Tác giả có lời muốn nói: Hồ ly: →-→
Miêu Miêu: Em thực sự không biết chuyện này! Anh phải tin em!!
Tôi lại bị bắt nộp báo cáo khóa vào thứ Tư, bây giờ tôi cảm thấy hơi chán nản, có thể tôi sẽ cập nhật vào lúc mười giờ.
Nếu lúc mười giờ không có cập nhật thì hôm nay có thể không có cập nhật.
Miêu Tòng Thù đút tay vào ống tay áo rộng, trong vô thức học theo thói quen của Úc Phù Lê.
Chỉ là Úc Phù Lê làm thì có vẻ tiêu sái, phong độ vô song, đổi lại thành Miêu Tòng Thù, trông hệt như một nhóc mèo co ro trên mái nhà phơi nắng, còn rất béo tròn, phải dùng từ ‘đống’ luôn rồi.
Y và Võ Yếu Ly đã ôn xong chuyện cũ, đang lúc họ đứng đối mặt không nói lời nào, người đối diện đã chuẩn bị đủ hỏa lực để đánh lén.
Một cái gai băng nhọn hoắt đột nhiên trồi lên từ trong đám mây dưới chân, đằng đằng sát ý lao thẳng về phía mặt của Miêu Tòng Thù, y còn chưa kịp phản ứng, Võ Yếu Ly đã phản ứng đầu tiên, xẻ đôi gai băng đó ra.
Một tiếng ‘keng’ vang lên, kèm theo những tia lửa chói mắt, Võ Yếu Ly sắc mặt lạnh lùng, thở hổn hển, bàn tay cầm linh khí bản mệnh hơi run lên: “Việt Tĩnh Thuần, ngươi đừng có mà khinh người quá đáng!!”
Ngay khi Võ Yếu Ly ra tay, Miêu Tòng Thù đã nhận ra cậu đang bị nội thương, bèn nhanh chóng chạy đến, nắm lấy cổ tay cậu để bắt mạch. Phát hiện Nguyên Anh của Võ Yếu Ly nhắm mắt cau mày, trông có vẻ cực kì đau đớn.
Nguyên Anh của Võ Yếu Ly bị thương?!
Thức hải của tu sĩ Nguyên Anh còn chưa phát triển, nguyên thần yếu ớt, tu vi của họ cơ bản đều tập trung ở Nguyên Anh, bởi vậy họ đặc biệt chú ý đến việc bảo vệ Nguyên Anh. Thông thường, các trưởng lão của tông môn lớn sẽ cố tình đặt cấm chế mạnh mẽ ở nơi đan điền của các đệ tử Nguyên Anh để phòng ngừa Nguyên Anh bị tấn công, dẫn đến việc căn cơ và tu vi thụt lùi.
Miêu Tòng Thù không rõ liệu căn cơ và tu vi của Võ Yếu Ly đã thụt lùi hay chưa, nhưng việc bây giờ cậu bị thương là chắc chắn không thể nghi ngờ.
Vì vậy, y tiến lên ngăn cản Võ Yếu Ly: “Võ đạo hữu, có thể nói cho ta biết tình huống hiện tại là thế nào không?”
Y nhìn về phía ngươi đối diện, người nọ khoảng chừng 3-40 tuổi, dựa vào trang phục thì đại khái bọn họ chia thành ba phe, hẳn đều là những tông môn có quy mô không nhỏ trong Tu chân giới. Vậy tại sao họ lại tập trung lại ức hiếp Vạn Pháp Đạo Môn?
Vạn Pháp Đạo Môn tốt xấu gì cũng được xếp vào top 10 trong Tu chân giới, thậm chí còn có thể cạnh tranh với kiếm tông số một Thái Huyền Tông. Đoàn kết mang thù, tính khí thất thường, giỏi về các loại trận pháp, ám khí và linh quang đạo pháp.
Trong Tu chân giới có câu, thà đụng phải Thái Huyền Tông còn hơn đắc tội với Vạn Pháp Đạo Môn.
Chẳng lẽ bây giờ bọn họ ỷ vào đang ở trong bí cảnh, không ai hay biết, bên định đuổi cùng giết tận sao?
Võ Yếu Ly: “Miêu đạo hữu, ngươi mau lùi lại đi. Việt Tĩnh Thuần âm hiểm độc ác, lại giỏi đánh lén, ta sợ mình không chú ý một cái thì ngươi sẽ đầu lìa khỏi cổ mất.”
Miêu Tòng Thù: “Bây giờ tu vi của ta rất cao. Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải lau mắt mà nhìn đấy.”
Võ Yếu Ly: “Bây giờ ta thật sự tin ngươi đọc nhiều thi thư rồi.”
Miêu Tòng Thù: “...”
Võ Yếu Ly: “Ngươi nhìn thấy người phụ nữ bị đám người vây quanh ở đối diện không? Ả tên Việt Tĩnh Thuần, là thiếu thành chủ của Bạch Ngọc Kính. Ả và Ngọc Đường Hồng của thành thứ mười trong Ma Vực có danh tiếng ngang nhau, ả thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình kiêu ngạo, hơn nữa cực kỳ háo sắc.”
Miêu Tòng Thù: “Háo sắc?”
Sắc mặt Võ Yếu Ly tối sầm lại, mơ hồ lộ ra chút tức giận: “Ả và lão cha già chết tiệt kia của ả đều háo sắc giống hệt nhau! Cha ả Việt Định Đàn muốn cưới Trâm Bạch, bị từ chối vẫn còn lì lợm bám theo, Việt Tĩnh Thuần thấy ta và Trâm Bạch thân thiết, bèn nói ta đang dụ dỗ mẹ nhỏ của ả, nhiều lần đối đầu ta. Hiện tại bởi vì ta ngoài ý tìm được bản đồ vào Thiên Không Thành, ả liền tới chặn đường định cướp bóc!”
Trâm Bạch? Chẳng lẽ là Cảnh Trâm Bạch? Tông chủ Hợp Hoan tông.
Võ đạo hữu trực tiếp gọi tên nàng luôn?
Có thể thấy tốc độ phát triển rất nhanh, có thể so với thuyền bạch ngọc khi di chuyển với tốc độ cao.
Miêu Tòng Thù nhìn Việt Tĩnh Thuần ở phía đối diện, đó là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, khuôn mặt diễm lệ, tu vi khá cao, đã đến Hợp Thể kì.
Phía sau Việt Tĩnh Thuần còn có tám chín cao thủ Xuất Khiếu kì đang bảo vệ ả, hẳn đều là tu sĩ được Bạch Ngọc Kính nuôi dưỡng.
Bạch Ngọc Kính là một trong mười tông môn hàng đầu trong Tu chân giới, tuy chẳng có năng lực gì nhưng được cái giàu nứt đố đổ vách. 90% tiền tài trong Tu chân giới đều chảy vào kho bạc của Bạch Ngọc Kính, Bạch Ngọc Kính dùng tiền này trực tiếp mua rất nhiều ruộng thuốc, Linh Khí Các, sau đó nuôi dưỡng vô số tán tu để gia tăng thực lực, bởi vậy mới chen được vào bảng xếp hạng mười môn phái đứng đầu.
Việt Tĩnh Thuần: “Võ Yếu Ly, rốt cuộc ngươi có nhường bản đồ không?”
Võ Yếu Ly: “Giờ ngươi nằm mơ thì nhanh hơn đấy.”
Việt Tĩnh Thuần: “Ta không chỉ muốn bản đồ, mà còn muốn ngươi hứa sẽ không quấy rầy Cảnh tông chủ nữa. Chỉ cần ngươi đồng ý, bây giờ ta sẽ thả các ngươi đi, còn cho ngươi một ít đan dược chữa thương, thế nào?”
Võ Yếu Ly mặt không biểu cảm: “Nếu ngươi dám cướp đạo lữ của ta, ta ** cả nhà ngươi.”
Wow _ _ đạo lữ luôn!
Miêu Tòng Thù: “Bây giờ các ngươi đều bị thương, không phải là đối thủ của bọn họ.” Không chỉ Võ Yếu Ly bị thương, mà hơn chục đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn cậu đang bảo vệ ở phía sau cũng bị thương nặng.
“Để ta giải quyết bọn họ cho.”
Đúng lúc xem thử thành quả luyện tập mất ăn mất ngủ của y trong mấy tháng qua.
Võ Yếu Ly và các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn nghe vậy đều tỏ lòng biết ơn, nhưng cũng không cho rằng y có thể đảo ngược tình thế bất lợi, vì vốn dĩ y chỉ là một tán tu Kim Đan.
Mặc dù Miêu Tòng Thù có thể đã gặp được kì ngộ ở trong bí cảnh, tu vi tăng lên, nhưng đối mặt với mấy chục người, gần mười người trong đó còn là cao thủ Xuất Khiếu kì, nếu phối hợp lại sức mạnh chắc chắn không thua gì so với ba đại năng Hợp Thể kì.
Trừ phi tu vi của Miêu Tòng Thù đã trên Hợp Thể kì, nhưng chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Cho dù là tu sĩ có căn cốt và ngộ tính siêu phàm, thì cũng không thể trong mấy tháng ngắn ngủi nhảy từ Kim Đan kì lên bốn cảnh giới, đạt đến tu vi trên Hợp Thể kì được, bởi vì không có công pháp tu luyện nào có khả năng tiến giai nhanh như vậy.
Hơn nữa còn phải chịu lôi kiếp, nguyên thần và thức hải nhất định sẽ không chịu nổi tu vi tăng nhanh cỡ này, cho dù chỉ tiến giai lên hai cảnh giới, cũng có thể sẽ nổ tung mà chết.
_ _ ngay cả song tu cũng không nhanh được như vậy!!
Trong thời gian này, đám người Võ Yếu Ly vẫn luôn bị sỉ nhục, những người ngày xưa từng a dua nịnh hót, giờ lại dậu đổ bìm leo, ngay cả những đạo hữu thân thiết cũng vì không dám đắc tội với Bạch Ngọc Kính mà nhanh chóng tránh xa họ, đẩy bọn họ đến tình cảnh thân cô thế cô, không thể làm gì, tu vi bị hạ một cảnh giới, còn bị đuổi bắt trêu đùa.
Lúc này bọn họ cực dễ bị tổn thương, tâm cảnh đang trên bờ vực sụp đổ.
Tuy nhiên, hành động dũng cảm đứng ra, đầy lòng nghĩa khí của Miêu Tòng Thù vào lúc này vừa khéo đã cứu vãn tâm trạng suy sụp chán nản của bọn họ.
Phải biết rằng Miêu Tòng Thù chẳng qua chỉ là một tán tu, dù là bạn tốt của Võ sư thúc, nhưng lại không mấy thân thiết với Vạn Pháp Đạo Môn bọn họ, nghe nói y còn từng bị tiểu sư thúc tổ bỏ rơi. Hiện tại lại có thể đưa than giữa ngày tuyết, giúp đỡ những người đang gặp khó khăn, quả thực là phẩm cách cao thượng, khiến người khác vô cùng cảm động.
“Miêu huynh đệ, tâm ý của ngươi chúng ta xin nhận.” Võ Yếu Ly vỗ vỗ bả vai Miêu Tòng Thù, ngăn cản y tiến về phía trước. “Nếu lần này ta có thể sống sót rời khỏi bí cảnh, ngươi chính là anh em sống chết có nhau của Võ Yếu Ly ta.”
Những người khác cũng đưa nhau bày tỏ ý kiến: “Miêu đạo hữu, cảm ơn ngươi đã trượng nghĩa giúp đỡ, nhưng ngươi không cần phải đi chịu chết đâu.”
Miêu Tòng Thù: “??”
Võ Yếu Ly thấp giọng nói: “Việt Tĩnh Thuần ngoài miệng nói là vì ta bám riết lấy Cảnh tông chủ, kỳ thật là muốn cướp bản đồ đến Thiên Không Thành trong tay ta.” Cậu lén đưa bản đồ đến Thiên Không Thành cho Miêu Tòng Thù: “Chờ chút nữa khi chúng ta giao tranh thì ngươi mau chạy đi.”
Miêu Tòng Thù cúi đầu nhìn tấm bản đồ trong lòng bàn tay, đó là một khối đồng có kích thước bằng lòng bàn tay của một đứa trẻ. Y rất cảm động trước việc Võ Yếu Ly và Vạn Pháp Đạo Môn không muốn liên lụy đến mình, nhưng _ _
“Ta cảm thấy mình thực sự có thể chiến đấu.”
Võ Yếu Ly: “Được được được, ngươi có thể chiến đấu… Nhớ kỹ phải chạy về hướng Thiên Không Thành, ngươi có bản đồ là có thể đi vào.”
Miêu Tòng Thù chưa kịp nói gì thì đã bị đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn đẩy ra phía sau, đặc biệt có một tiểu cô nương dễ thương hai mắt rưng rưng, tựa như đang dặn dò lần cuối, đau đớn khôn cùng nói: “Xin ngươi sau khi rời khỏi đây, nhất định phải nói với đại sư bá tổ của Phù Môn ở đỉnh núi bên cạnh sư môn, là ta thích hắn.”
Miêu Tòng Thù: “Vai vế hình như chênh lệch có chút lớn.”
Tiểu cô nương đó rơi nước mắt: “Vậy mới kích thích.”
Bên này khung cả buồn thảm, bên kia Việt Tĩnh Thuần mười ngón tay giao nhau thúc giục: “Các ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Chỉ cần ném bản đồ cho ta, ta cam đoan ít nhất không có người nào ở Thiên Không Thành dám sỉ nhục các ngươi nữa. Võ Yếu Ly, chẳng qua là một Cảnh Trâm Bạch mà thôi, chỉ cần Bạch Ngọc Kính ta ra lệnh một tiếng là có thể tìm được hàng trăm, hàng ngàn nữ tu xinh đẹp quyến rũ hơn nàng đưa cho ngươi!”
Võ Yếu Ly không nói hai lời đã cầm linh khí bản mệnh của mình lên lao tới. Các đệ tử khác của Vạn Pháp Đạo Môn cũng theo bước chân y vọt về phía trước.
Việt Tĩnh Thuần thấy thế thì cười nhạo: “Ngu xuẩn. Giết chúng đi, không cần lo lắng về Vạn Pháp Đạo Môn.”
Ả lùi ra sau một bước, bảy - tám gã cao thủ Xuất Khiếu kì phía sau lập tức tiến về phía trước, khí thế tăng vọt, nghiễm nhiên là tư thế chuẩn bị chém giết hàng loạt. Mà đám tu sĩ đang đợi nhặt của hời phía sau ả, ánh mắt lóe lên ánh sáng, trên mặt hiện vẻ tham lam, cả hành trình bọn họ đi theo sau Bạch Ngọc Kính để làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, thật sự đã cướp đi không ít cơ duyên đáng lẽ phải thuộc về Vạn Pháp Đạo Môn.
Về phần Miêu Tòng Thù đột nhiên xông vào, bọn họ chỉ coi y là một tên tán tu áo xanh có tu vi không cao.
Nếu y cản đường, vậy cứ giết là xong.
Một gã cao thủ Xuất Khiếu kì giơ lòng bàn tay lên nhắm thẳng vào điểm yếu của Võ Yếu Ly, ra tay tàn nhẫn, tựa như muốn trực tiếp hủy đi căn cơ của cậu! Nhìn thấy Nguyên Anh sắp bị phá hủy, đột nhiên trước mặt hắn xuất hiện một bàn tay trắng nõn, chỉ cần nhẹ nhàng dùng hai ba chiêu đã đỡ được một chưởng cực kỳ hung ác này, sau đó còn đánh ngược trở lại mạch chính của gã tu sĩ kia.
Tên cao thủ Xuất Khiếu kì lập tức hộc máu, kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Độ Kiếp kì?!”
Lời này vừa ra, liền có một trận náo động.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn tán tu áo xanh, đột nhiên nhận ra vậy mà họ lại không thể nhìn thấu tu vi của y. Trên người y không có uy áp của đại năng giả, hệt như một người phàm, đứng trong đám người rất dễ bị bỏ qua.
Việt Tĩnh Thuần hỏi gã tu sĩ ở bên cạnh mình: “Chắc chắn là đại năng Độ Kiếp kì?”
Tu sĩ: “Chắc chắn.”
Nếu vậy, dù cho tất cả mọi người ở phía họ cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của vị tán tu áo xanh kia.
Việt Tĩnh Thuần suy nghĩ một chút, lập tức chắp tay yếu thế xin lỗi: “Tiền bối, chúng ta nhận thua. Vừa rồi chỉ là là Bạch Ngọc Kính ta và Vạn Pháp Đạo Môn giao lưu thân mật... Đương nhiên xuống tay có hơi nặng một chút. Nhưng Bạch Ngọc Kính ta nhất định sẽ đền bù xứng đáng cho các vị, nhất định sẽ làm mọi người hài lòng.” Nói rồi ả nhìn về phía Miêu Tòng Thù: “Nếu tiền bối bằng lòng thì có thể qua Bạch Ngọc Kính, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ mời ngài làm khách khanh. Ngài có thể tận hưởng tài nguyên vô hạn ở Bạch Ngọc Kinh, giống như tông môn lớn phụng dưỡng thái thượng trưởng lão vậy, chúng ta có thể cung cấp nguồn tài nguyên tu luyện dồi dào.”
Cô ả miệng thì nói lời xin lỗi, nhưng thái độ vẫn trịch thượng như cũ, hơn nữa còn làm trò dùng nguồn tài nguyên không thể cưỡng lại để hối lộ tán tu trước mặt Vạn Pháp Đạo Môn.
Suốt cả quá trình vẫn luôn mỉm cười, thái độ cũng cân đo rất tốt, không hề cảm thấy hổ thẹn khi làm kẻ xấu.
Miêu Tòng Thù cảm thấy xếp ả chung với Ngọc Đường Hồng đến từ thành thứ mười của Đông Hoang quả thực là hạ thấp ả rồi, vì vậy y giơ chân đá tên cao thủ Xuất Khiếu kì đang ức hiếp tiểu cô nương xuống khỏi tầng mây.
Ngã từ độ cao này xuống, có lẽ sẽ biến thành thịt nát mất.
“Cảm ơn đã mời, nhưng ta từ chối.” Miêu Tòng Thù tầm mắt đảo qua mấy chục người đang có mặt ở đây, cười nói: “Bắt nạt huynh đệ của ta chính là bắt nạt ta. Hôm nay tất cả các ngươi đều ở lại đây giao lưu với ta đi.”
Nhóm người Võ Yếu Ly tuy rằng nhìn qua thì không đáng lo ngại, nhưng vừa rồi khi y dùng nguyên thần thăm dò thì phát hiện ra căn cơ, Nguyên Anh và Kim Đan của bọn họ đều có dấu hiệu nứt vỡ.
Nếu y đến muộn một bước, có lẽ hôm nay hơn mười người phía sau chỉ sợ sẽ bỏ mạng nơi đây.
Miêu Tòng Thù trong lòng tức giận, ra tay càng thêm tàn nhẫn, trực tiếp hủy đi tu vi của gã cao thủ Xuất Khiếu kì đã hãm hại Võ Yếu Ly và mấy chục tên tu sĩ dậu đổ bìm leo.
Cuối cùng là Việt Tĩnh Thuần, ả là cao thủ Hợp Thể kì, hơn nữa số linh khí thượng phẩm ả giấu trên người còn nhiều hơn cả Miêu Tòng Thù.
Miêu Tòng Thù vừa lơ là một chút, ả đã dùng chiêu ve sầu thoát xác rồi chạy mất không thấy tăm hơi, y lập tức lần theo hơi thở của ả và đuổi theo.
Việt Tĩnh Thuần tìm cơ hội trốn thoát, nhìn thấy có một chiếc thuyền bạch ngọc đậu ở đằng xa, sau khi nhảy lên thuyền, lại phát hiện trong thuyền có một người đàn ông mặt như ngọc tạc đang ngủ. Lập tức nảy ra ý đồ, thu nhỏ thân thể, dùng linh khí định tiến vào trong thức hải của nam nhân, rồi khống chế hắn điều kiện thuyền bạch ngọc rời khỏi đây.
Nhưng vừa chạm vào thức hải của hắn, ả liền kinh hãi phát hiện trong đó tất cả đều là núi lửa biển máu đáng sợ, mênh mông vô tận, càng đáng sợ hơn là ở giữa không trung còn có một con mắt khổng lồ.
Con ngươi trong đôi mắt đó đỏ như máu, tràn ngập sự bạo lực tàn ác khủng khiếp.
Việt Tĩnh Thuần hoảng hốt, vô thức muốn bỏ chạy, nhưng trong nháy mắt đã bị đốt thành tro, thậm chí còn chưa kịp kêu lên.
Khi Miêu Tòng Thù đuổi đến, chỉ nhìn thấy Úc Phù Lê, hơi thở của Việt Tĩnh Thuần bị cắt đứt. Y tháo lớp màn ánh sáng cách âm xuống, kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra, rồi hỏi: “Anh có gặp Việt Tĩnh Thuần không?”
Úc Phù Lê: “Giết rồi.”
Miêu Tòng Thù “Ồ” một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên là như vậy. Việt Tĩnh Thuần chạy hướng nào không chạy, lại cố tình chạy về hướng cây bẫy kẹp. Nhìn xem, giờ chết đến cả cặn cũng chẳng còn.
Y ngồi ở mép thuyền bạch ngọc, điều khiển thuyền tới chỗ Võ Yếu Ly, giơ tay chào hỏi: “Võ đạo hữu.”
Võ Yếu Ly và các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn vẫn giữ nguyên tư thế trợn mắt há mồm nhìn Miêu Tòng Thù đang thoải mái nhàn hạ, từ lúc bắt đầu họ đã sốc đến mức không khép nổi miệng, trong lòng đồng loạt nghĩ: Đậu má! Thật sự là Độ Kiếp kì luôn!
Đậu má! Từ Kim Đan kì nhảy phát năm cấp lên Độ Kiếp kì!!
Đậu má! Song tu cũng không nhanh được như thế!
Võ Yếu Ly vội vàng chạy tới hỏi: “Ngươi có được cơ duyên gì vậy? Hay là tu luyện loại công pháp đặc biệt nào? Tại sao tu vi của ngươi tăng vọt nhanh thế?”
Miêu Tòng Thù: “Song tu.”
Võ Yếu Ly và đám đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn: “...” Song tu cũng không thể nhanh như vậy chứ.
Trừ phi là cùng với Boss siêu cấp, hơn nữa rất có thể là thể chất đặc biệt, ví dụ như Cửu Âm Thể, Cửu Dương Thể thích hợp để làm lô đỉnh, chẳng lẽ...
Tất cả bọn họ đều nhìn về phía Úc Phù Lê đang dựa vào lưng Miêu Tòng Thù trên thuyền bạch ngọc, sau khi nhìn kỹ, lại phát hiện bọn họ nhìn không thấu tu vi của hắn, hơn nữa không có uy áp của đại năng, nhìn qua thật chẳng khác gì một người thường chỉ có tu vi Trúc Cơ.
Võ Yếu Ly cau mày, nhận ra Úc Phù Lê chính là người đàn ông bất ngờ xuất hiện ở lối vào Bí cảnh Thái Huyền ngày hôm đó. Khi đó, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm thấy tựa như núi non bao la hùng vĩ, khiến cậu không dám nhìn thẳng vào, sao bây giờ lại chẳng có chút cảm giác gì?
Lại liên hệ với tốc độ tiến bộ như thể đang ngự kiếm phi hành của Miêu Tòng Thù, Võ Yếu Ly cảm thấy mình đã chạm vào cánh cửa dẫn đến sự thật.
“...”
Miêu huynh đệ, ngươi thế mà lại hút khô tinh hoa của đại lão người ta!
Không hổ là người đàn ông từng ‘giao lưu sâu sắc’ với tiểu sư thúc!
Võ Yếu Ly - kẻ đến giờ vẫn chưa theo đuổi được người thương đến tay tràn ngập ngưỡng mộ và chua xót đối với Miêu Tòng Thù, nhưng đồng thời còn có một chút ghen tị khó hiểu thuộc về chó cô đơn.
Miêu Tòng Thù trả lại bản đồ của Thiên Không Thành cho Võ Yếu Ly, nhưng người sau từ chối và nói: “Ngươi đã đánh thắng Bạch Ngọc Kính, vậy bản đồ nên là của ngươi mới phải.”
Võ Yếu Ly bọn họ không cần bản đồ, bèn nói: “Nghe nói bản đồ này có thể dẫn tới lăng mộ của chư thần ở Thiên Không Thành. Trong lăng mộ chứa đựng truyền thừa đầy đủ nhất, không biết có phải là thật không. Nhưng nếu ta vào chỉ sợ sẽ không ra nổi.”
Miêu Tòng Thù nghe vậy không từ chối nữa, đưa bản đồ cho Úc Phù Lê: “Anh cầm đi.”
Úc Phù Lê cầm lấy bản đồ nọ, chỉ nhìn một cái đã cất nó đi.
Miêu Tòng Thù lấy ra một cái linh khí phi hành khác đưa cho nhóm người Võ Yếu Ly sử dụng, đồng thời tìm ra sáu - bảy viên linh dược thượng phẩm để củng cố căn cơ cho họ. Vừa giúp họ chữa trị nội thương, vừa nhai trái cây sấy khô và tán gẫu về những chuyện thú vị trong vài tháng qua.
Chưa kể, các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn cảm thấy cùng ăn uống, nói chuyện phiếm với y rất thú vị.
Võ Yếu Ly: “Cái con sói mắt trắng nhỏ của Thái Huyền Tông kia, chẳng biết là bị ai kích thích, lại đột nhiên ngộ đạo tiến giai lên Phân Thần kì. Còn có Dao Sơn cư sĩ Tiết Thính Triều của Bồng Lai Tông nữa, hình như đang đối đầu với Ma Vực, hắn đã ra tay giết chết 18 ma tu nổi tiếng, tất cả đều bị một kiếm chặt đầu, không còn nhân từ như xưa nữa, tính tình hình như đã thay đổi.”
Miêu Tòng Thù ăn một quả thủy tinh ướp lạnh thơm ngon, lột vỏ một quả đưa cho Úc Phù Lê. Thấy hắn ăn, y mới quay đầu lại tiếp lời Võ Yếu Ly.
Võ Yếu Ly bị bầu không khí thân mật của họ kích thích khiến tinh thần uể oải, nhưng cũng may rất nhanh đã đến lối vào của Thiên Không Thành. Vừa đến cổng thành, họ mới nhận ra Thiên Không Thành cực kỳ hùng vĩ tráng lệ, chỉ riêng cổng thành đã cao hơn 10 trượng.
Những người gác cổng đều có cánh dài và lông vũ, họ đoán rằng dân trong thành hẳn là thuộc điểu tộc, mà cư dân trong thành cũng không bài xích người tu chân.
Sau khi cả nhóm vào thành, họ men theo con sông đến trung tâm thành phố, nơi họ tìm thấy là một hòn đảo trên mây lơ lửng giữa không trung, hòn đảo được bao phủ bởi những gian nhà bằng gỗ và ngói đá xanh. Trên Đảo Mây cũng có đất liền, hẳn là đã được điểu tộc vận chuyển từ mặt đất lên, nên tương đối đắt và hiếm.
Tòa nhà cao nhất trên Đảo Mây là một quán trọ, Miêu Tòng Thù và những người khác đều ở trong quán trọ, cũng may loại tiền tệ được sử dụng ở đây là vàng, bạc và linh khí, họ có thể trả được.
Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê ở cùng một phòng, sau khi vào phòng, Úc Phù Lê ngồi xuống bên cửa sổ nhìn vào tòa nhà xa và cao nhất trong Thiên Không Thành. Võ Yếu Ly từ sáng sớm đã hỏi thăm rõ ràng, nơi đó là thiên đảo của Thiên Không Thành, là nơi vương tộc sinh sống, cũng là nơi đặt lăng mộ của các vị thần.
Những điểu tộc bình thường còn không thể vào thiên đảo, chứ đừng nói đến người tu chân.
Miêu Tòng Thù: “Lão Úc, anh muốn đến đó hả?”
Úc Phù Lê duỗi cánh tay dài ra ôm lấy Miêu Tòng Thù, sau đó vùi đầu vào cổ y nói: “Ta cần đến đó một chuyến.”
Miêu Tòng Thù: “Vì lăng mộ của các vị thần à? Vật liệu luyện khí cấp thần mà anh muốn ở đó sao?”
Úc Phù Lê: “Nguyên liệu luyện khí ở trên đảo, không phải trong lăng mộ.”
Miêu Tòng Thù: “Ồ.” Thì ra là vậy, vậy cái bản đồ đó vô dụng rồi.
Úc Phù Lê: “Nhưng ta muốn đào mộ quất xác.”
Miêu Tòng Thù: “Vì sao?” Chẳng lẽ thần linh trong lăng mộ từng đắc tội với Úc Phù Lê à?
Úc Phù Lê: “Dù sao cũng tới rồi.”
Miêu Tòng Thù: “???” Ngài không cảm thấy mình có chút phản nghịch sao?
Thời điểm Miêu Tòng Thù và những người khác đến Thiên Không Thành vừa vặn trùng với Lễ hội Bách hoa.
Bởi vì điểu tộc rất thích hoa nên khắp nơi trong thành đều có thể nhìn thấy đủ các loại hoa muôn hình vạn trạng. Vì vậy, mỗi năm vào một thời gian cố định sẽ tổ chức Lễ Bách hoa, thiên đảo cũng sẽ mở cổng thành vào thời điểm này để cư dân trong thành có thể tùy ý ra du ngoạn một ngày. Hơn nữa vào ngày này, thành chủ của Thiên Không Thành, vương của điểu tộc sẽ ngồi trên một xe hoa và diễu hành trên phố để bày tỏ chung vui với người dân.
Võ Yếu Ly đã nói về việc này cho Miêu Tòng Thù, hẹn y sáng mai lên đường đến thiên đảo.
Miêu Tòng Thù: “Sao ngươi biết nhanh vậy?”
Võ Yếu Ly: “Ngươi quên là bạn bè ta ở khắp thiên hạ à?”
Cũng phải. Miêu Tòng Thù suýt nữa thì quên mất Võ Yếu Ly là một cao thủ kết bạn, nếu không phải là người của Bạch Ngọc Kính lừa cậu, cậu cũng sẽ không bị đuổi giết đến mức chật vật như kia.
Miêu Tòng Thù đột nhiên tò mò hỏi: “Ngươi và Cảnh tông chủ quan hệ tiến triển đến đâu rồi?”
Võ Yếu Ly: “Tiến bộ vượt bậc.”
Miêu Tòng Thù: “Đến bước nào rồi?”
Võ Yếu Ly: “Nắm tay.”
Miêu Tòng Thù: “...”
Võ Yếu Ly: “Ta cảm thấy sự im lặng của ngươi bây giờ là bởi vì ngươi coi thường tốc độ của ta.”
Miêu Tòng Thù: “Nhưng ta không nghi ngờ tốc độ tay của ngươi.”
Võ Yếu Ly thẹn quá hóa giận: “Có nhiều người yêu cũ thì ghê gớm lắm à?!”
“Không phải vậy.” Miêu Tòng Thù lắc đầu: “Có nhiều người yêu cũ cũng rất phiền, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, người yêu cũ cứ bám riết không buông lại càng phiền hơn. Cho nên nói người yêu cũ tốt nhất chính là người yêu cũ đã chết. Tiếc là trước đây ta không giết được bọn họ, nên mới để bây giờ bọn họ đến trước mặt ta tìm cảm giác tồn tại.”
Võ Yếu Ly nhất thời không nói nên lời, cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao bạn bè cậu trải khắp thiên hạ nhưng chỉ có thể cô đơn luyện tốc độ tay, trong khi kẻ hèn Miêu Tòng Thù chỉ là một tán tu, ngày thường chẳng có lấy một mống bạn nhưng người yêu cũ lại ở khắp nơi.
Đây là sự khác biệt.
**
Ngày hôm sau, ngay khi mặt trời vừa ló khỏi tầng mây, toàn bộ Thiên Không Thành đã bắt đầu ồn ào náo nhiệt, giống như đổ nước lạnh vào một chảo dầu nóng bỏng, tiếng ‘tanh tách’ như thể cả bầu trời đều sống dậy.
Một số điểu tộc dang rộng đôi cánh bay, một số khác thì đi bộ, còn Miêu Tòng Thù và Úc Phù Lê đều đang lười biếng nằm trên thuyền bạch ngọc, không cao không thấp, không nhanh không chậm bay đi. Bên trên và bên dưới cực kỳ đông đúc, nhưng điều đó hoàn toàn chẳng phiền đến những người bay ở nơi thấp như bọn họ.
So sánh như này, cảm giác liền… Cực kì sướng!!
Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn cũng từng tham dự không ít thịnh hội lớn nhỏ trong Tu chân giới, hàng ngàn người chen chúc, vai cọ vào nhau, ai nấy đều bị ép đến biến dạng, ngươi đã từng trải nghiệm cảm giác sảng khoái như vậy chưa?!
Những người khác chen chúc đến chết đi sống lại, bọn họ lại ngồi trong linh khí bay không bị cản trở, vừa ngắm cảnh đẹp trăm hoa đua nở, vừa ăn đặc sản địa phương và uống nước đá, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một đám đông bên dưới đột nhiên nổ ra xung đột, cảm giác cực kỳ vui sướng!!
Võ Yếu Ly và những người khác cũng lười biếng, vừa ăn, vừa uống một ngụm nước đá màu vàng sữa, vị hơi ngọt nhưng không béo, mùi trà đậm đà kết hợp với hương thơm của sữa.
Nghe nói thứ này gọi là "trà sữa", Miêu Tòng Thù nói đây là món ngon được nếm thử trong ảo cảnh, nên đã mời đầu bếp chuyên món ngọt trên Đảo Mây đến nghiên cứu một đêm mới chế ra món trà này.
Sau khi nhấp một ngụm sẽ có cảm giác lâng lâng như đang ở trên thiên đường, quả thực là một món ngon hiếm có.
Miêu Tòng Thù nép vào trong ngực Úc Phù Lê, lột vỏ quả thủy tinh ướp lạnh, mình một quả, Úc Phù Lê một quả. Sau khi chậm rãi ăn xong, thuyền bạch ngọc cũng vừa vặn đến con đường trung tâm trong vương thành trên thiên đảo, phía dưới đường là đình đài lầu các, phía xa đều chật kín người.
Võ Yếu Ly: “Con đường rộng lớn kia chính là tuyến đường chính mà xe loan của thành chủ sẽ đi qua. Ta nghe nói thành chủ của Thiên Không Thành, quân vương hiện tại của điểu tộc là Chu Tước. Chu Tước là một trong bốn linh thú viễn cổ, vốn nên tuyệt diệt rồi mới phải, không ngờ lại có thể gặp được ở trong bí cảnh.”
Chu Tước là một trong tứ linh, có mối liên hệ nào đó với Phượng Hoàng, nghe đồn có khuôn mặt đẹp nhất thiện hạ.
Miêu Tòng Thù nghe được lời này, có chút hứng thú.
Úc Phù Lê ngước mắt lên, liếc nhìn vẻ mặt hứng thú của y, nhéo cổ y hỏi: “Em vui cái gì?”
Miêu Tòng Thù: “Em mừng vì anh có thể sớm ngày thực hiện được lý tưởng vĩ đại, tay đấm Thiên Đạo, chân đạp Tu chân giới của mình.”
Úc Phù Lê: “Chứ không phải là vì em muốn xem chim à?”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, có lời này y vẫn luôn muốn nói, y đời này chỉ hợp mắt con chim kia của Úc Phù Lê, tình nguyện trầm mê trong đó cả đời cũng không muốn thoát ra thôi. Y thở dài: “Con chim đẹp nhất chính là anh đó, lão Úc.”
“Phụt!” Võ Yếu Ly đột nhiên phun ra một ngụm trà sữa, ho khan đến mức như muốn rớt cả phổi ra ngoài.
Miêu Tòng Thù nhìn Võ Yếu Ly, lặng lẽ lái chiếc thuyền bạch ngọc ra xa hắn, sau đó tiếp tục dỗ dành Úc Phù Lê. Y vấn mái tóc dài của hắn lên, cài lên đó chiếc trâm phượng nạm ngọc mà y mới mua về.
Y nhìn hai cái, lại hôn thêm hai cái, rồi ôm lấy cổ Úc Phù Lê, sến sẩm nói: “Những thứ đẹp nhất trên thế giới này đều giành cho anh.”
Võ Yếu Ly: Đệt. Hóa ra là đang nói cây trâm.
Đúng lúc này, đám người đột nhiên hét vang, hò reo vui sướng, nhưng một lúc sau tất cả lại im lặng. Nhìn họ, bất kể nam nữ già trẻ, tất cả đều phấn khích đến mức hai má đỏ bừng, họ nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn lên trời. Lúc này, trên không vang lên một tiếng chuông trong trẻo, Miêu Tòng Thù và những người khác nhìn lên thì thấy hàng trăm xe loan lộng lẫy như cầu vồng cắt ngang bầu trời.
Một con linh thú có hình dáng kỳ dị nhưng không xấu xí kéo cỗ xe loan bay qua lối đi trên trời, cỗ xe hoa lệ mang theo cầu vồng tuyệt đẹp ở bất cứ nơi nào nó đi qua. Trên xe loan có treo những chiếc chuông gió, khi gió thổi qua, từng tiếng chuông trong trẻo vang lên, nghe rất êm tai.
Một lúc lâu sau, xe loan của Chu Tước, quân vương điểu tộc, cũng đi ngang qua, đó là cỗ xe lộng lẫy và tinh xảo nhất, nhìn qua cảm giác như đang chứng kiến ​​​​sự vĩ đại của tu chân thời viễn cổ. Vô số cao thủ Đại Thừa, chân tiên, tán tu, yêu tộc, ma tu và nhân tu chung sống hòa bình, còn thiên tài địa bảo thì ở khắp mọi nơi.
Gió vén tấm màn sa mỏng nơi cửa sổ xe của quân vương Chu Tước lên, để lộ một bên mặt, tư dung tuyệt thế, rực rỡ tựa ánh bình minh.
Miêu Tòng Thù ở khá xa, nhưng chỉ mơ hồ nhìn thoáng qua liền cảm thấy nàng quả thực rất xinh đẹp, không biết nếu nhìn gần sẽ như thế nào. Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu y, y chỉ là có chút tò mò, cũng chẳng có suy nghĩ gì khác.
Dù sao lão Úc vẫn là tốt nhất.
Miêu Tòng Thù thay đổi tư thế, nằm lại trong ngực Úc Phù Lê, ánh nắng và hương hoa khiến y cảm thấy thiu thiu muốn ngủ.
Ở đời, cái thú nhất là được ngủ thỏa thích, sớm ngủ, muộn cũng ngủ, ăn xong lại đi ngủ. Trời đẹp ngủ, trời lạnh ngủ, trời mưa cũng ngủ. Ngủ no giấc là vui vẻ nhất.
Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Miêu Tòng Thù đột nhiên nghe thấy tiếng nổ, nghĩ thầm, chẳng lẽ lại có một tên quân vương Chu Tước nữa đến à? Y cũng chẳng buồn để ý, nhưng vòng tay của Úc Phù Lê đột nhiên mất đi hơi ấm, trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, y liền giật mình tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, y đã nhìn thấy một vị mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy, đầu đội ngọc quan, đeo một chiếc mặt nạ che nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi môi đỏ mọng tinh xảo đang lơ lửng ở trước mặt.
Miêu Tòng Thù: Đây là ai?
Mỹ nhân nhìn Miêu Tòng Thù, dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt đa tình cong lên, trìu mến gọi y: “Miêu Miêu.”
Miêu Tòng Thù:??
Cư dân trong thành:??
Các đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn:!!
Võ Yếu Ly: _ _ Lại thêm một tên người yêu cũ còn sống?!
Úc Phù Lê cúi đầu, bóp chặp gáy Miêu Tòng Thù.
“Hắn gọi em là gì?”
“Ngươi là ai?! Ta không biết. Ngươi đi ra đi.” Miêu Tòng Thù vội phủ nhận: “Em không biết hắn, bây giờ em cũng đang rất sốc.”