Chương 76 : Ba Năm.
Chương 76 : Ba Năm.
Thoáng cái một tháng trôi qua.
Ngoại trừ Tô Minh Nguyệt phải dưỡng thai ra, Trần gia cũng không có gì thay đổi.
Việc cần làm thì vẫn làm.
Trần Trường Xuân đi đến đan các của mình.
Vừa bước vào trong nhìn thấy Lý Lục mặt ủ mày chau, hắn không khỏi tò mò hỏi :
" Lục Cẩu ngươi rốt cuộc có chuyện gì mà suốt ngày rẩu rĩ vậy ?"
Lý Lục mặt vẫn ủ mày vẫn chau đáp lời :
" Ta đau lòng."
Trần Trường Xuân gặp hắn buồn bã như vậy, bà tám chi hoả bùng lên, tò mò hỏi :
" Ngươi thất tình ?"
Lý Lục lắc đầu vẫn buồn rười rượi :
" Không ! Ta đau lòng vì linh thạch."
Mẹ kiếp, mắc mớ gì đau lòng vì linh thạch, tên này không phải điên rồi chứ ?
Trần Trường Xuân nghi hoặc nhìn hắn :
" Linh thạch ?"
Lý Lục nghe Trần Trường Xuân nhắc đến hai chữ linh thạch, hai mắt của hắn liền sáng lên :
" Đại ca ngươi biết một viên linh thạch bằng bao nhiêu hoàng kim không ?"
Bước vào tu tiên giới, Trần Trường Xuân đặt ra mục tiêu là trường sinh, phàm tục chi vật hắn nào để ý. Làm sao mà biết được một linh thạch bằng bao nhiêu hoàng kim, nghe hắn hỏi chỉ có thể lắc đầu nói :
" Không biết."
Lý Lục tựa hồ đã nghe được câu trả lời vừa ý, hào hứng bừng bừng :
" Một linh thạch bằng một vạn lượng hoàng kim ! Chỉ cần một ngàn linh thạch là ta có thể mua được hai toà đại thành ở phàm tục."
Tu tiên giả mua thành trì ở phàm tục làm gì ? Lại nói linh thạch dùng vào việc tu luyện không phải ngon hơn sao ?
Có thực lực bao nhiêu linh thạch không có ?
Có thực lực muốn bao nhiêu toà thành không được ?
Trần Trường Xuân nghe hắn đến độ mơ mơ hồ đồ, trong đầu vô thức loé lên ba câu.
Nhưng là ba câu này hắn chỉ để trong đầu mà thôi, cũng không nói ra miệng, tiếp tục hỏi :
" Vậy thì sao ? Ngươi là tu tiên giả tính đến chuyện mua thành trì ở phàm tục làm gì ?"
Lý Lục sắc mặt chớp mắt đã biến thành rầu rĩ, ánh mắt bỗng nhìn xa xăm thở dài... :
" Tu tiên, tu tiên, nhưng mấy người được thành tiên ? Nhân sinh như chuyến đi, khi đến nơi cần tới thì phải dừng, nơi dừng chân của ta có lẽ đã không xa, hiện tại tính đến việc về phàm tục là vừa rồi. Thêm nữa, Lý mỗ mặc dù tài cao ngút trời, nhưng khổ nỗi lại sinh nhầm thời, vào cái thời mà tam tông cai trị, thật sự là đáng buồn, đáng tiếc."
Dứt lời, Lý Lục lắc đầu một cái tay chắp sau lưng quay người, chỉ để lại bóng lưng hiu quạnh, tựa như là cao nhân than trách thế gian, như thánh nhân quan sát thiên hạ, nhìn thấy cảnh con người lại như con kiến luôn cố chạy về hướng cục đường thơm ngọt, nhưng không biết đằng sau cục đường lại là cục ..ân, tiếc than giùm họ.
Trần Trường Xuân nhìn điệu bộ cao không cao, nhân không nhân của hắn sắc mặt hiện lên vẻ khó coi, kìm lại dục vọng đánh người.
Mặc dù động tác của Lý Lục không khác miêu tả, nhưng hắn làm lại rất khác người, quay người lại như quay chong chóng, xoay vèo một cái.
Lưng thì cong xuống tựa như lão nhân đạp trúng phân, mà cứ nghĩ đó là bóng lưng hiu quạnh.
Huynh đệ, huynh đệ, không được đánh, không được đánh hắn.
Mặc niệm một câu, Trần Trường Xuân hít sâu thở dài, lại gần vỗ vai Lý Lục :
" Thôi được rồi, ngươi muốn gì thì cứ nói đi, làm bộ dáng sáu con chó cộng lại cũng không sánh bằng, làm vậy chi hả sáu chó ?"
Trần Trường Xuân quá hiểu Lý Lục, từ lúc nối khố chơi đến lớn, mấy chục năm giao hảo, Lý Lục mắc cái gì hắn còn không biết sao.
Tám thành là mắc chơi mắc bời rồi, dù sao ở đan các nhỏ này người đến không nhiều, quả thật có chút buồn chán.
Thêm nữa, Lý Lục mười ba tuổi thì đã xem kỹ viện là nhà, một tuần không đi như là kiến trên chảo nóng, đứng ngồi không yên.
Hôm nay đã tròn một tháng kể từ lúc đến đây. khi đóng cửa đan các liền trở về tính đống sản nghiệp của mình, không thời gian đến câu lan kỹ phường. Lý Lục hiện tại tâm trí toàn là Tiểu Hồng, Tiểu Cúc, nào có tâm tư ở đây.
Biết rõ Trần Trường Xuân đã đoán được tâm tư, Lý Lục quay người một cái vèo, sắc mặt hiện lên vẻ đáng thương nắm lấy tay :
" Đại ca, đại ca, ngươi ngưng luyện đan một ngày được không ? "
Trần Trường Xuân nhìn sắc mặt của Lý Lục ghét bỏ nói :
" Cút !"
Lý Lục bị đuổi nhưng lại vô cùng vui mừng, như là được đại xá liên tục nói phải, ba chân bốn cẳng lao ra đan các hướng về kỹ phường mà chạy.
" Cầu ngươi giang mai, sùi mào gà cho thấy bà ngươi."
Đưa mắt nhìn kẻ vừa làm mình làm mẩy rời đi, Trần gia chủ rủa một câu sau đó đi lại quầy ngồi xuống, ngóng ra cửa chờ khách.
...
Chín tháng mười ngày đúng ngày đúng giờ.
Đêm khuya, Trần Gia.
Trần Trưởng Xuân đi tới đi lui trước một gian phòng, thần sắc ánh mắt tràn ngập mong đợi.
Bỗng nhiên một tiếng " oe, oe" vang lên, bước chân của Trần Trường Xuân thoáng cái khựng lại, mừng rỡ tò mò tay thọc giấy cửa sổ, áp sát mắt nhìn vào trong gian phòng.
Thấy Tô Minh Nguyệt nằm trên giường mồ hôi đầy trán, bờ môi nhợt nhạt, nở một nụ cười hạnh phúc.
Trước người nàng là một bà thím, khuôn mặt phúc hậu nhìn qua tầm năm mươi tuổi, tay ẩm đứa bé đưa về phía nàng nói :
" Chúc mừng phu nhân có thêm một vị công tử."
Tô Minh Nguyệt nghe vậy thì mĩm cười, ra hiệu cho Võ Túc Hân, Võ Túc Y đưa bao lì xì cho bà đỡ, đồng thời kêu hai nàng bế đứa nhỏ đến cho mình xem.
Nhìn đến đây, Trần Trường Xuân mĩm cười toe toét đi lại cửa chính kéo mở bước vào, bà đỡ vừa đi ra, gặp hắn liền mĩm cười chúc thêm lần nữa.
Trần Trường Xuân cũng thưởng thêm bà đỡ một bao lì xì, sau đó liền đi đến bên cạnh Tô Minh Nguyệt :
" Nương tử, khổ cực ngươi rồi."
Lắc đầu nhẹ một cái, mĩm cười Tô Minh Nguyệt nói :
" Không khổ cực, phu quân đứa bé này chúng ta nên đặt tên gì bây giờ ?"
Vuốt nhẹ trán cùng mái tóc ướt sủng vì mồ hồi của nàng, Trần Trường Xuân :
" Đã có Đông thì phải có Tây, thôi thì đặt là Vân Tây đi, nương tử thấy sao ?"
" Cũng được, theo ngươi. vậy thì gọi là Trần Vân Tây."
Tô Minh Nguyệt nghe vậy đọc thầm hai chữ Vân Tây, sau đó gật đầu mĩm cười đáp lời.
Trần Trường Xuân bế bồng Trần Vân Tây cùng Tô Minh Nguyệt cười nói một hồi, sau đó đặt tiểu tử vừa chào đời ở bên cạnh nàng, Trần Trường Xuân dặn dò căn dặn Tô Minh Nguyệt nghĩ ngơi rồi đi ra ngoài thông báo tin mừng cho ba cái tác phẩm trước đó của mình.
Một tháng sau, Trần gia làm tiệc thôi nôi cho Trần Vân Tây, cả nhà cười nói, ăn thịt uống rượu.
Nhất là kẻ ăn chùa thì càng cao hứng, ăn chùa đã vui lại thêm cộng một nghĩa tử Lý Lục ăn uống thả cửa, như là phàm nhân mặc kệ rượu vào dạ dày, làm hắn say mèm gục tại bàn.
Trần Trường Xuân thì tiết chế một chút, vẫn còn tỉnh, thấy hắn say vậy thì đành quăng cho bọn đàn em của hắn xử lý.
Bản thân thì cùng Tô Minh Nguyệt đi ngủ, mặc kệ sự đời ngày mai tính.
Những ngày tháng tiếp theo, Trần Trường Xuân đón lấy tháng ngày bình yên sinh hoạt, hết luyện đan chính là tu luyện. Thấm thoát ba năm cứ vậy trôi qua.
...