Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 56




Johns còn kinh sợ hơn Mộc Tử Quân tưởng tượng.

Cô đã chuẩn bị sẵn tất cả chứng cứ để đối chất với anh ta ở đồn cảnh sát, kết quả là tên này chẳng những không báo cảnh sát mà còn hủy luôn cả cuộc hẹn trước ở phòng khám, như thể cô đã tích lũy năm chiêu lớn cho hiệp sau, nhưng đối phương vừa không phòng thủ cũng không tấn công, chỉ quay đầu bỏ chạy.

Thật là một cuộc đời lạnh lẽo như tuyết.

Xác nhận rằng Johns tuyệt đối sẽ không gây rắc rối được nữa là nhờ vào thông tin kịp thời từ Tô Tố. Hôm đó cô ấy đã nghe lén được cuộc gọi của ông chủ lớn ở phòng khám, người gọi vậy mà là mẹ của Johns. Người phụ nữ trung niên da trắng này đã gặp khó khăn trong việc giáo dục con mình nhiều năm, bà ấy bày tỏ lòng biết ơn chân thành đối với phòng khám, biểu thị sau buổi tư vấn lần trước, con mình đã trở nên điềm tĩnh hơn không ít, không còn ra ngoài gây rối nữa, đáng ngạc nhiên hơn là, dù xuất thân từ một gia đình theo đạo Thiên Chúa nhưng Johns luôn thiếu niềm tin tôn giáo, nhưng gần đây lại bắt đầu tin vào Chúa.

Cầu nguyện trước bữa ăn, đi lễ vào cuối tuần, không thiếu buổi nào, hỏi thì anh ta nói rằng Chúa tồn tại, sẽ có người đến xét xử tội lỗi, kẻ làm ác không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc, khi thời gian đến, công lý sẽ được thực thi.

Khi Tô Tố truyền đạt lại tin này, khuôn mặt đều là vẻ tò mò hỏi Mộc Tử Quân: “Em nói xem cậu ta đã trải qua chuyện gì? Lần trước tôi tư vấn cho cậu ta không thấy có hiệu quả gì cả.”

Mộc Tử Quân bỏ công việc trên tay xuống, chống cằm cười hiền lành: “Công lý đã đến rồi.”

Nhiệm vụ làm yên lòng Johns tạm thời kết thúc, Mộc Tử Quân lại bắt đầu thực hiện lời hứa với Tống Duy Bồ và nghĩa vụ nuôi dưỡng Richard.

Mỗi ngày ở Melbourne đều làm cho Mộc Tử Quân cảm thấy cuộc đời như một vở kịch. Nếu cuộc đời trước kia của Kim Hồng Mai là một vở kịch dài, thì cuộc sống của cô và Tống Duy Bồ giống như… một trò chơi kinh doanh nhỏ.

Đây là một loại thái độ sống rất mới mẻ, khiến cô trở nên hứng thú với mọi thứ. Dù sao thì cuộc đời chỉ có ngần ấy, vài chục năm ngắn ngủi, nhìn người khác diễn và tự mình chơi đều là cách tiêu khiển tốt.

Chẳng hạn như cửa hàng dưới lầu này, cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nhiệm vụ của trò chơi này là:

Giáo dục và dạy học.

Cô và Tống Duy Bồ đều có công việc riêng phải làm, hình thức kinh doanh như hiệu sách rõ ràng không phù hợp, mở lớp dạy học lại là một lựa chọn không tồi. Dù sao cửa hàng là của mình, chi phí cũng chỉ là mua vài bộ bàn ghế mới, thua lỗ cũng không mất bao nhiêu.

Về phần dạy cái gì —

“Cô Mộc, cô xem chữ ‘Phúc’ này tôi viết có chuẩn không?”

Cửa hàng được dọn sạch vào Chủ nhật tuần trước, học viên đến vào Chủ nhật tuần này. Hai buổi học đầu tiên đều là buổi học thử, các cụ ông cụ bà ở phố người Hoa lũ lượt mà đến, biến tầng dưới nhà Tống Duy Bồ thành giảng đường Đại hội đại biểu nhân dân cho người già.

Buổi học thử nhằm khơi dậy hứng thú là chính, Mộc Tử Quân cũng không có ý định dạy theo chuẩn mực nào, chỉ đơn giản dạy cách cầm bút lông thế nào rồi bắt đầu viết, viết như thế nào đều có thể mang về nhà, tốt nhất là thu hút sự chú ý của con cái họ, lần sau sẽ đưa cháu đến.

“Không có tiêu chuẩn, thư pháp không chú trọng chuẩn mực, quan trọng là… viết ra cái tôi của mình.” Mộc Tử Quân cầm tờ giấy Tuyên Thành và chữ “Phúc” ngang không ngang, dọc không dọc trên đó, miệng nói: “Cái tôi của ngài thật sự rất tự nhiên phóng khoáng, vừa nhìn đã biết là người có tình cảm.”

Tát Sa đứng ngoài cửa quan sát, uống một ngụm trà chanh vừa mới mua, cảm thán với Tống Duy Bồ cũng đang đứng cạnh nhìn: “Cậu thật sự nhặt được bảo bối rồi.”

Dạo gần đây cô ấy bế quan một thời gian, hiện tại cuốn tiểu thuyết đang biên soạn kia sắp hoàn thành. Kết thúc luôn là phần khó nhất, tóm lại cũng không có ý tưởng gì. Mộc Tử Quân mở lớp thư pháp bên này, cô ấy và Tống Duy Bồ làm nhân viên tiếp thị suốt buổi sáng, nhờ giảm giá 20% trước khi chính thức khai trương mà thu hút được năm cụ ông người Hoa muốn học thư pháp.

Họ khai trương, một cửa hàng mới bán trà chanh Quảng Đông ở phố người Hoa cũng khai trương, Tống Duy Bồ mua một ly đợi Mộc Tử Quân ra uống, tiện thể mua thêm một ly cho cô ấy.

Tát Sa nhận ly trà chanh, thầm nghĩ không chỉ Tống Duy Bồ nhặt được bảo bối, mà bản thân anh cũng là một người rất tốt, xứng đáng gặp một cô gái như Mộc Tử Quân. Cả hai người họ đều rất tốt.

“Trước đây Tử Quân nói chiếc vòng tay đó còn thiếu hai viên.” Cô ấy hút một ngụm trà, quay đầu hỏi Tống Duy Bồ: “Có tin tức gì mới không?”

Tống Duy Bồ dời ánh mắt khỏi người Mộc Tử Quân, xoay lại tựa vào cửa sổ tầng một lắc đầu: “Vẫn chưa có.”

“Lúc trước không có tin tức thì làm sao tìm được?”

“Hình như cũng không cố ý tìm.” Tống Duy Bồ nhớ lại một chút: “Những thứ đó sẽ tự nhiên xuất hiện, những người đó cũng sẽ tự tìm đến em ấy…”

“Thật thần kỳ.”

Tống Duy Bồ gật đầu, đồng ý với nhận xét “thần kỳ” của Tát Sa.

“Tôi nhớ lại ngày hôm đó mình đón cô ấy đến Melbourne, cũng thấy rất thần kỳ.” Anh nói: “Đôi lúc tôi cảm thấy mình vốn đang sống trong một trò chơi, mọi thứ đều có quy luật và không thay đổi, nhưng em ấy đột nhiên xuất hiện, thật giống như một người chơi đột ngột xuất hiện trong thế giới game, làm tất cả NPC và đạo cụ đều được kích hoạt, từng chút tạo thành một thế giới ẩn giấu thực sự.”

“Thật là một so sánh thú vị.” Tát Sa không nhịn được cười lên: “Nói mới nhớ, cậu đã nghe về khái niệm trò chơi hữu hạn và trò chơi vô hạn chưa?”

Tống Duy Bồ lắc đầu.

“Là một đối tượng phỏng vấn của tôi đã nói với tôi.” Tát Sa ngẩng đầu lên: “Người kia nói đó là một lý thuyết triết học, tất cả mọi việc trên thế giới đều có thể được xem như trò chơi hữu hạn và trò chơi vô hạn. Mục đích của trò chơi hữu hạn là để chiến thắng, có một khởi đầu và kết thúc rõ ràng, có người chiến thắng cụ thể, đánh cuộc, kiểm tra hay thăng tiến trong công việc đều có thể coi là trò chơi hữu hạn. Mà mục đích của trò chơi vô hạn là để trò chơi tiếp tục, không có thắng thua. Đời người thực ra là trò chơi vô hạn, cái chết là ranh giới duy nhất.”

Tống Duy Bồ nhìn cô ấy.

“Trò chơi vô hạn không có thắng hay thua, cũng không có quy tắc chính xác, lấy sinh ra làm điểm bắt đầu và chấm dứt khi chết đi. Khi nhận ra điều này, cậu không còn là NPC nữa, mà là một người chơi đã thức tỉnh trong trò chơi. Có người tỉnh muộn, ví dụ như tôi. Có người sinh ra đã là người chơi, giống như Kiri vậy.”

Trà chanh uống gần hết, Tát Sa đặt cái ly trong suốt lên bệ cửa sổ, những lát chanh vàng ươm trong ly rơi xuống đáy. Cô ấy lại nhìn Mộc Tử Quân đang chỉ dẫn học viên cầm bút trong lớp học một lúc, cảm thấy mình đã có chút ý tưởng cho cái kết rồi.

“Hai người đừng lo lắng.” Cô ấy nhẹ nhàng nói với Tống Duy Bồ: “Tôi cảm thấy nó sắp xuất hiện rồi, giống như tất cả mọi người và manh mối trước đây, khi đến lúc, nó sẽ tự tìm đến cậu.”



Sau hai buổi học thử, số người sẵn lòng bỏ tiền ra học thực sự giảm đi rất nhiều, nhưng thu nhập từ khóa học hàng tuần vẫn dư dả để nuôi chó. Chi phí nuôi chó sói Tiệp Khắc dự kiến có thể sẽ tăng dần, nên Mộc Tử Quân đã mở riêng một tài khoản cho Richard và gọi đó là Quỹ phát triển Richard.

Dường như cô đã tìm thấy một trò chơi mới, thú vị hơn so với lúc ở hiệu sách. Tống Duy Bồ giúp cô xử lý mọi việc ngoài việc dạy học, thỉnh thoảng còn ngồi ở hàng ghế sau trong lớp học cùng những người khác, khả năng viết chữ Hán được cải thiện rõ rệt. 

Vào tuần thứ hai của khóa học chính thức, tấm biển mới họ đặt cũng đến rồi.

Vẫn là công ty thiết kế trước đó, nhưng cả hai rút kinh nghiệm từ lần trước khi đặt biển bị phí, lần này họ chỉ đặt một tấm biển nhựa đứng. Sau buổi học ngày thứ bảy, hai người họ lấy tấm biển hiệu mới từ gara ra, dựng lên trước cửa lớp học, sau đó dùng hai tảng đá nặng để chặn lại phía sau.

Sau khi đặt biển xong, Mộc Tử Quân ngồi xuống sờ qua cái tên in dầu trên đó — vẫn là chữ viết của cô, chỉ khác một chữ so với “Hiệu sách tiếng Hoa Tương Tuyệt” trước đây, lần này là “Thư pháp tiếng Hoa Tương Tuyệt”.

Bên cạnh cửa hàng là gara, phía trên là chỗ họ ở, chỗ rẽ đi ra là đường chính của phố người Hoa, Mộc Tử Quân đã quá quen thuộc với nơi này. Ánh đèn neon từ đường chính chiếu vào ngõ nhỏ nơi họ đứng, Mộc Tử Quân chợt nhớ lại lần đầu tiên cô gặp Tống Duy Bồ trên con phố này, khuôn mặt anh cũng được chiếu sáng bởi ánh đèn như thế.

Vẫn là ánh đèn đó, nhưng lần này là chiếu sáng tấm biển mới của cửa hàng họ. Mộc Tử Quân từ từ kéo ngón tay từ “Tương Tuyệt” xuống đến “Thư pháp”.

Khi Kim Hồng Mai còn trẻ chắc chắn không ngờ được, tên của một vũ nữ dốt đặc cán mai như bà lại có ngày xuất hiện trước chữ “Hiệu sách”, sau đó còn xuất hiện trước chữ “Thư pháp” nữa.

Tống Duy Bồ đang chỉnh lại vị trí tấm biển, Mộc Tử Quân đứng dậy nhường chỗ cho anh. Bóng dáng anh trong ánh sáng cũng rất mờ ảo, bận rộn thêm một lúc, cô vươn tay kéo góc áo anh.

“Sao thế?”

“Em đang nghĩ.” Mộc Tử Quân nói: “Trước đây chúng ta chưa từng nói về việc tại sao bà ngoại anh lại đổi tên.”

Khi bà rời khỏi Trung Quốc vẫn còn tên là Kim Hồng Mai, trong ký ức của mọi người cũng là Kim Hồng Mai, nhưng tại sao khi xuất hiện trong thế giới của Tống Duy Bồ, tên bà lại trở thành Kim Tương Tuyệt? Bà đổi tên lúc nào và lý do là gì?

Đương nhiên Mộc Tử Quân biết Tống Duy Bồ cũng không biết, cô cũng không định để anh trả lời ngay bây giờ. Tấm biển đã xoay thêm vài độ, cuối cùng cố định ở vị trí có thể nhìn thấy từ đường chính. Tống Duy Bồ đưa tay ra với cô, Mộc Tử Quân ngáp dài một cái, sau đó được anh kéo dậy.

Vất vả cũng kéo dài đến cuối tuần, sau khi dạy cả buổi chiều, Mộc Tử Quân thật sự rất mệt.

Cũng may nhà ở ngay tầng trên, cô xốc lại tinh thần theo Tống Duy Bồ leo lên cầu thang, tay nắm chặt vạt áo anh. Người hoàn toàn không muốn động não, ngay cả cái nhấc chân cũng phải đợi đối phương nhắc nhở, Tống Duy Bồ quay lại bảo cô nhìn đường, kết quả là bị cô ôm chặt lấy eo.

Anh đứng trên bậc thang, cao hơn cô một chút. Thường ngày cô ôm anh đến bả vai, giờ phút này chỉ ôm được đến ngực. Gần đây thời gian rảnh anh đều chăm chỉ tập luyện chèo thuyền kayak, lúc này dựa vào lập tức cảm nhận được hiệu quả rõ rệt.

“Đừng sờ nữa.” Tống Duy Bồ nắm lấy tay cô: “Là giáo viên mà bị bắt gặp thì còn làm người ở phố người Hoa thế nào.”

“Anh học thư pháp còn học thêm được nhiều từ ngữ đấy.” Mộc Tử Quân ngạc nhiên, rồi chuyển sang giọng điệu khác: “Làm không được thì thôi, chúng ta đóng cửa lớp học, anh đến Laura’s Fantasy kiếm tiền mua thức ăn cho Richard, với dáng người này anh sẽ nhanh chóng nổi tiếng thôi…”

Tống Duy Bồ: …

Không biết cô mệt mỏi, buồn ngủ hay là say nữa, nói năng lung tung.

Anh vừa kéo vừa ôm cô về nhà, lại giục cô đi rửa mặt. Mộc Tử Quân chống lại cơn buồn ngủ để rửa mặt tắm rửa, hơi nước nóng làm cô càng thêm mệt, vừa bước ra đã nằm phịch xuống ghế sofa.

Tống Duy Bồ: “Em về phòng ngủ đi.”

Dù yêu nhau nhưng hiện tại họ vẫn ngủ riêng. Đôi trẻ lần đầu yêu nhau, mọi thứ đều chậm rãi từ từ tìm hiểu, hơn nữa Tống Duy Bồ nghĩ rằng — cô còn chưa đến hai mươi tuổi mà!

Về điểm này, người lớn lên ở phố người Hoa như anh thực sự có chút cổ hủ.

Mộc Tử Quân thì hoàn toàn không để ý đến phương diện đó, tuy rằng lúc chạm vào người mẫu nam ở Laura’s Fantasy không chút nương tay, nhưng đi sâu hơn nữa thì cô lại chưa nhận thức rõ, như thể chuyện đó vẫn còn rất xa vời với mình.

Tống Duy Bồ thúc giục cô về phòng ngủ, cô vừa làm tổ trên sofa vừa gật đầu đáp ứng. Kết quả khi anh rửa mặt xong, thay đồ ngủ ra ngoài, cô vẫn nằm bất động trên sofa, dùng gối che khuất mắt tránh ánh sáng.

Có lẽ hôm nay cô thật sự rất mệt.

Tống Duy Bồ đi đến nhéo nhẹ sau gáy cô, nhận được một âm thanh oán giận nhỏ xíu. Anh cúi người muốn nghe xem cô nói gì, nhưng cô lại giữ chặt cổ tay anh, dùng nó che mắt thay cho gối.

Tống Duy Bồ nhìn thoáng qua đèn chùm sáng trong phòng khách, nhận ra cô cảm thấy ánh sáng quá chói.

… Chói mắt thì sao không vào phòng ngủ.

Anh thở dài, nửa quỳ trên đất gọi cô dậy, nhưng lại không nỡ rút tay ra. Mộc Tử Quân đặt tay anh lên mắt, mỗi lần lông mi cô khẽ rung đều cọ vào lòng bàn tay anh. Anh định đưa cánh tay còn lại luồn qua eo cô để bế cô lên, nhưng cô lật người, ép bờ vai anh nằm xuống cạnh mình.

Tống Duy Bồ thở dài: “Em muốn gì?”

Khi buồn ngủ giọng cô rất nhỏ, phải ở rất gần mới có thể nghe được. Tống Duy Bồ hơi dịch tay đang che mắt cô ra, thấy cô mở mắt ra một khe rất nhỏ, nửa tỉnh nửa mơ trả lời: “Em có một ước mơ.”

Tống Duy Bồ: …

“Đó là.” Cô cố gắng nằm thẳng ra, cuối cùng cánh tay của Tống Duy Bồ cũng được giải phóng: “Là em…”

“Từ nhỏ em đã muốn…”

“Cùng với người mình thích… Tắt đèn…”

Không hiểu sao Tống Duy Bồ có chút hồi hộp.

Mộc Tử Quân lật người lại, vùi mặt vào chỗ tựa lưng bên cạnh, giọng nói mơ màng truyền qua lớp đệm.

“Cùng nhau nằm trên ghế sofa.”

Tống Duy Bồ: …

Ước mơ của em cũng thật giản dị.

Cô đã có đệm thì không cần tay Tống Duy Bồ nữa, anh đứng bên cạnh sofa suy nghĩ một lúc, vẫn đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy chăn ra, sau đó mò mẫm tìm công tắc đèn chùm trong phòng khách, “tách” một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.

Ban đầu mắt không thích nghi được, Tống Duy Bồ chỉ có thể nhìn thấy bóng mờ của cô trên ghế sofa. Anh tung chăn ra, phủ một lớp mỏng lên người cô, ở vị trí eo có một đường cong vi diệu lõm vào.

Cô đưa tay kéo tay áo anh, Tống Duy Bồ nằm xuống mép ngoài ghế sofa. Ghế sofa khi không mở ra không rộng rãi, Mộc Tử Quân xoay người tìm vòng tay anh, gối đầu lên tay anh, lông mi khẽ cọ qua cằm anh, hơi thở đều đặn và chậm rãi, trong trạng thái an toàn và thoải mái.

Họ đều vừa mới tắm xong, dùng cùng một loại sữa tắm, hương cam quýt nhẹ nhàng hòa quyện vào nhau, sớm đã không phân rõ tôi anh. Trước đây anh chỉ ôm cô như vậy, cuối cùng vẫn đưa cô về phòng ngủ, đây là lần đầu tiên họ ôm nhau ngủ.

Vai và cổ anh có một độ cong vừa vặn để cô nằm vào, còn thích hợp hơn cả gối đầu. Tống Duy Bồ cảm thấy thú vị, rõ ràng khi ở bên ngoài, tình huống nào cô cũng ứng phó được, nhưng mỗi lần ở riêng với anh lại như một đứa trẻ, anh cũng thích xem cô như một đứa trẻ mà dỗ dành.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt cô, bàn tay trượt dọc theo vai, cuối cùng đặt lên chỗ mà anh vừa rồi anh đã chú ý. Những công trình kiến trúc vĩ đại luôn được tạo nên từ những đường cong và hình dáng tinh xảo, nhưng anh chưa bao giờ thấy đường cong nào đẹp hơn eo cô cả.

Anh thực sự không kiềm chế được, bàn tay đặt lên eo, nhẹ nhàng bóp một cái. Cô trong giấc ngủ khẽ “ưm” một tiếng, cơ thể hơi tránh ra. Tống Duy Bồ nhận ra hành động của mình, đưa tay trở lại sau lưng cô, kéo cô vào lòng.

Cô hơi tỉnh, nhưng không hoàn toàn tỉnh hẳn, mơ màng trách móc: “Không được bắt nạt em.”

“Anh không bắt nạt em.” Tống Duy Bồ không thừa nhận.

Hương cam quýt thấm vào lòng, tóc cô chạm vào cổ và cánh tay anh. Tống Duy Bồ hít một hơi thật sâu, rất rõ ràng đây chính là lý do anh luôn không ngủ cùng cô.

Thật ghen tị với những người có thể ngủ say không chút bận tâm.

Chiếc áo ngủ mỏng manh, hơi ấm từ cơ thể cô truyền qua lớp vải đến tay anh. Tống Duy Bồ phát giác ra sự nguy hiểm, trong vài phút anh đã quen với tư thế ôm cô ngủ, hơn nữa còn phát hiện nó thoải mái hơn nhiều so với việc nằm trên giường một mình. Mộc Tử Quân luôn là người khơi gợi rồi bỏ đi, qua đêm nay có lẽ anh phải mất vài ngày để quen với việc ngủ một mình. 

Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên sinh ra chút bất mãn. Cô luôn là người châm ngòi pháo hoa, pháo hoa bay đầy trời, sau đó tàn lụi, để lại đống hỗn độn cho anh dọn dẹp. Tay theo tâm, bàn tay vừa rời đi lại đặt lên eo, dùng sức mạnh hơn một một chút. Mộc Tử Quân lại tránh ra, dáng vẻ như muốn lùi vào khe hở của ghế sofa. Anh siết chặt cánh tay không cho cô đi, nhẹ nhàng nắm eo, cuối cùng làm cô tỉnh dậy một nửa.

“Tống Duy Bồ.” Cô mơ màng trách móc: “Em muốn ngủ.”

“Ai bảo em không về phòng ngủ.”

“Anh cái người này…” Lúc nãy dỗ mãi không chịu về, giờ lại muốn đi: “Vậy em về phòng ngủ…”

Anh kéo cô lại vào lòng, tay vòng chặt qua vai, chỉ một tay là có thể ôm trọn.

“Em luôn là người muốn cái gì thì làm cái đó.” Anh giữ chặt không cho cô đi: “Ngủ ở đây đi.”

Anh thường nhường nhịn cô, chỉ cần dùng chút sức cô đã không thoát được. Mộc Tử Quân nhanh chóng nhận ra sự chênh lệch sức mạnh, vốn đã mệt, cựa quậy vài cái càng thêm mệt, mơ màng giận dỗi: “Em ngủ ở đây, anh đừng véo em, em rất mệt, dạy học mệt quá, em hy sinh cho gia đình này nhiều lắm đó…”

Tống Duy Bồ bật cười, cúi xuống nhìn cô lầm bầm trong lòng mình, giọng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng lại thành tiếng nói mơ. Từ ngữ ngắt quãng không thành câu, Tống Duy Bồ lắng nghe kỹ, nghe thấy cô nói: “… Véo nữa em sẽ không thích anh …”

Anh im lặng một lúc, nhìn khuôn mặt khẽ nhíu mày dưới ánh trăng, thả lỏng tay đang nắm eo cô, dùng khớp ngón tay nhẹ nhàng cọ lên mũi cô.

“Không được.” Anh nhẹ nhàng nói: “Không được không thích anh.”

Cô gật đầu, vùi mặt lại vào lòng anh lần nữa, chọn một tư thế thoải mái rồi ngủ ngon lành.

***

Mộc Tử Quân ngủ không ngoan, thỉnh thoảng lại chạm vào Tống Duy Bồ, làm mãi đến nửa đêm anh mới thấy buồn ngủ. Cô thường dậy muộn hơn anh, nhưng ngủ trong lòng anh cả đêm, hôm sau lại dậy sớm hơn anh. Mở mắt ra là một khuôn mặt đủ để miễn phỏng vấn cũng vào được Laura’s Fantasy, cô giơ tay chạm vào mặt anh, bị anh nửa tỉnh nửa mơ nắm lấy.

“Buồn ngủ.”

Ngủ một giấc sâu, ngoài cửa sổ trời lại mưa lất phất. Thời tiết rất u ám, trong phòng cũng không sáng. Tiếng mưa quét qua cửa sổ, cô nửa ngồi dậy nhìn trời, lại ngã xuống hỏi Tống Duy Bồ: “Anh ngủ không ngon sao?”

“Ừm.”

Người còn chưa tỉnh hẳn, giọng cũng rất mơ màng. Cô thức dậy một mình thấy buồn chán, muốn ngồi dậy nhưng lại bị anh ôm về. Lúc tay anh chạm vào eo, cô như nhớ tới chuyện gì, giọng đầy bực bội hỏi: “Nửa đêm hôm qua anh véo em đúng không?”

“Không có.”

Mộc Tử Quân: …

Đi học và thực tập, hôm qua còn bận rộn với lớp học thư pháp đến tận khuya, thực ra Mộc Tử Quân cũng không muốn dậy. Tình yêu làm cho cuộc sống nhàm chán trở nên đầy ý nghĩa, hai người ở bên nhau dù không làm gì cũng thấy rất thú vị. Cô cứ quấy rầy Tống Duy Bồ, cuối cùng cũng làm anh tỉnh giấc và chọc giận anh, anh lập tức nắm lấy sau cổ cô đè vào ngực mình, tay kia giữ chặt hai cổ tay cô sau lưng.

Mộc Tử Quân: “Ưm ưm ưm ưm ưm!”

“Đừng kêu!” Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, buồn phiền muốn chết: “Em có thể ngoan một chút không? Tối qua vẫn luôn cựa quậy, dậy rồi còn quậy, em—”

Bỗng nhiên anh hít một ngụm khí lạnh, kéo cô ra khỏi ngực mình, dùng tay đang nắm cổ tay cô chạm vào cổ mình, bên cạnh đã có một dấu răng. Mộc Tử Quân từ tay anh thoát ra muốn chạy, người còn chưa ngồi dậy đã bị Tống Duy Bồ kéo lại, cổ tay cô lại bị giữ chặt phía sau.

“Anh đã nói không được cắn người chưa?”

Mộc Tử Quân: “… Đó là ở Tây Úc.”

Cô cắn mạnh, dấu răng trên cổ anh càng rõ ràng hơn, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, chân gập lại đẩy vào giữa đầu gối cô, đóng đinh cả người cô lên lưng ghế sofa. Mộc Tử Quân đã rút kinh nghiệm xương máu, thử hỏi: “Vậy em làm bữa sáng cho anh nhé…”

Tống Duy Bồ: “Cắn anh rồi, còn muốn độc chết anh.”

Mộc Tử Quân: …

Hai người đang giằng co thì tiếng chuông cửa vang lên cứu nguy cho cô. Chuông cửa nhà anh ở dưới lầu, người quen đến tìm đều bấm chuông rồi mới lên cầu thang bên ngoài gõ cửa. Tống Duy Bồ nhìn thoáng qua phía cửa, kéo cô dậy, đẩy về hướng phòng ngủ.

“Thay đồ đi.” Anh nói: “Không phải Steve thì là Tùy Trang.”

Mộc Tử Quân như được đại xá, vội vàng chạy vào phòng thay đồ ngủ thành áo thun quần dài, trước khi khách lên lầu thì đã chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tống Duy Bồ để quần áo ngay bên cạnh sofa, anh cũng vội thay đồ rồi đi ra mở cửa.

Cửa gỗ “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, không khí mưa tràn vào trong. Steve xách một túi đồ ăn sáng đến tìm hai người họ ăn cùng, nhìn thấy Tống Duy Bồ thì biểu tình rõ ràng có chút hoang mang.

Người mới tỉnh dậy không lâu, cổ họng còn chưa kịp ấm. Anh và Steve nhìn nhau một lát, sau đó lùi lại nhường đường, giọng khàn khàn hỏi: “Sao vậy?”

Steve có vẻ muốn nói gì đó nhưng lại do dự, một lát sau, anh ấy kéo một người từ sau lưng ra, đẩy đến trước mặt anh.

Tống Duy Bồ lập tức hiểu lý do Steve có vẻ mặt này.

Đứng sau Steve là một chàng trai tầm tuổi họ, dáng người không cao, đầu trọc đội mũ lưỡi trai, đeo một chiếc ba lô như người hành khất trên lưng. Nhưng hai thứ đó cũng không quá lạc lõng, điều thực sự làm mọi thứ trở nên kỳ quặc, là bộ quần áo màu vàng trên người…

Áo cà sa…

Quá đột ngột.

Tống Duy Bồ nhắm mắt bóp trán, tự nhủ hôm qua mình cũng không làm gì, cho dù có làm gì thì cũng không đến nỗi sáng sớm ở Melbourne, trước cửa nhà lại xuất hiện một… hòa thượng được.

Càng làm anh lâm vào cảnh xấu hổ hơn là còn chưa kịp mở miệng nói gì, Steve đã nhanh chóng bước đến bên anh, tay bịt chặt cổ anh.

Tống Duy Bồ: …?

“Mau xử lý một chút.” Steve cấp tốc đổi sang tiếng Anh, vội vàng nói với anh: “Đừng làm ô uế mắt của đại sư.”



Ba phút sau.

“Sao cổ anh lại dán băng cá nhân vậy?” Mặt Mộc Tử Quân còn vệt nước chưa lau khô, ngồi bên bàn ăn hỏi Tống Duy Bồ: “Em cắn cũng không mạnh mà?”

“Đừng hỏi nữa, chào hỏi đi.” Tống Duy Bồ không nhìn cô, tay tìm đến cốc cà phê vừa pha để tỉnh táo.

Cô “ồ” một tiếng, quay đầu về phía đối diện bàn ăn. Bên trái là Steve, bên phải là…

“Đại… Đại sư.” Mộc Tử Quân nói.

“Không cần, không cần.” Đại sư trẻ tuổi vội vàng xua tay: “Tôi chỉ là một tiểu tăng, các vị cứ gọi pháp danh của tôi —”

Tống Duy Bồ ngẩng đầu.

“—Giới Dục, là được rồi.”

Căn phòng yên lặng trong chốc lát, sau đó là một trận ho khan dữ dội. Mộc Tử Quân nhìn Tống Duy Bồ đang tìm khăn giấy khắp nơi và cốc cà phê còn lại một nửa trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “Sao uống cà phê lại bị sặc được…”

Là thế này, không có vị sư nào tên là Giới Dục cả.

Sau khi xác nhận lại, người ta gọi là Giới Dụ.

Tống Duy Bồ không ho nữa, Mộc Tử Quân hỏi mục đích đối phương đến đây, thế mới biết nơi anh ấy thụ giới là một ngôi chùa trên núi Phượng Hoàng ở Hồng Kông. Địa chỉ này nghe có vẻ quen thuộc, cô nhớ lại một lát mới bừng tỉnh: “—Chính là người mua kịch bản từ hiệu sách mạng—”

“Đúng vậy, là tôi mua.” Giới Dụ gật đầu: “Nhưng cũng không thể nói là tôi, tôi mua giúp… giúp một tình nguyện viên già trong chùa.”

Anh ấy mở ba lô mình mang theo ra, lấy ra ba cuốn kịch bản đã mua qua mạng. Ba lô rất sâu, anh ấy lại thò tay vào tìm một lúc lâu, cuối cùng lấy ra một hộp đựng trang sức.

Vỏ nhung xanh, rõ ràng niên đại cũng đã lâu. Mộc Tử Quân mở to mắt nhìn anh ấy từ từ mở nắp hộp, trong lòng đột nhiên có một dự cảm kỳ lạ. 

Dự cảm của cô đã trở thành sự thực.

Nắp hộp mở ra, trên đệm lót màu đen, là viên ngọc khắc hình lá trúc của Kim Hồng Mai.