“Khương Diệp.” Đỗ Mạc nắm lấy cổ tay cô:
“Trước kia lúc em tới nhà tôi, đúng là tôi đã không đứng ra giúp em, nhưng sau này, tôi làm bao nhiêu chuyện vì em, còn chưa đủ sao?”
Khương Diệp cũng khá bất ngờ, không biết mình đã làm gì mà hấp dẫn sự chú ý của cậu cả nhà họ Đỗ, làm cho anh ta trước khi đính hôn vào bốn năm trước, không hề do dự, bất chấp tất cả yêu cô. Trước đêm cô kết hôn, còn uống đến say khướt không biết gì đến tìm, hi vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý.
“Cậu cả Đỗ.” Khương Diệp rút về tay: “Đừng nói những lời mờ ám, chồng tôi nghe thấy không tốt lắm đâu.”
“Em một chút cũng không thích anh ta, vậy còn đồng ý gả, Khương Diệp, em coi bản thân mình là gì? chẳng lẽ em không muốn được yêu sao?”
Đỗ Mạc tức giận không thôi, lúc trước Đinh Liên sắp xếp xem mắt, Khương Diệp căn bản không thích Ngụy Thành Huy, lại nói anh ta không tồi, có thể kết hôn, vì thế hai người liền kết hôn.
“Cho dù có muốn, thì người đó cũng không phải là anh.”
Khương Diệp nói xong, cầm sách và ảnh chụp xoay người rời đi.
Đinh Liên hỏi cô đi đâu, Khương Diệp nói đi loanh quanh một lát, không nói ra chuyện mình bị Đỗ Minh ném ảnh xuống hồ.
Đỗ Vang giữ Khương Diệp ở lại ăn cơm chiều, vì tối nay cả nhà sẽ làm sủi cảo, đông vui hơn nhiều, ông hi vọng cô ở lại tham gia.
Đinh Liên liếc mắt nhìn Khương Diệp: “Buổi tối không có việc gì, ở lại ăn cơm xong về, hai mẹ con mình cũng lâu rồi không ăn sủi cảo.”
Đúng vậy, trước kia Đinh Liên ly hôn dẫn theo cô buôn ba khắp nơi, đêm ba mươi tết, còn ở trong căn phòng trọ nhỏ dạy cô cách cán bột làm sủi cảo, về sau bà gả cho nhà họ Đỗ, điều kiện tốt hơn, nhưng lại chưa từng làm sủi cảo và ăn cùng nhau.
Khương Diệp gật đầu: “Được.”
Đỗ Vang có thói quen ngủ trưa, Đinh Liên thay ông đến nhà máy giám sát tiến độ, còn dẫn theo Khương Diệp đi cùng.
Nhà họ Đỗ làm xuất khẩu vải dệt, khâu kiểm định chất lượng hết sức quan trọng, lúc trước Đinh Liên làm nhân viên kiểm định trong xưởng dệt, đã được Đỗ Vang chú ý đến, bà không những quen thuộc với xưởng dệt, còn là nhân viên nghiên cứu chất liệu vải, người đàn bà hơn ba mươi tuổi vẫn trẻ trung, đang vào thời điểm đẹp nhất, sau khi Đinh Liên biết Đỗ Vang là ông chủ lớn, dùng mọi thủ đoạn để bám được vào vai ông, đuổi theo trong suốt một năm mới ở bên nhau, về làm bà tư của ông.
“Nó đi du lịch?” Sau khi xuống xe, Đinh Liên thuận miệng hỏi về tình hình gần đây của Ngụy Thành Huy: “Con không theo đi chơi?”
Khương Diệp lắc đầu: “Không muốn đi.”
Đinh Liên lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu: “Cái tính tình của con lúc tốt lúc xấu.”
Tóm lại trong tình yêu cùng hôn nhân, Khương Diệp mãi mãi sẽ không bao giờ bị thương.
Đinh Liên xem xong tiến độ, nói chuyện với Khương Diệp, tài sản hà họ Đỗ bây giờ 80% bà có thể khống chế, muốn dẫn cô đến đây giữ chức vụ Tổng giám, Đỗ Vang sẽ không nói một lời.
Khương Diệp biết ý của bà, nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần.”
Đinh Liên sợ cuộc sống nghèo khổ trước kia, sau khi gả cho Đỗ Vang, cả ngày cùng hội chị em trong vòng giàu sang chơi mạt chược, nhưng ai biết được, ngoài những lúc chơi ra, Đinh Liên đã học được mọi chiêu trò của Đỗ Vang, mà bây giờ ông không thể rời bỏ được bà.
“Được rồi.” Đinh Liên dập thuốc: “Chỉ cần con sống tốt là được.”
Tối đến cả nhà vây quanh bàn cùng làm vằn thắn, Khương Diệp ngồi bên cạnh Đinh Liên, cùng bà cán vỏ bánh, lúc này quản gia đi đến, cầm ba bức ảnh đưa đến trước mặt Khương Diệp:
“Cô Khương, mấy tấm ảnh này đã được phơi khô.”
“Sao lại thế này?” Đỗ Vang liếc mắt một cái cũng biết ba tấm ảnh chân dùng này đã bị ngâm nước.
Quản gia đưa mắt nhìn Khương Diệp, ông đang cho rằng cô sẽ nói dối, ai ngờ cô đã ngẩng đầu lên nói: “Đỗ Minh ném ảnh chụp của cháu vào hồ, chắc thấy chơi như vậy rất vui.”
Một câu vừa nói, cả bàn im ắng không một tiếng động.
Ngay cả cậu cả Đỗ Mạc cũng ngửi thấy một bầu không khí quỷ dị khác thường.
Đinh Liên cầm lấy ba tấm ảnh, là ảnh bà chụp cùng với Khương Diệp, đã bị nước thấm vào, không biết có thể phục hồi hay không, nhíu mày nói:
“Nó không còn là đứa bé ba tuổi nữa, sao lại chơi vui hay không vui? Người đâu rồi, bảo nó mang ảnh đi sửa lại như cũ đi.”
Đỗ Vang ném vỏ bánh trong tay xuống, nhìn qua một vòng:
“Nó đâu? Không phải tôi đã bảo tất cả phải đến làm sủi cảo sao? Ngọc Ngọc đâu, nó cũng không ở đây hả?”
Quản gia chạy nhanh đến nói: “Để tôi đi gọi.”
“Cái thằng phá của, nó chắc lại uống rượu rồi, ông có thể kêu được nó à?”
Đỗ Vang rửa tay: “Cầm gậy đến đây, tôi tự đi gọi.”
Khương Diệp siết chặt vỏ sủi cảo trong tay, chờ Đỗ Vang đi ra khỏi phòng, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn qua Đỗ Mạc.
Ánh mắt này, cùng với ánh mắt lúc trước khi cô bị bắt nạt ở nhà họ Đỗ, Đỗ Mạc đứng sau đám người khoanh tay đừng nhìn, giống nhau như đúc.
Chẳng qua giờ phút này, lại là cô, còn tươi cười.
Cô đang cười.
Da đầu Đỗ Mạc tê rần, lập tức có cảm giác không tốt lắm, anh ta nhanh đứng dậy chạy đuổi theo phía sau ra ngoài. Những người khác thấy Đỗ Mạc kinh sợ đứng bật dậy đuổi theo sau, có chút kinh ngạc, hỏi: “Làm sao vậy?”
Đỗ Mạc bất chấp tất cả, vừa chạy vừa gào lên: “Ba ba.”
Những người khác thấy thái độ này đều bị dọa, mọi người chạy theo ra ngoài, nhất thời trong phòng bếp chỉ còn lại hai người ngồi làm sủi cảo là Khương Diệp, cùng người đang cán bột là Đinh Liên.
“Bảo sao lại thấy tối nay con ở lại làm sủi cảo.”
Đinh Liên ném cái vỏ bột vừa cán đến trước mặt cô: “Lão già lớn tuổi rồi, chắc chút nữa bị tức chết mất, mẹ đi xem.”
Khương Diệp nhận lấy vỏ bánh, cho nhân vào, véo một đường viền hoa đẹp đẽ:
“Anh ta tự tìm .”
Đỗ Minh ngàn vạn lần không nên.
Lấy ảnh cô vất vả tìm lại được, chịu lấy rắc rối.