Chương 5: Tòng Quân
Cao Trí Quyền quay sang nhìn kĩ mới thấy trung đội trưởng xinh đẹp như vậy mà tính khí rất nóng nảy, anh phản bác lại.
- Tiểu Miêu trung đội trưởng, cô nói cứ như hai người chúng tôi ăn xong rồi chạy à, không có đâu! Chúng tôi dù gì cũng đang cần đến Phòng Tuyết Thứ 7 với sức mạnh của hai người thì không thể nào đến được đó.
Tiểu Miêu nghe xong khinh thường nói.
- À! Hai anh tính ăn bám suốt chặn đường chứ gì, nếu để tôi thấy hai anh không làm đúng công việc của mình mà trốn đi ăn vụng thì chờ h·ình p·hạt của tôi đi.
Nói xong trung đội trưởng Tiểu Miêu bỏ đi lên lầu, Trí Quyền biết được đại đội bọn họ người khó tính nhất là cô ấy. Đại đội trưởng tươi cười xua tay nói.
- Hai người mặc kệ đi! Tính khí của Tiểu Miêu là vậy từ sau khi chiến đại dịch diễn ra.
Cao Trí Quyền thắc mắc chạy đến đại đội trưởng tò mò hỏi:
- Đại đội trưởng! Anh có thể kể tôi nghe không? Tại sao cô ấy xinh đẹp thế mà lại khó tính vậy?
Trung đội trưởng Tiểu Miêu vào thời điểm đại dịch diễn ra, cô ấy nằm ở khu kiểm tra hàng hóa với thức ăn, hàng ngày phải chứng kiến cảnh người khác xô đẩy tranh dành thức ăn, người mạnh khỏe hơn không làm gì cả mà lại lấy rất nhiều, còn những người ốm yếu không có gì để ăn.
Từ lúc đó Tiểu Miêu đặt mục tiêu cho bản thân mình là trở thành người huấn luyện những kẻ lười biến, một cô gái yếu đuối với tính cách hiền hòa thay đổi thành vẻ mặt lạnh giá và bề ngoài khó tính nhưng bên trong cô ấy lại rất mềm yếu...
Cuộc trò truyện của bọn họ kéo dài hai tiếng đồng hồ, cả đại đội đã bắt mệt mỏi, mọi người cùng kéo nhau đi ngủ.
Đêm đã khuya, trong thành phố bóng tối bao trùm, tại một toàn thị chính bỏ hoang, ánh trăng chiếu xuống bên ngoài ban công, có một cô gái đang đứng, hai tay đặt lên lan can và ngước nhìn ánh trăng với nỗi niềm mong nhớ.
Bên trong lấp ló bóng dáng người bước ra, người đó là Cao Trí Quyền vì anh không ngủ được nên tính ra ngoài hóng gió, anh bước đến gần cô gái và mở lời.
- Trung đội trưởng Tiểu Miêu! Cô chưa ngủ sao?
Cô gái được gọi là Trung đội trưởng Tiểu Miêu nghe âm thanh phía sau thì quay lại bất ngờ?
- Hả? Cao Trí Quyền? Khuya rồi anh còn không ngủ ra đây làm gì?
Cao Trí Quyền đưa hai tay đặt lên lan can nhìn phía trước khuôn mặt buồn khổ đáp lời:
- Tôi không ngủ được, chỉ muốn ra ngoài hóng gió để quên đi nỗi ám ảnh đó, còn trung đội trưởng thì sao? Cô cũng không ngủ được à?
Tiểu Miêu nhẹ giọng nói:
- Ừ! tôi đang nhớ về gia đình của mình ở căn cứ, không biết họ sống có khỏe không? Còn nữa tại sao anh lại buồn như vậy? kể tôi nghe được không? Biết đâu tôi sẽ giúp được gì cho anh?
Cao Trí Quyền kể lại mọi chuyện lại cho cô ấy nghe.
Xuất thân từ vùng ngoại ô phía Nam, Cao Trí Quyền là con cả trong một gia đình giàu có, trước khi xảy ta hiện tượng Đá Thiên Tinh, cậu đang làm cho một công trình công nghệ chế tạo máy móc, cuộc sống rất vui vẻ, đầm ấm, cả nhà hạnh phúc.
Sau khi đại dịch bùng phát người trong xưởng đã bị l·ây n·hiễm gần hết, may mắn thoát khỏi công xưởng để quay về nhà nhưng khi bước vào cảnh tượng đầu tiên mà cậu nhìn thấy là khắp nơi máu chảy tràn lan, trước mắt là cha, mẹ với em trai đều bị l·ây n·hiễm và biến thành quái vật DZ.
Trong lòng Cao Trí Quyền lúc đó nỗi lo sợ bao trùm lấy, chân tay đều không nhất lên nổi tưởng chừng sẽ c·hết tại đó, vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng thì được người giải phóng cứu ra.
Bọn họ đưa cậu vào căn cứ phòng thủ phía nam, ba tháng trước căn cứ bị đoàn quân quái vật t·ấn c·ông, phòng thủ bị phá vỡ, mọi người thay nhau mà chạy trốn, cậu cũng mang theo vật dụng rồi lên đường đi đến căn cứ Phòng Tuyến Thứ 7.
Trên đường đi đến đây gặp Thạch Thất Tinh, hai người làm quen với nhau vì cậu tỉ thí thua nên gọi anh ấy là Đại Ca, cũng nhờ có Đại ca mà cậu mới có thể tiến hóa lên cấp 2 dễ dàng đến vậy.
Nhìn thấy anh đau buồn Trung đội trưởng Tiểu Miêu nói.
- Vậy anh có ước mơ gì về tương lai không? Cuộc sống sau này anh sẽ đi như thế nào?
Cao Trí quyền suy nghĩ rồi đáp lời:
- Tôi ư! Ước mơ được quay lại thời điểm trước đó mà cứu lấy bọn họ, còn về tương lai tôi muốn cuộc chiến đại dịch này kết thúc sớm, sống một cuộc sống an nhàn đến hết đời.
Tiểu Miêu lại hỏi:
- Vậy anh tới Phòng Tuyến Thứ 7 sẽ ở lại đó luôn ư?
Trí Quyền trả lời:
- Tôi cũng không biết nữa, lúc trước thì tôi dự tính đến đó nhưng bây giờ vì Đại Ca của tôi đang đi tìm kiếm thứ gì đó nên tôi phải đi theo giúp đỡ anh ấy.
Tiểu Miêu thấy sắc trời cũng gần sáng đành nói.
- Thôi bây giờ trời sắp sáng rồi! Anh với tôi vào ngủ đi, mai còn phải lên đường cùng với mọi người.
Hai người bọn họ kéo nhau đi vào bên trong rồi đánh một giấc ngủ thật ngon cho đến sáng hôm sau.
Trời đã sáng, mọi người bắt đầu dọn dẹp rồi chuẩn bị lên đường. Tôi là người thu gom nhanh nhất vì đã có kho chứa hệ thống, ngồi ở sảnh rảnh rỗi mà chém gió với Cao Trí Quyền.
- Ê! Binh Nhất Cao Trí Quyền! Đồng chí đã tán được Trung đội trưởng Tiểu Miêu chưa?
- Báo cáo! Tiểu đội trưởng! Em đã tán rồi nhưng cô ấy chưa đổ, em phải làm sao đây? Anh có đại chiêu gì không chỉ em với?
- Tôi cũng chịu thua đồng chí! Cả buổi tối đồng chí không ngủ để đi tán trung đội trưởng mà kết quả lại là con số không à?
- Vâng! Em tối qua chỉ nói chuyện với trung đội trưởng về quá khứ thôi, chứ em chưa kịp tán thì cô ấy đã kêu đi ngủ rồi.
- Đồng chí cứ tiếp tục phát huy! Thế đồng chí có nghe qua câu. Trâu gặm cỏ lâu ngày cũng hết chưa.
- Đã nghe rồi ạ! Em tin chắc chắn mình sẽ làm được.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Đồng chí hãy làm tấm gương tốt cho thế hệ ế noi theo, còn nữa bây giờ ta yêu cầu đồng chí quay đầu lại.
Nói xong tôi chạy đi làm việc còn Cao Trí Quyền quay đầu bất ngờ thốt lên.
- A! Trung đội trưởng! Cô làm gì ở đây?
Quay lại vài giây trước, Trung Úy Tiểu Miêu đang kiểm tra vật tư thì nhìn thấy hai người ngồi không ra đấy tám chuyện, cô bước đến sau lưng...
Trên tay cô ấy đang cầm sẵn cây gậy cảnh sát gõ lên đầu Cao Trí Quyền.
Bốp...
Anh ấy xoa đầu hỏi:
- Đau? Tại sao trung đội trưởng lại đánh tôi?
Trung Úy Tiểu Miêu tức giận trả lời:
- Này! Binh Nhất Cao Trí Quyền! Đồng chí nhìn bên kia xem bọn họ đang làm gì, còn đồng chí lại lười biếng ngồi đây hả? Đồng chí đã gia nhập vào trung đội của tôi rồi thì nên tuân thủ quy tắc của tôi nhớ chưa?
Cao Trí Quyền hô lớn:
- Báo cáo! Đã nhớ! Thưa trung đội trưởng!
Hai người bọn họ lúc sáng đã gia nhập vào trung đội của Trung Úy Tiểu Miêu, tôi không hiểu tại sao mà mình được mặt bộ áo hạ sĩ với phân làm tiểu đội trưởng đội một.
Cao Trí Quyền lý do là người tiến hóa cấp 2, được mặc bộ áo binh nhất và phân làm phó tiểu đội trưởng đội một.
Người chỉ huy bọn họ là Đại Úy Lý Đạo chức vụ là đại đội trưởng, tiếp đến là Trung Úy Tiểu Miêu chức vụ trung đội trưởng, trung đội được chia làm hai tiểu đội.
Tiểu đội một: có tôi hạ sĩ phân làm tiểu đội trưởng, binh nhất Cao Trí Quyền phân làm phó tiểu đội trưởng và tám người lính khác.
Tiểu đội hai: hạ sĩ Lu Tan phân làm tiểu đội trưởng, binh nhất Han Tai phân làm phó tiểu đội trưởng, HenLy với Trần Tông hai người đều là binh nhì và sáu người lính khác.
Hai chiếc xe chở hai tiểu đội bắt đầu xuất phát, xe thứ nhất là của tiểu đội một do Trung Úy Tiểu Miêu dẫn dắt, xe thứ hai là của tiểu đội hai do Đại Úy Lý Đạo chỉ huy.
Đường đi gập ghềnh khó khăn, những lỗ nhỏ có ở khắp nơi dưới đường làm cho chiếc xe lắc lư, trên xe tôi cao hứng cất tiếng ca hát.
“Xe chạy bon bon trên chuyến đường dài
Ngoài kia nhiều lắm quái vật phát sinh
Mặc cho mưa gió bão bùng
Chúng tôi vẫn đang trên đường tìm kiếm
Thành phố đáng yêu của chúng tôi
Giờ đây chỉ còn lại một mảnh hoang tàn
Dù anh em tôi không chung dòng máu
Nhưng chúng tôi nguyện hi sinh cùng nhau
Đại dịch bùng phát đã qua mười năm
Ngày mai sau đây, chúng tôi tượng trưng nhân loại hòa bình.”
Trong xe mọi người nghe tôi hát xong, bọn họ vỗ tay mà hát theo, âm điệu du dương làm cho lòng người vui vẻ.
Phía trước Cao Trí Quyền đang cầm lái thì nghe ở phía sau có tiếng ca hát và anh cũng hát theo.
“Xe chạy bon bon trên chuyến đường dài
Ngoài kia nhiều lắm...”
Bốp...
Chưa kịp hát hết đoạn của câu tiếp theo thì anh ấy ăn một gậy vào đầu, Trung Úy Tiểu Miêu trên tay cầm cây gậy mà cười quát.
- Hì hì! Lái xe! Nhanh lên!
Thật tội cho Cao Trí Quyền ấm ức mà không nói lên lời và tiếp tục cầm vô lăng lái xe.
Bọn họ đang ở trong thành phố Nam Đại muốn đến Phòng Tuyết Thứ 7 phải đi qua thành phố Bắc Đại. Ở giữa hai thành phố có một con sông lớn tên là Tinh Long, nó cũng là biên giới của hai thành phố, họ muốn qua sông chỉ có hai con đường là cây cầu Tây với cây cầu Đông.
Tại một con sông lớn khung cảnh ở đây thật hoang tàn, những mảnh vụn của phế thải, những chiếc xe mắc kẹt khắp nơi, bắt ngang con sông là một cây cầu bị gãy đôi ở giữa, có hai chiếc xe q·uân đ·ội đang đi tới.
Trung Úy Tiểu Miêu nhìn thấy cảnh tượng phía trước vội nói với Cao Trí Quyền dừng xe lại, cô bước xuống xe rồi chạy ra sau thông báo với cấp trên ở xe thứ hai.
- Báo cáo! Đại đội trưởng! Tình hình phía trước là cây cầu Đông đã bị gãy! Chúng tôi phải làm như thế nào đây?
Đại Úy Lý Đạo gật đầu rồi bước xuống xe, đi đến chỗ bị gẫy của cây cầu xem xét xong mở lời.
- Trung Úy Tiểu Miêu! Tình hình như thế này! Cô kêu mọi người hãy di chuyển sang cây cầu Tây đi.
Hai chiếc xe quay đầu lại để đi về hướng của cầu Tây, lại phải mất một ít thời gian để bọn họ qua đến đó.