Có vài ngọn núi nhân tạo dọc theo đường Kim Đỉnh ở Bắc Kinh, một trong số đó giờ đang đèn đuốc sáng trưng từ giữa núi đến đỉnh núi, cảnh tượng rất hoành tráng.
Kim Đỉnh Uyển.
Đội trưởng đội an ninh không dám thở mạnh, cúi đầu, sắc mặt tái nhợt. Phía sau là một hàng bảo vệ do hắn dẫn dắt đều im lặng như tờ, không ai dám thở mạnh. Ngay cả quản gia bà bà cũng sắc mặt lạnh lùng, đứng ở phía sau Lâu Lan Úc không nói một lời.
Lâu Lan Úc chắp tay sau lưng đối mặt với vách tường, trên tường là bức tranh phong cảnh của một vị họa sĩ nổi tiếng, ngọn núi màu chàm uốn lượn về phía trước, dần dần chuyển sang màu sắc rực rỡ, giống như tia sáng hoàng hôn được hào phóng ban tặng cho ngọn núi.
Bên cạnh bức tranh phong cảnh có một bức tranh được đóng khung rất đẹp, nhưng kỹ xảo và nội dung của bức tranh lại giống như bức vẽ nguệch ngoạc của học sinh tiểu học, góc dưới bên trái còn ký tên: Ngô Hoan.
Lâu Lan Úc nhìn chằm chằm vào hai chữ ‘Ngô Hoan’ kia không nói một lời.
Trong phòng bầu không khí càng ngày càng nghiêm túc, rất nhiều người trên trán đều toát mồ hôi lạnh, mãi đến khi ngoài cửa có người vội vàng chạy vào nói: "Tiên sinh, có tin tức về Ngô Hoan!"
Hơi thở mà mọi người dồn nén trong cổ họng cuối cùng cũng được thở ra, tinh thần héo úa của họ cuối cùng cũng phấn chấn lên một chút.
Lâu Lan Úc quay lại nhìn người đó.
Người đến là người quản lý an ninh thông tin của Kim Đỉnh Uyển, được coi là một trong những cánh tay phải của Lâu Lan Úc. Kể từ khi Ngô Hoan định lẻn ra khỏi Kim Đỉnh Uyển, hắn đã được gọi đến để phụ trách an ninh thông tin của Kim Đỉnh Uyển, vậy nên hắn biết sự tồn tại của Ngô Hoan.
“Chúng tôi tra được định vị trên điện thoại di động của Ngô Hoan tại một khách sạn bốn sao ở trung tâm thành phố. Địa điểm đã được xác định, nhưng _ _" người quản lý an ninh thông tin ngập ngừng, dưới áp lực cực lớn từ từ giơ điện thoại lên cho Lâu Lan Úc xem màn hình điện thoại: “Đây là tiệc sinh nhật của một người bạn cùng lớp thực nghiệm ở trường trung học Trí Đức, hiện trường rất hỗn loạn, mấy người Phó thiếu gia đều ở, đều ở cùng một chỗ."
Một tiếng ‘choang’ lớn vang lên, Lâu Lan Úc đá vỡ bình hoa, nói với quản gia bà bà: “Mang roi ngựa của tôi đến đây!”
Quản gia bà bà không cần nhiều lời lập tức cầm roi ngựa đưa cho Lâu Lan Úc, nhìn hắn rời khỏi Kim Đỉnh Uyển, lòng bà lo lắng, chỉ mong Ngô Hoan sẽ không đụng phải bọn họ.
***
Hội trường ồn ào hỗn loạn đột nhiên đồng loạt im lặng quỷ dị. Khoảnh khắc đèn bật sáng, nhạc rock lên đến đỉnh điểm, trái ngược hoàn toàn với đám đông yên lặng.
Nhạc sĩ nhạc rock and roll điên cuồng gào rống đến mức suýt thủng màng nhĩ, anh ta đang hát một bài hát về tình yêu đến chết không phai, trầm mê trong tình ái, chìm đắm trong nhan sắc tuyệt đẹp với người mình thầm thương, mãi mắc kẹt trong nỗi đau mong mà không được, bởi vì người ca sĩ yêu là vầng trăng sáng trên trời, còn ca sĩ chỉ là một người bình thường, vậy nên đã định sẵn là không đạt được điều mình muốn.
Học sinh đang cầm điện thoại livestream ngơ ngác nhìn Ngô Hoan vừa quay lại không chớp mắt, mãi đến khi Tống Thanh Lãng tiến lên một bước nắm lấy đầu ngón tay cầu cứu của Ngô Hoan, trong lòng hắn vậy mà lại sinh ra cảm thấy muốn thay thế.
Hắn vô thức tiến lên một bước, đột nhiên tỉnh táo lại, dừng bước chân, kinh ngạc phát hiện hóa ra mình không phải là người duy nhất muốn làm điều này.
Giao diện phòng livestream bị làn đạn dày đặc che kín, thậm chí còn xảy ra tình trạng quá tải, vô số người kinh ngạc, dò hỏi nhân vật chính trong video là ai.
Học sinh đang livestream đột nhiên không vui. Hắn đột nhiên không muốn nhiều người biết đến Ngô Hoan, vì vậy hắn lặng lẽ tắt livestream trên điện thoại di động.
Cậu sinh viên thể thao đầu tiên chọc ghẹo Ngô Hoan cơ thể như bị đổ đầy chì, không nhấc nổi một bước, trên mặt hiện lên vẻ hối hận. Du Phi Bạch đang chống cằm xem kịch đột nhiên nghiêng người về phía trước, nụ cười của Đỗ Chu Lạc cũng cứng đờ lại.
Lâm Trường Túc mặt không biểu cảm, đồng tử co rút, ngón tay buông thõng bên người khó phát hiện run lên vì hưng phấn.
Phó Ngân Hà lúc đầu còn sửng sốt, mãi đến khi Tống Thanh Lãng kéo ngón tay cầu cứu của Ngô Hoan, hắn đột nhiên đứng dậy chắn trước mặt bọn họ, ánh mắt chỉ dừng lại trên người Ngô Hoan.
Tống Thanh Lãng kéo Ngô Hoan về phía sau, cau mày hỏi: "Phó Ngân Hà, cậu muốn làm gì?"
Phó Ngân Hà phớt lờ cô, nói với Ngô Hoan: "Cậu là Ngô Hoan."
Giọng điệu đều đều, đây là câu trần thuật, hắn nhận ra Ngô Hoan.
Đôi tay Ngô Hoan run rẩy, ánh đèn và vô số ánh mắt trần trụi khiến cậu sợ đến gần như nghẹt thở.
Bao vây, chế nhạo, trêu chọc, cười đùa, những cảnh tượng trong quá khứ cứ lặp đi lặp lại, giống như những tảng đá nặng hàng trăm ký dày đặc ném vào cậu, khiến cho ngay cả xương cốt cậu cũng có chút đau đớn.
Cậu không thể bị nhận ra, sẽ bị ném xuống cầu thang, sẽ chết.
Tiên sinh đâu rồi? Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh...
Ngô Hoan gấp đến mức muốn cắn móng tay, cậu ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà, trong đầu toàn là ‘tiên sinh’.
Cậu tự cô lập mình với thế giới bên ngoài, chỉ biết ở bên người tiên sinh là an toàn, nhưng cậu không thể làm gì được, chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ.
Lâm Trường Túc và Du Phi Bạch đột nhiên nhớ ra lai lịch của Ngô Hoan, Đỗ Chu Lạc trong lúc nhất thời còn chưa nhớ ra, nhưng ả có chút hứng thú với Ngô Hoan.
Ả hỏi: “Phó Ngân Hà có quen cái tên chuyển trường _ _ khụ khụ, Ngô Hoan, cậu có quen Ngô Hoan không?”
Du Phi Bạch vẻ mặt phức tạp: "Cậu ta là Ngô Hoan."
Đỗ Chu Lạc: “Tớ biết tên cậu ta, tớ đang hỏi Phó Ngân Hà làm sao hắn biết Ngô Hoan _ _” Ả đột nhiên dừng lại, lặp lại mấy lần, rốt cục nhớ tới ở sâu thẳm trong ký ức của mình có một sự tồn tại xám xịt, lập tức dừng lại, lắp bắp: "Là cậu ta? Sao có thể chứ, hoàn toàn khác..."
Đỗ Chu Lạc không thể tin được.
Không chỉ Đỗ Chu Lạc kinh hãi, Lâm Trường Túc và Du Phi Bạch cũng không thể tin được, trong thâm tâm bọn họ cho rằng "Ngô Hoan" đã biến mất từ ​​lâu, kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại.
Sao có thể nghĩ tới Ngô Hoan không chỉ xuất hiện mà còn biến thành dáng vẻ không ai có thể tàn nhẫn từ chối cậu?
Phó Ngân Hà tiến lên một bước, hắn muốn nói gì đó, nhưng chung quanh có quá nhiều người đang nhìn, liền đổi lời: “Ngô Hoan, chúng ta nói chuyện riêng đi.”
Ngô Hoan không nghe thấy.
Nhưng sự làm lơ của cậu lại bị coi là từ chối. Tống Thanh Lãng trực tiếp nắm lấy cổ tay của Ngô Hoan nhanh chóng lướt qua Phó Ngân Hà, chặn cậu khỏi Phó Ngân Hà, đồng thời cảnh giác với những suy nghĩ ẩn giấu vô hình đang lặng lẽ nảy sinh trong đám đông.
"Cậu ấy không muốn nói chuyện với cậu! Phó Ngân Hà, Ngô Hoan trừ tôi ra sẽ không nói chuyện với bất cứ ai. Cậu ấy sợ đám đông, nếu mỗi người trong số các cậu đều cảm thấy có lỗi với lời nói và hành động vừa rồi của mình thì hãy tránh ra." Khi bọn họ chuẩn bị lướt qua Phó Ngân Hà, Phó Ngân Hà đột nhiên nắm lấy cánh tay của Ngô Hoan, Tống Thanh Lãng quay người lại, tức giận hét lên: "Phó Ngân Hà!!"
Ngay khi Phó Ngân Hà nắm lấy cổ tay của Ngô Hoan, Ngô Hoan đột nhiên không khống chế được cảm xúc mà vùng vẫy, cậu hoảng sợ lảo đảo lùi lại, tóc rối bù, gương mặt tái nhợt, nhưng lại khiến đôi môi càng đỏ càng rực rỡ hơn, giống như một con ma núi lang thang trong đêm.
Đám đông đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Yết hầu Phó Ngân Hà di chuyển, như thể hắn đã bị thu hút nên không nhìn thấy sự phản kháng của Ngô Hoan, hắn tiến về phía trước, hai bước đưa tay ra, nhưng còn chưa kịp chạm vào Ngô Hoan đã bất ngờ bị một bàn tay tóm lấy, bẻ ngược về phía sau rồi hất ra, một âm thanh giòn giã vang lên, kèm theo đau đớn truyền đến não bộ.
"Á _ _!" Phó Ngân Hà kêu lên: "Cậu nhỏ?!"
Lâu Lan Úc liếc mắt nhìn Phó Ngân Hà, vừa quay người lại, Ngô Hoan liền nhào vào lòng hắn: "Tiên sinh..." Nghẹn ngào nức nở, cậu ngay cả Tống Thanh Lãng cũng không nhìn, chỉ ỷ lại vào tiên sinh của cậu.
Tống Thanh Lãng nhẹ giọng gọi cậu nhưng không nhận được hồi âm, cô cảm thấy trong lòng có chút buồn bực, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng của Lâu Lan Úc.
Cô buột miệng nói: “Anh là ai?” Anh có quan hệ gì với Ngô Hoan?
Lâu Lan Úc ôm Ngô Hoan nói: “Tống tổng hẳn sẽ rất lo lắng nếu biết đứa con gái bảo bối của mình cả đêm không về nhà.”
Tống Thanh Lãng: “Anh đang uy hiếp tôi sao?”
Lâu Lan Úc: "Đây là vì cô..." Hắn cúi đầu liếc nhìn Ngô Hoan, "Đã chăm sóc Ngô Hoan nên tôi mới tốt bụng nhắc nhở."
Tống Thanh Lãng cong môi, thích lên giọng giống hệt cha cô. Người này có phải là người đứng sau Hoan Hoan không? Phó Ngân Hà vừa gọi hắn là cậu, hắn họ Lâu? Chẳng lẽ chính là vị cầm quyền đương nhiệm vẫn luôn ru rú trong nhà kia của Lâu gia?!
Phó Ngân Hà: “Cậu, cháu _ _”
"Im miệng." Lâu Lan Úc nhẹ nhàng nói.
Phó Ngân Hà mấp máy môi, tựa hồ đang nhớ lại những trận đòn trong quá khứ, im lặng không nói nữa.
Nhạc rock and roll lúc này đã dừng lại, hầu hết học sinh đều bị đuổi ra khỏi hội trường, vệ sĩ do Lâu Lan Úc mang đến đóng cửa không cho người khác bước vào, họ cũng không cho phép một số ít người còn lại trong phòng từng cố ý trêu chọc Ngô Hoan đi ra.
Sau khi Tống Thanh Lãng đoán được thân phận của Lâu Lan Úc liền biết mình hoàn toàn không có cơ hội bao nuôi mỹ nhân nữa, mặc dù Ngô Hoan cũng không cần cô bao nuôi hay chống lưng.
Cô nhìn Ngô Hoan nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh Lâu Lan Úc, giống như một đứa trẻ xinh đẹp. Khi Lâu Lan Úc không tới, người mà Ngô Hoan ỷ lại nhất chính là cô! Mặc dù cũng không phải là cực kỳ ỷ lại...
Tống Thanh Lãng chua chát nói: “Ngô Hoan, tớ đi đây.”
Chờ hồi lâu cũng không thấy Ngô Hoan phản ứng, Tống Thanh Lãng cười khổ, Ngô Hoan vẫn luôn bám theo Lâu Lan Úc đột nhiên ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Tống Thanh Lãng, sau đó nở nụ cười ôn hòa: “Thanh Lãng, đi đường cẩn thận.” Dừng một chút, cậu ngoan ngoãn bổ sung một câu: “Mai gặp.”
Ahhhhhh tôi có thể! Trái tim vốn âm ỉ đau của Tống Thanh Lãng đột nhiên trở nên nửa ngọt nửa chua, nửa chua là Lâu Lan Úc có thể dễ dàng khiến Ngô Hoan cảm thấy an toàn, hơn nữa cậu còn ngoan ngoãn hơn bình thường gấp trăm lần! Nửa ngọt là do cách Ngô Hoan nói tạm biệt với cô quá ngọt ngào!!
Tống Thanh Lãng ngơ ngác rời đi, vừa bước ra khỏi đại sảnh, cô đã bắt đầu tính toán tỷ lệ thành công cướp được Ngô Hoan khỏi tay Lâu Lan Úc là bao nhiêu phần trăm.
Sau khi tính toán, có khoảng 1% khả năng, chỉ cần Lâu Lan Úc chết già trước là xong!
Lâu Lan Úc đội lại mũ trùm đầu cho Ngô Hoan, “Em qua ghế lô bên cạnh đợi rồi uống chút canh đi, lát nữa ta sẽ tới tìm em.”
Ngô Hoan gật đầu.
Khi cánh cửa ghế lô đóng lại, Ngô Hoan thấy rõ vệ sĩ đưa đến một cây roi ngựa màu đen. Lâu Lan Úc cầm lấy, cầm trong tay rồi đột nhiên quất mạnh xuống đất, ‘vụt’ một tiếng giòn giã, dưới đất bốc lên một tầng bụi bặm, mới nhìn từ xa đã thấy đau.
Ngô Hoan run rẩy, cửa đóng lại.
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ còn ngược tra tiếp.
Hoan Hoan hiện đang mắc chứng PTSD, bị trêu chọc sẽ kích hoạt bệnh của cậu ấy và cậu ấy sẽ mất kiểm soát.
Chương này có lẽ cần phải sửa lại. Tôi viết vội nên chưa có thời gian kiểm tra.