Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hải Vương Lật Xe Rồi

Chương 7




Miêu Tòng Thù sầu lo nói: ”Bạn trai hiện tại của ta là một tên ăn không ngồi rồi*.”

*raw 啃老 từ này nghĩa tương tự với từ NEET hoặc neet (viết tắt của “not in education, employment, or training”, dịch nghĩa: không học vấn, không việc làm, không đào tạo) là thuật ngữ chỉ một người vừa thất nghiệp vừa không đi học hoặc được dạy nghề. Ở đây mk sẽ để là ‘ăn không ngồi rồi’ hoặc ‘ăn bám’ nha.

Rõ ràng trông giống hệt một tên công tử bột tuấn tú, thực ra cả ngày ngồi canh giữ một ngọn núi hoang, không có của cải gì, đã vậy tính tình còn quái gở không giống ai, hoàn toàn là một tên bệnh tâm thần.

Y cho người yêu hiện tại rất nhiều linh khí, thảo dược và tiền tài, nhưng bạn trai cũng đã cho lại y một cục đá mẻ.

Võ Yếu Ly nghe xong lại cảm thấy vô cùng kì diệu, cậu chần chờ hỏi: ”Bạn trai ngươi tiện tay là tặng Ngũ Hành Đạo Ngọc à?”

Vốn dĩ cậu cũng không biết đó là linh khí phòng ngự gì, nhưng mà vừa nãy bởi vì đứng ở gần Miêu Tòng Thù nhất bởi vậy nghe được câu nói ‘Ngũ Hành Đạo Ngọc’ kia của y.

Nếu cậu nhớ không lầm, trong các bản ghi chép cổ xưa về linh khí thất truyền có ghi lại một loại linh ngọc được trời sinh đất dưỡng, tự động ẩn chứa, hấp thu âm dương ngũ hành chi khí, tồn tại từ thời thượng cổ chuyên được các kẻ mạnh sử dụng.

Sau đó linh khí mất dần, rất nhiều thiên tài địa bảo bởi vì linh khí không đủ mà dần dần biến mất hoàn toàn rồi bị ghi vào trong danh sách Thất Phổ Di Thiên. Trong số đó, Ngũ Hành Đạo Ngọc nằm trong top 10 các linh khí thất truyền.

Mà cái người tiện tay là tặng Ngũ Hành Đạo Ngọc lại chính là một tên công tử bột cả ngày chỉ ngồi canh giữ một ngọn núi hoang, không có tí bản lĩnh gì, ước gì cậu cũng được nghèo như vậy.

Miêu Tòng Thù móc cục đá màu đen kì quái kia ra, nâng cằm lên cho Võ Yếu Ly xem: ”Thứ này đáng tiền sao?”

“Ngũ Hành Đạo Ngọc dù ra giá cũng không ai bán.” Võ Yếu Ly cầm cục đá lên nhìn một lúc, ngay sau đó đã buông ra nói: ”Khối đá này của ngươi chỉ là một cục đá bình thường thôi. Mặt trên của nó khắc đầy các trận pháp có tính phòng ngự, hơn nữa còn dung hợp với một chút đạo pháp.”

Cục đá của y ngoại trừ khả năng phòng ngự cực tốt cũng chỉ có chút ít linh khí, hẳn là vật dẫn của một trận pháp phòng ngự.

Võ Yếu Ly lập tức không còn hứng thú, cậu còn tưởng rằng đây là Ngũ Hành Đạo Ngọc thật chứ.

“Này hẳn là Hắc Xá Ngọc.” Võ Yếu Ly nói: ”Nó là vật thay thế cho Ngũ Hành Đạo Ngọc, không thể chủ động hấp thu linh khí nhưng mà có thể bảo quản linh khí. Một ít tu sĩ lòng dạ hiểm ác sẽ rót linh khí vào trong Hắc Xá Ngọc giả làm Ngũ Hành Đạo Ngọc, sau đó mang đi lừa mấy tên ngốc có tiền mà không chỗ tiêu lại còn thiếu kiến thức.”

Miêu Tòng Thù: ”À.” Thì ra còn có chuyện như vậy.

Y liền đem viên ‘Ngũ Hành Đạo Ngọc’ giả này nhét lại vào trong quần áo, đồng thời dập tắt suy nghĩ viển vông ‘bạn trai có thể là một tên tu nhị đại đang ẩn giấu tài năng’.

Thôi, dù sao mấy năm nay y cũng tích cóp được không ít của cải, đủ nuôi một tên công tử bột.

Võ Yếu Ly đang định nói gì đó, bỗng nhiên cảm giác được dao động truyền đến trong không khí, cậu lập tức đứng dậy nói: ”Tiểu sư thúc về rồi, ta đi trước đây.” Nói xong liền vội chạy đi giống như có lửa đốt sau mông vậy.

Miêu Tòng Thù cất túi trữ vật đi vừa đúng lúc Đăng Tê Chi đi vào trong.

Đạo bào màu xanh trắng thêu họa tiết chim hạc như mây trôi lướt nhẹ qua mặt bàn, trên góc áo bị một, hai giọt máu tươi thấm vào nhưng rất nhanh đã bị tẩy đi, Đăng Tê Chi ngồi xuống sắc mặt nặng nề nhìn Miêu Tòng Thù.

Miêu Tòng Thù từ trong không gian giới tử lấy ra một quả đào, lau qua vài cái rồi không coi ai ra gì mà cắn ‘rộp’, ‘rộp’, nghĩ thầm y sẽ để lại một, hai cái linh khí phòng ngự cho bạn trai, thuận tiện mang ít hạt giống dược liệu trở về Côn Luân trồng.

Mọi người trong Tu chân giới đều cho rằng ở Côn Luân có Chủ Thần, cho rằng khắp nơi trong Côn Luân đều là chim quý thú lạ, kỳ hoa dị thảo, kỳ thật khắp núi đồi Côn Luân đều là nguyên liệu nấu ăn, trong núi còn có một tên công tử bột cả ngày mải mê câu cá.

_ _ tên công tử bột này chính là bạn trai hiện tại của y.

Miêu Tòng Thù làm một tấm gương tốt chứng minh bạn trai y không phải là Chủ Thần Côn Luân.

Nếu bạn trai y thực sự là Chủ Thần Côn Luân, vậy thì Chủ Thần Côn Luân thật sự không có phong thái mạnh mẽ tí nào.

“Sao ngươi không nhìn ta?” Khuôn mặt của Đăng Tê Chi đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Miêu Tòng Thù, bởi vì khuôn mặt tuấn mỹ có lực tác động quá lớn, cho nên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của Miêu Tòng Thù: ”Ta bị thương.”

Đăng Tê Chi vén ống tay áo lên lộ ra ba miệng vết thương sâu hoắm tận xương hãy còn đang chảy ra máu đen trên cổ tay phải của hắn.

Miêu Tòng Thù cắn một miếng đào, nhìn ba miệng vết thương trước mắt rồi ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi con ngươi màu xám bạc của Đăng Tê Chi, đột nhiên cảm thấy hình như quả đào này không còn thơm ngọt như trước nữa.

Y nghĩ một chút rồi đưa ra một đề nghị đúng trọng tâm: ”Sao ngài không thử dùng ngón tay nhắm vào miệng vết thương rồi đọc khẩu quyết chữa thương xem?”

Đăng Tê Chi rũ mắt, từng sợi lông mi màu trắng bạc thẳng đều giống như những chiếc lá cây nhỏ. Hắn nói: ”Không được.”

Miêu Tòng Thù: ”...” Y nhớ rõ Long tộc da dày thịt béo sẽ không dễ dàng bị thương, hơn nữa năng lực tự lành cũng vô cùng tốt: ”Ta không có khẩu quyết chữa thương, cũng không có thảo dược trị thương. Nếu không hay là ngài tìm Võ Yếu Ly đi?”

“Ta có thuốc.”

Vừa dứt lời, một lọ thuốc trị thương xuất hiện ở trên mặt bàn giống như được lấy ra từ trong hư không.

Đăng Tê Chi nói: ”Miêu Thù, giúp ta xử lý miệng vết thương.”

Nhìn bộ dáng của hắn, nếu y thực sự không giúp xử lý miệng vết thương rất có khả năng hắn sẽ mặc kệ cánh tay chảy máu không ngừng.

Miêu Tòng Thù đành phải xoa mũi cầm lấy bình thuốc, từ trong đó lấy ra một viên thuốc màu xanh lá mạ, bóp nát rồi bôi vào miệng vết thương của Đăng Tê Chi.

Thuốc là thuốc tốt, vừa bôi lên là có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát của cỏ cây xông vào mũi. Sau khi bôi thuốc, rất nhanh miệng vết thương đã cầm máu kết vảy, qua một lúc nữa có thể sẽ khôi phục như lúc ban đầu.

“Thuốc tốt.” Miêu Tòng Thù khen.

Đăng Tê Chi: ”Đây là thuốc trị thương do ta nghiên cứu chế tạo ra, nếu ngươi muốn, ta đều cho ngươi.”

“Không cần.” Miêu Tòng Thù từ chối, y và bạn trai bây giờ cũng không phải là người hiếu chiến nên không cần đến thuốc trị thương tốt như vậy. “Ngươi cứ dùng cho bản thân đi.”

Đăng Tê Chi là Long tộc, tất nhiên là sẽ có thuộc tính hiếu chiến của Long tộc. Lúc trước khi còn ở Động Đình cũng thường xuyên giao đấu với người khác, bởi vậy bị thương là chuyện thường như cơm bữa.

Lúc ấy Miêu Tòng Thù sẽ quan tâm hắn, để ý vết thương của hắn, nhưng bây giờ y chẳng còn cảm giác gì cả.

Y một lần nữa cầm lấy quả đào lên cắn ‘rôm rốp’ suy nghĩ nếu không thì trồng thêm một rừng đào nữa.

Đăng Tê Chi nhìn ra sự thờ ơ và không có hứng thú của y, ý cười nhàn nhạt trên khuôn mặt ngay lập tức rút đi như thủy triều. Hắn ngồi xuống bên cạnh Miêu Tòng Thù, nhìn chằm chằm vào sườn mặt y rồi nhẹ giọng nói: ”Tu vi của ngươi vẫn không tăng lên chút nào.”

Trước kia khi Đăng Tê Chi và y vẫn còn ở bên nhau, hắn thường xuyên đốc thúc y tu luyện, đối với thái độ lười nhác của y vô cùng bất mãn, vẫn luôn coi y là một người không có chí cầu tiến.

Hình như đây chính là lý do thực sự mà y bị đá?

“Căn cốt của ta không tốt, đã vậy tính tình còn lười biếng, không rớt xuống cảnh giới Kim Đan đã chứng minh là ta từng nỗ lực rồi.”

Đăng Tê Chi: ”Bên cạnh dãy núi dài tám trăm dặm* của Thái Huyền Tông xuất hiện một cái bí cảnh, theo kiểm tra đó rất có thể là một bí cảnh thượng cổ. Vạn Pháp Đạo Môn có mấy danh ngạch đi vào bí cảnh, đến lúc đó ta mang ngươi vào bên trong tìm kiếm cơ duyên.”

*1 dặm=500m

Miêu Tòng Thù: ”Không được, không được.”

Đăng Tê Chi giống như không nghe thấy lời từ chối của y: ”Ta sẽ bảo vệ ngươi. Miêu Thù, ngươi cần phải nhanh chóng nâng cao tu vi.” Hắn dừng một chút rồi nói: ”Ở tương lai không xa, Tu chân giới sẽ trải qua một đợt linh khí khôi phục rất lớn.”

Miêu Tòng Thù gãi gãi khuôn mặt: ”Đây là chuyện tốt.” Nhưng y vẫn không nghĩ ra việc linh khí khôi phục thì có quan hệ gì với một con cá mặn như y?

Đăng Tê Chi tiến lên, vươn tay ôm lấy bả vai Miêu Tòng Thù, đặt trán lên hõm cổ y, thân mật giống như khi bọn họ còn ở bên nhau vào hai trăm năm trước.. Ngôn Tình Hài

Hắn bây giờ vô cùng hoài niệm sự ngông cuồng tuổi trẻ, còn Miêu Tòng Thù thì lại sợ đến mức nổi đầy da gà.

Trong đầu tất cả đều là hình ảnh bạn trai khủng bố hiện tại phát hiện ra y ở bên ngoài quyến rũ tên đàn ông khác, vì thế ghen ghét đến phát cuồng rồi nổi điên lên cầm dao đốn củi giết sạch gà trân châu nuôi trên núi Côn Luân, chặt gần hết cây ăn quả và linh thực, thậm chí tàn nhẫn nổ chết cá bạc nuôi trong hồ.

Miêu Tòng Thù vừa nghĩ tới những hình ảnh này lập tức cảm thấy buồn bực, sau đó nhanh chóng đẩy Đăng Tê Chi ra rồi chạy sang một bên: ”Động Đình long quân, ta có thể chữa thương giúp ngươi, còn những chuyện khác, đặc biệt là chuyện tình cảm xin đừng nhắc tới nữa.”

Y hoàn lương rồi.

Thật đó.

Đăng Tê Chi mím môi lại nhìn y, không biết là do sắc trời hay là do ánh sáng, dù sao lúc hắn nhìn thấy sự xa cách quá mức rõ ràng của Miêu Tòng Thù, đôi mắt màu xám bạc của hắn ánh lên vẻ thất vọng.

Phải biết rằng từ trước đến nay Đăng Tê Chi luôn là một người xa cách và kiêu ngạo, đặc biệt là vẻ ngoài trông khác hoàn toàn so với người thường của hắn, vừa có vẻ đẹp câu hồn đoạt phách của Yêu tộc lại thêm nét uy nghiêm tự tin của loài rồng. Một đại mỹ nhân thanh lãnh xinh đẹp như vậy trong nháy mắt lộ ra dáng vẻ ngạc nhiên và buồn bã một cách tế nhị, thực sự rất dễ làm cho người khác mềm lòng.

Nếu đổi lại thành người khác, cho dù là một người không biết thương hoa tiếc ngọc thì cũng sẽ mềm lòng nói ra những lời hay ý đẹp để dỗ dành hắn.

Nhưng Miêu Tòng Thù đơn giản chỉ là một tên hải vương đầu sắt tồi tệ*, trong lòng sẽ mãi mãi không xao động vì bạn trai cũ.

*raw 铁略渣: từ này mình không hiểu nghĩa lắm nên chém bừa

Vì vậy y nói: ”Ngươi muốn ngủ luôn ở đây hay là về phòng mình ngủ? Tất nhiên là ta không có ý đuổi ngươi đi, dù sao cả căn phòng này đều là của ngươi, ngươi làm chủ ngươi có quyền quyết định. Để ta ngủ trên thân cây mặt cỏ ngoài kia cũng được.”

Đăng Tê Chi đột nhiên đứng lên, bóng hình cao lớn đứng trước mặt Miêu Tòng Thù, giống như nhốt y lại trong cái bóng của hắn, vẻ mặt không nhìn ra suy nghĩ chỉ là nhéo gáy Miêu Tòng Thù, dán sát vào bên tai y, hơi thở mập mờ phun lên lỗ tai y nói: ”Ta chờ ngươi từ từ quen dần.”

“Nhưng mà Miêu Thù, rồng không giỏi nhẫn nại đâu.”

Nói xong, hắn nhìn thật sâu vào mắt Miêu Tòng Thù, trong mắt là khát vọng nhất định phải đạt được và khao khát cháy bỏng, dồn nén.

Môi hắn nhẹ nhàng chạm lên tóc mai của Miêu Tòng Thù, sau đó rời đi.

Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, không thể tiếp tục ở đây được nữa, nhân lúc đêm dài y phải chạy xuống núi thoát đi thôi.

Vừa mới nghĩ vậy, trên không trung đã truyền tới truyền âm của Đăng Tê Chi: ”Ngươi cũng có thể chạy trốn thử xem, 36 suối 72 hồ ở Động Đình đều là tai mắt của ta, chỉ cần nơi nào có nước nơi đó sẽ có ta.”

Ngọn lửa trốn chạy vừa nhen lên đã bị dập tắt.

Miêu Tòng Thù lười nhác nằm liệt trên giường, cầm lấy hoa quả khô vừa ăn vừa nhớ xem trong không gian giới tử của y có công pháp hay linh khí nào có thể ẩn thân không.

Nghĩ được một lát y ngủ quên lúc nào không hay.

Tuy rằng tiếng hít thở nhỏ đến mức không nghe thấy được nhưng giữa những tiếng thở ra hít vào mang theo nhịp điệu đặc biệt, thể hiện rõ ràng khả năng ngủ vượt quá mức bình thường của y.

Sau khi y ngủ, cục đá màu đen y đeo trên cổ phát ra ánh sáng mỏng manh, cục đá vốn màu đen lại trở nên trong suốt như ngọc mỡ dê, mềm xốp sáng tỏ. Ánh sáng yếu ớt tựa như hô hấp, điên cuồng hấp thu linh khí từ trong không khí xung quanh.

Cục đá đen trong suốt giống như viên hắc ngọc thượng phẩm, những đường vân bên trong viên ngọc chuyển động theo âm dương ngũ hành.

Nếu Võ Yếu Ly có ở đây, cậu liếc mắt một cái là có thể nhận ra cục đá mà bản thân nghĩ lầm là Hắc Xá Ngọc không đáng tiền kỳ thật đúng là linh ngọc Ngũ Hành Đạo Ngọc đã sớm biến mất trong lời đồn.



Núi Côn Luân.

Kính Hồ.

Đỉnh núi Kính Hồ trong suốt tựa như được làm bằng lưu ly, bầu trời xanh thẳm và đám mây trắng tinh được phản chiếu trên mặt hồ. Mặt hồ to lớn, mênh mông như không thấy bờ, trong hồ đàn cá màu trắng bạc bơi lội tựa thoi đưa.

Một chiếc thuyền lá con con ở trung tâm hồ nước, như một hạt cát trong thiên địa, tiếng ưng như tiếng hót, bay lên lượn xuống giữa những tầng mây, bỗng nhiên lao thẳng xuống 3000 thước.

Mạnh mẽ thu cánh lại, bay quanh ba vòng rồi đậu ở đầu thuyền.

Chiếc mỏ dài nhanh chóng thò xuống mặt nước, nhanh chuẩn tàn nhẫn mổ lấy đuôi của một chú cá bạc, nhưng còn chưa kịp nuốt vào đã bị một giọt nước bắn trúng, cá bạc rơi vào trong nước vội vàng lắc mình vẫy đuôi vui sướng bơi đi.

Bọt nước bắn lên giống như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của nó.

Chiếc mỏ dài của ưng đen há ra hai lần nhưng không dám phát ra tiếng nào, chỉ đành ấm ức cúi đầu xuống chải lông, dùng cái đầu không quá thông minh của mình nghĩ thầm, cái tên chủ nhân bệnh tâm thần này vẫn keo kiệt y như trước, nhất quyết không cho đám chim thú gần đó ăn vụng dù chỉ là một con cá bạc. Rõ ràng trong cái hồ này có đến hàng ngàn hàng vạn con cá bạc, có đếm cũng không hết, càng không nói đến bên trong có bao nhiêu con cá con.

Bên cạnh thuyền, chiếc cần câu màu vàng mảnh dài khẽ giật giật, cá trong hồ cắn câu lặng lẽ kéo cần câu xuống nước. Đến khi cần câu sắp sửa từ trên mạn thuyền rơi xuống thì một cánh tay khớp xương rõ ràng vươn ra từ trong rèm vải, đúng lúc bắt lấy cần câu, nhẹ nhàng dùng sức kéo cần câu lên.

Dây câu vẽ ra một đường cong trên không trung, một con cá bạc trăm năm to cỡ cánh tay người trưởng thành bị kéo lên.

Cá bạc trăm năm còn chưa rơi xuống boong tàu đã bị một luồng sức mạnh không tên ném vào trong chiếc giỏ tre bên cạnh, con ưng đen gần đó nhìn chằm chằm vào trong giỏ tre, phát hiện trong đó đã chứa đầy mấy chục con cá bạc trăm năm quý giá.

Phải biết rằng cá bạc trăm năm tuy có hai chữ ‘trăm năm’, nhưng có thể đã nuôi đến hai, ba trăm thậm chí là lâu hơn nữa, thịt cá, thân cá đều chứa đầy linh khí, không phải nói cũng biết nó quý giá cỡ nào.

Con ưng đen kia thèm đến đỏ cả mắt, nhưng mà nó lại không dám đến chạm vào.

Không ai có thể cướp thức ăn từ trong miệng kẻ điên.

“51, 52,..., 60.” Người trên thuyền cứ lẩm bẩm con số ‘60’ này, giống như là đang do dự không biết chừng này đó đủ hay không, nếu không đủ thì có thể hắn còn sẽ gây họa cho đàn cá bạc trong hồ. “Thôi, ăn xong thì mang về vậy.”

Hắn đang tự lẩm bẩm một mình, giọng nói thuần hậu, điệu bộ lười biếng nhưng không che giấu nổi ý cười, giống như là đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt bởi vậy không giấu nổi tâm trạng vui sướng.

“Đi tìm em ấy đi. Dẫn em ấy trở về hay là tìm được em ấy?”

Chim ưng đen dùng cái não nhỏ như quả óc chó của nó nghĩ, hai cái này có gì khác nhau à? Muốn mang về chẳng phải là phải tìm được trước sao? Còn nữa, rốt cuộc là hắn muốn tìm ai?

Người trên thuyền nói xong rồi cười ha ha: ”Tìm em ấy…”

Đôi mắt đen như hạt đậu của ưng đen tham lam mà nhìn chằm chằm vào cá bạc trong hồ, sau đó bớt thời giờ nghĩ: Sau đó thì sao?

“Ăn luôn em ấy.”

Ưng đen sợ tới mức cánh run lên rơi vào trong hồ.

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu Tiểu Thù: Bạn trai hiện tại của ta là một tên bệnh tâm thần.