Gã hầu tên là Toàn Gia Phúc, nghe nói mới nhậm chức được hai tháng.
Miêu Tòng Thù: “Tên hay lắm, mang lại sự thịnh vượng cho cả nhà.”
“Cám ơn lão gia đã khen ngợi.” Toàn Gia Phúc có lệ nói, quay lại chủ đề: “Doanh tiểu công tử, Đăng tri phủ và Lộc hầu gia đều đang đợi ngài ở đại sảnh, ngài nên cẩn thận xử sự với bọn họ. Nếu như bọn họ phát hiện mình hóa ra chỉ là một trong số những người yêu của ngài, Miêu phủ chúng ta nhất định phải treo vải trắng, thổi kèn xô na mất.”
Miêu Tòng Thù kéo ghế đến ngồi cạnh chậu đá, thấy trong đó có trái cây ướp lạnh, sữa dê đông lạnh và nước đá Lí Mộc.
Y dùng đũa bạc gắp một miếng sữa dê đông lạnh hình vuông lên cắn một miếng, sữa dê đậm đặc lập tức chảy ra từ bên trong, bên ngoài còn có một lớp vỏ bánh mỏng giòn, sau khi đông lạnh trở nên xốp giòn mà không ngấm mỡ. Bên trong lớp vỏ bánh là sữa dê mát lạnh và hoa quả được xắt hạt lựu, ăn vào vừa có hương thơm của sữa dê, vừa có vị ngọt của trái cây.
Ngon quá.
Miêu Tòng Thù mời Toàn Gia Phúc cùng ăn, nhưng lại bị gã từ chối.
Gã nói mình là một người hầu đủ tư cách, sẽ không lợi dụng lòng tốt của chủ nhân để lười biếng trong giờ làm việc.
Miêu Tòng Thù: “Ngươi thật xuất sắc. Tất cả những người chủ trên thế giới đều mong gặp được một gã sai vặt giống như ngươi.”
Toàn Gia Phúc: “Cám ơn lời khen của ngài. Có cầu thì mới có cung. Chỉ khi ngài có nhu cầu thì tôi mới có cơ hội để phát triển. Vậy bây giờ lão gia định làm gì với 4 người bạn trai cũ của ngài đây?”
Miêu Tòng Thù ngồi xếp bằng, nhất thời còn chưa hiểu rõ lắm tình huống bây giờ là như thế nào. Thế là y thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần, dù sao đây cũng chỉ là ảo cảnh. Mọi thứ trong ảo cảnh đều là giả, vậy y chọn đắm chìm và vui vẻ trong thế giới giả tạo này cũng được chứ sao.
“Trước hết, ngươi nói cho ta biết quan hệ giữa ta và bốn cái thuyền này là gì đã, hiện tại nó đã phát triển đến bước nào rồi, ta đã từng đề cập đến việc chia tay chưa.”
Toàn Gia Phúc nhíu mày: “ Ngài không nhớ gì sao?”
Miêu Tòng Thù suy nghĩ một lúc, thành thật lắc đầu: “Nếu ta phải nhớ hết tên mấy người đàn ông ta từng hẹn hò thì ta còn phí tiền thuê ngươi làm gì?”
“Có lý, lão gia quả nhiên là người có học thức.” Toàn Gia Phúc nịnh nọt một câu, sau đó nói: “Vậy ngài muốn tôi nói từ bước nào?”
Miêu Tòng Thù: “Nói tên trước đi, bọn họ tên là gì?”
Toàn Gia Phúc cực kỳ khiếp sợ, Miêu lão gia nhà gã thế mà có thể tệ đến mức đường hoàng, lười biếng như vậy, nhưng dù sao gã cũng là một người hầu xuất sắc trong nhiều năm, rất nhanh đã thu lại cảm xúc và thích ứng với sự tệ bạc của lão gia mới.
Toàn Gia Phúc: “Lộc hầu gia tên đầy đủ là Lộc Tang Đồ, là Tuyên Bình hầu do thánh thượng thân phong, 4 năm trước ngài quen hắn, 3 năm trước ngài gặp huyện lệnh Đăng tri phủ, ngài thấy sắc nảy lòng tham, vừa gặp đã yêu, bèn thừa dịp Lộc hầu gia đến biên cương chiến đấu để dụ dỗ Đăng tri phủ.”
Miêu Tòng Thù ngắt lời gã: “Ta không chia tay?”
Cho dù là ảo cảnh thì cũng phải căn cứ vào tình hình thực tế mà đưa ra những điều chỉnh tương ứng, đây xem như là tự do yêu đương. Nếu là ‘Miêu Tòng Thù’ thật sự, nhất định là sẽ chia tay người cũ rồi mới yêu người tiếp theo, để tránh khi theo đuổi chân ái tiếp theo gặp phải trở ngại.
Toàn Gia Phúc: “Ngài có gửi thư chia tay.”
Miêu Tòng Thù: “Sau đó?”
Toàn Gia Phúc: “Bồ câu bay mất“.
Miêu Tòng Thù: “...” Y nhấp một ngụm nước đá Lí Mộc mát lạnh sảng khoái rồi ra hiệu cho Toàn Gia Phúc nói tiếp.
“Đăng tri phủ lúc ấy được thăng chức, nên phải đến kinh thành nhậm chức, bèn bảo ngài đợi hắn hai năm. Nhưng hắn chân trước vừa đi, chân sau ngài đã mập mờ nồng thắm với tiểu công tử xinh đẹp tới từ Nam Việt quốc. Sau khi Doanh tiểu công tử trở về Nam Việt quốc, trong phủ lại có một vị tiên sinh dạy học mới tới. Ngài nhìn trúng hắn, vừa mới theo đuổi được tới tay.” Toàn Gia Phúc: “Nhưng mà bây giờ, Lộc hầu gia đánh trận xong đã trở về, Đăng tri phủ được thăng chức lên phủ chủ đã trở về, Doanh tiểu công tử cũng đã trở về luôn rồi.”
Miêu Tòng Thù: “Có phải tên của những người mà ngươi đang nói lần lượt là Đăng Tê Chi, Doanh Phương Hộc, Úc Phù Lê?”
Toàn Gia Phúc: “Đúng ạ.”
Hay lắm, vẫn là ba tên người yêu cũ và bạn trai hiện tại của y. Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, quả không hổ là Doanh Phương Hộc, dù chỉ tạo ảo cảnh nhưng vẫn sắp xếp các mối quan hệ phức tạp một cách hợp lý.
Hắn quả thật không tiếc công sức tự cắm sừng mình, cắm một cái sừng còn thấy không đủ, đã cắm là phải cắm ba bốn cái sừng liền.
Cũng chẳng biết cái đam mê này từ đâu ra.
Miêu Tòng Thù không thèm để ý tới ba người còn lại, trực tiếp hỏi: “Lão Úc nhà ta ở đâu?”
Toàn Gia Phúc: “Ở Thất Vị Trai ạ.”
Miêu Tòng Thù tìm một hộp đồ ăn, bỏ rất nhiều đồ ăn vặt ướp lạnh và đá viên vào, cầm lên rồi đi về hướng Thất Vị Trai: “Cứ để ba người đó từ từ đợi đi, lát nữa ta sẽ tìm thời gian chia tay với bọn họ.”
Toàn Gia Phúc cảm thán, người tình mới quả nhiên rất được sủng ái, sau đó nhắc nhở Miêu Tòng Thù: “Lão gia, tối nay Kim lão gia của Kim phủ sẽ tổ chức một bữa tiệc dê nguyên con ở Tiên Lâm Đồ, ngài phải đích thân tham dự.”
Miêu Tòng Thù đáp lời, sau đó để Toàn Gia Phúc đi trước dẫn đường.
Khi đến Thất Vị Trai, y xua tay ý bảo Toàn Gia Phúc lui đi, sau đó đẩy cửa ngoài thư phòng bước vào trong sân. Ngoài sân trồng hai ba cây chuối tây, còn có một cái lu nước, trong lu trồng hai ba cây sen. Sắc lá xanh tươi và màu sen hồng dưới ánh nắng cực kì rực rỡ, trong sân có một tòa nhà nhỏ, trên tấm bảng phía trên có viết dòng chữ “Thất Vị Trai“.
Bảy hương vị của cuộc đời, vui buồn giận hờn khổ yêu ghét.
Miêu Tòng Thù đẩy cửa ra, nhìn thấy Úc Phù Lê ở hành lang ngoài gác mái. Hắn ngồi ở trên mỹ nhân dựa*, bên trong mặc áo lụa ống tay rộng màu sáng, bên ngoài khoác một chiếc áo sa tay rộng màu mực, trên áo sa có thêu hoa văn tối màu tinh xảo. Mái tóc dài được vén ra sau tai, để lộ sườn mặt và cần cổ trắng nõn.
*mỹ nhân dựa (raw: 美人靠)
Khuỷu tay trái đặt trên mỹ nhân dựa, tay phải nghịch một khối ngọc bội trong suốt, ngón tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, rất đẹp mắt.
Trước kia Úc Phù Lê không quan tâm đến khuôn mặt hay trang phục của mình, thường để chân trần tóc rối, còn cực kì thích mặc những bộ quần áo vải rộng ống tay áo rộng, nếu như không phải khuôn mặt này khiến người ta không nỡ ra tay, thì phỏng chừng sẽ là số của một lão già tồi tệ rồi.
Bây giờ hắn mặc một bộ quần áo lộng lẫy mềm mại, trông càng giống một chàng trai trẻ xinh đẹp bị giam cầm hơn. Khuôn mặt đó, vòng eo đó, đôi chân dài đó, còn có khí chất thần tiên cao thâm khó dò toát ra khi hắn im lặng, quả thực là top 1 trong danh sách "người đàn ông muốn được ngủ cùng nhất".
Trên danh sách này cũng chỉ có một mình hắn, bởi vì sau khi ngủ với hắn, trong mắt còn có thể nhìn thấy ai nữa?
Miêu Tòng Thù chạy tới, khụ khụ hai tiếng rồi đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Úc Phù Lê: “Lão Úc, anh còn nhớ em không?”
Úc Phù Lê quay lại, trong mắt vẫn tràn đầy chán ghét như thường lệ khi nhìn thấy hộp thức ăn, nói: “Em ngày nào cũng ăn những thứ hỗn tạp này, khó trách tu vi sa sút, linh lực tắc nghẽn.”
Miêu Tòng Thù ngồi xuống, hai chân dẫm lên ghế, đem nửa thân trên của mình chen vào trong lồng ngực Úc Phù Lê, ngẩng đầu nói: “Tu tiên chính là vì kéo dài tuổi thọ, kéo dài tuổi thọ chính là vì vui sướng. Mà vui sống ngoại trừ yêu đương rồi lâu lâu lại ©hịch một lần ra, chỉ còn dư lại mỗi việc ăn uống này.”
Úc Phù Lê lười biếng dựa vào cây cột phía sau, nghe vậy bèn nói: “Chỉ giỏi ngụy biện.”
Miêu Tòng Thù: “Anh nóng lắm à?”
Y chạm vào má của Úc Phù Lê, làn da man mát lành lạnh rất dễ chịu.
Úc Phù Lê nheo mắt lại, nhiệt độ cơ thể hắn tuy lạnh nhưng kì thực không chịu được nhiệt. Côn Luân tuy rằng có bốn mùa một năm, nhưng khi đó hắn có tu vi cao, nên không có cảm giác với sự thay đổi của nhiệt độ bên ngoài. Bây giờ trong ảo cảnh, bởi vì Mệnh Bàn mang theo chút ý thức Thiên Đạo, tạm thời khóa thần lực trong cơ thể hắn lại, nên hắn chỉ có thể trở thành một người phàm có năng lực mạnh hơn một chút mà thôi.
Vì vậy, Úc Phù Lê thân là Chủ Thần đã sớm quên đi thời gian từ lâu, lần đầu tiên trải qua cảm giác khó chịu do chênh lệch nhiệt độ trong ngày.
Thời tiết nóng nực, trên gác mái không có ai mang đá đến, hắn cảm thấy trời càng nóng bức hơn, chỉ đành ra ngoài hiên tìm một nơi chỗ tương đối mát mẻ hơn để nằm xuống. Lười biếng không muốn cử động, Miêu Tòng Thù lại gần, mặc dù mang theo chút hơi nóng đến, nhưng Úc Phù Lê cũng không đẩy y ra.
Miêu Tòng Thù thấy hắn khó chịu, vội vàng tìm một cái chậu đồng mang tới, đổ hết đá trong hộp thức ăn vào, quạt mấy cái. Hơi mát tỏa ra khi băng tan thổi về phía Úc Phù Lê, lúc này mới khiến đôi mày đang nhíu chặt của hắn từ từ thả lỏng ra, nhưng hắn vẫn lười biếng, không muốn cử động.
“Lát nữa em sẽ kêu người mang đá tới.” Miêu Tòng Thù lấy một cái vỏ hồ lô đã rửa sạch ra, đổ nước đá Lí Mộc vào, cho thêm ít đường phèn và đá viên, rồi từ trong hộp thức ăn rút ra một cái ống hút bằng gỗ, cắm vào, rồi mới đưa cho Úc Phù Lê. “Mát lắm, có thể làm dịu đi cái nóng.”
Úc Phù Lê ôm y trước, nhắm mắt lại, rồi tựa đầu vào vai y. Sau khi Miêu Tòng Thù thúc giục mấy lần mới cắn ống hút gỗ hút vài ngụm, nước đá ngọt thanh mang theo chút vị chua, quan trọng nhất là rất lạnh, thật sự có thể giải nhiệt.
Lông mày cau lại hoàn toàn thả lỏng, Úc Phù Lê cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thấy hắn thoải mái hơn, Miêu Tòng Thù nheo mắt cười, sau đó giới thiệu cho hắn những món ăn vặt ướp lạnh khác. Nhưng hắn vẫn chỉ chung thủy với nước đá Lí Mộc, chẳng hề có chút hứng thú nào với sữa dê đông lạnh.
“Đây là ảo cảnh sao?” Miêu Tòng Thù nhớ lại những lời Doanh Phương Hộc đã nói trước khi bước vào đây. “Ảo cảnh Linh Khư?”
Úc Phù Lê: “Ừ. Muốn ra ngoài phải tìm được mảnh vỡ Mệnh Bàn.”
Miêu Tòng Thù: “Nó cũng ở trong đây à? Vậy chúng ta đi đâu tìm nó bây giờ?”
Úc Phù Lê: “Cứ nấp trước đã, đợi nó tự lộ hành tung.”
Miêu Tòng Thù “Ồ” một tiếng, sau đó dùng cùi chỏ huých huých Úc Phù Lê: “Thân phận của anh là gì vậy?”
Úc Phù Lê nâng rèm mi, nói: “Tướng công của em.”
Miêu Tòng Thù nghĩ, nhưng hình như không phải là duy nhất.
Úc Phù Lê: “Biểu tình này của em…”
Miêu Tòng Thù: “Sao thế?”
Úc Phù Lê đi tới nhìn y một lúc lâu rồi nói: “Giống như đã làm chuyện gì có lỗi với ta.”
Miêu Tòng Thù: OvO
Miêu Tòng Thù: “Sao có thể chứ? Em lúc nào cũng rất ngoan mà. Đừng nói mấy cái chủ đề dễ làm tổn thương đến tình cảm như này, mau nói chuyện chính đi, làm một người đàn ông tốt có sự nghiệp.” Y hỏi: “Nhưng nếu Mệnh Bàn không bao giờ lộ ra sơ hở vậy chúng ta phải làm sao đây? Cứ tiếp tục chờ đợi như vậy à?”
Úc Phù Lê: “Ảo cảnh là chấp niệm của một người. Chỉ cần tìm được chấp niệm này rồi loại bỏ nó, thì có thể khiến mảnh vỡ Mệnh Bàn xuất hiện. Mà tất cả những chuyện ngoài ý muốn đột ngột xảy ra đều là diễn sinh của chấp niệm. Chỉ cần lần theo nó, sớm muộn gì cũng tìm được chấp niệm cuối cùng.”
Miêu Tòng Thù: “Chúng ta chỉ cần tìm Doanh Phương Hộc là có thể biết được chấp niệm của hắn mà?”
Úc Phù Lê: “Hắn có thể cũng không rõ ràng chấp niệm của mình.”
Miêu Tòng Thù gật đầu, lại hỏi: “Vậy cái gọi là ‘chuyện ngoài ý muốn đột ngột xảy ra’ nghĩa là gì?”
Úc Phù Lê: “Ví dụ như em đến tìm ta là tự nguyện. Nếu xảy ra chuyện khác khiến em đến thì đó là chuyện đột xuất ngoài ý muốn.”
Miêu Tòng Thù đã hiểu.
Chuyện Doanh Phương Hộc khiến y chân đạp ba thuyền là thuộc về chuyện ngoài ý muốn xảy ra đột ngột, còn việc y chủ động đến tìm Úc Phù Lê là tự nguyện. Vừa rồi y từ chối đi gặp ba người yêu cũ, lát sau lại phải tham dự bữa tiệc dê nguyên con, quả nhiên là để dụ y đến đó.
Khi Miêu Tòng Thù nói về bữa tiệc dê nguyên con, Úc Phù Lê nói: “Vậy đi thử xem.”
“Được.”
Vì bữa tiệc diễn ra vào ban đêm, nên bọn họ cứ ngủ bù trước đã.
Hai người di chuyển đến chiếc giường trong bóng râm, bên cạnh còn đặt một chậu đá bằng đồng, cái nóng đã bị xua tan, cộng thêm gió chiều hè nhẹ nhàng thổi vào, mang theo mùi thơm thoang thoảng của hoa sen.
Dần dần dựa đầu vào nhau ngủ thiếp đi.
…
Giờ Mậu*.
*khoảng từ 7-9 giờ tối
Tiên Lâm Đồ.
Mùa hè, ngày dài đêm ngắn, 5 giờ chiều, trời chưa tối hẳn nhưng toàn bộ con phố dài ở Tiên Lâm Đồ đều treo đèn lồng.
Khi màn đêm buông xuống, đèn đuốc sáng rực tựa như ban ngày. Đường phố tấp nập người qua lại, kề vai nhau, đầu đường có vô số gánh hàng rong, xiếc ảo thuật, còn có từng dãy khách điếm, tửu lâu nối tiếp nhau san sát.
Các tầng phía trên trùng trùng điệp điệp lên nhau như núi uốn lượn khúc chiết, xây dựng vô cùng tinh diệu, các mái lầu cong cong nối tiếp nhau độc lập và được nối với nhau bằng những cây cầu hình vòm.
Nam nữ cười đùa đi qua hành lang dài và chiếc cầu hình vòm, từ lầu này sang lầu khác, có thể nhìn thấy đèn đuốc rực rỡ khắp thành, quả thực là một khung cảnh phồn hoa thịnh thế.
Tiếng cười đùa huyên náo và tiếng la mắng chẳng mấy nghiêm túc, nhìn dưới lan can vẫn thấy vài đứa trẻ chạy vào khoảng sân nhỏ khép kín chơi vòng*.
*nó là trò này nè
Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê sóng vai bước vào, hai tay nắm chặt nhau dưới ống tay áo rộng rãi, uyển chuyển, nhẹ nhàng. Úc Phù Lê nhìn thẳng mà đi, trong khi Miêu Tòng Thù thỉnh thoảng nghển cổ tò mò ngó nghiêng xung quanh. Úc Phù Lê dẫn đường, tránh cho y bị người khác va phải.
“Lão Úc, anh đã từng tới nhân gian chưa? Đây là nhân gian, tràn ngập pháo hoa, náo nhiệt phồn vinh, có thể dễ dàng có được hạnh phúc.”
Úc Phù Lê: “Từng tới.” Hắn liếc nhìn Miêu Tòng Thù đang phấn khích, nuốt lại những lời vô nghĩa.
Hắn không thích náo nhiệt, hơn nữa cũng đã sớm chẳng nhớ mình từng đi qua nhân gian khi nào.
Hắn hỏi: “Em thích nhân gian à?”
Miêu Tòng Thù: “Thích chứ.”
Úc Phù Lê: “Vậy em có muốn ở lại nhân gian không?”
“Đương nhiên là không rồi.” Miêu Tòng Thù kinh ngạc đáp: “Thỉnh thoảng đi qua còn cảm thấy mới lạ, nhưng nếu ở lại lâu dài sẽ rất phiền toái.” Ít nhất dung mạo không thay đổi sẽ rất phiền toái, không thể ở lại lâu dài.
“Bất kể là nhân gian hay Tu chân giới, chỉ cần sống hạnh phúc là được. Tất nhiên, em thích ở Côn Luân nhất, vì ở đó có anh.” Miêu Tòng Thù hít hít mũi: “Em ngửi thấy mùi thơm của dê nướng. Chúng ta tới nơi rồi.”
Bọn họ nhìn vào một nhà hàng đối diện bên sông, tên là Tiên Lâm Phủ. Tương truyền từng có một vị tiên nhân đến đây nếm thử món dê nguyên con, vui mừng đến mức dùng kiếm mở đường dẫn nước sông để tưới tiêu.
Bởi vậy nơi này được đặt tên là Tiên Lâm Đô, từ đó trở nên thịnh vượng.
Sau khi hai người bước vào, họ phát hiện không chỉ có tiệc dê nương nguyên con mà còn có ca hát nhảy múa, còn có thể ở một phòng riêng thưởng thức cả món dê nguyên con và múa hát. Tất nhiên, nếu muốn càng đông càng vui, thì cũng có thể mở cửa gỗ ở hai bên sườn phòng sau khi thảo luận xong.
Kim lão gia, người chủ trì bữa tiệc, đang ở sảnh trước, tay bồng đứa con trai nhỏ mới một tháng tuổi, trò chuyện với những người đến chúc mừng, thỉnh thoảng chào hỏi những vị khách quý.
Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê đầu tiên chọn một căn phòng nhỏ có tầm nhìn tốt, khi đến cửa, họ đột nhiên nhìn thấy ai đó đang đi lên cầu thang bên trái, đó là một khuôn mặt rất quen thuộc.
Lộc Tăng Đồ!
Miêu Tòng Thù nhanh chóng đẩy Úc Phù Lê vào. Lộc Tang Đồ trong phòng như thể cảm thấy điều gì đó, bất chợt ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy cánh cửa được đóng kín.
Gã sai vặt: “Hầu gia?”
Lộc Tang Đồ tiếp tục bước đi, vừa lúc gian này lại nằm cạnh gian của Miêu Tòng Thù. Hắn vừa bước vào trong không lâu thì cũng có người bước vào căn phòng bên phải.
Người nọ trẻ tuổi nhưng trời sinh tóc đã bạc, mái tóc trắng bạc dưới ánh đèn dầu cực kì bắt mắt. Khi hắn quay đầu lại, gương mặt tuấn mỹ tựa trích tiên.
Ở cầu thang đối diện, Doanh Phương Hộc cau mày, lạnh lùng liếc nhìn kẻ hầu đi theo bên mình: “Cút.”
Gã hầu lập tức rời đi.
Thiếu niên này trông vô cùng xinh đẹp, rực rỡ tựa đào non mận tốt nhưng lại là một kẻ lập dị, tính tình kỳ quái.
Thật sự đắc tội không nổi.
Doanh Phương Hộc một mình bước vào trong phòng, cảm thấy vô cùng cáu kỉnh.
Trong một gian khác, Úc Phù Lê khoanh tay hỏi: “Em trốn cái gì?”
Miêu Tòng Thù giống như không có việc gì nói: “Không trốn gì cả, em chỉ là nóng lòng muốn nếm thử món dê nguyên con thôi.” Y đẩy Úc Phù Lê đến bàn rồi ngồi xuống, trên bàn đã bày sẵn món khai vị.
Món chính còn chưa dọn ra, bên ngoài ca hát nhảy múa đã bắt đầu, Miêu Tòng Thù vốn muốn thưởng thức ca múa trước, nhưng vừa mới ló đầu ra lại vô tình nhìn thấy Doanh Phương Hộc mặt đầy bực bội ở phía đối diện..
Y sợ đến mức vội vàng che trán nghiêng sang bên trái, bên trái là Lộc Tang Đồ. Miêu Tòng Thù hít một hơi khí lạnh quay người về phía sau, bên phải lại là Đăng Tê Chi.
Bốn phía đều có mai phục, tình thế thật nguy hiểm!
Miêu Tòng Thù nhanh chóng lùi lại, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí ban đầu, không xem ca múa nữa.
Úc Phù Lê tựa như cao nhân nằm trên ghế thái sư, mí mắt khép hờ nhìn Miêu Tòng Thù. Buổi chiều bởi vì cái nóng quấy nhiễu khiến hắn không có sức sống, bây giờ cái nóng đã qua, tinh thần thoải mái, cũng có tâm tình để tính sổ món nợ khi trước.
“Em nói ta nghe xem, cái tên ma tu Tu La đạo kia là chuyện gì?”
Miêu Tòng Thù giả ngu: “Chính là như vậy.”
“Em với hắn ta không phải là quan hệ nợ nần, theo như những gì hắn nói, xem ra hắn cùng em từng có quan hệ?”
Miêu Tòng Thù vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Sao có thể chứ, có lẽ là vì lúc ấy em ở nhà hắn, chăm sóc hắn quá nhiều, khiến hắn nhất thời hiểu lầm tình cảm thật sự của em.”
“Phải vậy không?”
Miêu Tòng Thù gật đầu.
Úc Phù Lê yên lặng hồi lâu, đột nhiên nói: “Lại đây.”
Miêu Tòng Thù rụt vai, cúi người, kề tai lại, nghe Úc Phù Lê thì thầm, vẻ mặt hơi giật mình, lại có chút mờ mịt: “Ở đây?”
Úc Phù Lê khẽ vuốt ve cổ Miêu Tòng Thù, nhẹ nhàng đáp lời.
Miêu Tòng Thù: “Vậy quá.k.ích thích rồi.”
Úc Phù Lê dịu dàng nói: “Trước kia em không phải là vì ngại không đủ k.ích thích nên mới bỏ đi sao? Ta suy nghĩ kỹ rồi, là lỗi của ta, bình thường ta quá mềm lòng, không để ý đến nhu cầu của em. Vậy bây giờ ta liền cho em kí.ch thích mà em muốn.” Giọng điệu của hắn càng dịu dàng hơn, hắn hỏi lại: “Miêu Miêu không thích sao?”
Miêu Tòng Thù: “...Thích.”
Y ngồi xổm xuống, đưa mắt liếc nhìn Úc Phù Lê.
Do dự một lát, y lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mắt của Úc Phù Lê nửa khép lại, không chút biểu cảm, giống như một vị thần thanh tâm quả dục.
Màu môi và màu mắt của hắn luôn rất nhạt, chỉ thỉnh thoảng trên mặt mới xuất hiện một chút sắc đỏ nhàn nhạt, giống như bạch ngọc nhuộm một chút phấn hồng, đẹp đến mức rung động lòng người.
Mỗi khi Miêu Tòng Thù nghĩ tới nó, thì trái tim y sẽ đập rất nhanh.
Bây giờ nghĩ đến việc trước sau đều là người yêu cũ, trong ngoài đều có rất nhiều người. Bọn họ vẫn không hay không biết gì mà ăn uống vui cười, thẳng thắn chân thành, chỉ có mỗi y và Úc Phù Lê ở trong không gian yên tĩnh này.
Ngay cả khi không chạm vào nhau, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ tỏ lòng rồi.
Bên ngoài đàn sáo ca múa, gian bên cạnh sanh tiêu đàn hát. Ồn ào và tĩnh lặng cùng tồn tại nhưng khó có thể nói được khúc nhạc nào nghe hay hơn.
Một lúc lâu sau, Miêu Tòng Thù cầm lấy trà bên cạnh rót ra uống, không phun ra mà uống hết vào.
Ánh mắt Úc Phù Lê trầm xuống, trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng, môi đỏ răng trắng, mặt như ngọc quý, giọng nói khàn khàn, cả người đều toát ra vẻ gợi cảm, có lực hấp dẫn chết người.
Ngón tay cái của hắn khẽ vuốt nhẹ vào khóe môi đỏ mọng của Miêu Tòng Thù: “Em như vậy thì chút nữa sao mà ăn thịt dê được nữa?”
Miêu Tòng Thù cắn nhẹ lên đầu ngón tay của Úc Phù Lê rồi nhả ra, nhìn thấy vết trắng trên đầu ngón tay hắn thì cười rộ lên: “Chỉ cần rửa sạch là được.”
Úc Phù Lê nghĩ, Miêu Tòng Thù bình thường lười biếng, chẳng màng tu luyện, nhưng nếu y nghiêm túc, ai lại không cam nguyện chết trên người y?
Hắn hôn lên đôi môi kia.
Có người gõ cửa, món dê nấu nguyên con được mang đến.
Theo phép lịch sự, Miêu Tòng Thù phải đích thân đến cảm ơn Kim lão gia.
Úc Phù Lê đứng im: “Em đi đi.”
Miêu Tòng Thù dẫn Toàn Gia Phúc đi, để gã cầm phần quà đã được chuẩn bị sẵn theo, nhìn thấy Kim lão gia trông tựa Phật Di Lặc trong đám người. Người vợ lẽ thứ chín của Kim lão gia vừa sinh cho hắn đứa con trai đầu lòng, nên hắn vui mừng đến mức tổ chức một bữa tiệc thịt dê.
Kim lão gia vừa thấy Miêu Tòng Thù, là người đầu tiên chú ý đến đôi môi bị trầy và sưng đỏ của y, không khỏi quan tâm hỏi: “Miêu lão đệ, ngươi bị nhiệt à?”
Miêu Tòng Thù nhấp một ngụm nước, nghe vậy cười nói: “Không có, ta vừa ăn chút gì thôi.”
Kim lão gia cười ha ha: “Ăn gì mà sưng thành thế này? Món dê nương thì vừa mới dọn ra, còn lại toàn là món nguội. Món nguội không rắc hạt tiêu, sẽ không làm miệng của Miêu lão đệ cay.”
Những người khác cũng phụ họa theo cười hỏi: “Đúng đó, hay là lén lút ăn vặt ở đâu rồi. Miêu lão đệ, mau nói cho mọi người biết, ngươi đã ăn gì rồi?”, “Chẳng lẽ là trong phòng có giấu một cô nương xinh đẹp, nên ngươi ở trong đó ăn má đào môi đỏ sao?”
…
Lúc này Đăng Tê Chi và Lộc Tang Đồ đều đi tới.
Miêu Tòng Thù không phát hiện ra bọn họ, vì vậy nghẹn nửa ngày mới trả lời: “Ăn gà đi.”
Kim lão gia: “Vậy không thú vị. Ta đãi ngươi một tiệc dê nguyên con, chẳng lẽ ngươi không thể mời lại ta sao? Nhưng nếu thật sự ngon thế thì Miêu lão đệ nói cho ta biết chỗ mua đi, ta sẽ sai người mua về để chúng ta cùng hưởng, cùng vui chứ.”
Miêu Tòng Thù nhìn thoáng qua vòng eo như cái bồn tắm của Kim lão gia và người vợ lẽ thứ chín xinh đẹp như hoa ở bên cạnh gã, hoảng hốt đến mức lắc đầu liên tục, nói: “Không thích hợp, không khả thi, không cần thiết.”
Kim lão gia thấy vậy không vui: “Tại sao?”
Miêu Tòng Thù nghiêm túc nói: “Sát nghiệp quá nặng.”
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Miêu: Mỗi lần ăn thịt gà, sẽ vô số sinh mệnh mất đi cơ hội đến với thế gian.
Nước đá Lí Mộc: Nước chanh đá. Nó xuất hiện từ thời nhà Đường, có cả những khu vườn dành riêng cho việc trồng chanh. Thời xưa cũng có trà sữa, loại trà này đã có từ rất lâu rồi.
Mỹ nhân dựa: Dựa vào lan can nhìn ra xa ‘lan’ (??), gọi sang là mỹ nhân dựa