Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hậu Ái

Chương 114




Trans: Mao

Hóa ra những cảm giác tối qua không phải là ảo giác, Thường Tuyết đỏ mặt nhìn Nhiếp Tư, mãi một lúc lâu không nói nên lời. Nhiếp Tư nói xong cũng cảm thấy mình quá thẳng thắn, anh để lại một câu: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi.”

Sau đó anh quay người bước vào phòng tắm, ý định né tránh.

Thường Tuyết sững sờ mất mấy giây, cô xoay xoay cái điện thoại trong tay rồi  quay một vòng tại chỗ, sau đó lại quay lại giường ngồi xuống. Thấy chăn mền nhăn nhúm, cô lập tức nhớ lại ban nãy mình dậy như thế nào.

Tỉnh dậy trong vòng tay của anh.

Aaa~

Cô lại lấy tay ôm mặt.

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, gương mặt Nhiếp Tư còn đọng nước, anh vắt khăn trên đầu rồi nói: “Anh chuẩn bị sẵn bàn chải cho em rồi.”

Thường Tuyết liếc nhìn anh qua kẽ ngón tay, ừ một tiếng sau đó bước xuống giường. Đi được vài bước, cô mới nhớ ra: “Sếp Thẩm đâu? Cậu ấy dậy chưa? Hình như hôm nay cậu ấy phải đến tòa soạn.”

Nhiếp Tư vừa lau tóc vừa nói: “Đi rồi, cô ấy đi từ sáng sớm. Em nghĩ ai cũng giống em, ngủ đến giờ này sao?”

Thường Tuyết trừng anh: “Này, anh có ý gì đấy?”

Nhiếp Tư liếc nhìn cô một cái, ánh mắt hai người chạm nhau. Cô xõa tóc ngang vai, đi chân trần, trông vừa nhỏ nhắn lại vừa đáng yêu. Nhiếp Tư thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Nói em lười đấy.”

Thường Tuyết “Xì” một tiếng. 

Xì xong, cô đỏ mặt chạy vào phòng tắm.

Cô loay hoay trong phòng tắm một lúc, rồi nghĩ đến điều gì đó, bèn mở cửa và nói với anh: “Này, em không có đồ để thay rồi, lát nữa mặc bộ này của anh về à?

Nhiếp Tư quay đầu nhìn cô, thấy cô đang kéo áo, cổ áo lại mở ra, xương quai xanh lộ rõ. Anh khẽ ho một cái, nói: “Anh sẽ lái xe đưa em về nhà, nhanh lên đi.”

“Được rồi.” Thường Tuyết cũng tính vậy, về đến nhà cô sẽ thay bộ đồ này ra ngay, nhưng điều kiện tiên quyết là không để người khác thấy cô mặc đồ của đàn ông.

Cô lại đóng cửa lại, tiếp tục vệ sinh cá nhân.

Nhiếp Tư lau khô tóc xong bèn mở tủ quần áo ra thay đồ.

Anh vừa kéo khóa quần jeans và còn chưa kịp mặc áo thì cửa phòng đã tắm mở ra, Thường Tuyết từ bên trong nhảy ra, miệng lẩm bẩm: “Ôi, kem đánh răng nhà anh có mùi thật…”

Chữ “thơm” bị kẹt lại. 

Cô nhìn chằm chằm vào cơ bụng của anh.

Nhiếp Tư nhanh chóng kéo áo xuống, mặt anh đen lại: “Nhìn cái gì mà nhìn.”

Thường Tuyết khụ một tiếng, cười tít mắt nhìn sang chỗ khác rồi đưa tay gãi mặt. Ừm hồi trước cô cũng đã từng thấy cơ ngực và cơ bụng anh nhưng chẳng biết tại sau lần này lại có cảm giác sướng mắt vui tai ghê.

Nhiếp Tư dường như cũng nghĩ đến điều gì đó, anh gãi cổ, mặt cũng hơi đỏ. Anh quay người đi lấy điện thoại rồi hỏi: “Bữa sáng em muốn ăn gì?”

Thường Tuyết: “Cháo thịt nạc của quán cháo dưới tầng khá ngon.”

“Vậy ăn món đó đi.”

Thường Tuyết ừ một tiếng, chạy đi lấy điện thoại của mình. Vừa nhìn thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ từ mẹ, cô hơi ngạc nhiên rồi lại mở WeChat ra xem.

Mẫu thân đại nhân: [Sao không nghe điện thoại?]

Mẫu thân đại nhân: [Mẹ có việc cần tìm con.]

Thường Tuyết: [Có chuyện gì vậy, mẹ?]

Cô nhanh chóng gõ chữ trả lời lại, nhưng mẹ cô lại không trả lời. Trong lòng Thường Tuyết nghĩ chắc chắn lại là mấy chuyện lặt vặt rồi.

Vì vậy cô không hỏi thêm gì nữa.

Cô thu dọn mọi thứ rồi theo Nhiếp Tư ra ngoài. Các căn hộ ở đây đều là dạng một tầng với hai phòng. Xuống đến tầng hầm, Nhiếp Tư đi lấy xe. Trong gara có khá nhiều xe thể thao. Bình thường anh cũng thích những chiếc xe này, tất nhiên cũng có những chiếc có tính năng khá tốt nhưng nhãn hiệu lại bình dân, anh chọn một chiếc Audi.

Hai người lên xe, Thường Tuyết che miệng ngáp một cái, tóc rủ xuống hai bên.

Nhiếp Tư vẫn chưa khởi động xe, anh nhìn cô rồi hỏi: “Em suy nghĩ thế nào rồi?”

Thường Tuyết lập tức bỏ cái tay đang không có chút hình tượng gì xuống, quay đầu nhìn anh: “Hả? Anh cần câu trả lời nhanh vậy sao?”

Nhiếp Tư: “Ừ.”

Thường Tuyết: “…”

Thường Tuyết quay đầu, nhìn hàng xe sang ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Em không muốn trả lời anh nhanh vậy đâu.”

Nhiếp Tư: “Lý do?”

Thường Tuyết không nói gì, cô cúi đầu bấm ngón tay.

Nhiếp Tư nhíu mày, đặt tay lên vô lăng rồi khởi động xe. Chiếc xe rời khỏi gara, ánh sáng mặt trời sà tới, rọi sáng cả xe.

Nhiếp Tư: “Em nghĩ anh cần phải làm gì?”

Anh đột nhiên hỏi như vậy.

Thường Tuyết hơi ngạc nhiên, khẽ lẩm bẩm: “Thì đương nhiên là phải theo đuổi một tí đã chứ.”

Nhiếp Tư siết chặt tay lái, liếc nhìn bóng cây bên ngoài, trong lòng nghĩ: Ừ, đúng là cần làm vậy. 

Sau đó, chiếc xe chạy tới trước cửa quán cháo.

Chiếc xe dừng lại.

Thường Tuyết nhìn vào quán cháo, Nhiếp Tư nhìn cô: “Đi thôi, đi xuống ăn thôi.”

Thường Tuyết mở to mắt, cúi đầu chỉ vào bộ đồ trên người mình, há miệng nói: “Anh chắc chắn chứ? Anh chỉ cần xuống mua cho em ăn là được rồi.”

Nhiếp Tư liếc nhìn cô.

Áo của cô được thắt lại, để lộ ra nửa vòng eo, nhưng bên trên vẫn rất rộng rãi, còn quần thì khỏi nói, vì để tiện nên cô còn gấp lên vài gấu.

Nói chung trông cô rất xuề xòa và có phần kỳ quái.

Anh “ừ” một tiếng, mở cửa xe rồi nói: “Vậy em chờ ở trong xe nhé.”

Nói xong, anh đóng cửa xe lại, Nhiếp Tư đi lên bậc thang. Thường Tuyết nhìn theo dáng người cao ráo của anh đi về phía cửa hàng, bỗng nhiên muốn bảo anh mua thêm một phần quẩy.

Cô muốn ăn.

Cô lấy điện thoại ra gõ tin nhắn.

Thường Tuyết: [Anh mua thêm một phần quẩy nhé, em muốn ăn.]

Nhiếp Tư: [Sao không nói sớm?]

Thường Tuyết: [Em vừa mới nhớ ra, chẳng lẽ anh đã mua xong rồi à?]

Nhiếp Tư: [Anh quét mã thanh toán rồi.]

Thường Tuyết: [Vậy thì quét lại lần nữa đi.]

Nhiếp Tư không trả lời nữa. Thường Tuyết trợn mắt, có gì giống bạn trai đâu trời, có khác gì anh em lúc trước đâu?

Một lúc sau Nhiếp Tư mang đồ ăn quay lại, mở cửa ngồi vào xe rồi đưa thức ăn cho cô. Thường Tuyết nhận lấy, không nhịn được liếc anh một cái. Nhiếp Tư sững lại hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Thường Tuyết cũng đói rồi, lười tranh cãi với anh, cúi đầu bắt đầu ăn.

Ăn được một nửa, cô hỏi: “Còn anh thì sao? Anh không ăn à?”

Một tay Nhiếp Tư cầm quẩy, một tay bấm điện thoại, ngước mắt nhìn cô nói: “Em ăn được hết chắc? Lần nào em chẳng ăn được một nửa rồi lại thôi.”

Thường Tuyết đang nuốt cháo, cô nghẹn lại, sau đó lẩm bẩm: “Anh định ăn nốt phần còn lại của em sao?”

Nhiếp Tư quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ừ.”

Thường Tuyết đỏ mặt, thầm nghĩ: Còn chưa rõ ràng gì cả, sao lại cảm giác như đã yêu nhau rồi nhỉ?

Không biết có phải vì biết anh có ý  nghĩ như vậy không, Thường Tuyết vô thức ăn không hết, để lại một bát cháo lớn, cả quẩy cũng còn dư một nửa.

Sau đó cô đưa phần còn lại cho Nhiếp Tư. 

Nhiếp Tư cất điện thoại đi, cúi đầu ăn nốt.

Chiếc xe này trước đây Thường Tuyết đã cùng anh đi xem, khá đắt, từ khi mua về anh không lái nhiều, giờ trong xe vẫn rất mới. Thế nhưng chủ nhân của nó lại đang ăn phần bữa sáng còn lại mà cô ăn không hết, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ. Thường Tuyết im lặng nhìn anh ăn, tai cô cũng đỏ ửng, cô nhỏ giọng hỏi: “Anh tiết kiệm vậy à?”

Nhiếp Tư đang ăn thì sững lại, anh sầm mặt: “Không phải tiết kiệm, mà là em quá lãng phí. Bao nhiêu năm rồi, có lần nào ăn uống mà em ăn hết không?”

“Lần nào cũng gọi một đống đồ, mà chẳng ăn được bao nhiêu.” 

Thường Tuyết bị anh nói đến mức xấu hổ muốn độn thổ, cô la lên: “Vậy lần này anh cũng có thể vứt đi như mọi khi mà.”

“Bạn trai ăn phần còn lại của bạn gái chẳng phải là chuyện bình thường sao?” Nhiếp Tư ngước mắt, nói một cảnh thản nhiên.

Khiến Thường Tuyết sững sờ.

Nhiếp Tư cầm túi đựng rác, mở cửa xe rồi bước nhanh đến khu phân loại thùng rác, chuẩn xác ném túi vào thùng tái chế.

Thường Tuyết đã ngồi bắt đầu nhìn ngắm tay mình.

Tóc dài của cô xõa xuống, xoã ra một ít trên vai.

Nhiếp Tư quay lại, cúi người nhìn cô một lúc, sau đó anh nghiêng người cài dây an toàn cho cô. Thường Tuyết hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái.

Nhiếp Tư cài dây an toàn xong bèn ngồi thẳng người lại rồi khởi động xe.

Vài phút sau, chiếc xe chạy ra khỏi con đường lớn, hòa vào dòng xe tấp nập. Bỗng dưng Nhiếp Tư đưa tay ra nắm lấy một tay của Thường Tuyết, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nhiếp Tư không nhìn cô, chỉ chăm chú vào con đường phía trước, khóe môi hơi nhếch lên nói: “Thực ra trước đây anh cũng từng rất nhiều lần nghĩ đến việc ăn nốt đồ em ăn không xong.”

Thường Tuyết nghe xong thì ho khụ một tiếng: “Thế nên lần nào anh cũng than là em gọi nhiều quá hả?”

Đây cũng là một trong những lý do mấy năm nay Thường Tuyết và Nhiếp Tư trở nên gần gũi với nhau hơn. Anh có ý thức quản lý cô, cô thì không thích bị anh quản lý, nên vô hình chung họ đã trở nên thân thiết hơn với nhau.

Nhiếp Tư: “Em gọi nhiều thật mà, sao em không biết lượng sức mình nhỉ, em nhìn cái dạ dày em xem ăn được là bao.”

Mặt Thường Tuyết đỏ bừng, đôi mắt cô sáng bừng, mím môi lại không nói gì. Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau, lúc này cô mới nhận ra ngón tay của anh thon dài, khớp xương rõ ràng, là kiểu tay mà những người yêu thích tay đẹp thường thích.

Giá nhà ở thủ đô rất cao, trước đó rất lâu bố mẹ Thường Tuyết đã từng cắn răng mua một căn nhà ở khu phố cổ, mặc dù là nhà không có thang máy, nhưng diện tích khá lớn và khu dân cư cũng an toàn. Hiện tại, giá nhà tăng rất nhanh, bố mẹ cô hiện thì vẫn đang ở trong ký túc xá của công ty, vì họ làm việc tại một doanh nghiệp nhà nước ở khu vực ngoại ô. Vì vậy, căn nhà ở khu phố cổ chủ yếu là mình Thường Tuyết ở, vì nó gần nơi làm việc của cô hơn.

Thực ra, Thẩm Tuyền đã muốn mua cho Thường Tuyết một căn nhà mới từ lâu, nhưng Thường Tuyết luôn cảm thấy mình chưa giúp đỡ gì nhiều cho Thẩm Tuyền tại Thẩm Thị nên không dám nhận.

Thẩm Tuyền cũng không biết phải làm sao với Thường Tuyết.

Khu phố cổ có một ưu điểm là quy hoạch xe không quá nghiêm ngặt. Khi xe đến cổng khu dân cư, Thường Tuyết tháo dây an toàn, đang chuẩn bị hỏi Nhiếp Tư xem là lên lầu ngồi một chút hay là về nhà trước.

Trước đó Nhiếp Tư đã từng đến nhà cô, nên anh không cảm thấy lạ lẫm gì.

Còn chưa cất lời, Thường Tuyết đã thấy một người phụ nữ có ngoại hình giống mẹ mình bước lại gần, còn tiện tay mở cửa ghế phụ ra. Thường Tuyết ngẩn người: “Mẹ…”

“Xuống xe ngay.” Tiêu Quyên chỉ Thường Tuyết.

Thường Tuyết ngạc nhiên, bước xuống xe theo phản xạ. Tiêu Quyên nhìn cô từ trên xuống dưới, thấy cô mặc đồ của đàn ông thì suýt ngất xỉu. 

Bà nhìn Nhiếp Tư.

Nhiếp Tư thở dài, anh tháo dây an toàn, xuống xe rồi đi vòng qua và nắm tay Thường Tuyết.

Tiêu Quyên phát sốc.

Bà chỉ tay vào Thường Tuyết: “Hay lắm, con không nghe điện thoại của mẹ, lại không đồng ý đi xem mắt là vì có bạn trai rồi đúng không?”

“Xem mắt á?” Thường Tuyết hít một hơi: “Mẹ muốn con đi xem mắt sao?”

Nhiếp Tư nghe vậy thì cúi đầu nhìn Thường Tuyết, nghiến răng hỏi: “Em vui lắm sao? Em chờ được xem mắt lâu lắm rồi?”

Thường Tuyết lập tức ngậm miệng lại, nhìn bạn trai mới ở bên cạnh, giả vờ ho một cái: “Không phải, em chỉ hơi ngạc nhiên thôi, thật đó, chỉ là ngạc nhiên thôi.”

Nhiếp Tư hừ lạnh. 

Anh biết ngay mà, cô đúng là mong đợi thật.

Mẹ cô thúc ép cô kết hôn biết bao năm như vậy, nhưng giục thì giục chứ không tìm bạn trai cho cô thật. Thường Tuyết còn thường phàn nàn sao không sắp xếp cho cô đi xem mắt ấy, như vậy nhàn biết bao, thay vì để cô tự tìm.

Nhớ lại chuyện này, Nhiếp Tư không nhịn được siết chặt tay cô, kéo cô tới gần lòng mình hơn. May mà anh đã quyết định sớm, nếu không hôm nay cô đã phải đi xem mắt rồi rồi. 

Với tính cách của cô, xem mắt ai là có thể làm bạn với người đó luôn ấy chứ.

Tiêu Quyên nhìn những hành động nhỏ nhặt của hai người họ, còn thì thầm với nhau, trong lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Đột nhiên bà cảm thấy chàng trai này hơi quen.

“Có phải bác đã gặp con ở đâu đó rồi không?” Tiêu Quyên nhìn Nhiếp Tư rồi hỏi.

Nhiếp Tư nhìn Tiêu Quyên, giọng điệu trở nên kính cẩn hơn: “Năm ngoái cô ấy say rượu, con đã đưa cô ấy về, trùng hợp là bác ở nhà, đã mời con ngồi lại một lúc.”

Tiêu Quyên à một tiếng, gật đầu: “Bác nhớ ra rồi.”

Ngay sau đó, sắc mặt của bà thay đổi.

Bà luôn cảm thấy có điều gì đó sai sai, rất sai. Chàng trai này không chỉ có ngoại hình xuất chúng, quan trọng hơn, anh là con cái của nhà họ Nhiếp. 

Nhà họ Nhiếp so với những người bình thường như họ quả là một trời một vực.

Ở thủ đô, ngoại trừ việc họ Nhiếp cũng rất đặc biệt ra thì cái họ này còn đại diện cho thân phận. Tiêu Quyên không khỏi xác nhận lại lần nữa: “Con họ Nhiếp phải không?”

Tối hôm đó, trong lúc trò chuyện, Tiêu Quyên đã hỏi một vài điều cơ bản.

Nhiếp Tư gật đầu: “Đúng rồi ạ.”

Tiêu Quyên hít một hơi dài, cười gượng: “À, bác nhớ ra rồi, con là đứa thứ tư của nhà họ Nhiếp.”

“Vâng ạ.”

Cổng khu dân cư đông đúc, bộ đồ trên người Thường Tuyết lại khá nổi bật, cô vội vàng cắt ngang câu hỏi của mẹ mình: “Mẹ, để anh ấy lái xe vào trước đi, chúng ta về nhà nhé, con thế này…”

Tiêu Quyên nhìn Thường Tuyết một cái, lập tức cảm thấy đầu óc trống rỗng: “Con… con… mẹ sẽ xử lý con sau.”

Nói xong, bà nhìn Nhiếp Tư: “Con lái xe vào đi, lên nhà ngồi một chút nhé?”

Lúc này Nhiếp Tư nhận được một cuộc gọi, anh cười nói: “Con xin phép đi nghe điện thoại trước.”

Người gọi đến từ bố anh, nói rằng cần anh quay lại công ty một chuyến. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nhiếp Tư nắm tay Thường Tuyết, nhìn cô rồi nhìn sang Tiêu Quyên đứng bên cạnh, nói: “Xin lỗi bác, nhà con có chút việc, con sẽ đưa hai người đến cửa cầu thang rồi không lên nữa, lần sau con sẽ chính thức đến chào hỏi.”

Thường Tuyết rất hiểu tình trạng cần phải rời đi ngay khi có việc gấp ở công ty, cô gật đầu, lắc lắc bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nói: “Biết rồi, anh lái xe cẩn thận nhé.”

Ánh nắng ở đây rất chói chang, cô lại mặc đồ của anh, dáng vẻ lười biếng thoải mái, không biết vì sao lại đặc biệt đáng yêu. Nhiếp Tư nheo mắt nhìn cô vài giây.

Anh thực sự rất muốn hôn cô, nhưng vì mẹ cô đang đứng bên cạnh, Nhiếp Tư đành thôi. Anh nhẹ nhàng nắm lấy các ngón tay cô, nói: “Lát nữa nhắn qua WeChat sau nhé.”

“Vâng.” Thường Tuyết gật đầu, buông tay anh ra: “Anh đi đi.”

Nhiếp Tư cúi đầu chào Tiêu Quyên: “Con chào bác, con đi trước ạ.”

Tiêu Quyên cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Đi cẩn thận.”

Nhiếp Tư quay lại xe, mở cửa. Chiều cao và đôi chân dài của anh rất thu hút ánh mắt của người khác, cộng thêm chiếc xe mới và đắt tiền. Anh hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía Thường Tuyết.

Thường Tuyết vẫy tay chào anh, cứ thế chiếc xe từ từ rời khỏi cổng khu dân cư.

Ngay khi anh rời đi, vài người hàng xóm thân thiết liền sấn tới, hỏi Tiêu Quyên.

“Con rể cô à?”

“Bạn trai của Thường Tuyết phải không?”

“Nhìn có vẻ gia đình khá giả đấy.”

“Trông rất đẹp trai.”

Tiêu Quyên cười gượng vài cái rồi kéo tay Thường Tuyết. Mặt Thường Tuyết đỏ bừng, theo mẹ mình lên lầu, căn hộ của họ ở tầng ba.

Bước vào trong, Tiêu Quyên bỏ tay con gái ra, quay lại nhìn Thường Tuyết và hỏi: “Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?”

Thường Tuyết hơi bất ngờ, nhìn mẹ mình trả lời: “Hai mươi chín ạ.”

Tiêu Quyên nói: “Con đã hai mươi chín, sắp ba mươi rồi. Con không còn trẻ nữa đâu, tìm bạn trai thì phải hướng đến mục đích kết hôn, hiểu chưa? Chơi bời kiểu này không còn phù hợp với con nữa đâu.”

Thường Tuyết ngay lập tức hiểu lý do vì sao mẹ mình lại thay đổi sắc mặt khi ở dưới lầu, cô dừng lại một chút rồi nói: “Mẹ, bọn con không phải chơi bời đâu.”

“Nếu chỉ để chơi bời, bọn con cần gì phải chờ đến hôm nay.”

“Con chắc chắn chứ? Nó sẽ lấy con chứ?”

Thường Tuyết ngơ ngác, cô chớp chớp mắt.

Lúc này, cô mới nhận ra mình còn phải đối mặt với vấn đề như vậy. Cô nhìn bộ đồ mình đang mặc, nói: “Con đi thay đồ đã rồi chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện nhé.”

Nói xong, cô chạy vào phòng ngủ. 

Trong phòng, rèm cửa không mở, Thường Tuyết đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường, cô không nhúc nhích.

Haizz.

Sao cứ yêu đương là lại phải nhắc đến chuyện kết hôn nhỉ? 

Kết hôn có quan trọng đến vậy không?

Nhưng nếu không kết hôn, liệu anh ấy có cưới người khác không?

Thường Tuyết cảm thấy đầu óc mình đang nổ tung, nghĩ đủ thứ chuyện. Thực ra cô và Nhiếp Tư đã quen biết nhiều năm, cả hai đều rất hiểu rõ nhau.

Yêu đương có vẻ cũng đơn giản, ngay cả khi chỉ bên nhau một buổi sáng cô đã cảm thấy rất ngọt ngào.

Cảm giác này như ăn kẹo bông gòn vậy, Thường Tuyết không muốn để vị ngọt này ngay lập tức bị nhuốm màu bởi những đau khổ thực tế gì đó.

“Con thay đồ sao mà lâu thế?” Tiêu Quyên gõ cửa hỏi.

Thường Tuyết hồi thần, chậm chạp trả lời: “Con ra đây.”

Hai mẹ con nói chuyện hơn hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không tìm ra được giải pháp, ngược lại còn tạo thêm chút áp lực cho Thường Tuyết. Buổi trưa Thường Tuyết nấu cơm, lại gói thêm một phần nữa để Tiêu Quyên mang cho bố cô. Buổi chiều cô dọn dẹp một chút, thỉnh thoảng gửi tin nhắn WeChat cho Nhiếp Tư, Nhiếp Tư đang họp.

Hơn sáu giờ chiều.

Nhiếp Tư: [Anh đến đón em, tối nay mình cùng ăn tối nhé.]

Thường Tuyết thấy vậy thì đứng dậy khỏi ghế sofa, vào phòng chọn lựa một hồi rồi quyết định mặc một chiếc váy đen đến gối. Cô vốn dĩ đã khá quen với việc đi giày cao gót, cô đứng trước bàn trang điểm trang điểm một hồi rồi chợt sững lại, cô chợt cảm thấy mình ngày càng lún sâu vào thứ này rồi.

Cô mỉm cười với mình trong gương.

Một lúc sau, Nhiếp Tư nhắn anh đã tới.

Thường Tuyết cầm túi xách xuống tầng. Ánh đèn xe rọi lên mặt đất, Nhiếp Tư hạ cửa sổ xe, tay đặt lên cửa sổ, nhìn cô bước xuống trong đôi giày cao gót.

Đột nhiên anh cảm thấy cô lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.

Anh mở cửa xe, bước tới rồi vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau. Thường Tuyết cúi đầu nhìn anh rồi khụ một tiếng: “Ê, đừng ôm chặt như vậy.”

Nhiếp Tư phì cười, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, dẫn cô vòng qua đầu xe, mở cửa và đưa cô vào trong xe. Để cô ngồi vào xong, anh không rời đi ngay mà lại chống tay lên cửa sổ, cúi người nhìn cô.

Thường Tuyết ngẩng đầu lên.

Nhiếp Tư hỏi: “Mẹ em còn cho em đi xem mắt nữa không?”

Thường Tuyết ngẩn người, nghĩ đến cuộc trò chuyện không vui sáng nay, cô lắc đầu: “Không.”

Nhiếp Tư: “Chọn thời gian đi, anh sẽ chính thức đến chào hỏi bố mẹ em, như vậy ổn hơn.”

Thường Tuyết nghĩ đến thái độ đanh thép của Tiêu Quyên sáng nay, rồi nhìn sang người đàn ông rõ ràng đang trở nên dịu dàng vì yêu đương ở bên cạnh.

Cô cảm thấy rằng nếu Tiêu Quyên bắt Nhiếp Tư cưới cô thì sự ngọt ngào này có thể sẽ biến mất.

Cô bỗng thấy khó thở, cô cười nói: “À, được thôi, nhưng gần đây bố mẹ em hơi bận. Em sẽ hẹn họ, khi nào sắp xếp được thời gian sẽ nói với anh nhé.”

Nhiếp Tư nhướng mày: “Được.”

Sau đó, anh lại cúi đầu xuống nhìn cô. Thường Tuyết cảm thấy cái bóng đen ở trước sà xuống, đôi môi mỏng góc cạnh của anh gần kề. Cô vô thức nhắm mắt lại, thấy vậy, Nhiếp Tư khẽ cười rồi hôn lên môi cô.

Một cái chạm rất nhẹ.

Thường Tuyết lại run lên. 

Ôi.

Môi của Nhiếp Tư cũng mềm, rất mềm.

Cô ti hí mở mắt ra, bị Nhiếp Tư bắt gặp ngay. Anh đứng thẳng người dậy, nắm lấy cằm cô, nói một cách mơ hồ: “Thường Tuyết, sao anh lại thấy em đẹp thế nhỉ?”

Thường Tuyết kêu “a” một tiếng, che mặt lại.

Tai của Nhiếp Tư cũng đỏ lên.

Nhiếp Tư đã đặt chỗ tại một nhà hàng với món tráng miệng mà Thường Tuyết yêu thích. Sau khi ăn xong, vì không còn chỗ nào để đi nên họ đã trở về căn hộ của Nhiếp Tư.

Thường Tuyết bị Nhiếp Tư kéo vào lòng, hai người cùng cầm một chiếc điện thoại và bắt đầu chơi game. Lúc này, Nhiếp Tư có thể đường hoàng yêu cầu Thường Tuyết không được trò chuyện với những chàng trai khác.

Thậm chí, đồng đội còn khen Thường Tuyết: “Chị gái giỏi quá.”

Nhiếp Tư mở mic nói thẳng: “Là do tôi dạy đấy, cảm ơn sự công nhận của anh nhé.”

Đồng đội: “…”

Thường Tuyết lập tức hiểu ra tại sao tối qua tâm trạng anh lại sai sai vậy, hóa ra là anh đang ghen. Cô quay đầu lại, nhìn anh chằm chằm rồi nói: “Ai là do anh dạy chứ, em tự dựa vào sức mình mà.”

Nhiếp Tư rũ mắt nhìn cô một cái rồi tiếp tục bấm điện thoại, bình thản nói: “Trước đây không phải là anh dạy em sao?”

“Thì là anh dạy rồi đó.”

Thường Tuyết: “…Móe”  

Cô đạp một cái vào chân anh.

Nhiếp Tư liếc nhìn cô, hừ nhẹ nhưng không hề đẩy cô ra. Anh kéo một cái chăn điều hòa từ bên cạnh đắp lên đùi cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Ấm không?”

Thường Tuyết thì thầm: “Sao anh biết em lạnh?”

“Bởi vì em cứ rúc vào ống quần của anh.”

Thường Tuyết đỏ mặt: “Làm gì có.”

Nhiếp Tư cầm điện thoại của cô đặt lên ghế sofa, ôm cô rồi nói: “Chúng ta xem TV một chút nhé.”  

Thường Tuyết: “Vâng.”

Ngay lúc này, điện thoại của Thường Tuyết rung lên. Cô nhìn sang, thấy là cuộc gọi từ mẹ, tim cô giật thót lên. Nói thật thì mấy năm nay cô bị gia đình quản thúc tới phát sợ.

Cô cầm điện thoại lên, tắt cuộc gọi nhưng lại không dám chặn số, một lát sau điện thoại lại reo lên.

Nhiếp Tư nhận ra, khẽ hỏi: “Sao không nghe máy?”

Thường Tuyết cười gượng, cô “à” một tiếng rồi cầm lấy điện thoại ở ghế sofa nói: “Em đi nghe máy đã.”

Nói rồi, cô mở cửa phòng ngủ dành cho khách rồi bước vào. Nhiếp Tư nhìn theo bóng lưng cô một lúc, thấy cô đóng cửa phòng ngủ cho khách lại, anh hơi do dự, anh tựa lên tay ghế sofa, trên người phủ một chiếc khăn mỏng.

Anh cầm điện thoại chơi một lúc, lại nhìn TV, nhưng vẫn cảm thấy vẻ mặt của Thường Tuyết khi nhận được cuộc gọi từ mẹ không hề vui vẻ. 

Nhiếp Tư nghĩ vậy bèn rời khỏi ghế sofa, đi tới xoay tay nắm cửa.

Cửa đã bị khóa từ bên trong.

Nhiếp Tư: “…”

Ở bên trong Thường Tuyết đang nói với mẹ hiện tại cô và Nhiếp Tư đang yêu nhau, nhưng chưa bàn đến chuyện tương lai, cô còn nói tại sao phụ nữ cứ phải kết hôn chứ.

Thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay thôi. Cô có sự nghiệp và tương lai của riêng mình, không cần phải dành toàn bộ tương lai của mình cho một người đàn ông, nhưng Tiêu Quyên thì không chịu nghe.

Y như hồi đi học, trong nhà sẽ quy định rõ ràng giờ ngủ, giờ làm bài tập, tất cả đều được đặt ra rất nghiêm ngặt. Điều này giúp Thường Tuyết nhanh chóng trưởng thành, nhưng cũng làm cô thấy áp lực.

Tiêu Quyên thì luôn cho rằng Thường Tuyết cần phải tìm một người môn đăng hộ đối, yêu một chàng công tử không có tương lai. Bà nói rằng bây giờ Thường Tuyết nghĩ như vậy là vì chưa đi tới bước đó, đợi tới sau này cô muốn kết hôn mà người đó không có ý định cưới cô thì sẽ rất phiền phức.

Hai mẹ con cứ khăng khăng ý kiến của mình.

Thường Tuyết nói mệt rồi, cô tắt điện thoại. Cô dựa lên tường, hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau cô mở cửa, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của anh. Nhiếp Tư đang cầm điện thoại dựa lên ghế sofa, mắt nhìn cô.

Thường Tuyết giơ tay, lắc lắc điện thoại, nói: “Mẹ em càm ràm mãi, bà ấy bảo em về nhà. Em về trước nhé?”

Cô không khóc, nhưng có vẻ rất mệt mỏi.

Nhiếp Tư im lặng nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Cứ vậy mà về sao?”

Thường Tuyết “à” một tiếng rồi cười nói: “Ừ, em về trước đây, mẹ em đang đợi ở nhà, phiền quá.”

Nói xong, cô đi ra phòng khách lấy đồ của mình. Cô rất bình tĩnh, Nhiếp Tư im lặng nhìn cô. Sau khi Thường Tuyết lấy xong túi xách, cô đẩy anh một cái: “Tiễn em đi.”

Nhiếp Tư cầm chìa khóa xe trên bàn trà lên, sau đó lấy một chiếc áo khoác đen khoác lên vai cô. 

Thường Tuyết nắm chặt áo khoác, xỏ giày cao gót vào. Nhiếp Tư nhìn cô mấy giây rồi ôm cô từ phía sau, tựa lên vai cô hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ em có gì không hài lòng với anh sao?”

Thường Tuyết đang mang giày thì khựng lại, tóc cô cũng đung đưa theo. Cô cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm.

Lúc này, điện thoại của cô lại rung lên. 

Cô khó chịu tới mức muốn tắt máy, nhưng Nhiếp Tư đã đưa tay cầm lấy điện thoại, trực tiếp ấn nút nhận cuộc gọi.

Thường Tuyết hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh.

Nhiếp Tư ôm chặt cô, đẩy cô dựa lên giữa tủ và anh. Anh nhìn cô rồi cười nói: “Chào bác gái.”

Bên kia, Tiêu Quyên đang chuẩn bị gọi Thường Tuyết về nhà, nghe thấy vậy thì hơi ngẩn ra: “Nhiếp Tư à.”

“Là con đây. Bác gái, bác có ý kiến gì về việc con và Thường Tuyết yêu nhau ạ? Con hy vọng bác có thể nói thẳng với con.”

Tiêu Quyên không ngờ Nhiếp Tư lại thẳng thắn như vậy, bà ngẩn ra vài giây rồi nói: “Bác không có ý kiến gì, bác chỉ hy vọng Thường Tuyết có thể tìm được một người môn đăng hộ đối mà thôi… Nhà họ Nhiếp của các con cũng không định cưới người có gia cảnh như Thường Tuyết đâu nhỉ? Hiện tại Thường Tuyết đã đến tuổi rồi…”

“Con sẽ cưới cô ấy.” Nhiếp Tư trực tiếp cắt lời bà.

Tiêu Quyên lại lần nữa ngẩn ra.

Nhiếp Tư cúi đầu nhìn Thường Tuyết đang im lặng, cô giật mình, chớp mắt nhìn anh, trông vừa đáng yêu vừa khiến người khác thương xót.

Nhiếp Tư nói: “Anh sẽ cưới em.”

“Không phải đùa, cũng không phải bốc đồng, mà anh thật sự có ý định này.”

Tiêu Quyên: “…”

Thường Tuyết: “…”

——————————

*Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp Tư rất thẳng thắn, nhưng suy nghĩ và hành động của anh cũng rất trực tiếp, nghĩ gì làm nấy. Vì vậy những người đàn ông như vậy thực sự cũng rất tốt. Cảm ơn các bạn đã đọc <Hậu ái>, tác phẩm đã kết thúc, phần ngoại truyện cũng kết thúc rồi, hẹn gặp các bạn ở tác phẩm tiếp theo.