Chỉ riêng lời nói quá tự tin của Úc Ngạn đã không thể thuyết phục các thực tập sinh khác. Ngụy Trì Dược cố chấp yêu cầu Úc Ngạn đưa ra một lời giải thích khiến mọi người tin tưởng.
Úc Ngạn giơ tay ném rìu cứu hỏa đi, chiếc rìu sắt đập mạnh vào chân Ngụy Trì Dược làm gã giật mình nhảy dựng lên.
“Tôi không có gì để giải thích, cậu ra tay đi.”
“Hả…?” Kỷ Niên sợ hãi lùi lại, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo. Cậu tưởng Úc Ngạn định bảo vệ cậu vì cậu đã từng có duyên giúp y trong bài kiểm tra thực lực.
Chỉ cần ý thức của Kỷ Niên chết tại đây, cơ thể và bộ não nằm trong phòng ảo đoàn xiếc thú cũng sẽ bị tổn thương đồng bộ, số phận đang chờ đợi cậu là trở thành người thực vật suốt quãng đời còn lại.
Ngụy Trì Dược nhìn chiếc rìu cứu hỏa trên mặt đất rồi quay đầu nhìn hai thực tập sinh còn lại, hai người còn lại tỏ vẻ không có ý định tham gia, chỉ muốn đứng ngoài xem, bản thân gã cũng hơi do dự.
“Ha.” Úc Ngạn cười thành tiếng. Những người khác chưa từng nhìn thấy y cười, lo lắng suy đoán liệu đây có phải dấu hiệu y sắp giết người diệt khẩu không.
Ngụy Trì Dược nín đỏ mặt, cầm rìu cứu hỏa ném lại cho Úc Ngạn như bị trêu chọc: “Nghe lời cậu, muốn chết thì cùng chết.”
Úc Ngạn bắt được cán rìu, không nói một lời kéo lê chiếc rìu trên đất, dùng đèn pin chậm rãi dò xét xung quanh bức tường.
Thiết lập của cửa thoát hiểm không hợp lý, cửa thoát hiểm bình thường phải là lối an toàn của tòa nhà nhưng ở đây lại là một không gian rộng rãi.
Khác với bức tường xi măng thô ráp ngoài cửa, nơi này đã được trang trí đơn giản, tường được lát đầy gạch men trắng nhưng vết gỉ sét đã phủ đầy kẽ gạch.
Ánh đèn pin tìm kiếm trên cánh cửa thoát hiểm phía trên, phía trên dán biển LED điện tử loại nhỏ hiển thị lối thoát an toàn, trên bức tường đối diện với cửa thoát hiểm có một khe hở ở giữa nối từ trần nhà xuống mặt đất, cả bức tường giống như cửa thang máy lớn, dường như có thể tách ra khỏi khe hở trung tâm.
Úc Ngạn thử dùng lưỡi rìu cạy các khe hở ra, nhưng ngoài việc cạy ra một vài mảnh gạch men thì bức tường vẫn không chút sứt mẻ.
Ở giữa bức tường lắp đặt một đầu đọc mã màu đỏ nhô lên, trên máy quét lóe lên điot phát quang màu đỏ.
“Phiên bản cũ quá.” Úc Ngạn vẫy tay gọi mọi người lại.
Ngụy Trì Dược qua trước, quả nhiên, đầu đọc mã sáng lên thêm một đèn đỏ.
“Này, mọi người đến đây cả đi. Máy này đang kiểm tra số người.” Giọng nói Ngụy Trì Dược rất to, như vang vọng trong không gian trống trải, hai thực tập sinh còn lại cũng đi theo, Kỷ Niên ôm lấy cánh tay bị thương, từ từ bước đến.
Năm đèn đỏ lần lượt sáng lên, đầu đọc mã đột nhiên nhấp nháy, đèn trần trên trần nhà bật sáng đột ngột, từ bóng tối lâu dài chuyển sang môi trường sáng chói, tất cả mọi người đều bị chói mắt không thể mở ra.
Úc Ngạn giơ tay che mắt phải bị ánh sáng làm đau, nhân cơ hội nhấc mặt nạ Hồ Chết lên, nhìn bằng mắt trái.
Mắt trái có thể nhìn xuyên qua dị hạch cấp tím, có kết cấu như đeo kính râm màu tím, tầm nhìn không bị ánh sáng ảnh hưởng nhiều.
Y nhìn thấy tấm thẻ lấp lảnh nằm rải rác trong các vết nứt trên trần nhà, tự động gom lại xào bài, phân phát trước mặt mỗi người, lơ lửng trước mặt họ.
Kỷ Niên nắm góc lá bài, sửng sốt vài giây, kinh ngạc lẩm bẩm: “Nhà tiên tri…?” Tuy không phát ra âm thanh nhưng Úc Ngạn có thể phán đoán ba chữ cậu nói từ số lượng chữ và khẩu hình miệng.
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Trì Dược khi nhận được tấm thẻ là ngẩng đầu nhìn người khác, đồng thời cũng nhìn thấy Kỷ Niên đang lầm bầm lầu bầu.
Thẻ bài đột nhiên xoay tròn, nội dung nhanh chóng biến thành một dòng chữ: [Đã trói buộc thân phận]. Thẻ bài chỉ lơ lửng trước mặt mỗi người một lúc rồi biến thành một tia sáng trắng biến mất.
Nơi thẻ bài biến mất xuất hiện một mã code dữ liệu màu xanh, code ddần biến thành hình dạng của một con dao mũi nhọn, nhanh chóng rơi xuống, cắm ngược vào mặt đất dưới chân.
Sau khi thân phân của mọi người bị trói buộc, loa tích hợp trên đầu đọc mã phát ra âm thanh điện tử:
[Quy tắc trò chơi – Truyền thuyết ma nữ]
[Anh hùng có ba trái tim đỏ, mỗi lần bị thương giảm nửa trái tim, mỗi một thường dân chết anh hùng sẽ giảm nửa trái tim, khi mất nửa trái tim cuối cùng anh hùng sẽ tử vong. Anh hùng chỉ cần còn sống đến cửa ra sẽ giành chiến thắng.]
[Dân thường chỉ có một trái tim đỏ, bị thương hai lần sẽ tử vong. Đi theo anh hùng đến cửa ra sẽ giành chiến thắng.]
[Ma nữ chỉ có một nửa trái tim đỏ, bị thương sẽ tử vong. Giết chết anh hùng sẽ giành chiến thắng.]
Cảnh truyền thuyết ma nữ là phó bản đối kháng đôi duy nhất trong số các cảnh hiện có của “Gray Crow: Dollhouse”, hai người chơi vào cảnh sẽ ngẫu nhiên nhận được thân phận “anh hùng” hoặc “Ma nữ”, từ hai đầu của cảnh tiến đến cửa ra ở trung tâm, vượt qua chướng ngại, cướp lấy đạo cụ mạnh hơn và sử dụng kỹ năng điều hành cao để đối phó với đối thủ, cuối cùng giành chiến thắng.
Đây là phó bản Úc Ngạn thích nhất, bởi vì mỗi lần bước vào cảnh hành động của đối thủ đều khác nhau nên chơi mãi không chán.
Úc Ngạn ngồi xuống đất, cầm chuôi dao rút ​​dao ra, dùng đầu ngón tay vuốt ve lưỡi dao, cẩn thận xem xét, lưỡi dao dài năm tấc rộng một tấc, sát thương và phạm vi không hề nhỏ, ít nhất nó có thể đâm xuyên những phần quan trọng.
Ngải Khoa bỗng hoảng loạn hét lớn: “Trên tường có chữ máu!”
Mọi người nghe tiếng quay đầu lại, trên viên gạch men phía trên đầu đọc mã xuất hiện ba dòng chữ tiếng Anh viết tay màu đỏ máu, nét chữ trẻ con phóng đại: “Có muốn hiến thân cho công ty mình không, thực tập sinh? Đây là cuộc chiến sinh tử, hãy lấy hết can đảm đánh cược mạng sống rồi bước vào cánh cửa này, mấy người có thể tự sát bằng con dao trước mặt, haha. — Từ Jump Scare.”
Đầu các chữ cái chảy xuống chất lỏng hôi tanh, dòng chữ màu máu đỏ tươi chói mắt trên bức tường trắng loang lổ vết gỉ.
Úc Ngạn ngẩng đầu nhìn chằm chằm chữ máu, mắt trái dưới mặt nạ Hồ Chết sáng lên ánh tím, giữa con ngươi hiện lên dòng đếm ngược màu tím — 00:59:59, hạch công năng – Hệ thống phòng chống nghiện phát hiện bắt đầu đối kháng, tự động đếm giờ một tiếng.
“Thân phận của mấy người là gì?” Ngụy Trì Dược hỏi thẳng thừng, “Thẻ của tôi ghi dân thường.”
Những người đồng loạt đưa ánh mắt nghi ngờ về phía gã, nhìn gã như nhìn đứa thiếu thông minh. Giọng nói Kỷ Niên run run, nhút nhát nói: “… Có thể nói chuyện này không?”
Ngải Khoa che trán, khẽ thì thầm: “Hai tên ngốc này.”
Thực tập sinh vốn im lặng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi áo mưa: “Thẻ bài đều đã biến mất, cậu có chắc mình nói thật không?”
Người này cao to đẹp trai, trông như ngôi sao Hàn Quốc, nhìn là biết đây mẫu người được các nữ sinh trong trường yêu thích, chỉ cần ném bóng trên sân cũng có thể nhận được hàng ngàn tiếng hò reo.
“Cậu là ai, sao tôi phải lừa cậu?” Ngụy Trì Dược tức giận đáp lại.
“Xa Ân Tái, tổ tuần tra thành phố.” Cậu ta khoanh tay dựa vào tường, bình tĩnh trả lời: “Trong chúng ta phải có ít nhất một anh hùng và một ma nữ, đây mới là ý nghĩa của phó bản đối kháng, tại sao không thể là cậu?”
“Dù gì thì cũng không phải tôi.” Ngụy Trì Dược bực bội giơ tay lên, “Giờ chúng ta phải làm gì, ai là anh hùng, cứ theo anh hùng là được.”
“Điều cần thiết là… Tìm các dân thường khác.” Kỷ Niên nói nhỏ, “Anh hùng có ba trái tim, mỗi khi một dân thường chết, anh ta sẽ mất nửa trái tim, nếu sáu dân thường chết, anh ta chưa kịp gặp ma nữ đã chết rồi, dân thường tự mình đến được cửa ra không tính là thắng, tất cả chúng ta đều phải chết.”
“Tìm anh hùng trước.”
“Không được.” Ngải Khoa đột nhiên xen vào, lo lắng nói: “Anh hùng có thể giết dân thường. Cậu chưa xem livestream của Bồ Hóng Đen Nhánh à? Cao thủ tốc hành nhận được thân phận anh hùng đã giết năm dân thường ngay tại chỗ, bởi vì anh hùng trong trạng thái chỉ còn nửa máu đánh bại mỗi boss đều nhận được phần thưởng gấp đôi, anh tạ dựa vào phần thưởng gấp đôi đó đi thách đấu tất cả boss tiếp theo mà không bị gì.”
Úc Ngạn luôn giữ im lặng, khi nghe Ngải Khoa nói ra quy tắc ẩn này, y bỗng nhướng mi, lặng lẽ thả chuôi dao, lạnh lùng liếc nhìn thực tập sinh gây phiền phức này..
Y không hề hay biết, hành động trong vô thức của mình đã bị Kỷ Niên âm thầm theo dõi.
“Vậy thì nghe cậu.” Ngụy Trì Dược đối mặt Kỷ Niên đang trốn trong góc, “Ngoài chúng ta ra chắc còn nhiều dân thường khác, tìm họ rồi bảo vệ họ là được đúng không.”
Xa Ân Tái nhíu mày: “Vừa rồi cậu còn định giết cậu ta, giờ lại nghe cậu ta?”
“Ông đây lười cãi với cậu.” Ngụy Trì Dược vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Kỷ Niên, dùng sức kéo cậu tới trước mặt mình, “Cậu nhất định có kỹ năng gì đó, có thể đoán được gì không? Tôi cảnh cáo cậu đừng có giở trò bịp bợm.”
“Ừm… Có, nhưng bây giờ chưa dùng được.” Kỷ Niên giãy dụa vẫn không thoát ra được, vóc người của kỹ sư máy móc trông rất nhỏ bé trước mặt điều tra viên tổ phản ứng nhanh, giống như gà con bị móng hổ ghìm chặt, không thể phản kháng, không có sức lực, chỉ có thể yếu đuối kêu chít chít.
Đầu đọc mã lại phát ra âm thanh cảnh báo chói tai, sau đó, trên bức tường kín gió, gạch men mở ra một khe hẹp như khe bỏ tiền của xe buýt, một đôi mắt mở ra từ bóng tối, mí mắt không có lông mi, con ngươi trống rỗng vô hồn.
Ngụy Trì Dược bị người đột nhiên xuất hiện sau bức tường làm giật mình, gã cầm dao bước tới, không nói lời nào đâm vào khe hở: “Ai thế, giả thần giả quỷ.”
Người kia cười khà khà, ẩn vào bóng tối, đợi Ngụy Trì Dược rút đao ra người kia lại tới khe hở, chậm rãi hỏi bằng giọng khàn khàn:
“Trong phòng bí mật đóng kín có một thiết bị mật mã, mật mã có bốn chữ số, nếu nhập sai, tia laser chống xâm nhập trong phòng sẽ kích hoạt, Tiểu Minh nhận được mật mã “9069” từ bạn đồng hành, sau khi nhập, tia laser chống xâm nhập được kích hoạt, bắn chết Tiểu Minh, xin hỏi tại sao?”
“Hả? Hỏi tôi à.”
“Các cậu có thể đặt mười câu hỏi, tôi sẽ trả lời ‘Đúng’ hoặc ‘Không Đúng’, nếu không thể đưa ra câu trả lời chính xác trong mười câu hỏi, tia laser chống xâm nhập sẽ kích hoạt trong phòng các cậu đang ở.” Sau bức tường liên tục phát ra tiếng cười “Khà Khà” “Khà Khà” kỳ quái.
Hắn ta vừa nói xong, ngọn đèn trên trần đột nhiên tắt ngụm, trong bóng tối vô số tia sáng đỏ chồng chéo lấp đầy không gian, chứng minh rằng lời đe dọa không phải là nói dối.
Đèn trần lại sáng lên, bảng đèn lối thoát an toàn trên cánh cửa thoát hiểm đột nhiên nhấp nháy, hình ảnh hiển thị trên đó chuyển thành đồng hồ đếm ngược, bắt đầu đếm ngược mười lăm phút.
Tiếng đập cửa ồn ào đánh thức các thực tập sinh, cánh cửa sắt rỉ sét bị những xác sống ngoài cửa làm lồi lõm, đếm ngược đã rất rõ ràng có nghĩa sau mười lăm phút nữa, cánh cửa thoát hiểm này sẽ bị lũ xác chết bên ngoài xô đổ, toàn bộ không gian sẽ bị xác sống nhấn chìm.
“Trời đậu, giờ bắt đầu rồi à?” Ngụy Trì Dược vò đầu suy nghĩ căng thẳng, “Tiểu Minh nhập mật mã bạn đồng hành gửi tới rồi bị laser chống xâm nhập bắn chết, vậy, có phảibạn đồng hành giết người không?”
[Không Đúng]
Ngải Khoa nhảy dựng lên bịt miệng gã: “Cậu đừng hỏi mấy câu vô nghĩa nữa, chỉ có mười cơ hội đặt câu hỏi thôi đó!”
Ngụy Trì Dược rống to: “Vậy mọi người hỏi đi! Mười lăm phút nữa lũ xác sống sẽ xông vào!”
Xa Ân Tái vẫn bình tĩnh, nhắm mắt suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Có phải Tiểu Minh nhìn sai mã dẫn đến kích hoạt thiết bị chống xâm nhập không?”
Ngải Khoa nín thở, cả người căng thẳng, sợ họ lại hỏi ra một câu vô nghĩa.
[Đúng]
“À… may quá.” Ngải Khoa thở phào nhẹ nhõm rồi nói, “Tôi nghĩ loại thử thách này vẫn nên hỏi các kỹ thuật viên thì tốt hơn.”
Ngụy Trì Dược mím môi dưới, chần chừ tại chỗ hai lần, chống đầu gối xoay người hỏi Úc Ngạn: “Anh kỹ thuật viên này, vấn đề tiếp theo chúng ta nên hỏi gì đây?”
Tên to con này thế mà biết co biết giãn phết.
Úc Ngạn ngồi xổm trên đất, dùng mũi dao cào xuống đất trông như đang ngẩn người. Y viết mật mã 9069 xuống đất, xoay 180 độ để đọc rồi bình tĩnh hỏi: “Mật mã là 6906 đúng không?”
[Đúng]
“Ế!” Ngụy Trì Dược nắm chặt hai tay, “Được quá nhỉ. Tiếp theo nên hỏi gì đây?”
Ngải Khoa cũng ngồi xổm xuống: “Có thể là phản chiếu trong gương, tiếp theo hỏi có phải mã được truyền qua gương không?”
Xa Ân Tái lắc đầu phản đối: “Cũng có khả năng là phản chiếu qua kính, trọng điểm của câu hỏi nên là phản chiếu.”
“Nếu như câu hỏi này có yếu tố khoa học viễn tưởng thì sao? Tiểu Minh và bạn đồng hành có thể đang ở trong hai không gian khác nhau.” Ngải Khoa nói.
“Vớ vẫn quá rồi đó?” Ngụy Trì Dược xua tay.
“Tại sao không được, mục đích của việc đặt câu hỏi không phải chỉ để chúng ta không thể trả lời được sao?”
“Cậu hỏi kỹ thuật viên thử xem ai nói đúng.”
Úc Ngạn rất ít khi trò chuyện với nhiều người ở khoảng cách gần như vậy, y cảm thấy không thoải mái, vô thức lùi ra xa, nhưng ba điều tra viên khác thảo luận rất sôi nổi, thấy Úc Ngạn lùi ra thì cũng lùi theo, làm Úc Ngạn không còn chỗ trốn, thậm chí Ngụy Trì Dược còn khoác vai Úc Ngạn: “Người anh em, suy nghĩ của chúng tôi có vấn đề gì à?”
Úc Ngạn: …
Y quay đầu nhìn Kỷ Niên đang bị dồn vào một góc: “Cậu muốn nói gì.”
Kỷ Niên ôm xánh tay bầm tím, đi đến gần họ, bậm môi nhẹ giọng hỏi: “Trong câu chuyện này chỉ có hai người thôi à?”
[Không Đúng]