Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đỉnh Phong Thiên Hạ

Chương 137




Lục Lâm Thiên nhanh chóng lùi lại, thế nhưng tốc độ đầu Hùng viên kia cũng vô cùng kinh người, thân thể giống như là mũi tên rời khỏi cung bắn về phía Lục Lâm Thiên, mang theo hai trảo tát về phía Lục Lâm Thiên. Hai trảo hoàn toàn được bao phủ bởi vỏ cây, nhìn qua có vẻ vô cùng kỳ dị.  

Đám vỏ cây này chính là một loại thiên phú của Hùng viên, có thể tăng cường lực phòng ngự và công kích, mộc hệ yêu thú a, chính là yêu thú xảo quyệt và khó đối phó nhất.  

Lục Lâm Thiên cả kinh, đầu yêu thú nhị giai hậu kỳ này quả thực khó đôi phó, nếu như đánh nhau lúc nữa chỉ sợ sẽ kéo tới không ít phiền toái.  

Xuy…  

Đúng lúc này, từ trong ống tay áo của Lục Lâm Thiên bắn ra một đạo thiệm điện hoàng sắc, một cỗ hỏa diễm bắn thẳng về phía trước.  

Dưới hỏa diễm hoàng sắc này, đám vỏ cây kỳ dị bao phủ móng vuốt của Hùng viên tức thì hóa thành tro tàng.  

Rống…  

Tiếng gầm rú có chút kinh khủng vang lên, lúc này Tiểu Long đang cắn vào móng vuốt của đầu Hùng Viên, hàm răng nanh nhỏ bé không ngừng hung hăng cắn xé khiến cho đầu Hùng Viên không nhịn được mà rít gào, máu tươi từ móng vuốt không ngừng chảy xuống mặt đất.  

Sau khi cảm nhận được khí tức của Tiểu Long, đầu Hùng Viên kia bắt đầu có ý nghĩ rút lui, từ trên người Tiểu Long nó cảm nhận được một thứ khiến nó rất là kiêng kị.  

Thế nhưng đúng lúc đó đầu Hùng Viên này cảm thấy hoa mắt, thân thể Tiểu Long giống như vô hình lúc này đã cắn tới cổ của nó, cho dù da nó có dày cũng không thể ngăn cản được Tiểu Long cắn vào.  

Đầu Hùng Viên này ngay cả kêu cũng chưa kịp đã lập tức ngã xuống mặt đất tạo thành chấn động mạnh mẽ, lúc này nó chỉ còn là một thi thể mà thôi.  

Phì Phì…  

Tiểu Long xoay quanh cổ Hùng Viên, cái đầu nhỏ có chút đắc ý nhìn về phía LỤc Lâm Thiên, dường như nó muốn nói cho hắn biết nên cho nó ra tay đối phó đầu Hùng Viên này trước.  

– Bảo ngươi không nên nhúng tay vào, ngươi lại không nghe lời.  

Lục Lâm Thiên có chút bất đắt dĩ trừng mắt nhìn nó. Thế nhưng trong lòng hắn cũng kinh ngạc không ngớt, trong Sơn mạch Vụ Đô này nếu nói về tiến bộ thì sự tiến bộ của Tiểu Long quả thực vô cùng kinh khủng. Bởi vì nguyên do thôn phệ một lượng lớn yêu thú khiến cho hiện tại đánh chết một đầu yêu thú nhị giai hậu kỳ lại là một chuyện vô cùng nhẹ nhàng đối với nó.  

Sưu…  

Sau khi nghe thấy Lục Lâm Thiên không những không tán dương mà lại còn quở trách nó vài câu tức thì nó thở phì phò nhìn Lục Lâm Thiên một chút rồi trở lại ống tay áo trên người hắn.  

Lục Lâm Thiên khẽ mỉm cười, sau đó lột da đầu Hùng Viên này bỏ vào trong nhẫn trữ vật, hai túi trữ vật của hắn đều bị Lam Linh cầm đi, hiện tại hắn cũng chỉ có thể để mọi thứ vào nhẫn không gian mà thôi.  

Sau khi thu thập một phen Lục Lâm Thiên tiếp tục đi về phía trước, trong lòng hắn thầm nghĩ hiện tại hẳn đám người Bạo Lang dong binh đoàn kia đã thấy kiệt tác của hắn a.  

– Bạo Lang dong binh đoàn, đến phiên các ngươi rồi, cứ chờ đó mà xem.  

Trong mắt Lục Lâm Thiên hiện lên hàn ý.  

Ba ngày sau, tại một con suối nhỏ trong núi, có hai đại hán mặc trang phục màu đen đang ngồi đó nghỉ ngơi, người bên trái chợt nói:  

– Đôi nam nữ này chạy thật nhanh a, tam đội trưởng của chúng ta cũng chết trên tay bọn họ, nếu như chúng ta gặp phải họ không phải là chết chắc rồi sao?  

Đại hán kia nói xong ánh mắt nhìn về phía chung quanh, hắn cũng không muốn chạm mặt một nam một nữ kia a.  

– Thật không? Vận khí của các ngươi quả thực không tốt rồi.  

Một đạo thân ảnh tức thì xuất hiện ở phía sau hai người, năm đạo hỏa ảnh mang theo tiếng xé gió bắn về phía hai đại hán.  

– Là ngươi?  

Sắc mặt hai đại hán đột nhiên trắng bệch, nhanh chóng thối lui. Bọn hắn đã từng nhìn thấy kết cục của tam đội trưởng, lúc này trong lòng nào có tâm tư chống lại.  

Thế nhưng Lục Lâm Thiên mai phục lâu như vậy, lại đột nhiên đánh lén, thực lực của hai đại hán này cũng không cao, chỉ là Vũ sĩ nhị trọng, làm sao có thể thoát khỏi tay hắn được.  

Trong lúc cấp bách, hai hán tử nhanh chóng tạo ra hộ thân cương khí, muốn ngăn cản năm đạo hỏa ảnh này.  

Sưu…. Sưu…  

Hộ thân cương khí do hai người ngưng tụ ra cũng không thể chống đỡ được năm đạo hỏa ảnh, trong thoáng chốc, bốn đạo hỏa ảnh nhanh choáng xuyên qua hộ thân cương khí bắn vào ngực hai đại hán, máu tươi bắn ra tứ phía.  

– Tiếp theo.  

Sau khi để lại mấy chữ bằng máu trên mặt đất, Lục Lâm Thiên lại lập tức rời đi, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Dù sao hắn cũng ở trong Sơn mạch Vụ Đô này lịch lãm, không bằng mượn đám người Bạo Lang dong binh đoàn này rèn luyện một phen. Đối với người trong Bạo Lang dong binh đoàn này, người hắn cố kỵ cũng chỉ có nhị vị đầu lĩnh còn lại mà thôi. Những người hắn hắn đều có thể đối phó.  

Sau một đêm, tại một chỗ bên cạnh vực sâu, phía sau lưng ba đại hán mặc trang phục hắc sắc đột nhiên xuất hiện dấu tay màu đỏ tươi và một đạo hoàng sắc quang mang.  

– A…  

Ba tiếng kêu thảm thiết truyền về phía xa.  

Hai người thét lên một tiếng rồi lập tức ngã gục, người còn lại thì lấy tay che ngực, sắc mặt trắng bệch, thế nhưng chưa có mất mạng ngay lập tức.  

– Là ngươi, ngươi muốn gì?  

Đại hán này nhìn vào thân ảnh đột nhiên xuất hiện này hỏi một câu, ánh mắt tuyệt vọng.  

– Ta muốn thử Sưu linh thuật một chút mà thôi.  

Thân ảnh kia lạnh nhạt nói một tiếng sau đó kết thủ ấn, quang mang trên ngón tay bắt đầu xuất hiện rồi rơi vào thiên linh cái của hán tử kia.  

Đại hán kia muốn dãy giụa thế nhưng nhanh chóng không thể động đậy được nữa, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, toàn thân co quắp không ngừng.  

– A.  

Một lát sau đại hán kêu thảm một tiếng, lúc này con ngươi đã trắng dã, miệng sùi bọt. Lúc này Lục Lâm Thiên mới thu hồi tay lại, khóe miệng nở một nụ cười khổ.  

– Sưu linh thuật này quả thực khó tu luyện a.  

Nhìn thi thể trên mặt đất Lục Lâm Thiên thở dài một hơi, đương nhiên không phải vì đại hán này chết đi mà bởi vì Sưu linh thuật của bản thân. Dựa theo ghi chép trong Thiên Linh lục, một khi tu luyện Sưu linh thuật thành công có thể đơn giản lục soát linh hồn đối phương, thế nhưng cũng không có đoạt đi tính mạng của đối phương. Chỉ là, một khi thi triển sẽ khiến cho linh hồn của đối phương tổn tưởng, đối với tu luyện ngày sau có không ít chướng ngại. Để cho người khác đùa giỡn linh hồn của mình, không bị tổn hại mới là lạ.  

Thu thập một phen, Lục Lâm Thiên và Tiểu Long tiếp tục rời đi. Từ trong đầu đại hán này mà hắn biết được, hóa ra chuyện bảo tàng này đã hấp dẫn không ít người tới đây. Thảo nào sơn mạch gần đây bốn phía đều có không ít người, mà đám người Bạo Lang đang tỏa ra bốn phía tìm hắn và Lam Linh.  

Sau khi hiểu rõ một số chuyện của Bạo Lang dong binh đoàn, hắn càng thêm nắm chắc việc đối phó với bọn chúng. Đây cũng coi như là một loại tôi luyện đi, tuy rằng Bạo Lang dong binh đoàn nhiều người, thế nhưng hắn có thể đánh bại từng người một, sau đó đối phó với hai tên kia cũng không muộn.