Nhưng mà, lần này cảm giác hoàn toàn khác biệt!
Trên người Cố Thanh Hàn toát ra một sức hút khó cưỡng, khiến Ôn Noãn không thể rời mắt, tim cô đập thình thịch mà không thể kiểm soát.
Thật không thể phủ nhận rằng Cố Thanh Hàn chính là hình mẫu lý tưởng của cô.
Vừa có ngoại hình, vừa có vóc dáng hoàn hảo, lại chăm chỉ làm việc nhà, đặc biệt trong thời đại mà tư tưởng gia trưởng còn phổ biến như thế này, việc một người đàn ông như vậy quả là hiếm.
Trong suốt thời gian cô ở đây, chưa từng gặp một ai giống anh.
Cố Thanh Hàn chính là người duy nhất làm cô có cảm giác đó.
Càng nhìn, Ôn Noãn lại càng quyết tâm hơn với ý định đi theo quân.
Cô đứng đó một lúc, đến khi cảm thấy mình hơi kì cục thì định quay đi, nhưng đột nhiên Cố Thanh Hàn quay lại. Đôi mắt anh sâu thẳm, trong ánh sáng ban mai tháng 11, đôi mắt ấy lấp lánh những tia sáng.
Anh đang cầm bộ quần áo ướt sũng mà cô thay cho con hôm qua, trên đó còn dính vài mảnh vụn bồ kết.
Cố Thanh Hàn nói với giọng trầm mà bình thản: "Cơm sáng đã chuẩn bị xong trong nồi, em ăn đi trước khi con thức dậy."
Nói xong, anh tiếp tục giặt đồ mà không quay lại nhìn cô nữa.
Với đứa bé còn nhỏ như vậy, bữa ăn đối với Ôn Noãn luôn là sự vội vàng vì sợ con sẽ quấy khóc.
Cô đáp lại bằng một câu ngắn ngủn “Vâng” rồi định vào nhà ăn cơm. Nhưng nghĩ đến việc sắp tới hai người sẽ sống cùng nhau, có lẽ họ sẽ cần làm nhiều việc cùng nhau, và cô tin rằng anh là một người chồng có trách nhiệm.
Ôn Noãn quay lại, đứng trước cửa rồi nói với anh bằng một nụ cười: "À, hôm nay con phải đi tiêm phòng, anh đi cùng với em nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/chuong-28.html
.]
Cố Thanh Hàn đã nấu một nồi cơm khoai lang, đun lại phần cá đã chiên từ tối hôm qua.
Trong một nồi khác, anh đang hầm canh đầu cá. Hóa ra, phần đầu cá mà anh để lại tối qua là để nấu món canh này.
Ôn Noãn không quen ăn sáng với cá, trước đây cô thường ăn những món nhẹ như cháo, mì, bánh bao hoặc uống sữa đậu nành.
Dù cơm anh nấu có ngon nhưng sáng nay cô không định ăn cá. Vì vậy, cô chỉ lấy nửa bát cơm.
Trong lúc cô đang ăn, Cố Thanh Hàn bước vào nhà mang theo chiếc chậu trống. Có vẻ như anh đã phơi đồ lên cây trúc ngoài sân.
Nhìn thấy anh bận rộn từ sáng, Ôn Noãn liền đứng lên, xới một bát cơm cho anh.
Dù không rõ anh có phải là kiểu người luôn chăm chỉ làm việc nhà hay chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng so với những người đàn ông khác, anh quả thực đáng khen.
Cứ như một đứa trẻ ngoan đang cố gắng kiếm điểm thưởng.
Khi Cố Thanh Hàn quay lại bàn, Ôn Noãn nhanh nhẹn mang bát đũa và cẩn thận tráng qua nước nóng, rồi bưng một bát cơm đặt trước mặt anh.
Cô đặt bát cơm xuống bàn, cười nhẹ và nói: “Anh ăn cơm đi.”
Sau đó, cô lấy một cái cốc, rót nước và đặt bên cạnh bát cơm của anh.
Khi đối diện với ánh mắt thân thiện của Ôn Noãn, Cố Thanh Hàn chợt dừng bước, rồi chuyển hướng đi vào bếp múc một bát canh và đặt trước mặt cô.
Ôn Noãn ban đầu không định ăn cá, nhưng cuối cùng cũng không cưỡng lại được.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau ăn cơm, không có ai khác, không khí im lặng khiến bữa ăn trở nên ngượng ngùng.
Cố Thanh Hàn không phải là người nói nhiều. Tối hôm qua, nhờ có Triệu Ngũ Châu nên dù anh ít nói, bà ta vẫn khiến không khí bớt tẻ nhạt.