Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hãn Phu

Chương 52




Lục Hãn Kiêu nhìn hai chữ lạnh như băng này.

Mặc dù không ở hiện trường nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được bóng lưng thoải mái kiên quyết của Chu Kiều.

Âm nhạc vui mừng ngọt ngào kéo anh trở về thực tế, buổi lễ chính thức bắt đầu. Người em vợ kia của anh không được coi là rất xinh đẹp nhưng mặc trên người váy trắng mềm mại nhìn có vẻ rất dịu dàng, cậu em họ của anh tây trang thẳng thớm, chăm chú nhìn vào cô dâu, bộ dáng khẩn trương.

Mấy người trẻ này khá ầm ĩ, mỗi lần người điều khiển chương trình khuấy động bầu không khí, bọn họ đều phối hợp cổ vũ vô cùng nhiệt tình. Lục Hãn Kiêu mấy năm nay từng tham gia không ít hôn lễ của bạn bè đồng nghiệp, biết rõ lúc náo nhiệt nhất chính là lúc cô dâu ném hoa.

Người điều khiển chương trình hô to một tiếng, mấy người trẻ tuổi chưa kết hôn ở đây đều chạy lên phía trước, ngay cả mấy bạn nhỏ mười mấy tuổi cũng đến góp vui. Lục Hãn Kiêu và mấy anh chị em ngồi dưới khán đài, nhân lúc ít người, anh lại bắt đầu hút thuốc.

Cũng không biết là ai hô một tiếng, "Còn có Lục ca của mấy đứa nữa!"

Động tác châm thuốc của Lục Hãn Kiêu tạm ngừng, ngẩng đầu theo tiếng gọi nhìn sang.

Đám nhóc đứng gần cửa ánh mắt giảo hoạt, vừa dụ dỗ vừa lôi kéo, mỗi bên một người kéo, phía sau còn có một người đẩy, nhấc Lục Hãn Kiêu đi về hướng lễ đài.

"Trong đám chúng ta Lục ca là có tư cách nhất!" Giọng cô nhóc em họ thanh thúy, "Muốn chị dâu, mọi người mau cổ vũ đi."

Đám nhỏ bôm bốp vỗ tay, quả thực là một đám chuyên nghiệp.

Lục Hãn Kiêu nghiêng mắt, giả bộ uy hiếp, "Em còn muốn vé vào cửa trận đấu của Trương Kế Khoa hay không?"

Con bé bĩu môi, bất mãn nói, "Lục ca đúng là người xấu, em nhớ kỹ tội của anh, về sau sẽ nói cho chị dâu nghe."

Lục Hãn Kiêu nghe xong không lên tiếng, chỉ nhàn nhạt cười hai cái sau đó lấy lệ phối hợp với bọn họ.

Anh không muốn dính vào trò này nên cố ý đứng sang chỗ hẻo lánh, một đám trẻ con nhí nhố phối hợp với âm nhạc vui vẻ, khách mời cũng chăm chú nhìn theo.

Người điều khiển chương trình đọc mấy lời chúc tốt đẹp, "3, 2, 1..."

Mọi người kiễng chân nín thở lao về phía trước.

Kết quả, cô dâu mới hoạt bát làm một động tác giả chứ không thực sự ném hoa ra.

Khách mời cười vang, bầu không khí cực kỳ thoải mái.

Lục Hãn Kiêu cũng cong cong miệng đứng bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực.

Người điều khiển chương trình có lòng tán dóc vài câu, "Cậu em trai phía trước này, vừa rồi động tác đại bàng giương cánh của cậu là đẹp mắt nhất! Được rồi, lần này cô dâu mới mà không ném hoa, vậy thì để cho chú rể tung hồng bao, mọi người thấy có được không?!"

"3, 2, 1..." Lúc này cô dâu mới đưa tay về phía sau, bó hoa bay cao qua đỉnh đầu tạo thành một đường vòng cung.

Khách mời "Oaa" một tiếng mong đợi.

Lục Hãn Kiêu lại trơ mắt nhìn đóa hoa kia bay về phía mình, hướng vào chính giữa lồng ngực, đến cơ hội né tránh cũng không có. Anh dơ tay đón lấy, hương bách hợp thản nhiên xông vào mũi.

Mọi người trên đài đều cười mờ ám với anh, toàn trường tiếng vỗ tay vang dội, đám người trẻ tuổi cũng bắt đầu ồn ào, "Lục ca mau phát lì xì!"

"Lục ca bạn học của em mở công ty phục vụ hôn lễ, đến lúc đó sẽ giảm giá cho anh!"

Đến lượt cô em họ có thể gây phiền phức nhất kia, cô hi hi ha ha nửa ngày, cuối cùng tuôn ra một câu, "Chúc Lục ca sớm được xuất giá."

"Ha ha ha ha lại còn xuất giá cơ, ai cưới được Lục ca của chúng ta chứ?"

Lục Hãn Kiêu bất đắc dĩ cười cười, đi tới vuốt vuốt tóc cô, "Quỷ linh tinh, còn nghịch ngợm nữa mai sẽ gả em ra ngoài."

Cô nhóc làm mặt quỷ với anh, "Vậy thì em sẽ tái giá, bạn trai em tháng sau về nước rồi, bây giờ anh ấy còn đang ở bên Mỹ thực tập nha!"

Đám người đồng lứa cười cô, "Nào có ai chỉ mong sớm được gả chồng như em."

Sự chú ý của mọi người đã dời đi, Lục Hãn Kiêu vừa nghe đến tên đất nước kia, suy nghĩ thật vất vả mới dời đi được một chút lại tập trung lại, ép tới mức anh rơi thẳng xuống hồ sâu.

Ngày ngày cứ như vậy, không nhanh không chậm trôi đi.

Lục Hãn Kiêu nhìn thì không có gì khác thường, đi làm, đi họp, thi thoảng sẽ cùng đám anh em đánh bài. Điều duy nhất thay đổi có lẽ chính thời gian đi công tác trở nên nhiều hơn.

Anh làm cho bản thân trở nên bận rộn, đa số thời gian đều ở trên đường.

Từ Thần Quân muốn biết trạng thái của anh hoàn toàn không khó, tùy tiện hỏi vài nhân viên của công ty liền tường tận. Nghe được mấy từ mấu chốt như "ôn hòa" cùng với "bình tĩnh", Từ Thần Quân cuối cùng cũng buông lỏng lo lắng.

Đã nói rồi, đàn ông thành công ai mà lại chưa từng trải qua vài đoạn tình cảm. Con trai bà tuy từ nhỏ đã cuồng vọng độc lập, nhưng tuyệt đối không phải người sẽ chui vào ngõ cụt.

Từ Thần Quân vui mừng nghĩ, việc mình kiên trì cuối cùng vẫn có hiệu quả.

Hơn nữa bà tin chắc, mẹ con là máu mủ trời sinh đã hòa hợp, có cãi vã cũng là chuyện thường tình. Chờ qua một thời gian, Lục Hãn Kiêu sẽ không tiếp tục giận dỗi với bà nữa.

Nhưng hơn một tháng trôi qua, Từ Thần Quân dần dần phát hiện mọi thứ không thích hợp.

Lục Hãn Kiêu đã lâu như vậy không trở lại Lục gia, mà ngay cả khi bà hạ xuống một bậc thang- chủ động gọi điện cho anh, anh cũng không nhận. Sau đó anh qua loa lấy lệ nhắn một tin nhắn hỏi bà có chuyện gì.

Từ Thần Quân đã rõ ràng cảm giác được con trai đang cố hết sức giữ khoảng cách.

Về sau thực sự không nhịn được, Từ Thần Quân khuyến khích bà nội Lục ra mặt gọi điện thoại, lấy lý do là thân thể mình khó chịu, cuối cùng vừa dỗ vừa lừa gọi Lục Hãn Kiêu về nhà.

Anh về nhà, phong thái của Từ Thần Quân vẫn còn ở đây, nhưng trong lời nói rõ ràng đã có ý tứ nịnh nọt.

"Dì Tề ninh cháo đậu xanh, giải nóng rất tốt, con uống một chén đi."

Bà lời thì hỏi han, nhưng tay thì đã bắt đầu múc cháo.

Lục Hãn Kiêu mặt không thay đổi, nhìn mẹ đưa thìa và bát tới, anh lựa chọn im lặng, không một tiếng động tránh ra.

Từ Thần Quân bị hành động của anh làm cho hóa thành băng sương, lòng vừa nóng vừa giận, không nhịn được mà gọi tên anh, "Hãn Kiêu."

Lục Hãn Kiêu đưa lưng lại, không xoay người, đáp: "Vâng."

Khôn khéo lạnh lùng của Từ Thần Quân đã rút đi hơn m nửa, "Con cứ không muốn nói chuyện với mẹ như vậy sao?"

Lục Hãn Kiêu dứt khoát nói: "Đúng."

Khóe miệng Từ Thần Quân khẽ run, "Con vẫn còn trách mẹ?"

"Phải."

Bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Từ Thần Quân không nhịn được tiến về phía trước hai bước, "Hãn Kiêu, chúng ta là mẹ con."

Nghe nói vậy, Lục Hãn Kiêu liếc mắt, ánh mắt trong phút chốc hạ nhiệt, "Lúc mẹ làm cho con khổ sở, chúng ta cũng là mẹ con."

Từ Thần Quân ngơ ngác một hồi, nhưng không có lời nào để nói.

Gò má Lục Hãn Kiêu lạnh lùng, thanh âm bình tĩnh, "Mẹ, mẹ có thể dùng thân phận trưởng bối để cho rằng quyết định của mình là chính xác, mặc kệ con yêu cô gái kia đến bao nhiêu, mặc kệ con dày vò giãy giụa như thế nào, mẹ đều có thể hoàn toàn không để ý mà ở giữa phá rối."

Sắc mặt anh trầm như nước, yết hầu khẽ lăn, "Hiện tại mẹ hài lòng chưa? Hài lòng rồi chứ?"

Từ Thần Quân mắt đối mắt với anh, không kiên định nổi mà lung lay.

Lục Hãn Kiêu híp hai mắt, từng câu từng chữ nói: "Mẹ hài lòng rồi, nhưng từ nay về sau, con sẽ không hài lòng đối với mẹ."

Thân phận trưởng bối làm cho Từ Thần Quân vô thức lên tiếng, "Con biết con đang nói cái gì không? Chỉ vì một đứa con gái mà con đối xử với mẹ như thế này?"

Lục Hãn Kiêu lại cười một tiếng, "Vậy vì sao chỉ vì một người con gái, mẹ lại đối xử với con như vậy?"

Từ Thần Quân đang mặt lạnh nghiêm túc trong nháy mắt á khẩu.

Lục Hãn Kiêu nhìn thẳng vào bà, "Con không phải thỏa hiệp vì mẹ, từ trước đến giờ con chưa bao giờ nghĩ tới việc buông tay Chu Kiều."

Chỉ là Chu Kiều không cần con mà thôi.

Lục Hãn Kiêu xoay người, bóng lưng lạnh lẽo, "Lần sau đừng dùng bà nội để lừa con về nhà."

Ở Lục gia nửa tiếng nói chuyện cùng bà nội Lục, Lục Hãn Kiêu chuẩn bị rời đi.

Vừa tới phòng khách, dì Tề nhỏ giọng gọi anh, "Hãn Kiêu, Hãn Kiêu."

Mặt Lục Hãn Kiêu ôn hòa hơn một chút, "Dì Tề?"

"Cháu lại đây." Dì Tề thần bí vẫy vẫy tay với anh, "Dì có cái này muốn cho cháu xem."

"Ồ, cho cháu xem sổ tiết kiệm của dì sao?" Lục Hãn Kiêu vừa cười vừa đi tới, "Có bao nhiêu tiền?"

Dì Tề lại đưa cho anh một cái điện thoại di động.

Lục Hãn Kiêu nhướn mày, "Sao đây? Mua để 888 (*)?"

(*): 8 = nói chuyện, buôn dưa lê,...

"Để thanh toán hóa đơn." Dì Tề chỉ màn hình, nháy nháy mắt nói: "Xem đi, cháu xem đi."

Người trung niên không có gì bí mật nên điện thoại đều không cài mật mã, Lục Hãn Kiêu mở màn hình.

Ách, vòng bạn bè trên weixin?

Mà anh nhìn một cái liền nhận ra, đây là weixin của Chu Kiều.

"Lúc còn ở chỗ cháu dì đã thêm weixin của Kiều Kiều." Dì Tề vỗ vỗ cánh tay Lục Hãn Kiêu, "Dì biết rõ lòng cháu khó chịu, con bé mấy hôm trước còn nhắn tin hỏi thăm dì đây, nó ở bên kia trôi qua không tệ, cháu xem mấy tấm hình này này."

Vòng bạn bè của Chu Kiều tháng này rất sinh động, rất nhiều điều vui vẻ.

Đường phố của một đất nước xa lạ, đèn đường, trời mưa, ánh mặt trời sáng lạn.

Trường học, bạn bè, đóa hoa nhỏ trên mặt bàn ký túc xá.

Lục Hãn Kiêu chậm rãi xem ảnh, hết sức chăm chú không bỏ qua cái nào.

Tin mới nhất đăng vào hôm qua.

[Một tháng ăn burger cùng với coca, thật nhớ đậu hũ thối và lẩu của tổ quốc.]

Phối hợp với hai tấm hình: Dùng xương cánh gà ăn xong còn dư lại tạo thành hình đầu lâu, cùng với một tấm tự sướng.

Lục Hãn Kiêu nhìn ảnh Chu Kiều, ánh mắt tham lam không kéo xuống nổi.

Một lúc lâu sau đó, anh mới ngẩng đầu lên cười với dì Tề, nghẹn ngào nói: "Cô ấy cắt tóc rồi."

Trước kia Chu Kiều để tóc dài đen nhánh, bây giờ là tóc chạm vai.

Dì Tề sợ Lục Hãn Kiêu khổ sở, "Cắt trông cũng đẹp hơn."

Lục Hãn Kiêu gật gật đầu, trả điện thoại lại."Cảm ơn dì, dì Tề."

Ánh mắt dì Tề đã ướt át, bà đưa tay lau một cái, "Bà nội cháu thân thể đã thật sự không tốt, đừng giận dỗi, về thăm bà nhiều một chút."

Lục Hãn Kiêu đáp: "Vâng."

Nắng gắt cuối thu đã gần kết thúc, thời tiết sau lễ quốc khánh lại càng mát mẻ.

Thư ký Đóa Tỷ phát hiện ông chủ của bọn họ càng ngày càng trầm lặng ít nói, suốt ngày đi công tác, nói năng cũng thận trọng hơn, có thể nói là xứng danh với người máy LBB(*).

(*): LBB chắc là Lục Bảo Bảo, tên người máy của Lục Hãn Kiêu ở đầu truyện ấy.

Ông chủ nghiêm túc căng thẳng, nhân viên tự nhiên cũng không dám hoạt bát.

Cũng nhờ việc hiệu suất cao như vậy, báo cáo tài vụ quý 3 ở trên báo cáo cả năm tạo ra một đường cong hoàn mỹ.

Nhưng Đóa Tỷ cũng không có cảm giác vui mừng quá lớn, vì trên mặt ông chủ Lục viết rõ ba chữ: Tôi thất tình.

So với kiếm tiền, cô càng hy vọng ông chủ có thể cười nhiều hơn một chút.

Đóa Tỷ ôm một đống văn kiện ký xong từ phòng làm việc đi ra, vừa đi vừa lắc đầu thở dài.

Nhưng cuối cùng cũng có một chuyện tốt xảy ra.

Người anh em Hạ Nhiên của anh được làm cha.

Giản Tích vợ của Hạ Nhiên là bạn từ nhỏ của Lục Hãn Kiêu, tình cảm vẫn luôn tốt đẹp, chuyện tình yêu trước kia của hai vợ chồng nhà này cũng có thể dùng từ phập phồng lên xuống để hình dung.

Lục Hãn Kiêu và Trần Thanh Hòa cùng đi xem bảo bối nhỏ, là con gái, béo mập trắng trẻo, đôi mắt dù chưa mở ra nhưng nhìn vòng cung mắt thì nhất định là một cô bé mắt to.

Trần Thanh Hòa cả người đều là bắp thịt cứng rắn, không dám ôm trẻ con, "Mẹ ơi, con bé nhìn vừa nhỏ vừa mềm, tao sợ làm nó đau."

"Không có tiền đồ." Lục Hãn Kiêu khinh thường giễu cợt, vén ống tay áo lên, chuẩn bị tư thế.

Anh dịu dàng ôm lấy bảo bối nhỏ, tay trái ôm mông, để cái đầu nhỏ của con bé vững vàng để trên khuỷu tay phải.

Lục Hãn Kiêu cúi đầu rũ mắt nhìn đứa nhỏ, cười đến là ôn nhu.

Trần Thanh Hòa thật sự được mở mang tầm mắt, "Kiêu Nhi, có phải mày có một đứa con ngoài giá thú hay không? Toàn thân đều là mùi vị của vú em."

Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu liếc hắn, "Đúng, có một đứa con ngoài giá thú, lớn lên vừa cao vừa rắn chắc, mày còn gặp qua rồi đấy."

Trần Thanh Hòa nhíu mày, "Tao đã gặp? Ai thế? Tên là gì?"

Lục Hãn Kiêu cong môi cười lạnh, "Tên Trần Thanh Hòa."

"..."

Hạ Nhiên và Giản Tích hết sức vui vẻ.

Lúc này, y tá đi vào, nói là muốn kiểm tra vết thương, vì vậy toàn bộ phái nam đều ra ngoài hành lang đứng đợi.

Trần Thanh Hòa đi toilet, Lục Hãn Kiêu dựa lưng vào tường, cơn nghiện thuốc lá phát tác, vì vậy cầm một cây đặt trước mũi ngửi ngửi cho đỡ nghiện.

Hạ Nhiên nhìn anh, "Gần đây mày nghiện thuốc rất nặng. Nhiều quá hoá dở, bớt hút đi một chút."

Lục Hãn Kiêu cười cười, đem thuốc lá bỏ vào hộp.

"Nhắc tới, tao cũng thật khâm phục mày."

Hạ Nhiên ghé mắt, "Khâm phục tao cái gì?"

"Rõ ràng là tính tình hung dữ, lại không khiến cho Giản Tích tức giận mà bỏ đi."

"Cút đi." Hạ Nhiên vừa nghe liền không vui, "Lão tử biết rõ nặng nhẹ, tao liếc mắt đã nhìn trúng Giản Tích, đã nhìn trúng, làm sao tao có thể làm cho cô ấy chạy mất chứ."

Lục Hãn Kiêu thu lại cảm xúc, đầu ngửa ra sau, chống lên vách tường.

"Nói quá một chút, tao cả đời này chính là mệnh vất vả. Nói về lăn lộn, phóng túng, không hiểu chuyện, ông đây cả thiên hạ này chắc không ai địch nổi." Hạ Nhiên giễu cợt một chút, "Nhưng chỉ cần gặp được người thích hợp, cảm nhận được cái cảm giác thoải mái vui vẻ kia, mày sẽ cảm thấy trước đây quả là sống uổng phí."

Lục Hãn Kiêu không lên tiếng.

Nếu là trước kia, anh nhất định sẽ không lưu lại đường sống mà giễu cợt.

Nhưng bây giờ, anh dường như đã hiểu được cảm giác này.

Hạ Nhiên dựa đi tới, vỗ vỗ vai anh."Kiêu Nhi, mày là người có cuộc đời thuận buồm xuôi gió nhất trong đám chúng ta. Tao từ nhỏ đã ăn gậy gộc của ba tao lớn lên rồi lăn lộn ở bên ngoài. Ngay cả Thanh Hòa cũng từng bị ném vào bộ đội, huấn luyện khổ sở mất nhiều năm. Mày kinh doanh có thiên phú lại có tài nguyên, trong thương trường như cá gặp nước, thực sự là người đứng trên đỉnh kim tự tháp."

Lục Hãn Kiêu a a hai tiếng, "Khen tao đấy à?"

Hạ Nhiên khẽ thở dài, "Nhưng có lợi thì tất có hại, con đường càng trơn tru thì lúc gặp khó khăn sẽ càng có giải quyết, tất cả mũi nhọn cuối cùng chỉ tập trung ở một lí do- bản thân."

Lục Hãn Kiêu yên lặng, cúi đầu nhìn mũi giày.

"Bản thân, hay nói một cách khác chính là không chín chắn. Mày ấy mà, ham muốn giữ lấy đối với cô bé ấy quá mạnh mẽ, trong mắt không chịu nổi một hạt cát. Nhưng mày đã nghĩ tới chưa, biết đâu kia không phải là hạt cát, mà là trân châu đá quý thì sao?"

Lục Hãn Kiêu bị đả động, trong nháy mắt liên tưởng đến đủ loại hiểu lầm cùng suy đoán ác ý của anh đối người khác phái bên cạnh Chu Kiều. Xúc động dễ nổi giận, cơn tức lên đầu là lập tức không nghe vào bất kỳ lời giải thích nào.

Hạ Nhiên âm thầm thở dài, "Kỳ thật ban đầu tao và Giản Tích cũng không hề tốt đẹp, bắt đầu thì không đủ thuận lợi, mày là người chứng kiến từ đầu đến cuối, hẳn là biết bọn tao cũng gặp phải phản đối của gia đình, quan niệm dòng dõi, cũng từng có thời điểm do dự."

Lục Hãn Kiêu "ừ" một tiếng, "Tao biết rõ."

"Kỳ thật, đa số thời điểm, phụ nữ dũng cảm kiên định hơn chúng ta nhiều." Đây là Hạ Nhiên dùng thân phận của người từng trải đưa ra nhận thức thiết thực.

"Chỉ cần mày có thể cho cô ấy yên bình cùng với trọn vẹn tín nhiệm, cô ấy sẽ trả lại cho mày những cái ôm nhiều hơn cả tưởng tượng của mày."

Hạ Nhiên nhìn thời gian không còn sớm, kết thúc bài giảng, "Ông chủ Lục, hồng bao mày cho con gái tao rất dày, tao rất hài lòng."

"..."

Cút đi, hóa ra là nhìn mặt mũi của hồng bao.

Từ bệnh viện đi ra, Trần Thanh Hòa lái xe.

Lục Hãn Kiêu ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái ghét bỏ hắn cả đoạn đường.

"Mày hát cái gì, cưỡng gian lỗ tai tao."

"Trong xe mày có mùi đùi gà, có phải không có tiền bảo dưỡng hay không? Tao cho mày mượn."

"Còn cái đệm này, có thể đổi màu khác hay không? Giống như ngồi trên một đống cứt vậy."

Trần Thanh Hòa không nhịn nổi, thiếu chút nữa đem tay lái bẻ xuống.

"Mẹ kiếp, mày còn tiếp tục thì xuống xe."

Lục Hãn Kiêu nghiêm túc nhìn hắn, cẩn thận quan sát một trận, bừng tỉnh đại ngộ, "Cứ cảm thấy toàn thể không được tự nhiên, hóa ra là do tài xế quá xấu."

Trần Thanh Hòa hất cằm lên, "Mau xin lỗi."

Lục Hãn Kiêu cúi đầu châm thuốc, cao quý xùy một tiếng.

"Ai da, tao có một tin tức động trời, vừa to vừa thô, đến từ bên kia đại dương, mang theo mùi vị burger và gà rán." Trần Thanh Hòa thiếu đòn cố tình khoe khoang mà chạm vào nút thắt.

Lục Hãn Kiêu ngừng một lát.

Tàn thuốc xanh trắng xen với làn khói đặt giữa ngón tay anh, anh thở ra một miệng khói, hơi khói ban đầu lượn lờ, sau đó rất nhanh bị gió từ cửa sổ xe bay vào thổi cho tản đi.

Lục Hãn Kiêu rất nhạy cảm, nhanh chóng nói: "Tao nói xin lỗi."

Trần Thanh Hòa huýt sáo, "Vậy mày khen tao đi."

"Tài xế dáng vẻ đẹp trai có văn hóa có tố chất lại lễ phép có tu dưỡng, vai ra vai, mông ra mông, à, nhìn phần hông, có lẽ vẫn là một nhân vật khỏe mạnh."

"..." Trần Thanh Hòa xấu hổ muốn chết, yếu ớt giãi bày, "Không phải có lẽ."

Lục Hãn Kiêu bị chính mình chọc cười, khôi phục lại nghiêm nghị, anh thúc giục, "Tin tức gì?"

Gặp đèn đỏ, xe dừng lại.

Trần Thanh Hòa nói: "Cơ quan an bài, cuối tuần này tao đi Mỹ tiến hành hợp tác huấn luyện, ngay tại Los Angeles, mày có muốn đi cùng không?"

Lục Hãn Kiêu mặc cho điếu thuốc kẹp giữa ngón tay tự cháy, im lặng một hồi, "Tao đi làm gì?"

Trần Thanh Hòa cười nói, "Đương nhiên là đi chơi, nếu không mày cho là làm gì?"

"..." Thật gian trá.

Lục Hãn Kiêu bị một câu hai nghĩa của hắn chọc đúng tâm sự, dứt khoát cũng không che dấu, vẻ mặt mất mát, "Đi xem bọn mày huấn luyện sao?"

"Đúng." Lời này của Trần Thanh Hòa không giả, "Bình thường hợp tác huấn luyện quy mô rất lớn, dẫn mày đi xem mở mang kiến thức, với cả, Lệ Khôn cũng đến."

Nghe được cái tên này, Lục Hãn Kiêu ngẩng đầu lên, "Nó về rồi?"

"Ừ, nhiệm vụ duy trì hòa bình đã kết thúc mà người vẫn ở Syria không chịu đi, vừa nhận được thông báo liền trực tiếp bay tới. Cũng đã hơn một năm không gặp, anh em ôn chuyện một chút." Trần Thanh Hòa nói.

Vì vậy, lý do này khiến cho Lục Hãn Kiêu vốn mới là tâm tư rục rịch, liền triệt để có cái cớ thiết thực.

Anh mặc dù cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn không khống chể nổi mà phát run.

Lục Hãn Kiêu nói: "Tốt lắm."

Đèn đỏ này thời gian rất lâu, Trần Thanh Hòa dứt khoát tắt máy.

"Mày sẽ đi tìm Chu Kiều sao?"

Lục Hãn Kiêu lắc đầu, "Không tìm."

Trần Thanh Hòa nhìn anh một cái, "Thật sự không tìm?"

Lục Hãn Kiêu bị hỏi hai lần, chỗ rách trong lòng như bị kéo ra.

Làm sao tìm được?

Vốn hạng mục thực hành chỉ là hai tháng, nhưng vì tiến trình bị điều chỉnh, cho nên phải lập một danh sách những người có thể ở lại nửa năm. Lý giáo sư đem danh sách này ghi tên Chu Kiều.

Kỳ thật mọi người đều biết rõ, chỉ cần không muốn, hoàn toàn có thể cự tuyệt.

Lục Hãn Kiêu thở dài một hơi, nói: "Thật sự không tìm, tao không lừa mày."

Đèn xanh sáng, xe cộ lần lượt di chuyển.

Trần Thanh Hòa cười cười, nổ máy xuất phát.

Thời gian một tuần lễ trôi qua rất nhanh.

Nháy mắt liền tới ngày hẹn xuất phát.

Việc Lục Hãn Kiêu đã hạ quyết tâm thì nhất định sẽ tuân thủ thực hiện. Anh chỉ là muốn tới thành phố đang ở Chu Kiều đi một vòng, anh thành thực thừa nhận, mình không khắc chế nổi loại dụ.c vọng này.

Chuyến bay đúng giờ cất cánh, đúng giờ hạ cánh, lúc đến Mỹ thì đang là buổi sáng.

Nhưng không ngờ, anh ở một đất nước xa lạ vẫn có thể cùng Chu Kiều dùng phương thức khó thể tin mà gặp được nhau.