Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đốt Cháy

Chương 27




Quý Thính dùng một tay giữ cánh tay mạnh mẽ của anh ở eo cô, đầu ngón tay dùng sức.

Trong không gian nhỏ hẹp này cô bị nụ hôn của anh làm cho run rẩy, một lúc lâu sau, Đàm Vũ Trình mới rời ra một chút, cắn môi cô nhỏ giọng hỏi: “Em ra ngoài trước, hay để tôi?”

Môi Quý Thính đỏ bừng, cô trợn mắt nhìn anh.

“Anh đi trước.”

Đàm Vũ Trình cười cười: “K1ch thích không?”

Quý Thính nghiến răng nghiến lợi, nâng gối đá anh. Đàm Vũ Trình hơi ấn eo cô, đứng thẳng người, xắn tay áo bước ra ngoài trước. Anh vừa rời đi, cơ thể Quý Thính lại mềm nhũn ra, cô đứng đó vài giây rồi mới theo anh ra ngoài.

Khâu Đan nhìn qua thấy bọn họ đi tới lập tức vẫy tay: “Làm gì vậy? Vừa ra ban công nhỏ à?”

Đàm Vũ Trình nhàn nhạt nói: “Vâng, Quý Thính nói muốn xem ban công nhỏ, con dẫn cậu ấy đi.”

Anh bước tới bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống.

Quý Thính ở phía sau anh vẻ mặt coi như không có chuyện gì, ngoại trừ đôi môi đỏ mọng, cô vốn đã thoa son nhưng lúc này son bị trôi mất để lại màu môi nguyên bản. Cô ngồi xuống cạnh Khâu Đan.

Khâu Đan liếc nhìn cô: “Con xem gì ở ban công nhỏ thế?”

Quý Thính suy nghĩ một chút, nói: “Có hồ.”

Tiếu Hi cầm bát canh bưng tới cho Quý Thính, cười nói: “Hồ phía ban công nhỏ tuy không lớn nhưng rất đẹp, ban ngày còn có thiên nga ở đó, ngày mai dì dẫn con xuống xem.”

Quý Thính mỉm cười, nói “vâng”.

Đàm Vũ Trình ở bên cạnh mở chai rượu, cầm ly rượu nhỏ rót cho hai ông bố đưa cho mỗi người một ly, anh cũng để một ly trước mặt. Hai ông bố muốn uống rượu trắng, anh chỉ có thể uống cùng họ. Tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc và khỏe khoắn.

Hiếm có dịp mọi người cùng nhau quây quần bên bàn tròn, trò chuyện cười đùa, hai bà mẹ trêu chọc hai ông bố một khi đã chạm vào là không thể buông rượu ra. Đàm Huy và Quý Lâm Đông cụng ly mỉm cười nhấp một ngụm lớn, Đàm Huy nói: “Uống cùng Lão Quý là thoải mái nhất.”

Quý Lâm Đông gật đầu: “Một chút lạc thú như vậy là được rồi.”

“Đi.” Khâu Đan trợn mắt.

Tiếu Hi cười gắp đồ ăn cho Khâu Đan, hai người lại gần nói xấu hai ông chồng, bàn ăn náo nhiệt đồ ăn cũng dần vơi đi. Mọi người còn đang ngồi nói chuyện trên bàn, Quý Thính đã ăn no, cô và Đàm Vũ Trình đứng dậy rời khỏi bàn ăn đi ra ban công lớn, cửa ban công mở ra bên ngoài có hai chiếc ghế xếp.

Quý Thính đi ra ngoài ngồi xuống, thoải mái ngả người về phía sau.

Đàm Vũ Trình dựa vào cửa nhìn cô vài giây, mỉm cười bước tới ngồi xuống bên cạnh, hai chiếc ghế xếp cách nhau rất gần. Anh vừa ngồi xuống cô đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc lá trộn với mùi gỗ mun, Quý Thính liếc nhìn anh một cái, đôi chân dài của Đàm Vũ Trình bắt chéo khiến chúng trông càng dài thêm trên ban công rộng lớn này. Cổ áo sơ mi của anh hơi hé mở, cánh tay rắn chắc.

Quý Thính nhìn thoáng qua rồi lại thu mắt về mặt hơi nóng lên, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bầu trời đầy sao, thật khó tin cô có thể nhìn thấy những ngôi sao đẹp như vậy ở Lê Thành. Lấy điện thoại di động ra chụp bầu trời đầy sao, ở giữa có ngôi sao sáng nhất cô điều chỉnh tiêu cự và nhắm vào nó.

Đàm Vũ Trình nghiêng đầu nhìn ống kính trên đầu ngón tay cô, Quý Thính không biết nhắm vào điểm nào để chụp, hỏi: “Như này à?”

Đàm Vũ Trình thấp giọng, lười biếng nói: “Sang bên trái một chút.”

Quý Thính làm theo lời khuyên của anh dịch sang trái một chút quả nhiên bắt được một hàng sao bấm chụp hai bức ảnh, sau đó nhìn thấy mặt trăng ẩn sau những vì sao, mắt cô sáng lên: “Đợi mặt trăng ló ra.”

Đàm Vũ Trình ừ một tiếng, kiên nhẫn đợi cùng cô.

Trong phòng khách nhỏ, bốn vị phụ huynh cuối cùng cũng rời khỏi bàn ăn, Quý Lâm Đông và Đàm Huy uống rất nhiều, cười nói đi tới phòng khách nhỏ pha trà. Tiếu Hi và Khâu Đan cũng đến phòng khách nhỏ, muốn gọi hai đứa trẻ vào. Khi họ bước tới, thấy Quý Thính và Đàm Vũ Trình đang ngồi trên hai chiếc ghế xếp ở ban công rộng. Quý Thính đang chụp ảnh, Đàm Vũ Trình thì nghiêng đầu xem, cách một cánh cửa ban công rất lớn, hình như hai người đang trò chuyện.

Đàm Vũ Trình đưa tay cầm lấy quả quýt trên chiếc bàn tròn nhỏ, đặt chân xuống sau đó cúi người bóc vỏ, Quý Thính vẫn đang chụp ảnh. Đàm Vũ Trình bóc xong quả quýt mới ngả người ra sau đưa một miếng cho Quý Thính.

Quý Thính xoay người lại. Hai người quay lưng về phía phòng khách nhỏ, ánh sáng có chút mờ ảo, Đàm Vũ Trình trực tiếp đút một miếng quýt cho cô. Quý Thính có chút sợ hãi cúi thấp đầu cắn miếng quýt, quay người lại tiếp tục chờ trăng lên để chụp ảnh.

Tiếu Hi và Khâu Đan không nhìn thấy cảnh Đàm Vũ Trình đút miếng quýt cho cô, nhưng khi nhìn thấy bóng lưng của hai đứa trẻ họ nhìn nhau, Khâu Đan nhún nhún vai, Tiếu Hi thở dài kéo Khâu Đan ngồi xuống, cả hai đều cảm thấy tiếc nuối trong lòng. Hai đứa trẻ này đã nhiều năm quen biết, Khâu Đan cũng tiếc nhưng thấy cũng không sao, Đàm Vũ Trình tuy rằng tốt, nhưng lại quá khó kiểm soát. 

Bà vẫn lo lắng Quý Thính sẽ không nắm giữ được, vì vậy tốt hơn hết là không dây dưa sâu hơn, quan hệ tốt là được rồi.

Đáng tiếc Tiếu Hi lại có chút khó chịu, bà lấy điện thoại ra bấm vào một bức ảnh đưa cho Khâu Đan xem, nói: “Gần đây có một người bạn giới thiệu cho tớ cô gái này, tớ thấy cũng ổn, cậu giúp xem thử.”

Khâu Đan cầm điện thoại lên xem, đó là một cô gái rất xinh đẹp, tóc dài, mặc váy trắng, rất dịu dàng.

Ăn xong quả quýt Đàm Vũ Trình dùng khăn giấy lau đầu ngón tay rồi đứng dậy chuẩn bị đi rửa tay, cửa ban công vừa mở ra, Tiếu Hi nhìn thấy anh liền nói: “Mẹ vừa gửi ảnh một cô gái vào điện thoại của con, con xem nhé.”

Đàm Vũ Trình ngước mắt nghiêng người đi ra ngoài, không để ý tới Tiếu Hi.

Quý Thính đang chụp ảnh mặt trăng, nghe được lời này đầu ngón tay dừng lại, nhìn mặt trăng trong ống kính không nhúc nhích.

Hai tiếng bíp.

Điện thoại di động của Đàm Vũ Trình đặt trên bàn tròn vang lên, cô liếc nhìn thấy ảnh đại diện của Tiếu Hi trên đó gửi ảnh vào. Đàm Vũ Trình rửa tay xong, đi ra ngoài ban công tới bàn tròn cầm điện thoại di động lên xem, thản nhiên bấm vào bức ảnh vẻ mặt không thay đổi, xem xong liền bấm tắt.

Giọng Khâu Đan từ phòng khách truyền đến, bà nói với Quý Thính: “Con cũng xem một chút. Mẹ vừa gửi ảnh cho con. Dì Tiêu nói cũng ổn. Lần này nhớ thêm người ta vào nhé.”

Di động Quý Thính cũng khẽ rung, kêu bíp hai lần. Cô sửng sốt.

Đàm Vũ Trình đứng ở bàn tròn nghe vậy liền nhìn Quý Thính. Quý Thính chớp mắt bấm vào bức ảnh của một người đàn ông, màn hình điện thoại xuất hiện một người đàn ông mặc vest, đang mỉm cười rạng rỡ, trông anh ta có vẻ rất tự tin về bản thân, Quý Thính nhìn bức ảnh đến ngây ngốc.

Đàm Vũ Trình dựa vào lan can, nhìn chằm chằm vào cô.

“Nhìn lâu như vậy? Đẹp trai lắm à?”

Quý Thính hoàn hồn lại, nhìn anh.

Sau lưng Đàm Vũ Trình là bầu trời đầy sao rộng lớn, anh dựa vào lan can đôi mắt hơi nheo lại, gió thổi tung cổ áo, khớp ngón tay đang cầm điện thoại rõ ràng. Anh đã quen với việc tùy ý bất cứ lúc nào cũng đều mang vẻ thản nhiên nhưng bá đạo. Quý Thính cười, dỗ dành anh: “Vẫn là anh đẹp trai hơn.”

Yết hầu của Đàm Vũ Trình khẽ động, đôi mắt anh sâu thẳm.

Họ nhìn nhau.

Quý Thính dời mắt khỏi chiếc điện thoại di động trong tay, nhìn đi nơi khác và tiếp tục chụp bức ảnh cuối cùng có mặt trăng và các ngôi sao bằng điện thoại của mình. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây sau đó thu hồi ánh mắt, tựa người vào lan can lấy điếu thuốc và bật lửa cúi đầu châm lửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, trên lông mày hiện lên một tia ý cười mà chính anh cũng không nhận ra.

Nụ cười được cô lấy lòng.

Cuối cùng Quý Thính cũng chụp xong ảnh, chỉnh màu rồi hỏi: “Tôi chụp xong rồi, gửi cho anh nhé?”

“Được.” Đàm Vũ Trình trả lời.

Quý Thính nhấp vào ảnh đại diện của anh, chọn ba tấm ảnh đẹp nhất và gửi vào hộp trò chuyện của anh. Sau vài tiếng bíp, Đàm Vũ Trình cắn điếu thuốc bấm vào ba bức ảnh, thản nhiên nhìn chúng.

Quý Thính đứng dậy đi về phía anh, chỉ từ góc độ này mới có thể nhìn thấy hồ nước bên kia, mặt hồ lấp lánh, có những ngọn đèn rất đẹp treo lơ lửng trên cành cây.

Đàm Vũ Trình ngậm điếu thuốc trong miệng, xem ảnh xong thì nghiêng đầu nhìn cô. Quý Thính dựa vào lan can, ngước mắt nhìn anh trong ánh sáng lờ mờ, môi cô đỏ bừng.Hai người nhìn nhau, Quý Thính nhìn làn khói bay đi, ngũ quan của anh càng sâu hơn, càng lưu manh, cô hỏi: “Tôi thử nhé?”

“Thử cái gì?” anh cắn điếu thuốc trong miệng, hỏi.

Quý Thính chỉ vào điếu thuốc anh đang cắn.

Đàm Vũ Trình hơi nhướng mày, vài giây sau anh để xuống đưa cho cô. Quý Thính nhìn miệng điếu thuốc, tiến về phía trước một chút cắn lấy. Đàm Vũ Trình vô thức đưa tay ôm lấy vòng eo thon gọn, Quý Thính ngước mắt lên, cắn điếu thuốc nhìn anh trong ánh sáng mờ ảo, yết hầu Đàm Vũ Trình khẽ động, bị cô chạm vào.

Anh nhìn chằm chằm cô, bàn tay đang ôm eo cô lại siết chặt hơn. Tất cả những gì anh làm là ôm cô vào lòng trước mặt hai gia đình.

Quý Thính rít một hơi thuốc lá. Điều ngạc nhiên là điếu thuốc có mùi thơm nhẹ chứ không phải mùi nicotin hăng nồng nhưng vì cô chưa từng hút thuốc nên vẫn bị sặc. Đàm Vũ Trình đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng cô ra, vỗ nhẹ vai cô, nhếch môi: “Không được thì đừng thử.”

Anh lại cắn điếu thuốc vào chỗ cô vừa cắn.

Quý Thính đặt tay lên lan can, mỉm cười.

“Nhiều khách hàng nữ trong cửa hàng của chúng tôi cũng hút thuốc.”

“Ừm.”

Quý Thính có chút uể oải dựa vào lan can, cùng anh ngắm cảnh đêm xa xa.

Khu căn hộ này tương đối nổi tiếng ở khu vực này, ngưỡng đầu vào cao, giữa tiểu khu có một cái hồ, phía sau có ngọn núi, gần đó còn có một công viên nhân dân rộng lớn, nối liền với trung tâm mua sắm lớn nhất khu. Tuy nhiên, nơi đây nằm ở một vị trí tương đối yên tĩnh, là khu dân cư nổi tiếng phồn hoa ở thành phố thịnh vượng Lê Thành.

Phía sau vang lên tiếng bố mẹ nói muốn chơi cờ vây. Tiếu Hi không tìm được cờ, liền gọi Đàm Vũ Trình: “Vũ Trình, con để bàn cờ vây ở đâu?”

Đàm  Vũ Trình ngậm điếu thuốc trong miệng quay người, đi vào trong tìm cờ cho bọn họ. Trong gió đêm Quý Thính cảm thấy rất dễ chịu, trang phục cô mặc cũng thoải mái, nhìn bầu trời đêm tuyệt đẹp. Bước trở lại phòng khách, đi đến ghế dài, nhìn lên.

Nghĩ đến người bà đã mất của mình, bà rất yêu thương cô, trước khi ra đi bà còn nắm tay Quý Thính chỉ vào ngôi sao sáng nhất ngoài cửa sổ và nói từ nay về sau bà sẽ sống ở đó, cháu chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy bà. Quý Thính nhìn vì sao sáng nhất trên bầu trời đầy sao có chút buồn ngủ, trong phòng khách vang lên tiếng bố mẹ bày bàn cờ, tiếng động này khiến cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đàm Huy và Quý Lâm Đông lúc đầu thích chơi cờ tướng, mấy năm nay mới có hứng thú chơi cờ vây, họ ngồi khoanh chân trên ghế sô pha đặt bàn cờ vây ở giữa và bắt đầu tập trung chơi ván cờ. Tiếu Hi và Khâu Đan ngồi cạnh chồng để trợ lực.

Đàm Vũ Trình nhìn thấy bọn họ chật vật, rút ​​điếu thuốc ra vứt vào gạt tàn, nhìn hai ông bố một đen một trắng chơi cờ, anh đút hai tay vào túi quần xem.

Sau khi xem họ hạ đối phương vài lần khóe môi anh nhếch lên, thu hồi ánh mắt, bước ra ngoài ban công.

Tiếu Hi thấy anh như vậy, lại gần chồng nói: “Con trai anh đang cười nhạo anh đấy.”

Đàm Huy cầm quân cờ đen lên nói: “Em kệ nó, nó cũng đâu có dạy anh.”

Tiếu Hi bật cười.

Đàm Vũ Trình đi ra ban công, nhìn thấy Quý Thính đang ngủ trên ghế dài, cô đang đắp áo khoác vest đen, đi dép lê móc ở ngón chân, đầu nghiêng sang một bên váy bị gió thổi tung, mái tóc xõa xuống lướt qua má và đôi lông mày dịu dàng. Đàm Vũ Trình nhìn cô vài giây, sau đó bước vào phòng khách, cầm chiếc chăn bông màu đen trên ghế sô pha, mở ra đắp lên đến đường viền cổ áo của cô.

Trong bóng tối, một tay anh chống lên lưng ghế dài, ánh mắt rơi vào chóp mũi, lông mày và cánh môi bị gió thổi qua của cô. Vài giây sau anh đứng thẳng dậy, ngồi xuống chiếc ghế dài gần đó, lấy điện thoại di động ra.

Khi mở ra nhìn thấy những bức ảnh cô gửi Đàm Vũ Trình lưu từng bức một.

Đồng thời, Đàm Vũ Trình cũng phớt lờ bức ảnh mà Tiếu Hi gửi cho anh và danh thiếp của cô gái kia.

Đêm đang trở nên tối hơn.

Đàm Huy đã bị Quý Lâm Đông đánh bại hoàn toàn, Đàm Huy ở trong phòng kêu gọi anh giúp đỡ, Tiếu Hi thò đầu ra ngoài nói: “Con trai, hãy cứu bố con một chút.”

Đàm Vũ Trình tặc lưỡi, cất điện thoại đứng dậy đi vào phòng khách.

Quý Lâm Đông thắng ván thứ ba, Đàm Huy chơi cờ vây rất tệ không giỏi bằng cờ tướng. Đàm Huy nhường chỗ cho con trai, sau khi Đàm Vũ Trình ngồi lên đó anh cài vài nút cổ áo, nhìn vào ván cờ nói: “Chú, xin hãy chỉ giáo.” 

Quý Lâm Đông ho khan nói: “Chú không dám cho cháu lời khuyên, cháu là cao thủ rồi.”

Đàm Vũ Trình mỉm cười, thản nhiên cầm lấy quân đen.

Một cục diện mới bắt đầu.

Khâu Đan thấy Quý Thính có vẻ đang ngủ nên đứng dậy tới xem cô, đắp lại chăn điều hòa, vuốt tóc cho cô. Sau đó, bà quay lại phòng khách xem chồng chơi cờ.

Đêm càng lúc càng muộn.

Ván đấu này ngay từ đầu đã khó kết thúc, Quý Lâm Đông cuối cùng cũng gặp được đối thủ chân chính, thậm chí Đàm Vũ Trình ở bên này hình như còn nhường ông. Trước kia khi hai nhà tụ tập nếu không đánh cờ thì là đánh mạt chược, uống một chút rượu và trò chuyện. Tối nay vẫn vậy.

Khoảng 11 giờ tối kết thúc cuộc vui, Tiếu Hi đi ra ban công thấy Quý Thính đang ngủ say, sau khi đi vào phòng khách bà nắm tay Khâu Đan kéo lại nói: “Tối nay cứ ở lại đây nghỉ ngơi, năm nay cậu cũng không có nhiều thời gian nghỉ ngơi thư giãn, cậu xem Quý Thính ngủ mất rồi chắc con bé cũng mệt mỏi.”

Khâu Đan nhìn thấy con gái mình đang ngủ say, khoảng thời gian này có lẽ ngày nào con gái cũng thức khuya, hơn nữa Quý Lâm Đông và bà đã uống một chút rượu nên không thể lái xe, bà cũng không đành lòng đánh thức Quý Thính đang ngủ lúc này.

Khâu Đan suy nghĩ một chút, nhìn Quý Lâm Đông. Quý Lâm Đông mấy ngày nay rất bận rộn, ông xoa xoa trán nói: “Nếu con bé ngủ say rồi không về nữa, để nó ngủ ngon một giấc.”

Khâu Đan ừ một tiếng.

Tiếu Hi nhìn Đàm Vũ Trình nói: “Con đưa Quý Thính vào nhà đi, ngủ ngoài đó như vậy không được.”

Đàm Vũ Trình dựa vào cửa ban công, khoanh tay gật đầu.

Tiếu Hi kéo Khâu Đan nói: “Ở đây có mấy gian phòng cậu cũng không biết ở đâu, tớ đưa cậu đi xem, đều là phòng ẩn”

Đàm Vũ Trình buông tay đi về phía người phụ nữ đang nằm trên ghế tựa, cô vẫn ngủ ngon lành trong tay còn cầm một góc chăn điều hòa. Anh dịch chiếc ghế tựa còn lại ra, cúi xuống bế Quý Thính đang bọc trong chăn lên, Quý Thính mềm mại vùi vào lòng anh, anh nói bảo mẫu mở cửa ban công rộng ra một chút rồi bước vào.

Đi về phía phòng ngủ của khách.

Tiếu Hi và Khâu Đan đang nói chuyện ở cửa phòng ngủ dành cho khách, thấy anh đi tới Tiếu Hi đẩy cửa bí mật ra. Đàm Vũ Trình đang định bước vào lại ngửi thấy mùi bụi nhà thoang thoảng bên trong, anh dừng lại nhìn về phía Tiếu Hi và Khâu Đan: “Tối nay để cậu ấy ngủ ở phòng ngủ chính, còn con sẽ ngủ ở phòng này.”

Tiếu Hi ngửi thấy trong phòng có mùi lạ, cau mày nói: “Trong phòng này chưa từng có người ở, thật sự không tốt.”

Khâu Đan cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bà vẫn nói: “Không sao đâu, con bé có thể ngủ ở phòng khác, tớ với Lâm Động sẽ ở phòng này.”

“Để cháu ngủ.”

Đàm Vũ Trình nói xong xoay đôi chân dài đi về phía phòng ngủ chính gần đó, Tiếu Hi mở cửa cho anh, anh bước vào đặt Quý Thính lên chiếc giường cực lớn của mình.

Quý Thính mơ màng muốn tỉnh lại.

Đàm Vũ Trình đưa tay tắt đèn trên bàn đầu giường, cởi cúc áo bước ra ngoài, Tiếu Hi và Khâu Đan vẫn đứng ở cửa, nhìn vào trong hỏi: “Con bé vẫn ngủ à?”

Đàm Vũ Trình vâng một tiếng.

Tiếu Hi và Khâu Đan thở phào nhẹ nhõm, màn đêm ngày càng tối hơn. Tiếu Hi kéo Khâu Đan trở về phòng, Đàm Vũ Trình đi vào phòng thay đồ đối diện lấy quần áo ngủ đi vào phòng tắm cạnh ban công nhỏ.

Hơn mười phút sau, người đàn ông mới từ phòng tắm đi ra, toàn bộ sảnh của căn hộ hai tầng vô cùng yên tĩnh, hơi nước theo cơ thể Đàm Vũ Trình bay ra ngoài, anh đang dùng khăn lau người. Thuận tay mở cửa phòng ngủ chính, đi lấy chiếc áo màu đen do bộ đồ ngủ bị ướt trong lúc anh đi tắm. Anh lau tóc rồi bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn chiếc giường lớn trong bóng tối.

Quý Thính có tỉnh lại một lần, cô cởi áo khoác ra, lúc này đang cuộn tròn trên giường đôi chân dài lộ ra ngoài tấm chăn màu xám.

Vạn vật lúc này đều tĩnh lặng.

Đàm Vũ Trình đi về phía cô dừng lại bên mép giường lau bọt nước trên bả vai, nhìn cô một lúc, vài giây sau anh trực tiếp đặt chiếc khăn tắm vào thùng đựng đồ gần đó, xốc chăn lên rồi nằm xuống bên cạnh.