Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 27




Đối diện là bờ Nam Sydney rực rỡ ánh đèn, cảnh đêm từ cảng Sydney đến nhà hát Opera vô cùng xinh đẹp, thang máy của khách sạn hướng ra bờ biển, mặt cửa sổ bên cạnh đều trong suốt.

Khi Mộc Tử Quân trở về, Chúc Song Song đã không còn ở đó, chỉ còn lại Tống Duy Bồ đứng cạnh thang máy. Cô tăng tốc bước tới, Tống Duy Bồ đang dựa vào tường cũng đứng dậy, nghiêng người nhìn cô.

“Tôi không lên đó, người bà ấy muốn gặp là em.” Anh đưa một chiếc thẻ phòng cho Mộc Tử Quân: “Bà ấy ở tầng cao nhất, hóa ra khách sạn này cũng thuộc về Bất động sản Nhữ Thu.”

Khách sạn này cũng thuộc về Bất động sản Nhữ Thu.

Mộc Tử Quân nhận lấy thẻ phòng, trong đầu hiện lên hình ảnh những bông hồng đỏ trên thảm, khó mà không liên tưởng đến Kim Hồng Mai.

“Bà ấy nhìn thấy tôi ở đâu thế?” Mộc Tử Quân không nhịn được hỏi.

“Bà ấy không nói gì.” Tống Duy Bồ lắc đầu: “Lúc tang lễ bà ấy đã gặp tôi, ban đầu cũng không biết thân phận của em.”

“Anh đã giải thích rõ nguyên nhân kết quả với bà ấy chưa?”

“Ừ.”

Mộc Tử Quân thở phào nhẹ nhõm.

Gặp Chúc Song Song làm cô cảm thấy căng thẳng, khác hẳn với cảm giác khi gặp Trần Nguyên Cương và Đường Minh Hạc. Đối với Kim Hồng Mai mà nói, Trần Nguyên Cương và Đường Minh Hạc đều là những đứa trẻ, họ chịu ơn bà, kính trọng bà, ngưỡng mộ và nhớ thương bà.

Mà Chúc Song Song là ai chứ?

Kim Hồng Mai đã từng ghép tên cùng mở cửa hàng với Diệp Nhữ Thu, cuối cùng lại bạc đầu giai lão với người sau là Chúc Song Song. Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi đi, nhưng tại sao bà ấy lại đến tham dự tang lễ của Kim Hồng Mai?

Cô nắm chặt thẻ phòng trong tay, ép nó vào các đường vân trên lòng bàn tay.

Trong thang máy vang lên một tiếng “Ding”, đèn trang trí bên ngoài sáng lên, kính trong suốt hạ xuống tầng của cô. Mộc Tử Quân bước vào thang máy, đứng chưa được hai giây lại bước ra, tay phải nhấn nút không cho cửa thang máy đóng lại, ánh mắt dừng trên người Tống Duy Bồ.

Anh nghiêng đầu, hỏi lại: “Sao vậy?”

“Anh sẽ ở đây đợi tôi sao?” Mộc Tử Quân hỏi.

“Đúng vậy.”

“Không thể lên cùng tôi sao?”

Anh nhận ra sự căng thẳng của cô, không kìm được mỉm cười, đưa tay đỡ vai cô một chút, giúp cô đứng thẳng hơn.

“Có lẽ bà ấy không muốn tôi biết nên không gọi.” Tống Duy Bồ nói: “Lúc tang lễ bà ấy không nói, lần này cũng chỉ muốn em lên. Mộc Tử Quân, tôi chỉ là cây cầu.”

Anh dừng một chút rồi tiếp tục.

“Em mới là chìa khóa.”

Anh chỉ là cây cầu.

Cô mới là chìa khóa.

Cô chậm rãi nghiền ngẫm câu nói này, lại bước vào thang máy lần nữa. Cửa trong suốt đóng lại, cô chạm thẻ phòng vào nút chọn tầng, khi thang máy khởi động tạo cảm giác mất trọng lực rất nhỏ. Cô quay đầu lại nhìn xung quanh, phía sau tòa nhà cao tầng là bến cảng, cầu Sydney đèn đuốc sáng rực nối liền hai bờ sông.

Cảm giác mất trọng lực trong nháy mắt nhắc nhở cô thang máy đã dừng lại. Mộc Tử Quân thu hồi tầm mắt, quay người lại, trong nháy mắt khi cửa thang máy trong suốt mở ra, Chúc Song Song với mái tóc bạc đang mặc một bộ sườn xám — có lẽ vì được bảo dưỡng tốt, trên gương mặt bà ấy ngoại trừ những nếp nhăn rất nhỏ, gần như trùng khớp với cô gái ngây thơ trong bức ảnh.

Mộc Tử Quân nhìn bà ấy đến mức gần như quên mất phải bước ra khỏi thang máy. 

Đối với bà ấy, cô hoàn toàn là người xa lạ, nhưng ánh mắt của Chúc Song Song nhìn cô lại rất quen thuộc, quen đến mức như gặp lại bạn cũ nơi đất khách. Bà ấy lùi một bước, nhường chỗ cho Mộc Tử Quân bước ra khỏi thang máy, lúc nói chuyện giọng nói cũng rất tinh tế, mang theo âm điệu của người Hoa ở Mã Lai.

“Đừng cẩn trọng quá, cô Kim chưa bao giờ cẩn trọng như vậy.”

“Chúc phu nhân, nhưng cháu không phải là cô Kim.” Mộc Tử Quân nói.

Ánh mắt của Chúc Song Song ngừng lại một lúc rồi thả lỏng.

“Đương nhiên.” Bà ấy nói: “Trên thế giới này không có cô Kim thứ hai.”

Bà ấy quay người, Mộc Tử Quân bước theo sau, điểm đến cuối cùng rõ ràng là phòng tổng thống. Hành lang tầng thượng đều được cửa sổ sát sàn bao quanh, tầm nhìn bên ngoài rất tuyệt vời, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ cầu lớn bắc qua cảng, dưới vòm cầu, chiếc tàu khổng lồ hàng chục nghìn tấn hú còi chạy qua cảng, cuối cầu là nhà hát Opera Sydney rực rỡ ánh đèn.

Mộc Tử Quân bước nhanh đến sóng vai cùng bà ấy, không nhịn được truy hỏi: “Chúc phu nhân, bà gọi cháu lên là muốn nói gì với cháu phải không?”

Họ vừa đến trước cửa, Chúc Song Song nghe vậy thì dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía cô.

Bà ấy lại nhìn cô với ánh mắt như nhìn cố nhân lần nữa, có lẽ thực sự rất khó khống chế.

“Đúng vậy, nói chút chuyện trước đây.” Bà ấy vừa nói, vừa tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô. Mộc Tử Quân không né tránh ánh mắt của bà ấy, nên cũng thấy bà ấy mở miệng lần nữa, nhẹ nhàng mà chắc chắn nói tiếp —

“Cũng mang món đồ của Uyển Thành Trúc, vật về chủ cũ.”

***

[Melbourne, năm 1941]

Đường ray rung lên, tàu hỏa vào ga, còi hú vang dội.

Đồng hồ trên đỉnh nhà ga trung tâm Melbourne phát ra âm thanh êm tai, một đoàn tàu từ Sydney vừa dừng lại. Khác với dáng vẻ thong thả của cư dân thành phố này, những hành khách từ Sydney ăn mặc chỉn chu, đội mũ, bước đi vội vàng.

Bỗng nhiên.

Giữa những chiếc áo bành tô kiểu nam màu xám nâu, có một vệt màu hồng sáng lóe lên. Mũ, áo bành tô, vali da, tất cả đều màu hồng, ngay cả găng tay nhung tơ đều có màu hồng đậm. Đây là một sự kết hợp rất dung tục, nhưng người mặc lại khá trẻ, diện mạo chưa tan hết nét trẻ con, nên nhìn qua chỉ khiến người ta cảm thấy cô ấy kiêu kỳ và hoạt bát.

Tuy rằng vóc dáng cô gái này không cao, nhưng cách đi đứng lại rất khí thế, đôi mắt hạnh sáng và tròn, hai má cũng phúng phính, cả người như một cuộn len hồng được thổi phồng lên. Cô xách vali nặng bằng một tay, xiêu xiêu vẹo vẹo bước ra khỏi nhà ga, ngó nghiêng xung quanh tìm gương mặt quen thuộc.

Người quen cũng đã đến, anh ta ngậm một tẩu thuốc, đứng dựa vào lan can, một tay chống hông nhìn dòng người qua lại ở ga tàu. Nhìn thấy một người hồng nhạt, anh ta nhanh chóng chú ý tới người đến, bỏ tẩu thuốc xuống, vẫy tay nói: “Cô Chúc! Ở đây này!”

Chào hỏi thì chào hỏi, nhưng thật ra trong lòng anh ta vẫn có chút e dè. Là thư ký bên cạnh Diệp Nhữ Thu, anh ta biết rõ cô Chúc này xuất thân từ gia đình giàu có, ngây thơ bướng bỉnh, gan dạ táo bạo đến mức nào….

Ngài thư ký không muốn dùng từ này để hình dung một tiểu thư khuê các, nhưng quả thực cô Chúc là đơn phương tình nguyện.

Diệp Nhữ Thu là người Thượng Hải, trước khi đến Úc từng làm việc tại nhà một người bà con xa chuyên kinh doanh tàu thủy ở Mã Lai, Chúc Song Song chính là con gái duy nhất của người bà con đó. Cô gái nhỏ sinh ra trong nhung lụa, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngoại hình lại xinh đẹp, từ nhỏ đã được các cậu trai cùng trang lứa vây quanh.

Nhưng cô lại vừa ý Diệp Nhữ Thu lớn hơn mình tám tuổi.

Lần đầu gặp nhau, cô 15 tuổi còn anh ấy 23, tốt nghiệp trường danh tiếng, nói lưu loát tiếng Anh và tiếng Pháp, đi theo làm phiên dịch cho ông Chúc, cũng học hỏi công việc kinh doanh. Anh ấy đối với Chúc Song Song như em gái, nhưng cô gái đang tuổi mới lớn không nghĩ như vậy, suốt ngày gọi anh Diệp ngắn anh Diệp dài, đối với bất kỳ cô gái cùng tuổi nào xuất hiện bên cạnh anh ấy đều lạnh lùng trừng mắt. Ông Chúc có quy định không được yêu đương trước khi vào đại học, nên cô đeo bám Diệp Nhữ Thu, bắt anh ấy hứa hẹn sẽ không yêu ai trước khi cô 18 tuổi.

Còn Diệp Nhữ Thu thì…

Thư ký tiên sinh nhả khói thuốc, nhìn cô Chúc khí thế hùng hổ bước tới, tiếp tục nhớ lại.

Diệp Nhữ Thu thật sự là một người đàn ông quyến rũ, mặc dù gia thế suy tàn, nhưng cách ăn nói và hành xử đều được giáo dục kỹ lưỡng từ nhỏ, chu đáo đúng mực, ngoại hình cũng vô cùng tuấn tú, nho nhã. Bằng cấp lại là bằng tốt nghiệp trường danh tiếng, đầu óc cũng thông minh, làm việc dưới trướng ông Chúc hai năm đã được cử đến Úc, một mình phụ trách hợp tác cổ phiếu tàu thủy với thương nhân Hoa kiều ở đây.

Anh ta làm thư ký nên việc cổ phiếu cũng có nghe qua – hiện tại chiến tranh bùng nổ khắp nơi, việc vận hành tàu thuỷ trên biển thường bị gián đoạn bởi tình hình chiến sự thay đổi nhanh chóng. Thương hội người Hoa ở Úc chán ngán cảnh bị kìm hãm, quyết định mở công ty tàu thủy riêng để phục vụ cho thương nhân người Hoa. Chỉ là tài chính có hạn, mãi không xoay sở đủ tiền vốn.

Thế gian nhộn nhịp, đều hướng đến lợi ích. Tuy nói ông Chúc là người gốc Mã Lai, nhưng sau khi nghe tin này cũng cảm thấy có lợi nhuận, vì vậy ông ta đầu tư vào cổ phiếu tàu thuỷ, cử Diệp Nhữ Thu tới Úc để chỉ đạo việc mua bán cổ phiếu của công ty tàu thủy.

Tuy Úc rộng lớn, nhưng thực ra nơi tập trung thương nhân Hoa kiều chỉ có Sydney và Melbourne. Trong nửa năm đầu, Diệp Nhữ Thu đã điều đình với các bên tại Sydney, đem đến thành quả rõ rệt, cuối năm trước đã chuyển trận tuyến sang Melbourne, lấy trung tâm là Melbourne và bắt đầu thương lượng với các thương nhân Hoa kiều tại bang Victoria, ở tại khách sạn Trường An trong khu phố người Hoa ở Melbourne.

Sau khi ở đó một thời gian, đã phát sinh phiền toái.

Cô Chúc mang theo hành lý, bước đến cách thư ký ngày càng gần. Anh ta dập tắt tàn thuốc, nhìn thấy tư thế khởi binh vấn tội của cô thì chỉ biết lặng lẽ thở dài.

Diệp Nhữ Thu người này, dù tuổi còn trẻ nhưng rất lão luyện, mọi chuyện luôn đặt lợi ích lên hàng đầu. Làm việc cùng nhau mấy năm nay, anh ta chưa từng thấy Diệp Nhữ Thu nổi giận vì ai, càng không cần phải nói vì ai mà sinh lòng yêu thương. Còn việc anh ấy kiên nhẫn và khoan dung chiều chuộng Chúc Song Song, phần lớn là vì anh ấy làm việc dưới quyền ông Chúc và cô còn quá nhỏ tuổi mà thôi, hoàn toàn không phải là tình yêu.

Diệp Nhữ Thu yêu tiền tài, yêu sự nghiệp, không yêu phụ nữ, bao gồm cả Chúc Song Song.

Nhưng không bao gồm cô Kim mà họ gặp ở khách sạn Trường An.

Thật ra thư ký cảm thấy mình có chút hiểu Diệp Nhữ Thu — dù so ngoại hình hay tài năng thì anh ta đều kém người ta, nhưng anh ta lại cảm thấy mình hiểu được. Trong mắt anh ta, Diệp Nhữ Thu là một người có tính cách quen kiềm nén, dù tuổi còn trẻ nhưng đã sống cuộc đời như một búi cỏ khô. Đột nhiên gặp phải một tia lửa màu vàng, mạnh mẽ và đầy sức sống như vậy, bị hấp dẫn, bị châm ngòi, bị tình yêu và dục vọng nuốt chửng chẳng qua là chuyện bình thường.

Yêu đến cực điểm, yêu đến mê say, yêu đến chẳng màng hậu quả. Hai người thậm chí còn chưa xác nhận quan hệ, nhưng chỉ cần nghe Kim Hồng Mai nói muốn mở một cửa hàng quần áo, Diệp Nhữ Thu lập tức không nói hai lời bỏ ra một khoản tiền lớn mua một cửa hàng ở trung tâm Melbourne, tặng lại cho cô ấy. Anh ấy còn cam tâm tình nguyện bỏ tiền để cô ấy nhập hàng, thậm chí đăng quảng cáo cho cô ấy trên báo. Làm nhiều chuyện như vậy, chỉ có một yêu cầu: Đặt tên cho cửa hàng kia là “Hồng Mai Diệp”.

Kim Hồng Mai vốn đã có chút tiếng tăm trong vòng người Hoa ở Melbourne, còn Diệp Nhữ Thu lại là thần tài mang đến cả đống tiền. Chuyện này nhanh chóng lan truyền, càng truyền càng ly kỳ, truyền đến Sydney, truyền đến tai những người khác trong công ty nhà họ Chúc, cuối cùng truyền đến chỗ Chúc Song Song, người đang ở Malaysia chờ Diệp Nhữ Thu trở về.

Được rồi, đây là cô Chúc đến khởi binh vấn tội.

Cô gọi điện cho Diệp Nhữ Thu nhưng anh ấy không nghe máy, thư cô gửi đi cũng chưa một lần được mở. Ầm ĩ đến cuối cùng, vẫn là thư ký Hồ – người dù tài hoa hay nhan sắc trong công ty đều chỉ kém Diệp Nhữ Thu âm thầm xử lý mọi thứ – biết được số chuyến tàu từ Malaysia đến Sydney của Chúc Song Song, lại đặt vé tàu từ Sydney đến Melbourne cho cô, cuối cùng là lái xe ra ga tàu đón người.

Cô Chúc đằng đằng sát khí bước đến, cuối cùng ngồi ở ghế sau xe thư ký Hồ.

Cuối cùng thì tuổi vẫn còn quá nhỏ, mới 17 tuổi, can đảm chưa bị thế sự mài mòn, nên mới dám ngàn dặm xa xôi đến đây để tranh giành quyền sở hữu người yêu. Việc đầu tiên khi đến Melbourne không phải là tìm chỗ nghỉ ngơi, mà là chạy đến cửa hàng quần áo của Kim Hồng Mai, nhìn xem rốt cuộc người đó là loại thần tiên gì.

Xe gần đến phố Collins, xe cộ qua lại tấp nập, tòa nhà cao chọc trời. Chúc Song Song nhìn phố xá phồn hoa, lại càng thêm giận dữ – tuy cô không quản lý việc kinh doanh của gia đình, nhưng cũng phân biệt được giá thành đắt rẻ. Các cửa hàng trên con phố này tuyệt đối có giá trị xa xỉ, Diệp Nhữ Thu không phải chỉ tùy tiện đùa giỡn với phụ nữ, anh ấy thật lòng cung cấp tiền bạc và tài sản.

Dọc đường có một hàng xe hơi màu đen có rèm che đỗ lại, xe của thư ký Hồ cũng đỗ vào một chỗ trống. Chúc Song Song nâng váy bước xuống xe, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một tấm biển “ROSE & LEAVES” bằng chữ in hoa.

A a, thật là tức chết cô mà!

Càng làm cho cô tức giận hơn nữa là cửa hàng quần áo này cực kỳ náo nhiệt. Vào những năm 40 ở Úc, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc vẫn còn phổ biến, nhưng những tư tưởng đó trở nên vô hiệu trước vẻ đẹp tuyệt đối. Trước cửa hàng Hồng Mai Diệp, một hàng dài phụ nữ với đủ màu da khác nhau đang bàn luận về cách phối đồ, sự tinh tế của các phụ kiện và bà chủ người Hoa mặc chiếc sườn xám màu vàng.

Lúc này Chúc Song Song không chỉ tức giận mà còn có chút nóng nảy. Cô vốn nghĩ rằng Diệp Nhữ Thu chỉ bị sắc đẹp làm mờ mắt, nhưng giờ xem ra, người phụ nữ này đầu óc rất tỉnh táo, cũng biết rõ mình giỏi cái gì và muốn làm gì. Một nữ phục vụ khách sạn hai bàn tay trắng, một khi bám víu được mối quan hệ giàu sang, không đòi hỏi trang sức hay danh phận mà trước tiên là xây dựng sự nghiệp của riêng mình. Càng nghĩ càng sợ hãi, Chúc Song Song nhấc váy định xông vào cửa hàng, kết quả lại bị một nhóm phụ nữ đang xếp hàng quát tháo bằng đủ thứ tiếng.

Thật nực cười, cửa hàng này sau khi khai trương tháng trước đã trở thành cơn sốt trong giới xã giao ở Melbourne, mọi người không chỉ tán gẫu không ngớt về kiểu dáng quần áo mà còn về sự phối hợp độc đáo giữa phong cách ngoại quốc. Ai cũng muốn ghé thăm Hồng Mai Diệp, nhưng Kim Hồng Mai lại giới hạn số lượng khách vào cửa hàng, để đảm bảo khách hàng có trải nghiệm mua sắm thoải mái. Hàng ngũ kéo dài cả trăm mét, không thiếu các quý bà hay tiểu thư giàu có, vậy mà Chúc Song Song lại muốn xông thẳng vào?

Cô Chúc vốn đến để lên án kẻ đã chen vào tình cảm của mình và Diệp Nhữ Thu, nhưng chưa kịp vào cửa đã bị một nhóm phụ nữ dùng đủ thứ tiếng giáo huấn. Cô luống cuống nắm chặt ví da, nhìn cách ăn mặc trưởng thành và xinh đẹp của những người phụ nữ này, rồi nhìn lại bộ váy hồng của mình, tự dưng trong lòng dâng lên một cảm giác tự ti.

Liệu anh Diệp cũng cảm thấy mình quá trẻ con không? Có phải cô không nên mặc quần áo màu hồng, mà phải ăn diện trưởng thành và thanh lịch như họ? Vậy anh ấy có thể nhìn cô nhiều thêm một cái mà không đi yêu một người phụ nữ khác?

Nhưng cô đã cố gắng trưởng thành rồi, thời gian cứ lặng lẽ trôi qua từng phút từng giây, cô cũng vô pháp điều khiển bánh răng thời gian nhanh hơn được.

Tuổi còn trẻ, chỉ đứng yên nửa phút mà trong đầu đã lóe lên hàng trăm suy nghĩ. Chúc Song Song càng nghĩ càng tủi thân, đứng trước cửa Hồng Mai Diệp rơi nước mắt, làm cho cậu bé đón khách cũng bối rối.

Nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào, cậu bé đón khách quay vào trong cửa hàng, tìm Kim Hồng Mai đang bận giúp khách chọn đồ.

Khách đông, Kim Hồng Mai cũng không thể lập tức ra ngoài. Khi cô ấy ra đến nơi, cảm xúc của Chúc Song Song đang mãnh liệt, khóc rất dữ dội, nấc cụt liên tục, thư ký Hồ đứng bên cạnh cũng luống cuống tay chân. Trong đôi mắt đẫm lệ mông lung, đứng trước mặt Chúc Song Song là một dáng hình thon thả, mặc sườn xám vàng, đi giày cao gót, khoanh tay nghiêng đầu quan sát cô, tỏ ra hứng thú như đang nhìn một điều mới mẻ.

Cô nhìn người vừa đến qua làn nước mắt giàn giụa, đây là Kim Hồng Mai.

Cô muốn hỏi tội, nhưng lại khóc đến không nói thành lời. Kim Hồng Mai không có được câu trả lời từ cô thì dùng ánh mắt ra hiệu cho thư ký Hồ giải thích. Thư ký Hồ làm thư ký nhiều năm như vậy, nguyên tắc quen thuộc nhất là không nhận trách nhiệm. Kim Hồng Mai bảo anh ta nói, anh ta ho nhẹ một tiếng, không chủ động nói chi tiết gì, chỉ giới thiệu: “Đây là cô Chúc, là… Em gái của anh Diệp.”

Chúc Song Song vừa lau nước mắt vừa trừng anh ta, cô không chỉ là em gái! Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại chuẩn bị nói chuyện, thì Kim Hồng Mai đã quay người vào cửa hàng, để lại một câu: “Cho cô vào trước, không cần xếp hàng.”

Chúc Song Song nghĩ thầm ai thèm vào cái cửa hàng tồi tàn này của chị! Nhưng sau khi cậu bé đón khách giải thích với vị khách đầu tiên bằng tiếng Anh, cả hàng người đều nhìn cô với ánh mắt hâm mộ. Chúc Song Song bị những ánh mắt đó nhìn như vậy, ma xui quỷ khiến lại bước chân theo Kim Hồng Mai… vào trong.

Trước khi vào cửa cô đã lau nước mắt, thế giới trong mắt dần trở nên rõ ràng.

Cửa hàng Hồng Mai Diệp phân thành hai tầng, ở giữa là một cầu thang rộng, hai bên cầu thang và sảnh chính treo đầy các loại trang phục. Phong cách trang phục không đồng nhất, dù sao Kim Hồng Mai cũng không phải nhà thiết kế. Nhưng mắt nhìn của cô ấy rất tinh tường, những bộ quần áo được chọn lựa trên thị trường đều là độc nhất vô nhị, rực rỡ lóa mắt.

Trong cửa hàng có khoảng bảy tám vị khách, đó là kết quả của việc Kim Hồng Mai kiểm soát lượng khách. Có người liếc nhìn bộ váy màu hồng nhạt của Chúc Song Song, che miệng cười cười, khiến khắp người cô không được tự nhiên, gần như đã quên mất mục đích của mình. Đến khi lấy lại cảm xúc thì trước mặt cô đã bày ra mấy bộ quần áo, do nhân viên của Kim Hồng Mai mang đến để cô lựa chọn.

Cô ấy hút thuốc, ngón giữa và ngón trỏ kẹp một điếu thuốc lá nhỏ dành cho phụ nữ, tuần tra cửa hàng quần áo của mình như một con sư tử cái đang dò xét lãnh địa. Cô ấy rất bận, lắng nghe ý kiến của khách, giúp khách phối đồ, sắp xếp quảng bá và tiếp thị cho cửa hàng mới. Chúc Song Song đứng từ xa nhìn cô ấy, dù trong lòng không cam tâm nhưng cũng phải thừa nhận, Diệp Nhữ Thu yêu Kim Hồng Mai là chuyện rất bình thường, cô chỉ cần đứng từ xa liếc qua vài lần đã có thể cảm nhận được khí chất trong từng cử chỉ của cô ấy.

Cuối cùng, Kim Hồng Mai tuần tra đến chỗ cô đứng, ánh mắt lướt qua trang phục của cô và quần áo trong cửa hàng, nhướng mày hỏi: “Không thích?”

Chúc Song Song mở to mắt nhìn cô ấy. Đương nhiên là thích, không có người phụ nữ nào không thích quần áo đẹp, huống chi trang phục Kim Hồng Mai chọn rất hợp với cô.

Nhưng sao cô có thể mặc quần áo trong cửa hàng của cô ấy được! Cô đến đây là để hỏi tội mà!

“Tôi — chị — anh Diệp —”

Chúc Song Song bỗng nhiên phiền muộn nhận ra, cô không thể nói ra một câu hoàn chỉnh trước mặt Kim Hồng Mai!

Kim Hồng Mai đang rất bận rộn, chờ một lúc không thấy kết quả nên định xoay người rời đi. Chúc Song Song dậm chân, cuối cùng cũng gọi cô ấy lại.

“Chị không được thích anh Diệp!” Cô lớn tiếng nói.

Kim Hồng Mai khựng lại một chút, một lát sau mới chậm rãi quay đầu lại, tay phải kẹp điếu thuốc đặt bên mặt, thần sắc có chút ngạc nhiên. Cô ấy thưởng thức ý tứ trong lời nói của Chúc Song Song, dường như hiểu ra điều gì, xoay người lại hoàn toàn, hơi cúi người xuống.

Cũng không rõ vì cô ấy quá cao hay do Chúc Song Song quá thấp. Tóm lại, lúc cô ấy nhìn cô thì luôn phải cúi người xuống, cũng như hạ ánh nhìn. Hai người phụ nữ nhìn nhau một lúc, Chúc Song Song ngửi thấy mùi hương đặc biệt thoang thoảng quanh mũi, nguồn gốc của mùi hương ấy khẽ cười một tiếng, vậy mà mở miệng hỏi lại: “Tôi thích anh ấy làm gì? Anh ấy chỉ dùng rất tiện tay thôi.”

Chúc Song Song hoàn toàn choáng váng.

Lời vừa nói ra làm đầu óc cô mơ hồ, nhưng mắt lại dán chặt vào khuôn mặt của Kim Hồng Mai. Thật là đẹp, quá xinh đẹp, không chỉ là vẻ ngoài, mà còn ở mỗi biểu cảm, mỗi sợi tóc, mỗi sợi lông mi. Tim Chúc Song Song đập nhanh hơn, không có ý gì khác, chỉ là phản ứng tự nhiên của con người trước vẻ đẹp tuyệt đối. Thậm chí vẻ đẹp này nhìn gần rất tàn nhẫn, giống như lưỡi dao sắc bén nhất có thể khoét trái tim của người nhìn ra, muốn sống sót thì phải cúi đầu phục tùng.

Nhưng… nhưng cô không thể, chưa từng nghe nói ai lại cúi đầu thán phục trước mặt tình địch.

Nhưng… nhưng cô ấy đã nói không thích Diệp Nhữ Thu rồi mà!

Giống như đã tích trữ đủ sức lực, nhưng cuối cùng lại đấm vào bông, trong đôi mắt Chúc Song Song tất cả đều là mê man, cuối cùng bị nhân viên kéo như con rối vào phòng thử đồ để thay bộ váy màu hồng đó ra. Cô luôn muốn từ cô gái nhỏ biến thành người phụ nữ trưởng thành, không ngờ nguyện vọng này lại được thực hiện trong phòng thử đồ của Hồng Mai Diệp — Kim Hồng Mai đưa cho cô một chiếc váy đen hở vai, phối với áo khoác bolero. Chúc Song Song ngơ ngác đứng trước gương, nhận ra chỉ cần thay đổi quần áo trên người, mình không còn là cô gái trẻ vụng về nữa.

Có bộ quần áo này, cô không thể làm ồn nữa, lại càng không thể tự nhiên khóc lóc trước mặt mọi người. Dù sao bây giờ cô mới đến Melbourne, Hồng Mai Diệp ở đây cũng không chạy đi đâu được. Tình hình khác với những gì nhóm nhân viên đồn đại, cô sẽ hỏi rõ Diệp Nhữ Thu trước, rồi lại đến tìm cô ấy tính sổ sau.

Cô không ngờ rằng, chưa kịp đi tìm thì Diệp Nhữ Thu đã đến trước cửa.

Người chắc chắn là do thư ký Hồ dẫn đến. Thư ký Hồ quyết tâm không chịu trách nhiệm, chỉ nói: “Cô Chúc đã gọi điện thoại và gửi thư, tôi cũng đã nhiều lần muốn nhắc nhở. Nhưng anh Diệp vừa nghe thấy tin tức về cô Chúc đã quay đầu bỏ đi, việc này không thể trách tôi được. Hôm qua cô ấy đã đến Melbourne, là tôi lái xe đưa cô ấy đến khách sạn – ngài yên tâm, không phải là khách sạn Trường An, tôi sẽ đưa ngài qua đó ngay.”

Cô đã làm sai cái gì? Chẳng qua cô chỉ đến thăm người mình yêu, còn anh ấy đến tìm cô với vẻ mặt như đang hỏi tội. Hai người đã một năm không gặp, lúc cô mở cửa, câu đầu tiên anh ấy nói lại là chất vấn: “Em đi tìm cô Kim làm gì?”

Khi còn ở Malaysia, anh ấy chưa bao giờ nói chuyện với cô như vậy, nhưng đây cũng là lần hiếm hoi anh ấy có cảm xúc khi nói chuyện với cô. Những năm này anh ấy luôn đối xử với cô rất dịu dàng, nhưng giờ nghĩ lại, đó rõ ràng là khách sáo, lạnh nhạt, là một cách từ chối khéo léo.

Mà khi đó cô còn khờ dại hơn bây giờ, lại xem đó là tình yêu. Nghĩ rằng anh ấy sẽ chờ cô đến khi cô mười tám tuổi, mà giờ anh ấy lại quay đầu đi yêu người khác!

Chúc Song Song yêu Diệp Nhữ Thu, nhưng dù sao cô cũng là tiểu thư con nhà giàu, ăn sung mặc sướng lớn lên, vì vậy đã dưỡng ra tính nết điêu ngoa. Cô khoanh tay, nhìn khuôn mặt người ngoài cửa – khuôn mặt vì yêu thương một người phụ nữ khác mà không kiềm chế được sự lạnh lùng, môi nhếch lên, lạnh lùng cười nói: “Làm sao? Sợ em phá hỏng mối tình nơi đất khách của anh, mối tình được anh vun đắp bằng tiền của ba em sao?”

“Chúc Song Song.” Anh ấy cau mày: “Tôi không phải là người hầu của nhà em. Ba em chia hoa hồng cho tôi, tôi cũng kiếm tiền về cho ông ta, em nói vậy là có ý gì?”

“Không có ý gì.” Chúc Song Song càng trở nên chua ngoa: “Anh hỏi em đi tìm cô ấy làm gì? Được, vậy em nói cho anh biết, em hỏi cô ấy về quan hệ của hai người, cô ấy đã nói mình căn bản không thích anh. Diệp Nhữ Thu, anh vừa bỏ tiền vừa bỏ sức, nhưng liệu người ta có đặt anh vào mắt không?”

Mặt Diệp Nhữ Thu tái đi trong chớp mắt, trong đôi mắt ảm đạm dường như có một đốm lửa lóe qua. Trong lòng Chúc Song Song dâng lên khoái cảm khi trả thù, cô khoanh tay chặt hơn, tiếp tục dùng những từ ngữ đả thương người khác: “Diệp Nhữ Thu, anh thật biết dâng hiến. Nhân viên công ty bàn tán xôn xao, ai cũng biết người phụ nữ đó chỉ coi trọng tiền của anh, coi anh là bậc thang để bước lên. Anh thì hay rồi, muốn tiền có tiền, muốn cửa hàng có cửa hàng, anh có thể nhận lại được gì? Đối với em gái mình nhìn từ nhỏ đến lớn thì hờ hững, đối với một cô nhân viên khách sạn thì đơn phương tình nguyện…”

“Đúng.”

Cô đang lải nhải, khi nói đến bốn chữ “đơn phương tình nguyện” thì Diệp Nhữ Thu lại bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Môi anh ấy mỏng, khi nói những lời tổn thương thì sắc mặt cũng âm trầm, lông mi nối liền với đồng tử thành một màu đen kịt.

“Đúng vậy, là do tôi đơn phương tình nguyện, mở cửa hàng cho cô ấy là tôi đơn phương tình nguyện, làm bậc thang cho cô ấy cũng vậy. Sao vậy, Chúc Song Song, không phải em là người hiểu rõ thế nào đơn phương tình nguyện nhất sao?”

“Chúc Song Song, không phải em là người hiểu rõ thế nào đơn phương tình nguyện nhất sao?”

Ban đầu cô vốn rất hung hăng, nhưng lời này vừa ra khỏi miệng thì đầu cô như bị búa tạ đập vào, cô không thể nói thêm chữ nào. Diệp Nhữ Thu lạnh lùng nhìn cô, giọng điệu còn lạnh hơn cả ánh mắt.

“Cô ấy không thích tôi thì sao chứ? Người phụ nữ như cô Kim, muốn thích ai hay không thích ai, toàn bộ đều dựa theo ý nguyện của cô ấy, em cứ coi như tôi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy thì đã mất trí, vui lòng làm người hầu cho cô ấy. Còn em, Chúc Song Song, em hãy nghe cho kỹ —”

Anh ấy nhìn chằm chằm cô, nói từng chữ một: “Dù cho tôi không gặp người khác, tôi cũng không yêu một đại tiểu thư ngang ngược kiêu ngạo như em!”

“Diệp Nhữ Thu!” Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, không kiềm chế được hét to: “Anh điên rồi! Anh dựa vào cái gì mà nói với em như vậy? Có phải anh đã quên khi gia đình anh phá sản thì ai đã giúp đỡ anh? Anh cho là mình có thân phận và chức vị như bây giờ là ai cho? Là ba em! Tất cả đều do ba em! Lúc đó anh còn nghèo đến nỗi không đủ tiền đóng học phí, chỉ có ba em đối xử tốt với anh!”

Người cô yêu không yêu cô, cô nghĩ rằng chỉ cần mình quậy phá và nhõng nhẽo thì sẽ khiến anh chiều chuộng cô như trước đây. Nhưng hôm nay, những lời này đã hoàn toàn chạm vào nghịch lân của đối phương, những điều mà hai người họ luôn ngầm hiểu và không mở miệng đề cập tới, đó là sự chênh lệch địa vị và tôn nghiêm đã từng bị chà đạp, cuối cùng cũng bị đưa ra ánh sáng.

Khuôn mặt và đôi môi của Diệp Nhữ Thu tái nhợt, anh ấy lạnh lùng cười, đôi mắt tràn ngập sự u ám.

“Ba em đối xử tốt với tôi? Đúng, ông ta đối xử với tôi, tốt đến mức không thể tốt hơn.”

Lời nói của anh ấy đầy ẩn ý, nhưng cũng không giải thích rõ hơn. Chúc Song Song bị đôi mắt u ám kia nhìn vào, không hiểu sao lại cảm thấy đuối lý, cô cũng không biết mình đã làm sai điều gì. Hai người im lặng một lúc, Diệp Nhữ Thu xoay người bước xuống cầu thang.

Chúc Song Song đứng trước cửa một lúc rồi từ từ dựa vào cửa ngồi xuống. Cô đến Úc là lén đi sau lưng ba, không mang theo nhiều tiền, vốn nghĩ rằng cô làm loạn một chút thì Diệp Nhữ Thu sẽ giống như trước đây, đưa cô về nơi anh ấy ở và thay cô sắp xếp tốt mọi thứ. Nhưng bây giờ, điều đó rõ ràng là không thể.

Có lẽ cô nên quay về Mã Lai, nơi có những đồn điền cao su quen thuộc, có cái nắng gay gắt đến chảy mồ hôi, và có gia đình luôn bao dung cô. Nhưng cô lại không cam lòng, từ nhỏ cô đã muốn gì được nấy, tại sao lại không thể có được người đàn ông mà mình ngưỡng mộ chứ?

Chúc Song Song ở khách sạn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gửi một bức điện tín cho ba mình.

Gần đây ông Chúc làm ăn rất phát đạt, lúc này đang ở Bắc Mỹ nên bị lệch múi giờ. Bức điện tín của Chúc Song Song không dài, nhưng lượng thông tin lại rất lớn ——

Khắp nơi đều có chiến tranh, cô muốn đến một nơi không có chiến tranh để học đại học. Gần đây cô đến Úc thăm anh Diệp, thấy cảnh sắc của Đại học Sydney rất đẹp. Dù sao về nhà cũng phải có gia sư đến dạy bổ túc, tiếng Anh của cô không tốt, chi bằng ở lại Sydney vừa học tiếng Anh vừa xin vào đại học. Về phần chi phí sinh hoạt, xin ba gửi thêm cho cô một chút.

Gửi xong bức điện tín này, Chúc Song Song lập tức quay về Sydney. Con gái nhà họ Chúc chưa bao giờ dễ dàng nhận thua. Diệp Nhữ Thu chỉ nhất thời bị Kim Hồng Mai mê hoặc, chờ khi anh ấy tỉnh ngộ, chắc chắn sẽ quay lại Sydney tìm cô. Còn việc cô vẫn ở lại Úc, đương nhiên là để thư ký Hồ chuyển lời trót lọt.

Trong rất nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại sự dũng cảm thời niên thiếu của mình, Chúc Song Song đều cảm thấy như một giấc mơ. Sao cô lại có thể yêu một người đàn ông mãnh liệt đến vậy? Sao có thể chắc chắn rằng anh ấy là người yêu định mệnh của cô? Có lẽ, ở tuổi mười bảy mười tám, con người ta chưa hiểu hết về tình yêu. Nhưng họ có sự can đảm chưa bị cuộc đời vùi dập, có sự kiên định không sợ khó khăn, có nguồn nhiệt huyết không bao giờ cạn kiệt. Họ dễ dàng nhầm lẫn những điều đó thành tình yêu, không phải là họ yêu người khác, mà là họ cảm động bởi chính sự dũng cảm của mình khi lao đầu vào lửa.

Mà mùa đông năm đó, việc Diệp Nhữ Thu vào tù đã đẩy tiết mục thiêu thân lao đầu vào lửa này này lên đến đỉnh điểm.

Công ty tàu thủy được huy động vốn từ nhiều phía để vận hành ban đầu có triển vọng rất tốt. Vào ngày tàu thủy cập cảng Sydney, nhiều thương nhân Hoa kiều bị ảnh hưởng bởi tình trạng logistics thời chiến đã đến xem. Diệp Nhữ Thu tuấn tú lịch sự đứng trên bục phát biểu, được nhiều người khen ngợi là “tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Nhưng công ty tàu thủy này được thành lập vì chiến tranh, cuối cùng cũng bị chiến tranh tàn phá. Hoạt động chỉ mới nửa năm, chính phủ đã trưng dụng con tàu để viện trợ cho chiến trường, màn kịch kết thúc, sức mạnh cá nhân vô cùng yếu ớt. Mà những khoản đầu tư đổ sông đổ biển này cuối cùng đều đổ lên đầu Diệp Nhữ Thu.

Lúc trước khi đàm phán, những lời hứa hẹn phong phú bao nhiêu thì kết cục mất trắng thảm thiết bấy nhiêu. Chi tiết của cuộc đàm phán không ai biết, nhưng thảm kịch thương nghiệp bị cơn sóng lớn của thời đại vén mở, cuối cùng khép lại bằng việc Diệp Nhữ Thu vào tù, anh ấy dùng thân mình để gánh vác số tiền không thể quay về này.

Chúc Song Song còn quá trẻ, không ngờ tiền tài có thể xây dựng một đế chế khổng lồ, nhưng đế chế này lại có thể sụp đổ chỉ sau một đêm. Dưới lợi ích, máu thịt của con người không chịu nổi một đòn, chỉ có thể dùng thân thể vùi trong ngục tù để trả giá. Cô nghĩ rằng sau lợi ích vẫn còn có nhân tính, nhưng khi cô cầu xin ba mình cứu Diệp Nhữ Thu ra khỏi tù, bộ mặt hung ác của giới thương nghiệp lần đầu tiên được vén màn che trước mắt cô.

“Việc làm ăn chính là đặt cược.” Ông Chúc nói với con gái mình: “Mất đi tiền bạc thì bỏ qua là được, đầu tư thêm chỉ tổn thất nhiều hơn thôi.”

Khi công ty được thành lập, Diệp Nhữ Thu đã kiếm về cho ba cô một khoản lợi nhuận lớn, dùng danh nghĩa của mình bảo lãnh toàn bộ. Bây giờ anh ấy vào tù, ba cô lại có thái độ như vậy. Chúc Song Song đột nhiên hiểu ra rất nhiều điều, hiểu sự nhẫn nhịn của Diệp Nhữ Thu, hiểu sự im lặng và kìm nén của anh ấy khi ở bên cô, hiểu anh ấy không thể kiểm soát vận mệnh của mình, lối thoát duy nhất là tiếp cận người phụ nữ như ngọn lửa kia.

Anh ấy là người thông minh như vậy, chắc hẳn từ sớm đã hiểu rõ thân phận quân cờ của mình, lại bị ân tình trói buộc không thể thoát khỏi bàn tay điều khiển của ba cô.

Chúc Song Song cảm thấy sợ hãi, người ba luôn hiền lành của cô sao lại có bộ mặt như vậy? Cô không muốn tin rằng ba mình là người như vậy, từ làm nũng đến cầu xin, ầm ĩ đến cuối cùng, thậm chí còn đe dọa cắt đứt quan hệ.

Mà cách làm của ông Chúc là cắt đứt nguồn sống của cô, buộc cô phải sớm quay về Mã lai, để Diệp Nhữ Thu một mình trong tù chờ phán quyết cuối cùng của luật pháp Úc.

Ba cô mặc kệ, toàn bộ nhân viên trong công ty đều thôi việc. Cô gọi điện cho thư ký Hồ, người luôn làm việc thỏa đáng, hiện đang bị giữ lại Melbourne để giải quyết hậu quả, giọng nói anh ta còn nặng nề hơn cô: “Cô Chúc, cô không có khái niệm về tiền bạc. Đó là một khoản tiền rất lớn, vô cùng lớn. Anh Chúc không muốn lấy tiền đổi người, chúng tôi ai cũng không có cách nào.”

Cô là một tiểu thư kim tôn ngọc quý, là bông hoa lớn lên trong nhà kính, nhưng hôm nay lại buộc phải ngẩng đầu lên, đón lấy tia chớp xé ngang bầu trời. Không ai quan tâm đến người cô yêu, nhưng cô quan tâm. Không ai cứu người cô yêu, nhưng cô muốn cứu. Nhưng không có tiền bạc và mối quan hệ từ gia đình, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ không nơi nương tựa trên đại lục hoang vu này, cô nên làm gì bây giờ?

Ba cô chắc chắn cũng nắm rõ điểm này, chờ cô suy nghĩ cẩn thận lại đón cô về Malaysia. Có lẽ ông ta cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ trong lòng con gái mình. Cô là con gái, nhưng cô cũng mang họ Chúc, cô giống ba mình, người lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong người luôn nuôi dưỡng một con ngựa hoang. Nhưng tính cách này ở ông Chúc thể hiện ở sự tàn nhẫn trên thương trường, còn Chúc Song Song lại thể hiện ở sự dũng cảm trong tình yêu.

Ông Chúc không cho cô thêm một phân tiền nào nữa, cô bèn cầm tất cả trang sức và quần áo, sau đó mua một vé xe lửa đi Melbourne. Sâu trong đầu luôn có một giọng nói bảo cô rằng, trong tình thế cùng quẫn nhất, người phụ nữ tên Kim Hồng Mai kia sẽ có cách.

Thật là kỳ lạ.

Cô chỉ gặp cô ấy một lần, nhưng đã bắt đầu tin tưởng và ngưỡng mộ cô ấy.

Mùa đông năm 1942, Chúc Song Song lại đến Melbourne, nhưng tâm trạng đã hoàn toàn khác. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng ăn nói khép nép, chỉ cần Kim Hồng Mai đồng ý giúp cô cứu người yêu.

Cô biết cô ấy không yêu anh ấy, Kim Hồng Mai nhìn qua cũng không có vẻ sẽ yêu bất cứ ai. Nhưng dù sao Diệp Nhữ Thu cũng đã giúp cô ấy nhiều như vậy, tấm biển hiệu “Hồng Mai Diệp” vẫn còn đó, tóm lại, phần giao tình này không giả được.

Khi cô đến nơi thì trời đã tối, các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, chỉ có Hồng Mai Diệp còn một ngọn đèn sáng lẻ loi. Chúc Song Song lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Kim Hồng Mai đang đứng trên ghế treo tranh.

Bước chân của cô làm kinh động Kim Hồng Mai. Cô ấy quay lại nhìn cô một cái, nhưng cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên. Chúc Song Song lặng lẽ bước tới sau lưng cô ấy, cùng ngắm nhìn bức tranh sơn dầu.

Là tiểu thư khuê các, tất nhiên từ nhỏ cô đã được giáo dục về nghệ thuật. Bức tranh này khá đáng để ngắm nghía, nhìn gần thì là chân dung của Kim Hồng Mai, nhưng nhìn xa thì lại giống một ngọn lửa, một ngọn lửa vàng rực, đầy sức sống.

Đôi giày cao gót của Kim Hồng Mai để bên cạnh, cô ấy đứng trên ghế, từng chút một chỉnh lại góc độ của bức tranh. Trong khi đang chỉnh, cô ấy quay đầu hỏi Chúc Song Song, giọng điệu thân quen như thể cô vẫn luôn đứng đó.

“Đã thẳng chưa?” Cô ấy hỏi.

Chúc Song Song sửng sốt, rồi nhanh chóng trả lời: “Thẳng rồi.”

Cô ấy gật đầu, phủi bụi trên khung tranh và treo nó lên một cách chỉnh chu. Cô ấy khoanh tay ngắm nhìn bức tranh thêm một lúc, rồi lại hỏi: “Đẹp không?”

Đẹp không?

Hai câu hỏi liên tiếp khiến Chúc Song Song thực sự bối rối. Cô ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng chỉ có thể nói thật lòng: “Đẹp.”

Kim Hồng Mai thả lỏng vai, như đang thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy thì được rồi.” Cô ấy tự nói rồi bước xuống ghế: “Đổi một viên ngọc lấy bức tranh này, không lỗ.”

Nói xong, Kim Hồng Mai bước xuống ghế, mang giày cao gót vào, bước đến cạnh bàn lấy chiếc vòng tay đeo vào. Chúc Song Song nhìn chăm chú vào chiếc vòng tay kia một lúc, phát hiện trên đó chỉ còn lại bốn viên ngọc, trông rất trống trải. Viên cuối cùng có khảm hình một chiếc lá trúc, rất nổi bật, ba viên còn lại dường như có khắc chữ. Còn là chữ gì, cô không nhìn rõ lắm.

Đeo chuỗi ngọc trở lại vị trí ban đầu, viên ngọc lấp lánh làm tôn lên làn da trắng nõn và đường nét tinh xảo của cổ tay. Chúc Song Song nhìn chiếc vòng kia một lúc, biết một viên ngọc trong đó đã được dùng để đổi lấy bức tranh. Cô nghĩ, nếu cô ấy ra tay hào phóng như vậy, chiếc vòng ngọc này chắc cũng không rẻ, có thể tháo một viên ngọc để đổi lấy một bức tranh, vậy cô cầu xin cô ấy cứu Diệp Nhữ Thu có lẽ cô ấy sẽ đồng ý.

Nhưng khi cô lấy hết can đảm nói ra thỉnh cầu của mình, Kim Hồng Mai lại nhìn cô với ánh mắt rất ngạc nhiên.

“Cô Chúc.” Cô ấy ngồi lại ghế dựa, hơi nghiêng người, châm một điếu thuốc cho bản thân: “Cô nghĩ tôi là loại người gì? Chuyện của anh Diệp tôi có nghe nói, các thương nhân người Hoa đầu tư ở đây đều đang mắng. Anh ấy nợ một khoản tiền lớn, nếu tôi có số tiền đó, thì không cần phải vất vả vì cửa hàng quần áo nhỏ này rồi.”

“Nhưng… Nhưng…” Chúc Song Song nhất thời lúng túng: “Nhưng bây giờ, không ai lo cho anh ấy cả!”

“Không ai lo, thì tôi phải lo sao?” Kim Hồng Mai tiếp tục hỏi: “Duyên phận của chúng tôi cũng chỉ ở cửa hàng quần áo này thôi, tôi đã hứa sẽ chia lợi nhuận theo tháng cho anh ấy. Nhưng cô Chúc, cô nghĩ vốn kinh doanh là ít sao. Cửa hàng này thu nhập nhiều, nhưng so với số vốn bỏ ra, vẫn đang thua lỗ.”

Cô ấy thở ra một làn khói, tiếp tục nói: “Hơn nữa, dù có chia lợi nhuận, so với số nợ của anh ấy cũng chỉ như hạt cát trong sa mạc. Cô Chúc, cô lo lắng như vậy là vì thấy anh Diệp vào tù, phải chịu khổ. Nhưng các thương nhân ở phố người Hoa đầu tư cho anh ấy cũng chịu tổn thất nặng nề, cũng rất đáng thương. Anh Diệp muốn kiếm tiền từ rủi ro thì phải chịu trách nhiệm về rủi ro đó.”

Những lời Kim Hồng Mai nói đều rất có lý, khiến Chúc Song Song không nói nên lời. Vẻ mặt cô ảm đạm, cúi đầu nhìn mũi chân của mình, trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại. Lúc này cô mới nhớ đến, từ khi Diệp Nhữ Thu xảy ra chuyện, cô gần như không ăn uống gì.

Thật hoang đường.

Chúc Song Song mười tám tuổi đến bước đường cùng, vậy mà lại ngất xỉu trước mặt Kim Hồng Mai.

***

Chúc Song Song cũng không biết có phải khổ nhục kế của mình hiệu quả hay không, tóm lại, cuối cùng Kim Hồng Mai vẫn giúp cô. Cô đoán rằng ngày đó sau khi mình ngất xỉu chắc chắn đã nói gì đó, chuyện của cô khiến Kim Hồng Mai nhớ lại quá khứ. Có nhiều khả năng, chẳng hạn như cô ấy nhớ lại thời điểm mình mười tám tuổi, cũng từng lao đầu vào tình yêu như thiêu thân lao vào lửa vậy.

Không ai giúp Kim Hồng Mai năm 18 tuổi, nhưng Kim Hồng Mai đã giúp Chúc Song Song 18 tuổi. Hoặc cũng có thể cô ấy không vô tình với Diệp Nhữ Thu như đã nói, dù sao người theo đuổi cô ấy nhiều như vậy, nhưng cô ấy chỉ nguyện ý nhận sự giúp đỡ và ưu ái của Diệp Nhữ Thu, giữa anh ấy và những người đàn ông khác vốn đã có chút khác biệt.

Chúc Song Song nghĩ, thực ra Kim Hồng Mai là một người rất mềm lòng, chỉ là chính cô ấy cũng không nhận ra được thôi. So với cô ấy, Chúc Song Song xuất thân giàu có thậm chí còn tàn nhẫn hơn, và cái gene tàn nhẫn của nhà họ Chúc sau này càng được chứng minh khi cô cùng Diệp Nhữ Thu gây dựng lại sự nghiệp. 

Nếu Kim Hồng Mai có một nửa sự tàn nhẫn như cô, cô ấy sẽ không bán đi tiệm quần áo có thể thay đổi số phận của mình, gom tiền để lo liệu cho Diệp Nhữ Thu, cuối cùng bản thân lại sống cô đơn trong căn hộ nhỏ ở phố người Hoa đến cuối đời.

Cô ấy vốn không có nghĩa vụ phải làm điều đó, nhưng nước mắt và cầu xin của Chúc Song Song, cuối cùng cũng khiến cô ấy mềm lòng. 

Chúc Song Song đi cùng Kim Hồng Mai làm thủ tục chuyển nhượng cửa hàng, cô giống như một thư ký nhỏ giúp đỡ bà chủ Kim không biết tiếng Anh và Toán học. Trước đây, cô cũng không biết mình có thể làm được nhiều việc như vậy, cô nghĩ mình học những điều này là để vào đại học, để lấy một người tốt, nhưng giờ mới nhận ra, cô học những điều này vì để có ngày cho mình sử dụng.

Khi họ xử lý các thủ tục cuối cùng tại văn phòng công chứng ở phố người Hoa, Kim Hồng Mai hút một điếu thuốc, liếc cô một cái rồi cười nói: “Tiếng Anh cũng biết, Toán học cũng hiểu, hợp đồng cũng đọc được. Cái gì cũng biết, nhưng chẳng làm được gì ra hồn.”

Chúc Song Song cúi đầu, nhỏ giọng biện bạch: “Phải có người dẫn dắt, tôi mới có thể làm được.”

“Cô là chó sao?” Kim Hồng Mai nói thẳng, thẳng đến mức có phần khó nghe: “Phải đi theo người ta mới có thể ra khỏi nhà, bản lĩnh tốt thế, muốn làm gì tự mình làm chẳng phải tốt hơn sao.”

Chúc Song Song bị cô ấy chế nhạo đến mức không nói nên lời, nhưng cũng thấy cô ấy nói không phải là không có lý.

“Nhưng cô sinh ra đã có số mệnh tốt, quả thật không cần tự mình bôn ba.” Kim Hồng Mai nói: “Không như tôi, đầu thai vào một gia đình ốc còn không mang nổi mình ốc. Khó khăn lắm mới có được một cửa hàng, lại phải bán đi để cứu một người đàn ông.”

Chúc Song Song đang xem xét các điều khoản trong hợp đồng, nghe thấy Kim Hồng Mai quay người dựa vào bàn, khoanh tay thở dài.

“Cả đời này của tôi.” Cô ấy than thở: “Thật sự là hỏng vì cứu đàn ông.”

Cũng từ thời điểm đó, Chúc Song Song bắt đầu nghe Kim Hồng Mai nhắc tới một số chuyện của Uyển Thành Trúc. Ví dụ như ngày đi xe lửa đến Sydney, cô ấy kể về cuộc đấu giá. Ngày ở tại khách sạn Sydney, cô ấy kể về trận đấu súng kia. Ngày tìm luật sư cho Diệp Nhữ Thu, cô ấy nói về cuộc chia tay trước bến tàu. Và ngày mang tiền đến nhà tù lo liệu, cô ấy kể cho Chúc Song Song nghe về việc mình bị bắt vào tù, về kết cục vừa đi đã không trở lại của Uyển Thành Trúc.

Chúc Song Song tức giận đến “Hừ” một tiếng.

“Tiểu thư nhà giàu như cô.” Kim Hồng Mai nói: “Đừng học theo cử chỉ hành động của tôi.”

“Tôi không có học chị.” Chúc Song Song nói: “Hôm nay tôi mặc thế này, vốn nên thô lỗ một chút.”

Cô nói “mặc thế này” là đang ám chỉ cả hai đang mặc quần áo đàn ông trên người. Số tiền bán cửa hàng đã tiêu gần hết, ngoài việc thuê luật sư biện hộ giảm án cho Diệp Nhữ Thu, phần còn lại phải dùng để thu xếp các mối quan hệ. Theo lời luật sư, ông ấy có thể giảm án cho Diệp Nhữ Thu xuống còn hai năm, phần còn lại là làm sao để anh ấy sống thoải mái trong tù, mà sự ‘thoải mái’ này cũng cần tiền để đổi lấy.

Hai người phụ nữ đến nhà tù ở vùng ngoại ô Sydney, chung quy cũng có nhiều bất tiện. Vì thế Kim Hồng Mai lại bỏ ra chút tiền mua hai bộ quần áo đàn ông, một bộ cho cô ấy, một bộ cho Chúc Song Song thay. Thư ký Hồ lúc đó cũng đến Sydney, ngầm giúp đỡ họ sau lưng ông Chúc, trong lúc rảnh rỗi đã dạy Kim Hồng Mai lái xe.

Thế nên ngày hôm đó, Kim Hồng Mai và Chúc Song Song mặc quần áo đàn ông, lái xe đến nhà tù ở ngoại ô Sydney.

Sau này, mỗi lần Chúc Song Song nhớ về cảnh tượng ngày đó. Kim Hồng Mai đội mũ đàn ông, ngậm ống điếu, ngồi ở ghế lái cầm tay lái. Còn cô thì ăn mặc như một tên người hầu nhỏ, cầm một cây dù đen ngồi bên cạnh cô ấy. Kim Hồng Mai rất thích lái xe, người vô cùng kiêu ngạo như cô ấy lại bày tỏ lòng biết ơn với thư ký Hồ vài lần. Cô ấy nói mình chưa từng trải nghiệm cảm giác cầm tay lái, giống như có thể có thể đi đến bất cứ nơi nào.

Chúc Song Song nhớ lại ngày hôm đó họ lái xe qua cầu cảng, Kim Hồng Mai lấy tẩu thuốc ra khỏi tay phải, đặt tay lên cửa sổ xe đang mở. Gió thổi bay chiếc mũ của cô ấy, mái tóc ngắn được giấu sau tai bị gió thổi tung, đôi mắt đen ánh lên màu xanh thẳm của biển cả. Cơn gió mạnh trên biển thổi tan mùi thuốc lá, ánh nắng chói lọi, bánh xe lăn nhanh. Trong giây phút cuối cùng khi qua cầu, cuối cùng Chúc Song Song nhận ra rằng, cô và Kim Hồng Mai giống nhau, đều có thể đi đến bất cứ nơi nào.

Ngày đó hai người họ không gặp được Diệp Nhữ Thu, Chúc Song Song học cách nói giọng thô lỗ như đàn ông, thương lượng với người quản lý nhà tù, đưa ra khoản thù lao hợp lý và nhận được lời hứa mà cô mong muốn.

Đó là việc cuối cùng mà Kim Hồng Mai làm cùng Chúc Song Song.

Cửa hàng Hồng Mai Diệp là Diệp Nhữ Thu tặng cô ấy, bây giờ cô ấy cũng hoàn trả Hồng Mai Diệp cho Diệp Nhữ Thu không thiếu một chút gì. Khi rời khỏi nhà tù, Kim Hồng Mai cười tự giễu, các thương nhân ở phố người Hoa đồn cô ấy bám được vào vị thần tài, cô ấy bám được gì? Rõ ràng là chẳng thu được gì. Sau nửa năm vất vả, cuối cùng cô ấy lại trở về như khi mới đến Melbourne, không có gì trong tay, có lẽ lại phải quay về khách sạn Trường An làm nữ lễ tân của mình.

“Còn cô thì sao, Cô Chúc?” Kim Hồng Mai quay đầu trêu chọc Chúc Song Song: “Quay về Mã Lai à?”

“Không về.” Chúc Song Song lắc đầu rất kiên định: “Tôi có thể tự nuôi sống mình, tôi đã liên hệ xong với một gia đình để làm gia sư rồi.”

Nghe vậy, Kim Hồng Mai nhướng đôi mày mỏng, tháo mũ xuống, thả mái tóc đã búi lại để giấu trong mũ, sau đó nhảy người lên ghế lái. Cô ấy không lái xe trở về khách sạn ngay mà rẽ vào một cửa hàng cầm đồ ở khu phố người Hoa. Chúc Song Song dõi mắt theo cô ấy từ khi vào đến khi ra, từ đầu đến chân quét qua một lượt, phát hiện chiếc vòng trên cổ tay cô ấy lại thiếu đi một hạt.

“Tại sao?” Cô nhìn chằm chằm vào cổ tay cô ấy hỏi.

“Hết tiền rồi.” Kim Hồng Mai lại châm một điếu thuốc, khởi động xe: “Cầm một hạt, mua vé xe lửa quay về.”

Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau.

Nhiều năm sau này, Chúc Song Song không còn gặp lại Kim Hồng Mai nữa, thậm chí cô cũng không quay lại Melbourne.

Luật sư mà họ thuê rất giỏi, khi lên tòa thật sự đã giảm án xuống còn hai năm. Thư ký Hồ đã từ chức, tìm được công việc mới ở Sydney, thỉnh thoảng lại lái xe đưa Chúc Song Song đi thăm tù. Tình trạng của Diệp Nhữ Thu vẫn tốt, thực sự không phải chịu khổ sở gì, chỉ là mỗi lần thấy Chúc Song Song đến thăm, ánh mắt anh ấy ngày càng phức tạp, từ mắc nợ, đến hối hận, rồi không muốn xa rời.

Cô không dùng thêm một đồng nào từ gia đình, làm phục vụ ở quán cà phê, làm gia sư cho những gia đình Hoa kiều giàu có, thậm chí còn làm kế toán bán thời gian cho một công ty nhỏ. Chúc Song Song phát hiện, con người thế nào cũng có thể sống sót, huống hồ cô biết nói tiếng Anh, thông thạo Toán học, đây đều là những kỹ năng kiếm sống, chỉ là trước đây cô chưa nhận ra.

Ban đầu chỉ đủ tiền để ăn ở, sau đó có thể mua được quần áo, rồi dần dần cuộc sống của cô trở nên dư dả hơn, vì thế cô đã đến cửa tiệm cầm đồ mà Kim Hồng Mai đã đến trước khi đi, mua lại viên ngọc mà cô ấy đã cầm cố. Cuối cùng cô đã nhìn rõ chữ khắc trên viên ngọc đó, thì ra Kim Hồng Mai đã cầm cố chữ “Ái”, chữ “Ái” trong “Ân ái lưỡng bất nghi”.

Ngày mang viên ngọc về nhà, cô không giải thích được mình đã có tâm trạng gì, cô chỉ nghĩ, vậy mà Kim Hồng Mai không để lại cho cô bất cứ thứ gì.

Khi mười tám tuổi cô không hiểu tình yêu là gì, coi lòng can đảm thành tình yêu. Nhưng khi cô hiểu được tình yêu là gì, điều cô có thể làm là giấu đi tình yêu kinh hãi thế tục này.

Chúc Song Song đã trải qua một cuộc đời đáng ngưỡng mộ theo những chuẩn mực của thế tục, người ngoài khen ngợi cô có mắt nhìn người, sớm nhận ra tương lai huy hoàng của Diệp Nhữ Thu. Nhưng trong lòng cô lại rất rõ ràng, tình cảm của phụ nữ còn sâu hơn cả sóng ngầm của Đại Tây Dương, mỗi con tàu đang lướt đi yên bình trên mặt biển, đều nên biết ơn họ vì đã không cho phép những cơn sóng ngầm trong lòng mình trào dâng.

Đây là một câu chuyện xưa khó mà đánh giá, thậm chí còn ly kỳ hơn cả những bí mật của các gia đình quý tộc. Điều duy nhất có thể chắc chắn là, Chúc Song Song đã sống cuộc đời của mình theo cách mà Kim Hồng Mai đã dạy.

Bây giờ tuổi đã xế chiều, cô muốn trả lại tình yêu không thuộc về mình này cho chủ nhân thực sự của nó.

***

Lúc rời khỏi khách sạn, nhiệt độ đột ngột giảm mạnh.

Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ bước ra từ cửa khách sạn, vẫy tay đón một chiếc taxi đang đi qua. Cô trầm lặng ngồi vào ghế sau, một bên không biết phải mở lời với anh như thế nào, bên kia, là thực sự mệt mỏi.

Nhưng có vẻ Tống Duy Bồ cũng không có ý định hỏi, nhìn vào tay trái đang đặt trên đầu gối của cô, nắm chặt thành quả đấm, chỉ nhẹ nhàng vỗ lên tay cô. Lúc này Mộc Tử Quân mới phản ứng lại, xoay ngược bàn tay lại, năm ngón tay từ từ mở ra, để lộ viên ngọc khắc chữ “Ái” bên trong.

Có lẽ vì lạnh, cũng có thể vì cô đã nắm tay quá chặt mà các ngón tay của cô khẽ run lên. Tống Duy Bồ lấy viên ngọc khỏi lòng bàn tay cô, ra hiệu cho cô tháo vòng tay xuống, sau đó mở khóa cài rồi xâu lại viên ngọc vào.

Những viên ngọc va vào nhau, phát ra tiếng kêu trong trẻo “đinh đang”. Suy nghĩ mông lung của Mộc Tử Quân cũng bị âm thanh này đánh thức, mới phản ứng lại ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Không muốn nói thì không cần phải kể lại với tôi.” Anh nói rồi đưa lại chiếc vòng tay cho cô.

“Chuyện về bà ngoại của anh…” Mộc Tử Quân ngập ngừng: “Anh không muốn biết sao?”

“Nếu tôi cần biết, thì lúc tang lễ Chúc Song Song đã đến tìm tôi rồi, lần này cũng không chỉ gọi một mình em lên.” Tống Duy Bồ quay lại nhìn ra ngoài. Chiếc xe đang chạy trên cầu cảng, đêm đã khuya, mặt biển chỉ còn một màu đen kịt. Qua khỏi cầu là ánh đèn rực rỡ của nhà hát Opera dọc bờ sông, Mộc Tử Quân cân nhắc một lúc rồi quyết định chỉ kể một đoạn ngắn.

“Bà ngoại anh từng lái xe chở Chúc Song Song qua cây cầu này.”

Tống Duy Bồ tựa lưng vào ghế, ánh đèn đường trôi tuột ra sau theo thân xe. Đôi mắt và lông mi của anh lúc nào cũng đen hơn người bình thường, lúc này trong con ngươi ấy hiện rõ những điểm sáng chớp nhoáng lướt qua.

Mộc Tử Quân bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ, cô cảm thấy như hai người đang ngồi trên chiếc xe Jeep mà thư ký Hồ đã cho Kim Hồng Mai mượn. Cô lái xe chở Chúc Song Song và họ qua cây cầu cảng tráng lệ, cũng như xuyên qua bụi trần gian cách nhau hai thời đại.

Cô đưa họ về Sydney năm 1942, mỗi ánh đèn bừng sáng trên cầu đều từng chứng kiến linh hồn phiêu bạt của bà.