Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 14




Võ Yếu Ly ở rất gần, bởi vậy cậu có thể nghe được tiếng ‘Tướng công’ thanh thúy kia của Miêu Tòng Thù, trong lòng cậu lộp bộp một tiếng, rất nhanh đã nhận ra nam nhân đột ngột xuất hiện trước mặt bọn họ hẳn là bạn trai hiện tại của Miêu Tòng Thù.

“...”

Cậu nhớ rõ Miêu Tòng Thù từng nói bạn trai hiện tại của y là một tên vừa nghèo, vừa ăn bám, vừa giống công tử bột, theo miêu tả thì chắc hẳn cũng là một tán tu. Nhưng mà bây giờ cậu chỉ nhìn bóng lưng của người nọ thôi đã cảm thấy đầu gối đau nhức muốn quỳ xuống luôn rồi.

Tuy rằng không cảm giác được uy áp từ người có tu vi cao hơn, nhưng mà trực giác nói với cậu, đối phương chắc chắn không phải là một người bình thường.

Đối phương đã quay người lại, nhưng vì ngược sáng nên vẫn không thể nhìn rõ mặt, chỉ cảm thấy làn da trắng dị thường, bờ môi hơi mỏng, màu môi cũng rất nhạt.

Những người khác bởi vì khoảng cách khá xa nên không nghe thấy tiếng ‘Tướng công’ kia của Miêu Tòng Thù, nhưng đều nhìn thấy y vội vàng nhảy lên treo ở trên người người đàn ông xa lạ kia, không khỏi ‘hít’ một tiếng. Sau đó cậu nghe thấy bên cạnh có người nhỏ giọng nói: ”Ta nhận ra bóng lưng kia!”

“Tán tu áo xanh.”

“Tên tán tu họ Miêu đó chẳng phải là tên cha nuôi có quan hệ mập mờ của thiếu tông chủ Thái Huyền Tông, đồng thời cũng là đạo lữ của Động Đình long quân sao?”

“Vậy nam nhân trước mắt này lại là ai nữa?”

“Trông có vẻ quan hệ giữa bọn họ khá thân mật.”



“Nếu ta nhớ không sai, hình như vừa rồi Ma Chủ đã gọi tên tán tu họ Miêu này, sau đó còn chỉ trích y ‘lại’ bỏ trốn!”

“Nghe giọng điệu đó, hắn là trước kia bọn họ có quen biết nhau.”

Đột nhiên có người hỏi đúng trọng tâm: ”Mối quan hệ nam nam trong giới tán tu bọn họ đều phức tạp vậy sao?”

Những tán tu trong đám người lập tức đứng lên phủ nhận ba lần: ”Chúng ta không phải, chúng ta không có, các ngươi đừng có mà vu oan cho người tốt.”

Các tu sĩ bên dưới khe khẽ nói nhỏ, tất cả mọi chuyện đều chỉ ra tên tán tu họ Miêu này sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, vướng vào rất nhiều mối quan hệ nam nam, hơn nữa tất cả đều là những người có uy tín danh dự trong Tu chân giới, điều này làm mọi người không khỏi tò mò rốt cuộc người này quyến rũ đến nhường nào.

Đồng thời, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía đỉnh đầu của Động Đình long quân. Không biết tại sao, chỉ là cảm thấy ngay cả bối cảnh của Động Đình long quân cũng biến thành màu xanh lục luôn rồi.

Bước chân hướng về phía trước của Đăng Tê Chi dừng lại, hắn lạnh lùng liếc nhìn hai người đang thân mật nơi xa, trong đôi con ngươi xám bạc dần dần hiện lên một tia máu.

Tia máu kia giống như giọt mực rơi vào trong nước, dần dần loang ra làm ô nhiễm chút lí trí còn sót lại của hắn.

“Tiểu sư thúc tổ?” Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn tò mò bước tới, dưới chân lại đột nhiên giẫm phải mảnh băng, cúi đầu nhìn xuống thì thấy lấy Đăng Tê Chi làm trung tâm, bán kính ba thước xung quanh đã kết thành một tầng băng mỏng.

Đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn lập tức lùi về phía sau, không dám lại tiến lên để rước xui xẻo nữa.

Tiết Thính Triều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Miêu Tòng Thù, tấm lưng kia rất quen thuộc, nhưng hơi thở và khuôn mặt lại không giống với người mà hắn quen.

Người của Bồng Lai Tiên Tông chắn trước mặt hắn, nói: ”Tiên sinh, mục đích lần này chúng ta tới đây là vì bí cảnh Thái Huyền, không tiện tham dự vào việc của Ma Vực.”

Tiết Thính Triều nghe vậy, bước chân đang định đi qua chợt dừng lại. Cách một biển người, hắn nhìn thấy bóng hình màu xanh lam kia, sau khi xác nhận đó quả thật chỉ là một gương mặt xa lạ không có quá nhiều cảm giác quen thuộc thì liền thu hồi ánh mắt, nhìn về phía cánh cổng bí cảnh đã hóa thành thực thể.

Từ Phụ Tuyết đang bận cứu cha ruột thấy thế, hoàn toàn ngơ ngẩn, đầu óc hỗn loạn, căn bản không phản ứng kịp.

Ôn Cẩm Trình lẩm bẩm một mình: ”Vì sao vẫn còn những người khác…“

Cảnh Vãn Thu ngạc nhiên: ”Ngoại trừ Động Đình long quân, y vẫn còn dây dưa mập mờ với những người khác sao?”

Trên boong thuyền của chiếc thuyền lầu trên không trung, Lộc Tang Đồ đứng ở mạn tàu, hai tay chắp sau lưng, nhìn xuống khung cảnh hỗn loạn phía dưới với vẻ mặt không chút dao động, chỉ là tốc độ gảy những hạt bồ đề màu máu không dễ nhận ra mà nhanh hơn một chút.

Lúc này, tiếng chuông đồng trầm lắng giữa những tầng mây đã vang lên 49 lần, cuối cùng dừng lại ở lần thứ 56 _ _

Đây là bí cảnh thượng cổ tiên phẩm!

Tất cả mọi người đều bị chấn động, toàn bộ lực chú ý đều đổ dồn về phía bí cảnh đang mở ra.

Tiếng chuông đồng vang lên càng nhiều thì cấp bậc của bí cảnh càng cao, vang lên 56 tiếng chứng tỏ nơi đây là một cái động phủ do đại năng thượng cổ đã phi thăng thành tiên để lại!

Các tu sĩ không khỏi hưng phấn cực độ.

Bỗng trong đám đông có người hô to: ”Bí cảnh Thái Huyền mở ra rồi!”

Chỉ thấy trên bầu trời kim quang bốn phía, linh khí tràn ngập, tường vân vờn quanh mà cánh cổng tiến vào bí cảnh cũng từ từ hóa thành thực thể, sau đó từ từ mở ra dưới ánh mắt chờ mong của hàng vạn tu sĩ, vô số người lập tức xông lên đầu tiến vào, biển người mênh mông tựa như là cánh chim mỏi vội vàng về tổ.

Tông chủ Thái Huyền Tông đẩy mạnh Từ Phụ Tuyết vào trong bí cảnh: ”A Tuyết, nhớ bảo vệ tốt bản thân!!”

Cùng lúc đó, Cảnh Vãn Thu cũng kéo Ôn Cẩm Trình đi vào.

Người của Bồng Lai Tiên Tông và Tiết Thính Triều cũng đi vào, mà Đăng Tê Chi đại diện cho Vạn Pháp Đạo Môn, Lộc Tang Đồ đại diện cho Đông Hoang và Cảnh Trâm Bạch đại diện cho Hợp Hoan tông vẫn chưa có hành động gì.



Còn bên này, Miêu Tòng Thù đang giống như bạch tuộc mà ôm lấy bạn trai, rồi vùi mặt vào cổ hắn hít sâu một hơi, là hơi thở tươi mát thoải mái quen thuộc.

Y hỏi: ”Sao anh lại tới đây?”

Bạn trai hiện tại của y tên là Úc Phù Lê, da trắng mặt xinh eo thon chân đẹp, tuy rằng thường xuyên lôi thôi lếch thếch không chịu buộc tóc thế nhưng vẫn đẹp trai bức người. Là một tán tu không môn không phái sống trên núi Côn Luân, bình thường thích nhất là câu cá, chặt cây, bắt nạt chim ưng nhỏ, nhưng khi ở nhà hắn lại là một người đàn ông tốt.

Úc Phù Lê một tay ôm lấy Miêu Tòng Thù tránh cho y ngã xuống từ trên người mình, sau đó nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi y: ”Bọn họ bắt nạt em à?”

Miêu Tòng Thù dùng mặt cọ vào người Úc Phù Lê: ”Có một cái bí cảnh chuẩn bị mở ra, bọn họ đang chờ để tìm thứ tốt.”

Úc Phù Lê trả lời ngắn gọn, đột nhiên không kịp đề phòng mà hỏi: ”Em không làm chuyện gì có lỗi với ta chứ?”

Miêu Tòng Thù lập tức thề son sắt: ”Đương nhiên là không rồi!”

Có thì cũng là những món nợ của quá khứ rồi!

Mà đã là quá khứ rồi thì để nó qua đi, dù sao tương lai mới là thứ đáng mong chờ.

Doanh Phương Hộc làm lơ bí cảnh mở ra, vẫn cố chấp xé nát tầng tầng kết giới của Úc Phù Lê, sau khi phát hiện đây là trận pháp do Thần khí tạo thành thì dừng lại không tiếp tục làm việc tốn công vô ích nữa. Hắn cả người âm lãnh tựa như ác quỷ vừa bò ra khỏi Vạn Ma Quật: ”Thù Thù, anh đang ôm ai ở trước mặt em? Tên đó là ai? Hắn có phải là kẻ lừa anh không?”

Miêu Tòng Thù: Món nợ của quá khứ quả nhiên không thể bỏ được.

Úc Phù Lê nghiêng đầu nhìn y hỏi: ”Hắn là ai?”

Miêu Tòng Thù: ”Chủ nợ.”

Úc Phù Lê: ”Nợ bao nhiêu?”

Miêu Tòng Thù: ”Có lẽ chúng ta không đủ tiền đền đâu.”

Úc Phù Lê: ”Em nói đi, ta trả được.”

Trên đời này hai câu nói êm tai nhất chính là ‘thích tiêu gì thì tiêu, ta trả tiền’ và ‘nợ bao nhiêu cũng được, ta lo’, Miêu Tòng Thù nội tâm tỏ vẻ vô cùng cảm động nhưng mà xin anh bình thường chút đi, công tử bột ăn bám nói lời này căn bản không phù hợp với thiết lập.

Sau đó Úc Phù Lê lại nói thêm một câu: ”Nếu không trả nổi, vậy giết chủ nợ.”

Miêu Tòng Thù: Vẫn là hành vi bệnh tâm thần quen thuộc, y yên tâm rồi.

Võ Yếu Ly đứng bên cạnh nghe lỏm, mãi tới giờ mới nhận ra: Hình như tất cả những tên đàn ông mà Miêu đạo hữu quen đều có chút bệnh?

Úc Phù Lê đột nhiên nhìn về phía Võ Yếu Ly đang ngây ngốc: ”Cậu ta cũng là chủ nợ của em à?”

Võ Yếu Ly giật mình, giống như một con chuột đồng bị dẫm phải đuôi: ”Ta là anh em thuần khiết của y, ta chỉ thích các chị gái ngực bự thôi.”

Miêu Tòng Thù gật đầu: ”Trai thẳng.”

Nghe vậy Úc Phù Lê liền loại cậu khỏi danh sách tình địch, rồi nhìn thẳng vào Doanh Phương Hộc đang ngày càng phẫn nộ dần đánh mất lí trí. Chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra loại công pháp mà Doanh Phương Hộc tu luyện: ”Tu La đạo?”

Tu La đạo là một trong những công pháp Phật môn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, khá giống với một loại công pháp Phật môn cũng chỉ có trong truyền thuyết khác là Thiên Nhân đạo. Hai loại công pháp Phật môn này đều lấy giết chóc để nhập đạo, người trước ở trong biển máu hóa thành Tu La hoặc A Tu La, người sau ở trong biển máu hóa thành Phật.

Hai loại công pháp này đều cực kì bá đạo, phải chịu đựng hết mọi cực khổ trên đời mà đạo tâm vẫn kiên định thì khó khăn lắm mới có thể nhập đạo. Nhưng sau khi nhập đạo, tu vi tiến triển cực nhanh, tâm ma lan tràn làm bạn với nguyên thần.

Nếu không kiểm soát được bản thân sẽ rất dễ bị tâm ma khống chế rồi trở thành Tu La quỷ chỉ biết giết chóc, bởi vậy mà Tu La đạo còn được gọi là A Tu La đạo.

Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma.

Miêu Tòng Thù không biết Doanh Phương Hộc vậy mà lại bước vào Tu La đạo, nhưng mà trước khi vào Tu La đạo thì tính cách hắn vốn cũng đã vặn vẹo bệnh hoạn, hơn nữa giết chóc thành tính rồi.

Hiện tại Doanh Phương Hộc tiến vào Tu La đạo, Miêu Tòng Thù ngược lại sinh ra một loại suy nghĩ rằng chuyện này rất phù hợp với hắn.

Úc Phù Lê: ”Tu công pháp của Phật môn mà còn có thể tẩu hỏa nhập ma được, quả thật là đồ bỏ.”

Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly - không biết vì sao mà đến giờ vẫn chưa tránh ra, biểu cảm trên mặt có chút muốn nứt ra, Tu La đạo này nếu không phải được dán nhãn hai chữ “Phật môn” thì chắc chắn sẽ bị xếp vào một trong mười loại công pháp ma tu đỉnh cấp đó!

Tẩu hỏa nhập ma là cột mốc, là phá rồi mới lập, là con đường bắt buộc phải đi qua để trước thành ma sau mới thành phật. Vậy mà qua miệng của Úc Phù Lê lại trở thành một loại công pháp chính đạo tu luyện vô cùng dễ dàng, quả thật là _ _ vô cùng độc miệng*.

*raw 损得好: mk không hiểu nghĩa của cụm này lắm nên chém bừa ạ, mong mọi người thông cảm.

Doanh Phương Hộc không đến gần bọn họ được, liền nhìn chằm chằm vào hai người họ. Đột nhiên hắn nhếch môi nở một nụ cười âm trầm, khuôn mặt của thiếu niên xinh đẹp đến gần như thối nát kia không hiểu sao lại gợi cho người ta nhớ đến những đóa hoa mọc ra từ xương trắng.

“Thù Thù, em là vì anh mới bước vào Tu La đạo.” Hắn nói, rồi lộ ra vẻ mặt vô tội đáng thương mà chỉ vào chiếc lắc chân màu vàng có khắc Phật văn dưới chân nói: ”Chúng nó nhốt em ở trong Vạn Ma Quật, em không ra được. Anh chạy trốn, em rất nôn nóng, sau đó ma tu trong Vạn Ma Quật nói với em, bước vào Tu La đạo là có thể ra ngoài.”

“Cho nên, em là vì anh mà mới nhập ma.”

Doanh Phương Hộc nói vô cùng đáng thương nặng tình, lại kết hợp với gương mặt xinh đẹp kia, độ chân thật và mức độ đáng tin cậy tăng lên max điểm. Nếu không phải là lúc trước hắn muốn chơi băng luyến thì chắc là Miêu Tòng Thù đã tin thật rồi.

Miêu Tòng Thù: ”Ta tầm thường không có gì đáng chú ý, vậy nên không cần phải đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ta.”

Doanh Phương Hộc cũng không phải là người trong đầu chỉ có yêu đương, tuy rằng hắn bệnh kiều nhưng mà chỉ số thông minh vẫn còn online. Một người trời nuôi đất dưỡng từ khi ra đời đã bị nhốt ở Vạn Ma Quật, sao có thể vì tình yêu và người yêu chạy trốn mà nhập Tu La đạo được?

Nói hắn tự nhốt mình ở Vạn Ma Quật chịu hết mọi cực khổ là vì tu luyện đạo tâm kiên cố, nhập đạo ngược lại còn cả khả năng là sự thật hơn.

Hơn nữa như thế còn có thể giải thích vi sao Doanh Phương Hộc trăm năm trước chỉ là một ma tu nhỏ không tên không tuổi chịu sự bắt nạt của mọi người, lớn lên lại có thể trở thành Ma Chủ thống nhất Ma Vực.

Doanh Phương Hộc thấy không lừa được y, đột nhiên cúi gằm mặt xuống.

Đúng lúc này, hắn tìm được nơi đặt Thần khí. Hắn lập tức nhảy lên không trung nắm mạnh lấy nó, trong không khí vốn vô hình lại hiện lên một gợn sóng dùng mắt thường cũng có thể thấy được.

Chợt xuất hiện một chiếc ngọc bài màu xanh lam bay lơ lửng giữa không trung. Doanh Phương Hộc duỗi tay định bắt lấy nhưng chỉ chộp được không khí, chiếc ngọc bài màu xanh lơ kia hóa thành một luồng sáng chui vào giữa mày hắn, hắn nhìn vào bên trong bản thân, nhưng mà kinh mạch và nguyên thần đều không có động tĩnh gì, tìm kiếm khắp người cũng không thấy cái ngọc bài kia.

Doanh Phương Hộc quay đầu lại nhìn về phía Úc Phù Lê, cảm giác phẫn nộ và nguy cơ cùng tồn tại, dần dần kéo một nửa lí trí của hắn trở về.

Úc Phù Lê không phải là một tên tán tu bình thường.

Người này có thể sở hữu và điều khiển Thần khí, tuy nói là tán tu không môn không phái nhưng vừa rồi lại có thể lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mắt mọi người mà không ai phát hiện.

Doanh Phương Hộc hiện tại đã là Độ Kiếp kì đỉnh phong, thực lực có thể so với tu sĩ Đại Thừa kì, vậy mà vẫn không thể nhìn thấu được tu vi của Úc Phù Lê, điều này chứng tỏ Úc Phù Lê đã là tu sĩ Đại Thừa kì rồi. Nhưng hắn không biết ở trong Tu chân giới ngoại trừ mấy lão bất tử đã ẩn cư và cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ là có tu vi Đại Thừa kì ra thì còn ai có thể phù hợp với hình ảnh của Úc Phù Lê nữa.

Vài tên ma tướng đánh bạo thúc giục Doanh Phương Hộc: ”Ma Chủ, bí cảnh sắp đóng rồi.”

“Ngươi không phải là tán tu.” Doanh Phương Hộc không hề dao động, hắn hỏi Úc Phù Lê: ”Ngươi là ai?”

Úc Phù Lê hỏi một đằng trả lời một nẻo: ”Ta vốn tướng rằng Ma giới phí hết tâm tư chuẩn bị hàng trăm năm thì có thể tạo ra thứ gì đó ra dáng một chút, kết quả vậy mà lại thành bùn nhão không trát nổi tường.”

Miệng hắn giống như được tẩm thuốc độc, có thể độc chết người trong một thôn.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, cho dù đối thủ có là Ma Chủ hung tàn, thì bạn trai bệnh tâm thần vẫn có thể tùy hứng nói chửi là chửi không thèm quanh co lòng vòng gì. Y đếm đống linh khí trong giới tử, chuẩn bị nếu Doanh Phương Hộc định giết hắn thì ném một đống linh khí qua, tránh cho bạn trai hiện tại bị giết ngay tại chỗ.

Bí cảnh Thái Huyền mới mở ra không bao lâu, hiện tại lại sắp đóng cửa.

Ma tu có vẻ vô cùng coi trọng bí cảnh, bọn họ mặc kệ nguy hiểm sẽ bị bóp nát đầu mà thúc giục Doanh Phương Hộc mấy lần liền.

Doanh Phương Hộc hiếm khi lại không giết bọn họ, hắn nhìn thật sâu vào mắt Miêu Tòng Thù: ”Hắn nhất định là đang lừa anh, em sẽ lại đến tìm anh.” Sau đó lại nói với Úc Phù Lê: ”Tòng Thù rốt cuộc thích ai, thuộc về ai còn chưa biết được.” Hắn không nhịn được nhếch khóe môi lên, rồi đắc ý nói với Úc Phù Lê: ”Thù Thù nói ta là tình duyên trời định của anh ấy.”

Vừa dứt lời, ma tướng đứng bên cạnh đột nhiên dùng đao chém về phía hắn, nhưng trước khi bị chém trúng Doanh Phương Hộc đã xé nát ma tướng này, nên khi nhìn thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ và ngơ ngác của ma tướng này, lập tức đã đoán ra được là tên này bị khống chế.

Đây là thuật con rối của hắn?!

Hắn nhìn về phía Úc Phù Lê, khi đối diện với cặp mắt như núi như biển sâu không thấy đấy kia, tức khắc hiểu rõ, đây là thuật con rối của tên đàn ông hoang này!

Doanh Phương Hộc mang theo nỗi khiếp sợ và phẫn nộ mà rơi vào bí cảnh, đến khi chỉ còn một bước vẫn cố hét lớn câu: ”Ngươi chỉ là một vật thay thế mà thôi.”

Miêu Tòng Thù cả người chấn động: Người yêu cũ cũ cách ngàn dặm rồi mà vẫn còn có thể phóng độc được?

Võ Yếu Ly ở phía sau đột nhiên cảm thấy lông tơ cả người dựng đứng lên, liền từng bước lùi về phía sau rời xa hai người kia. Ngay lúc này đây, cậu thật sự rất nhớ tông chủ Hợp Hoan tông Cảnh Trâm Bạch đại tỷ tỷ, rất muốn ngã vào cái ôm của nàng để tìm kiếm thứ gọi là ấm áp chỉ thuộc về đạo lữ trong truyền thuyết kia.

Cảnh Trâm Bạch từ xa nhìn thấy Võ Yếu Ly, thân hình chỉ lóe lên một cái đã thuấn di đến phía sau cậu, nhân cơ hội cậu còn chưa chuẩn bị gì đã vớt người đem về đây rồi cùng với vài đệ tử nội môn của Hợp Hoan tông cùng nhau đi vào bí cảnh.

Võ Yếu Ly sợ hãi hét lên: ”Á á á á _ _” Cũng không biết sao cậu thét chói tai được giống như gà trống gáy gọi bình minh như vậy.

Đăng Tê Chi ở nơi xa bỗng nhiên cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đây mắt: ”Thì ra y nói có bạn trai không phải là nói đùa.”

Chỉ là người mà y dây dưa có chút nhiều mà thôi, không sao cả, Miêu Tòng Thù từng nói hắn mới là tình duyên trời định của y.

Đến lúc đó… Cướp lại người về tay là được.

Đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn cẩn thận hỏi hắn: ”Tiểu sư thúc tổ?”

Đăng Tê Chi: ”Đi thôi.” Dù sao tương lai hãy còn dài.

Vạn Pháp Đạo Môn cũng đã vào bí cảnh, cuối cùng chỉ còn sót lại Đông Hoang. Lộc Tang Đồ khảy những hạt bồ đề màu máu, rồi lẻ loi một mình bước vào cánh cửa bí cảnh đã đóng lại. Trong khi hắn dừng ở trước cửa, không khí đột nhiên ngưng tụ lại thành một thanh trường đao đỏ như máu rồi bổ thẳng vào cánh cửa bí cảnh, còn hắn thì mang theo biển khổ vô biên mà nhẹ nhàng bước vào.

Miêu Tòng Thù không biết mấy tên bạn trai cũ của y đã nhìn bao nhiêu, tưởng tượng bao nhiêu, bây giờ y chỉ muốn leo xuống từ trên người Úc Phù Lê, nhưng lại bị hắn dùng tay đánh mạnh vào đùi rồi nói: ”Chạy đi đâu? Nếu còn dám chạy loạn, ta chiên em.”

Miêu Tòng Thù dừng một chút, cũng không động đậy nữa. Một lát sau, y hỏi: ”Khi nào?”

“Giải thích, giải thích.” Úc Phù Lê tiện tay đem giỏ cá treo lên trên cổ hắc ưng, sau đó nhéo gáy Miêu Tòng Thù, giọng điệu vô cùng âm u lạnh lẽo hỏi: ”Cái gì gọi là tình duyên trời định? Em khi nào thì trêu chọc mấy thứ rác rưởi kia, để bọn họ đến trước mặt ta khiêu khích? Nói, em có phải là lén nuôi tên công tử bột khác ở sau lưng ta không?”

“Không nói rõ ràng thì đừng mong được ©hịch.”

Tác giả có lời muốn nói:

Nghe đến không được ©hịch, nước mắt Miêu Tòng Thù rơi xuống: Ta khổ quá mà.