Chương 8: Phòng Tuyến Thứ 7
Mọi người cảm giác khó hiểu tại sao lại lấy xác của bọn quái vật làm gì, khi họ thấy Thạch Thất Tinh bước đến thì toàn bộ đều biến mất.
Trí Quyền bất ngờ mà lên tiếng.
- Tiểu đội trưởng, những cái xác đâu mất hết rồi, anh làm như thế nào vậy, lần trước thức ăn cũng thế?
Chuyện này anh biết mình không nói ra sẽ không ổn đành nói.
- À! Là như thế này, tôi là người tiến hóa về chế tạo đá và cần dùng những thứ này để chế tạo đá xương.
Nói xong anh lấy trong túi ra vài viên đá xương cho mọi người xem qua, nhìn qua nó không có gì khác gì biệt chỉ là một viên đá bình thường nhưng khi ném ra lại xuất hiện gai như một con nhím xù lông của mình lên, anh giải thích với họ mất vài phút, sau đó nói với hệ thống cho anh xem đã chế tạo được bao nhiêu thuốc hồi phục.
[Thuốc hồi phục H1 hiện tại có 90 bình, một bình hồi 10HP (lấy từ máu quái vật DZ1 tinh lọc)
Thuốc hồi phục H3 hiện tại có 3 bình, mỗi bình hồi 30HP (lấy từ máu quái vật DZ3 tinh lọc)]
Nghĩ lại anh cũng quên mất là đợt trước anh không thu xác của bọn quái vật mà chế tạo, lúc đó khi gặp nhóm q·uân đ·ội biết bao nhiêu là xác cấp một.
[Đá xương cấp 1 số lượng 344 viên, đá xương cấp 3 có 20 viên]
Nhóm Tinh Trạm sau khi thu gom xong thì xuất phát, họ gia nhập tiến về căn cứ Phòng Tuyến Thứ 7
Đường về của bọn họ bị dọn sạch sẽ, không có một bóng dáng quái vật quanh đây, đi tầm mười phút thì trước mặt họ xuất hiện một tường thành cao to như Vạn Lý Trường Thành, bên trên nó có vài khẩu pháo loại lớn để chống lại bọn quái vật đến.
Bên dưới chỉ có một đường đi vào cánh cổng còn lại xung quanh con đường đều là dòng kênh tự chế, nước chảy xung quanh tường thành tạo ra một phòng tuyến chỉ có thể đánh từ trên không và muốn vào phải đi bằng cổng chính.
Chiếc xe của bọn họ vừa đến tới cánh cổng đã bị vài tên cầm súng chặn lại nói.
- Xin vui lòng để xe của các bạn qua bên này và theo tôi sang hướng này để kiểm tra.
Tinh Trạm đã nói qua khi vào bên trong bọn họ cần phải kiểm tra xem trong nhóm có ai bị nhiễm không, nếu có thì sẽ bị c·ách l·y đối với mọi người.
Khu c·ách l·y được biết là nơi không thể sống được bởi vì bên trong toàn là người bị nhiễm với thức ăn không có dành cho họ cho nên có những người thà c·hết chứ không vào đó.
Mọi người được đưa sang một căn lều được dựng sẵn, xung quanh có những ống nghiệm lạ thường với vài cây kim tim hóa chất gì đó, cả nhóm bị lấy một ít máu để kiểm tra.
Thật may là cả nhóm Tiểu Miêu chỉ b·ị t·hương do bắn nhau chứ không phải b·ị t·hương do quái vật.
Kiểm tra đã xong Tinh Trạm chia tay với người trong nhóm mình để anh hướng dẫn sáu người tìm hiểu nơi đây.
Khi đi được một đoạn Thạch Thất Tin nhìn thấy rất nhiều người đang trong tình trạng đói khát, bọn họ ngồi ở khắp nơi trong khu vực này.
Tinh Trạm nói với anh đây là khu vực của người nghèo, vì họ không có sức lao động đóng góp cho thành nên họ không được phân phát nhiều thức ăn.
Cảm giác của anh khi nhìn thấy họ mà thương xót, anh lấy vài thứ thức ăn trong kho của hệ thống rồi bước đến bọn họ.
Ở đó là một cô bé khuôn mặt lem lút đang đứng bên cạnh ông lão ôm yếu, gầy gò, trên tay đang cầm một cái bát, nhìn thấy anh đi đến ông vội đưa ra mà cầu xin.
- Chàng trai trẻ! Làm ơn cho chúng tôi ít thức ăn được không? Hai ngày cháu tôi chưa ăn gì cả, chỉ một ít thôi cũng được.
Trong tay Đá Quý đang cầm thức ăn mà đưa hai người họ nói.
- Đây! Hai ông cháu cầm lấy đi, mà hai ông cháu không có người thân nào khác sao? Tại sao lại ở đây khó khăn thế này?
Hai ông cháu nhận lấy mà cảm ơn anh.
- Cảm ơn chàng trai trẻ! Chuyện là như thế này.
Sau đại dịch sảy ra chúng tôi chạy trốn đến đây rồi chỉ còn lại ba người là tôi, con trai, cháu gái, nữa tháng trước con trai tôi b·ị t·hương, vì họ không tuyển người vô dụng nên nó phải đi theo đoàn quân săn quái vật đổi lấy thức ăn nhưng không may c·hết ở bên ngoài.
Xung quanh nhìn thấy Đá Quý phát thức ăn mà ùa đến cầu xin, làm cho anh khó sử cười khổ nói.
- Mọi người từ từ! Ta chỉ có một ít thức ăn và mỗi người chỉ được một phần thôi!
Sau khi phân phát xong anh định bước đi nhưng bỗng nhiên ông lão vừa nãy ăn xong mà ngã xuống đôi mắt nhắm chặt, cô bé ngồi xuống lắc lư và nước mắt dần chảy xuống gọi ông lão.
- Ông nội! Ông làm sao vậy? Ông tỉnh dậy đi? Đừng bỏ cháu một mình mà? Hu..hu!
Đáp lại tiếng gọi của cô bé là ông lão nằm yên bất động trong không gian im lặng, anh nhìn thấy vậy mà nói với hệ thống cho mình xem tình trạng của ông.
[Tinh Bá 86 tuổi, tình trạng đ·ã c·hết lý do bị đói quá lâu cộng thêm bệnh hô hấp về tim mạch.]
Khi dòng chữ hệ thống hiện lên là ông lão đ·ã c·hết, anh chỉ biết đứng hình trong vài giây im lặng nhìn cô bé ôm lấy ông lão mà khóc thét.
Trong đầu Thạch Thất Tinh đang suy nghĩ làm thế nào để giúp, ông lão đã mất thì cô bé này sẽ do ai chăm sóc đây, ở khu nghèo nàn này họ còn không thể tự lo cho bản thân mình lấy đâu mà giúp đỡ, hay là mình mời cô bé gia nhập vào đội nhỉ, mình đi hỏi trung đội trưởng xem sao?
Anh bước đến nói với Trung Úy Tiểu Miêu.
- Trung đội trưởng, cô có nhìn thấy cô bé đó không, tôi có thể thu nhận em ấy vào đội chúng ta không?
Hiện tại ông lão đã mất rồi và nơi đây sống cũng rất khó khăn, Tiểu Miêu nhận thấy trung đội rất ít người cộng thêm cô bé cũng không sao, cô bước đến bên cạnh em ấy và ngồi xuống mở lời.
- Em này! Ông của em đã mất rồi, chị sẽ giúp em an táng cho ông, bọn chị có thể giúp đỡ em sống sót qua thời đại này, em có muốn gia nhập vào đội của chị không?
Cô bé đang ngồi mà khóc thút thít trả lời:
- Hu hu! Ông còn sống! Bọn chị lừa em! Em không đi đâu cả!
Mất đi nữa tiếng để Tiểu Miêu thuyết được cô bé vào đội, em ấy tên là Tinh Linh 10 tuổi với khuôn mặt lem lút, rửa mặt đi thì là một bé gái xinh xắn dễ thương, hai mắt tươi sáng hồn nhiên, đôi má hồng hào và được Tiểu Miêu với Henly thắt cho một bím tóc đuôi sam rất hoàn hảo.
Mọi người lại tiếp tục đi đến nơi điều hành của căn cứ này, một lúc sau trước mặt họ là một tòa nhà lớn như một tòa thị chính, bên ngoài có rất nhiều người cầm súng đứng canh gác.
Khi bọn họ bước đến thì bị những người đó chặn lại, Trung Úy Tiểu Miêu đứng ra lên tiếng.
- Xin chào! Chúng tôi là người của q·uân đ·ội quân khu 2 ở phía Tây! Chúng tôi cần gặp người điều hành nơi đây! Các anh có thể vào báo lại không?
Một người trong số họ bước vào bên trong để thông báo, vài phút sau người đó đi ra nói.
- Mọi người có thể đi vào!
Bên trong tòa nhà những vật dụng xa sỉ, đắt giá, mọi thứ đều sáng rực như một cung điện hoành tráng, điểm dừng chân của họ là một căn phòng trong đó có ba người đang ngồi bàn chuyện trên chiếc bàn lộng lẫy.
- Thống đốc! không lẽ anh định đưa không v·ũ k·hí cho q·uân đ·ội? Phòng Tuyết Thứ 7 hiện đang trong tình trạng đấu tranh với đoàn quân quái vật từ phía bắt ập đến? Nếu anh đưa không cho bọn họ thì làm sao chúng tôi có v·ũ k·hí chống lại đoàn quân đó đây?
- Đúng vậy! Anh không thể cho không họ được, hiện tại Phòng Tuyết Thứ 7 đang thiếu thốn thức ăn, chúng tôi cần v·ũ k·hí để tiêu diệt quái vật và tìm kiếm thức ăn.
- Thị trưởng, phó thị trường! Tôi biết hai anh vì lo cho mọi người nên nói thế, dù sao bọn họ cũng cần giúp đỡ, hiện tại thế giới đang trong tình trạng đáng báo động, mọi người cần phải hợp lực để chống lại quái vật.
Ba người họ đang nói chuyện, bỗng nhiên cánh cửa của căn phòng mở ra, có bảy người bước vào, Tiểu Miêu lên tiếng nói.
- Tôi là Trung Úy Tiểu Miêu nằm trong đại đội của Đại Úy Lý Đạo vì anh ấy đã hi sinh cho nên trao lại nhiệm vụ cho tôi là đến đây nhận lấy v·ũ k·hí, đạn dược đem về quân khu 2 ở phía Tây đã được đồng ý trước đó.
Một người tầm năm mươi tuổi bước ra bắt tay cô ấy nói.
- Tôi là Thống Đốc ở đây, hiện tại bên chúng tôi cũng đang gặp khó khăn về đội quân quái vật DZ vài ngày nữa sẽ ập đến, các bạn có thể ở lại đây giúp chúng tôi vài ngày được không?
Thạch Thất Tinh suy nghĩ cũng nên giúp bọn họ trong tình cảnh này đôi bên đều có lợi, nếu muốn người trong căn cứ không gây khó dễ thì bên mình phải giúp đỡ bọn họ, trong tình hình hiện nay bên họ cũng đang gặp rắc rối về đoàn quân quái vật đang tới với lại v·ũ k·hí là thứ không thể cho không được, còn nữa mình phải làm nhiệm vụ điều tra ở đây, vì vậy nên mình phải nói với trung đội ở lại đây vài ngày giúp đỡ bọn họ thôi.
Anh bước đến nói với Trung Úy Tiểu Miêu về thông tin mà anh biết ở nơi đây và anh cũng cần phải ở lại đây điều tra để hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ấy nghe xong cũng hiểu vấn đề hiện tại gặp phải chỉ đành nghe theo bọn họ, sau khi bàn chuyện xong thì mọi người được đưa đến một tòa nhà để nghỉ ngơi.
Bên trong sáng bóng, sạch đẹp, mùi hương thơm lang tỏa, cảm giác lần đầu tiên anh được nằm một nơi sạch sẽ như thế này từ khi ở thế giới này,
Thạch Thất Tinh chạy vội tới một căn phòng mở tung cửa ra, anh lao vào nhảy lên cái giường ấm áp mà ôm ấy cái gối, Cao Trí Quyền cũng nhảy lên đùa giỡn làm cho cái giường bé bỏng bị sập.
Rầm...
Nghe âm thanh chiếc giường bị gãy Tiểu Miêu tức tối bước đến kéo tai của hai anh nói.
- Hai con lợn p·há h·oại này! Quậy chưa đủ hay sao? bây giờ hai anh đang ở ké căn cứ của người ta mà tính phá hư của họ đấy à.
Hai anh vội vã cầu xin tha, hứa hẹn không dám tái phạm, làm cho những người còn lại vui vẻ tươi cười.
Haha...!