“Mẹ ơi, con còn muốn xin mẹ phiếu vải, phiếu bông nữa kìa. Mùa đông sắp tới, con muốn may cho con bé một chiếc áo ấm mà chẳng còn phiếu nào để mua vải cả.”
Ôn Noãn nhớ rõ mẹ mình từng nói rằng sẽ giữ lại phiếu vải và phiếu bông để đến mùa đông mới dùng, vì lúc đó hợp tác xã mới nhập về hàng mới.
Cô đoán rằng số phiếu mẹ Ôn lấy từ tháng trước chắc vẫn chưa dùng đến.
Nghe thấy những lời này, đám đông xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao.
Một số hàng xóm nhiệt tình, đặc biệt là những người hiểu hoàn cảnh của Ôn Noãn, không ngần ngại chỉ trích mẹ Ôn: “Bà xem, đứa cháu ngoại còn nhỏ như thế, sao bà lại nhẫn tâm không để cho nó có nổi một bộ quần áo mặc?”
“Đúng vậy, trẻ nhỏ còn yếu ớt, nếu để lạnh có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và tính mạng của nó!”
“Chưa từng thấy ai ác độc như bà, đi bắt nạt cả một đứa trẻ sơ sinh mà gọi là bà ngoại được sao? Tôi thấy bà giống bà ngoại sói thì đúng hơn!”
Có người quen Ôn Noãn đứng lên nói: “Tôi thấy bà này chỉ chờ chồng của cô ấy không có nhà rồi đến vòi vĩnh. Đã thấy bà đến đây mấy lần rồi, mùa đông sắp tới mà bà vẫn không thương đứa nhỏ chút nào.”
“Mọi người nhìn đứa bé này mà xem, khóc đáng thương đến thế, chắc chắn là vừa bị dọa sợ.”
Thấy cảnh tượng đó, đám đông liền kéo Ôn Noãn về phía sau, ngăn cản mẹ cô lại, sợ rằng bà sẽ làm hại đứa bé.
Ôn Noãn liền ôm chặt đứa nhỏ trong tay, đứng lui qua một bên, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về lưng đứa nhỏ để an ủi.
Đứa nhỏ cảm nhận được sự dỗ dành từ Ôn Noãn, dần ngừng khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn cô một lúc, rồi chui đầu vào hõm vai của mẹ mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/duong-the/chuong-8.html
.]
Trông nó thật tội nghiệp, ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ động lòng thương.
Mẹ Ôn thấy những người xung quanh chỉ trỏ, bàn tán và phê phán, khuôn mặt bà đỏ ửng vì xấu hổ, tay chân luống cuống không biết để đâu.
Bà vội vàng thanh minh: “Oan quá! Tôi là bà ngoại của đứa nhỏ, yêu thương còn không kịp, sao có thể nhẫn tâm bắt nạt nó được?”
Ôn Noãn không bỏ lỡ cơ hội, liền đẩy trách nhiệm: “Mẹ, nếu mẹ thật sự thương đứa nhỏ, thì trả lại phiếu vải trước kia cho con đi, mỗi năm chỉ được phát có sáu thước vải với một cân bông, con thực sự không còn cách nào!”
Mẹ Ôn lập tức rơi vào thế khó xử, không ngờ lần này đến không những không moi được tiền mà còn phải trả lại phiếu.
Bà không cam lòng chút nào!
Nhưng những hàng xóm nhiệt tình xung quanh đã bước tới, chỉ vào bà và mắng: “Sắp vào đông rồi, bà là bà ngoại mà không cho cháu nổi bộ đồ mới, lại còn lấy cả phiếu vải của con gái mình, thế là sao?”
Trong thời kỳ này, phiếu vải và phiếu bông rất khan hiếm, mỗi người mỗi năm chỉ được cấp một lượng nhất định, thậm chí còn quý hơn phiếu lương thực.
Nhà ai có quần áo mà chẳng phải vá chằng phải đúc đến mấy lần mới mặc lại được?
Mẹ Ôn giả bộ lau nước mắt, kêu oan: “Ôi trời, mẹ lấy đâu ra phiếu chứ! Nếu có thì mẹ đã làm đồ cho cháu từ lâu rồi!”
Một hàng xóm vừa từ hợp tác xã cung tiêu về liền nói: “Tôi vừa thấy bà xếp hàng mua vải và bông ở đó xong, thấy con gái và cháu ngoại liền vội vàng chạy qua đây, rõ ràng bà có phiếu, mau trả lại đi!”
Từ trước đến giờ, mẹ Ôn luôn bắt nạt kẻ hiền, sợ người ác, mấy năm nay bà đã ép Ôn Noãn đến mức không có chỗ thở, nhưng chưa từng nghĩ hôm nay lại bị con gái làm mất mặt giữa đám đông.