Ôn Noãn cầm tờ giấy nhận tiền trên tay, cảm thấy bối rối không hiểu.
Ý của Cố Thanh Hàn là gì đây?
Nhìn vào số tiền này, việc đầu tiên cô nghĩ đến là hai ngày trước mẹ chồng và Cố Thanh Tùng bàn chuyện chuẩn bị tiền sính lễ.
200 đồng tiền sính lễ, số tiền Cố Thanh Hàn gửi về cũng gần như vậy.
Phải chăng Cố Thanh Hàn gửi số tiền này về để giúp Cố Thanh Tùng lo liệu chuyện cưới hỏi?
Nhưng từ trước đến giờ, anh chưa từng gửi tiền thẳng cho cô như thế này.
Vậy đây là gửi nhầm, hay là anh thật sự gửi riêng cho cô?
Với những suy nghĩ đó, Ôn Noãn quay về nhà để xem thực hư ra sao.
Vừa bước vào nhà, cô thấy Triệu Ngũ Châu tươi cười chào đón: “Con về rồi à? Mau ngồi xuống ăn cơm.”
Biểu hiện ân cần này của mẹ chồng không bình thường chút nào, ít nhất với Ôn Noãn, bà rất hiếm khi cư xử hòa nhã như vậy.
Tuy nhiên, nếu có thể tránh được cãi vã, Ôn Noãn cũng không muốn đôi co, vì chỉ khiến tâm trạng mình tệ hơn.
Triệu Ngũ Châu chẳng để ý đến thái độ im lặng của Ôn Noãn, bà mỉm cười tiến lại gần, đưa tay chọc vào má đứa nhỏ trong tay Ôn Noãn: “Chiêu Đệ ngoan, để bà nội bế nào. Nhìn con bé này, mắt đen láy thế kia, đáng yêu quá! Đói bụng chưa? Bà có hầm trứng gà, lát nữa cho con ăn nhé.”
Bà nói rồi vươn tay ra định bế đứa nhỏ.
Thấy mẹ chồng không rửa tay, lại còn gọi con gái mình bằng cái tên không ưng ý, Ôn Noãn khẽ cúi người, rồi xoay người bước vào phòng: “Để con rửa tay cho bé rồi sẽ ra ăn cơm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/chuong-15.html
.]
Triệu Ngũ Châu hụt tay, chỉ biết thở dài than: “Lắm chuyện! Trẻ con thì bẩn đến thế nào chứ? Rửa tới mười lần một ngày, da nó không bị trầy mới lạ!”
Ôn Noãn vờ như không nghe thấy, cô lấy chậu chuyên dùng cho bé từ phòng ra, rồi đi vào bếp múc nước, cẩn thận rửa sạch từng ngón tay nhỏ xíu cho con gái.
Ban đầu, cô bé thích thú khi được mẹ rửa tay, nhưng rồi lại nghịch nước, vỗ tay vào làm nước b.ắ.n tung tóe, ướt cả quần áo của bé và cả Ôn Noãn.
Ôn Noãn cau mày trách: “Không được nghịch nữa!”
Nhưng càng bị mẹ cấm, cô bé lại càng nghịch hăng hơn, thậm chí còn định đưa cả chân vào chậu nước.
Ôn Noãn nhẹ nhàng đặt con gái vào nôi, để bé nằm yên đó rồi chuẩn bị cất tờ giấy chuyển tiền đi.
Ngay lúc ấy, từ ngoài cửa vang lên tiếng của Cố Thanh Tùng: “Mẹ, con về rồi đây.”
Triệu Ngũ Châu vừa thấy con trai trở về liền tiến lên, hạ thấp giọng hỏi ngay: “Thế nào rồi? Anh cả con có trả lời chưa? Con đã ghé bưu cục xem có tiền gửi về không?”
Nghe vậy, Cố Thanh Tùng lập tức ném chiếc túi vải màu xanh quân đội xuống ghế gỗ, bực bội đáp: “Đừng nhắc nữa, không có gì hết!”
Triệu Ngũ Châu nhíu mày, khuôn mặt trở nên khó coi: “Sao lại thế được? Đã hai ngày rồi mà không thấy tin tức gì từ anh cả con. Nó còn coi mẹ là mẹ nữa không đây?”
Bà vừa nói vừa rót nửa cốc nước đưa cho Cố Thanh Tùng: “Không được, nghe nói nó sắp được điều lên thành phố Bắc, phải gọi nó về nhà trước khi đi mới được!”
Dù có phải dùng cách khóc lóc làm loạn, bà cũng phải giải quyết xong chuyện sính lễ cho Cố Thanh Tùng trước khi Cố Thanh Hàn đi.
Cố Thanh Tùng cầm lấy cốc nước mẹ đưa, uống một hơi cạn sạch rồi gật đầu: “Đúng vậy, nếu anh ấy đã lên thành phố Bắc rồi, có khi bận rộn quá lại quên luôn chuyện của con.”