Buổi sáng ngày hôm sau.
Khi Quý Thính tỉnh dậy màn hình điện thoại di động tràn ngập tin nhắn, Quý Lâm Đông gửi cho cô lì xì [8888]. Tiếu Hi cũng vậy, số tiền giống với Quý Lâm Đông, năm nào họ cũng gửi lì xì cho cô.
Quý Thính đầu bù tóc rối dựa vào đầu giường, trả lời Tiếu Hi và Quý Lâm Đông.
Tiếu Hi: [Hôm nay nhớ ăn mặc thật đẹp, để Vũ Trình tổ chức sinh nhật cho con. Dì sẽ xem livestream của con trên vòng bạn bè.]
Quý Thính bất đắc dĩ mỉm cười: Được ạ, con sẽ chụp ảnh cho dì Tiếu.
Tiếu Hi: Ngoan lắm~
Quý Lâm Đông: Về ăn mì trường thọ nhé.
Quý Thính đáp vâng, sau đó xuống giường, vừa tiếp xúc với không khí bên ngoài chăn cô có thể cảm nhận được thời tiết hôm nay lạnh hơn hôm qua. Xem dự báo thời tiết đã lạnh hơn hôm qua bảy đến tám độ, dường như không khí lạnh đang đến như đã thông báo. Quý Thính kéo rèm ra bên ngoài đầy sương mù, đêm nay chắc sẽ rất lạnh.
Sau khi tắm rửa thay quần dài, áo len và áo khoác cũng tìm thêm một chiếc khăn màu đỏ quàng vào, sau đó xuống lầu lái xe về nhà. Khâu Đan đã chuẩn bị sẵn một bát mì trường thọ và đặt một quả trứng gà vào. Quý Thính cầm đũa ăn mì, đến lúc bát thấy đáy mới ý thức được mình đã lớn hơn một tuổi.
Khâu Đan khoanh tay, cùng Quý Lâm Đông đứng ở một bên, nói: “Quý Thính của chúng ta đã lớn hơn một tuổi rồi.”
Quý Lâm Đông cười nói: “Vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Sao lại là đứa trẻ? Là cô gái lớn rồi.”
Quý Thính vừa nghe họ nói chuyện vừa ăn mì, tốn rất nhiều sức cuối cùng cũng ăn xong, cô ngước mắt nhìn bố mẹ đứng dậy ôm họ.
“Con chẳng những lớn thêm một tuổi, cùng càng ngày càng có khả năng để bố mẹ dựa vào.”
Khâu Đan vỗ nhẹ ôm con gái, dặn dò buổi tối sinh nhật vui vẻ nhưng đừng uống rượu quá khuya.
Quý Thính đáp “vâng”.
Sau đó cô lái xe về Hoàng Hôn, vừa mở cửa liền thấy ba bó hoa được đưa đến trước mặt, đám người Tiểu Uyển từ sau bó hoa thò mặt ra, cười nói: “Chị Thính, sinh nhật vui vẻ.”
Quý Thính sửng sốt một chút, nhận lấy bó hoa từ trong tay bọn họ, cười nói: “Cám ơn.”
Tiểu Chu đặt tay lên vai Tiểu Uyển, cười nói: “Ngày đầu năm mới nhìn thấy anh Đàm Vũ Trình tặng hoa cho chị chúng em đã thấy chị rất hợp với hoa. Vì vậy chúng em quyết định mỗi người tặng chị một bó hoa khác nhau vào ngày sinh nhật của chị.”
Nghe thấy ba chữ Đàm Vũ Trình Quý Thính dừng lại một chút, sau đó chạm vào bông hồng màu sâm panh, ngẩng đầu nhìn họ: “Cảm ơn, chị rất thích, nhưng thế này có hơi lãng phí.”
“Không, không, miễn chị thích là được.”
“Hoa xứng với mỹ nhân, nên như vậy.”
Quý Thính lại mỉm cười trong lòng tràn ngập cảm kích. Có thể hôm qua còn có chút u ám nhưng hôm nay tất cả đều đã qua, Tiểu Uyển cúi đầu dò hỏi: “Chị Thính, tối nay em có thể giúp chị tổ chức sinh nhật được không?”
Vẻ mặt muốn cùng tham gia cuộc vui và ăn đồ ăn ngon lộ rõ ​​đến mức Quý Thính cười nói: “Có năm nào chị bỏ rơi các em không?”
“Vâng!”
Nhận được lời hứa hẹn, Tiểu Uyển nhảy dựng lên.
Quý Thính mỉm cười ôm hoa vào phòng nghỉ, Trương Dương quay người nói: “Vậy tôi đi làm một chiếc bánh lớn hơn.”
“Tối nay tổ chức ở đâu vậy? Chị Thính, chị có ý tưởng ​​gì không? Hay giống như năm ngoái, anh Đàm Vũ Trình giúp chị…” Tiểu Chu vừa bước vào phòng nghỉ vừa hỏi. Quý Thính đặt hoa xuống, nhẹ giọng nói: “Ừ, vẫn như năm ngoái.”
“Ồ, bất ngờ.” Tiểu Chu nhận được tin tức liền rời khỏi phòng nghỉ.
Quý Thính nhìn những bông hoa lại nhìn ra cửa sổ, như thể mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo. Cũng tốt.
Ba tháng kia tựa như một giấc mơ.
–
Buổi chiều, ảnh đại diện màu đen gửi cho cô một địa điểm, đó là địa chỉ nhà hàng mới Dung Hợp của anh. Quý Thính đáp lại một từ được, nhưng anh không trả lời cô nữa những lời trêu chọc và mơ hồ đó dường như biến mất khỏi giao diện. Quý Thính cầm điện thoại vài giây mới cất vào ngăn tủ.
Long Không có lẽ cũng đã nhận được địa chỉ của bữa tiệc sinh nhật, cũng gửi nó cho Mộng Gia và những người khác.
Thời tiết hôm nay rất lạnh, vừa mở cửa quán cà phê đã có rất nhiều gió lạnh ập vào không có chút ánh nắng nào, cà phê nóng pha nhiều hơn hôm qua, doanh số bán đồ tráng miệng cũng giảm đi rất nhiều.
Tiểu Uyển và Tiểu Chu rất phấn khích vào buổi chiều. Đã hơn sáu giờ, mọi người đều đến phòng khách trang điểm, năm ngoái Đàm Vũ Trình thuê quán bar tổ chức sinh nhật cho Quý Thính. Đó là một đêm rất điên cuồng, rượu muốn uống bao nhiêu cũng được, còn được nghe ca sĩ ca hát, gặp được anh chàng pha chế đẹp trai, lúc đó còn có vài thanh niên trẻ độc thân, đó là một đêm vô cùng vui vẻ đối với Tiểu Uyển và Tiểu Chu.
Hoàng Hôn đóng cửa lúc sáu giờ rưỡi và treo một tấm biển tạm đóng cửa.
Quý Thính không trang điểm mà chỉ thoa son bóng. Cô lái xe đưa họ đến nhà hàng Dung Hợp, cô đã từng đến đây một lần khi hẹn hò với Lục Hải sau đó không đến thêm lần nào nữa. Ở đây việc đỗ xe vẫn không dễ dàng. Một quán trà được mở phía trên nhà hàng Dung Hợp chiếm hết chỗ đậu xe ở dưới, Quý Thính nhìn thấy ở chỗ đèn giao thông nên chỉ có thể lái chiếc xe đến một khu dân cư. Ở đó có một khoảng trống vắng vẻ dùng làm bãi đỗ xe, đỗ xe xong, Tiểu Uyển nắm tay Quý Thính, Tiểu Chu nắm tay Tiểu Uyển, Trương Dương đi phía sau, bốn người đi đến nhà hàng Dung Hợp.
Tới gần Tiểu Uyển và Tiểu Chu hô lên.
“Wow wow–“
Nhà hàng vốn có màu chủ đạo là màu be, giờ được trang trí giống như một lâu đài cao cấp lãng mạn, với 29 tấm bảng khổng lồ, một tấm lớn có viết chữ “Quý Thính”, background màu xanh Tiffany và bóng bay màu be trong suốt đính sequin lấp lánh, những hộp quà màu lam xếp chồng lên nhau cạnh tấm bảng lớn.
*màu xanh Tiffany: là sự pha trộn giữa màu xanh trứng chim (robin’s egg blue) và màu xanh da trời non (baby blue)
Toàn bộ nhà hàng biến thành bữa tiệc sinh nhật nhẹ nhàng và sang trọng.
Đàm Vũ Trình mặc áo sơ mi đen ngồi trên ghế, xắn tay áo lên vẫn đang thổi bóng bay và thắt nút vài quả bóng, anh ngồi ở trong góc chăm chú buộc bóng bay, tư thế rất thản nhiên tuỳ ý không để ý là mọi người đã đến. Ở ngoài cửa, bên cạnh họ còn có vài cô gái đi ngang qua đang chụp ảnh bằng điện thoại di động.
“A a, anh Đàm Vũ Trình đã chuẩn bị cái này cho chị đó, chị Thính!” Tiểu Uyển phấn khích mà lắc lắc vai Quý Thính, “Anh ấy còn ở đó thổi bóng bay, a a.”
Quý Thính không nhúc nhích.
Phía sau cô, Vu Hy, Mộng Gia, Long Không cũng vừa mới tới. Đi tới bên cạnh nhìn cảnh tượng này Vu Hy sửng sốt nói: “Đây vẫn là nhà hàng mà cậu ấy mở lúc đầu sao? Ôi trời.”
Long Không im lặng vài giây: “Thật chu đáo.”
Mộng Gia khoanh tay, vô thức nhìn về phía Quý Thính.
Quý Thính mím môi bước về phía trước lên mấy bậc thang đẩy cửa nhà hàng, Đàm Vũ Trình vừa thổi xong quả bóng bay cuối cùng và ném nó cho người quản lý của nhà hàng thì cánh cửa mở ra. Đàm Vũ Trình ngước mắt lên.
Quý Thính là người mở cửa đầu tiên cũng là người dẫn đầu, ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau, nhìn nhau vài giây Đàm Vũ Trình nhướng mày đứng dậy nói: “Vào đi, cậu định cứ đứng ở cửa mãi sao?”
Quý Thính đè nén những suy nghĩ hỗn loạn bước vào, nói với giọng điệu bình thường: “Đẹp quá.”
Đàm Vũ Trình mở hộp sầu riêng trên bàn ra, liếc nhìn cô: “Cậu thích là được.”
Mộng Gia đi phía sau nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, không còn nghi ngờ gì nữa hai người không đơn giản chỉ là bạn thân, nhưng Thư Tiêu đã quay lại, cô ta vô thức nhìn chiếc khăn quàng cổ đỏ đang bao lấy cằm Quý Thính. Quý Thính giơ tay cởi khăn quàng cổ, Tiểu Uyển và Tiểu Chu bước vào liên tục chụp ảnh một bàn đầy đồ ăn.
Có đồ ăn thức uống, còn có các loại tráng miệng và hoa quả. Bên cạnh xếp một số loại bài cho đỡ nhàm chán, vị trí quán này đối diện với công viên Tân Giang, ánh sáng và khung cảnh đặc biệt tốt.
Long Không tặc lưỡi mấy cái, nhìn cách trang trí rồi hỏi Đàm Vũ Trình: “Cậu tự mình làm hết à?”
“Không lợi hại đến vậy. Chỉ là vài quả bóng bay thôi.”
Quản lý nhà hàng Dung Hợp cười nói: “Anh Đàm nhờ tôi sắp xếp người đến trang trí, nhưng có mấy quả bóng vừa xì hơi nên anh Đàm chỉ thổi thêm vài quả thôi.”
Cậu ta nhìn Quý Thính: “Chị Thính, sinh nhật vui vẻ.”
Quý Thính mỉm cười nhìn quản lý: “Cảm ơn.”
Vu Hy oa oa hai tiếng, cầm điện thoại di động lên chụp ảnh quả bóng bay. Đồ ăn ngon đủ cho hai bàn lớn, xếp cạnh nhau, đầy ắp đồ ăn và trò chơi. Sau đó ngay lập tức đăng lên vòng bạn bè.
Vu Hy: Sinh nhật Quý Thính rất xa hoa.
9 hình ảnh
Chung Du ấn thích, Thư Tiêu và Phong Dĩnh Dĩnh cũng bấm thích.
Phong Dĩnh Dĩnh: Thật đáng tiếc, hôm nay tôi bị mẹ xách đi mất rồi. [khóc]
Chung Du: Rất đẹp.
Vu Hy trả lời Phong Dĩnh Dĩnh: Tiếc quá, tối nay có rất nhiều món ăn, cảnh tượng cũng rất hoành tráng.
Phong Dĩnh Dĩnh trả lời Vu Hy: Cậu sắp xếp à?
Vu Hy trả lời Phong Dĩnh Dĩnh: Tất nhiên là không. Đàm Vũ Trình đã sắp xếp nó, tổ chức ở trong cửa hàng của cậu ấy. Chúng tớ đến nơi thì đã choáng váng rồi, y như một tòa lâu đài.
Phong Dĩnh Dĩnh sửng sốt: Đàm Vũ Trình thật sự rất tốt với Quý Thính.
Vu Hy trả lời: Đương nhiên rồi~
Chụp ảnh xong mọi người cùng nhau tặng quà cho Quý Thính, sau đó tập hợp lại ngồi xuống ghế sô pha. Quý Thính ngồi ở ghế chính, Đàm Vũ Trình ngồi đối diện cô, còn Long Không ngồi ở phía bên kia. Cùng nhau thoải mái nói chuyện với Long Không, Quý Thính cũng không nhìn anh bị Tiểu Uyển và Tiểu Chu cùng Vu Hy kéo đi đánh bài. Mộng Gia nhìn thấy đây là trò chơi Người sói lập tức mất đi hứng thú, tựa lưng vào ghế bấm điện thoại. Trương Dương đã chụp ảnh và chia sẻ với bạn gái, bạn gái cậu ta nói rằng lần sau cũng muốn cậu ta tổ chức như vậy vào ngày sinh nhật của cô ấy. Trương Dương không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý và dỗ dành.
Quý Thính chơi trò Người sói rất giỏi, chơi rất thông minh liên tục giả vờ làm nạn nhân bối rối. Long Không cũng bị kéo vào trò chơi, ở đó không còn đủ chỗ Đàm Vũ Trình từ trong góc đứng dậy đến ngồi cạnh Quý Thính, mùi gỗ mun thoang thoảng xộc vào mũi Quý Thính sững sờ. Nhìn anh với tay lấy thẻ cũng tham gia trò chơi. Lấy bài xong đặt sang một bên, tựa vào lưng ghế cách Quý Thính không xa, Quý Thính xem qua quân bài của mình, đến lượt anh lên tiếng.
Đàm Vũ Trình giọng nói lười biếng, mỗi lần mở đầu đều trôi chảy không lên không xuống, khiến người ta khó đoán. Sau khi anh nói xong Quý Thính cảm thấy mình có rất nhiều thân phận. Cô nhìn Long Không, dự định hợp sức với anh ta, Long Không cười nhẹ chạm chạm mũi. Giọng nói của Đàm Vũ Trình vang lên sau lưng Quý Thính: “Tốt nhất em nên đi theo tôi.”
Quý Thính cầm bài một lúc rồi quay lại nhìn anh. Anh đang dựa vào lưng ghế, dù trong bóng tối, nhưng nhìn cô thật sâu.
Khoảnh khắc đó một vài cảm xúc lóe lên trong mắt anh. Sau vài giây, anh nói: “Em xoay người.”
“Cũng rất nhanh lẹ đấy.”
Quý Thính dừng một chút hiểu được ý của anh, cô không đáp lại cũng không biết phải trả lời thế nào đó là tâm tư của chính cô, quay đầu lại định tiếp tục trò chơi. Lúc này, ngoài cửa có tiếng người nhận chuyển phát nhanh trong thành phố đang ngẩng đầu gọi to: “Ai là Quý Thính?”
Mọi người đều nhìn về phía Quý Thính ở bên này. Quý Thính định thần lại, lập tức đứng dậy nói: “Là tôi.”
“Có hàng chuyển phát, tới ký nhận đi.”
Quý Thính nghe vậy đáp lại, đứng dậy và bước ra ngoài. Tiểu Chu và những người khác nhường đường cho cô, Quý Thính đi đến cửa. Anh chàng chuyển phát nhanh đưa một hộp quà đến, Quý Thính nhận lấy và ký tên. Cô ký tên rồi trả lại cây bút cho người giao hàng, cầm hộp quà quay trở vào.
Vu Hy quay đầu hỏi: “Quý Thính, quà ai tặng vậy? Còn biết chúng ta ở đây nữa.”
Quý Thính lắc đầu, nói không biết. Cô ngay lập tức mở nó ra trên bàn, bên trong là một hộp nhạc đu quay rất có phong cách châu Âu, bên trên có một tấm thiệp Quý Thính cầm lên, chữ viết rất gọn gàng và đẹp đẽ.
Quý Thính, chúc mừng sinh nhật
—Thư Tiêu
Là của Thư Tiêu, cô dừng lại một chút, cất tấm thẻ trở lại hộp.
Vu Hy tò mò hỏi: “Còn có ai biết chúng ta ở đây? Quý Thính, không phải là người đang theo đuổi cậu chứ.”
Mộng Gia ở khoảng cách tương đối gần, cô ta nhìn qua, nhướng mày: “Thư Tiêu?”
Mọi người đều sửng sốt như có như không mà nhìn về phía Đàm Vũ Trình.
Đàm Vũ Trình tựa lưng vào ghế, khoanh tay nhìn Quý Thính mở hộp quà, nghe được hai chữ này vẻ mặt không hề giao động, nhưng thật ra hai chữ này lại khiến anh không còn hứng thú với hộp quà nữa.