọt ngào rồi.
Mang theo hạnh phúc, Tô Minh Nguyệt nghe theo lời Trần Trường Xuân đả toạ trên giường, bắt đầu hấp thu linh khí khống chế điều khiển nó vờn quanh bào thai.
Nội thị nhìn những sợi linh khí chậm rãi dung nhập thai nhi, Tô Minh Nguyệt gật gù hài lòng.
Thời gian kế tiếp vì Tô Minh Nguyệt phải dưỡng thai theo lời Trần Trường Xuân. Cửa hàng đành giao cho Lý Lục quản lý. Mới đầu hắn còn khó chịu ra mặt, luyến tiếc nhìn xe đẩy phân của mình, nhưng khi biết là Tô Minh Nguyệt hoài thai cuối cùng chỉ có thể đứng ra luyến tiếc nhìn xe đẩy phân mà làm.