Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoa Baby - Mộ Nhạc Điểu

Chương 14




Vào ngày hai người đi đăng ký kết hôn, thời tiết âm u, trời nhiều mây, trên cao còn có sương mù. Xem ra hôm nay không phải là ngày lành cho mấy.
Chuyện này muốn trách thì phải trách Lục Minh Huy, ai bảo anh gấp gáp đến mức một ngày cũng không chờ được.
Sư Âm ngồi trong xe của Lục Minh Huy, nhìn chằm chằm hai cuốn sổ đỏ trong tay, trong lòng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.
Rõ ràng là cô nên cảm thấy thật vui mừng, nhưng … Tất cả những chuyện này đều diễn ra nhanh một cách chóng mặt, khó tin đến nỗi khiến cảm xúc của cô chẳng thể theo kịp. Cuối cùng, cô nhìn vào cuốn sổ đăng ký kết hôn của mình, ngốc nghếch nói một câu: “Hình như tóc mái của em dài ra rồi.” 
Nếu sớm biết phải chụp ảnh, cô đã đi cắt phần tóc mái từ trước rồi.
“Kem che khuyết điểm, hình như bôi hơi ít …” 
Trong bức ảnh, vết bớt trên mặt cô vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng. 
“Nếu hai tháng nữa mới đi lãnh chứng thì tốt rồi …” 
Như vậy cô có thể đi làm phẫu thuật tiêu bớt một lần nữa, chụp ảnh cũng sẽ xinh đẹp hơn…
Sư Âm ngồi một bên không ngừng oán hận nhưng đều bị Lục Minh Huy cho ăn bơ. Mặt anh tươi rói, vui sướng, tâm trạng vô cùng thoải mái, dễ chịu. Nhân lúc dừng xe chờ đèn đỏ anh nhanh tay mở di động ra, tìm một ứng dụng về du lịch rồi hỏi Sư Âm: “Em muốn đi hưởng tuần trăng mật ở thành phố nào? Hay em thích đi chơi ở hải đảo?”
Sư Âm suy nghĩ một lúc không có chỗ nào đặc biệt muốn đi bèn quay sang hỏi Lục Minh Huy: “Anh có nơi nào muốn đến không?”
“Chủ yếu là muốn hỏi em đó. Anh đi đâu không quan trọng, miễn là chỗ đấy có giường là được.” Lục Minh Huy nói, khóe miệng cười cười: “Thật ra không có giường cũng không sao.”
Sư Âm: “…”
Cô nhỏ giọng oán trách: “Ban ngày ban mặt, anh nói nhảm nhí cái gì vậy chứ…”
Đèn đỏ vẫn đang đếm ngược. 
Lục Minh Huy quay đầu hôn cô, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Anh có nói gì đâu, nhưng hình như Âm Âm lại suy nghĩ linh tinh gì rồi.” 
Gương mặt Sư Âm nháy mắt đỏ bừng, cắn chặt môi nhìn chăm chú vào Lục Minh Huy. Trước kia anh anh tuấn phong độ bao nhiêu, sao bây giờ lại biến thành cái dạng này … 
Nói anh “hạ lưu” có vẻ hơi nghiêm trọng, còn nói “lưu manh” thì như đang chỉ trích anh vậy, Sư Âm chần chừ một hồi lâu mới rầu rĩ phun ra một câu: “Làm như anh chưa được ăn no ý…” 
Khóe miệng Lục Minh Huy cong lên, khẽ cười. Đúng là anh ăn chưa đã, loại chuyện này một khi được khai phá, sẽ yêu thích đến ngày đêm miệt mài, làm mãi vẫn không đủ.
Đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh. 
Anh cầm vô lăng tiếp tục lái xe, mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi vạch ra kế hoạch của anh và cô trong tương lai: “Đi hưởng tuần trăng mật có thể thuận tiện chụp ảnh cưới luôn, hôn lễ nếu em không muốn thì chúng ta cũng không cần làm. Bên nhà anh cũng không có bao nhiêu người, làm tiệc rượu còn khó mà ngồi đủ một bàn, nhưng dù sao anh cũng cần phải thông báo cho bố mẹ một tiếng đã. Bọn họ đều đang ở nước ngoài, việc này tạm thời cũng không vội, khi nào họ về thì anh sẽ giải thích sau…”
Lục Minh Huy liếc cô một cái, cười như không cười hỏi: “Nếu ba mẹ có hỏi hai chúng ta quen nhau như thế nào, anh sẽ nói, là con trai bọn họ mị lực đầy mình, khiến cô hàng xóm nhà bên chủ động sà vào lòng, mà năng lực kiềm chế của anh cũng tương đối kém, nên đành thuận nước đẩy thuyền mà đón nhận thôi.” 
Sư Âm đỏ mặt phản bác: “Anh nói linh tinh thì có.”
“Ồ, là anh nói linh tinh sao?” Lục Minh Huy cười trêu chọc cô: “Vậy em giải thích thế nào đây? Thành thật khai báo, em bắt đầu để ý anh từ lúc nào? Ngày thường ở sát vách nhà anh, em có hay nghe âm thanh bên phòng anh không?” 
Mặt Sư Âm càng ngày càng đỏ, cảm thấy anh nói có chỗ không đúng, lại thấy anh nói cũng không sai, sốt ruột giải thích: “Em không có! Là do âm thanh bên phòng anh luôn rất lớn! Căn, căn phòng này cách âm không tốt.…”
Lục Minh Huy cực kỳ thích dáng vẻ lúc lo lắng của cô, mặt đỏ tai hồng trông vô cùng đáng yêu. Đúng lúc lại gặp đèn đỏ, anh dừng xe, ôm chặt người thương trong lòng rồi hôn say đắm. 
Có lẽ anh thật sự rất yêu cô, hôn lên môi cô say sưa như đang uống rượu để làm dịu cơn khát. Nhưng đây ngược lại càng uống càng khát, anh lắng nghe hơi thở loạn nhịp của cô, nghe tiếng “Ưm” mà cô nhẹ nhàng phát ra, âm thanh mềm mại tinh tế càng làm anh không cách nào nhịn được.
Lục Minh Huy nặng nề xoa nắn eo thịt mềm mại của cô, giọng nói khàn khàn: “Thật muốn nhanh chóng về nhà.” 
“Anh lo lái xe của anh đi…” 
Sư Âm đẩy anh ra, che đi khuôn mặt đã nóng bừng của mình. 
Lục Minh Huy cuối cùng cũng chịu ngồi yên, tập trung lái xe. 
Chỉ là tốc độ lại bất tri bất giác tăng lên…. 
——–
Sư Âm yên lặng ngồi một bên che mặt, nhìn phong cảnh đường phố dần lùi về sau qua cửa kính. 
Nhìn khung cảnh thoáng qua không khỏi khiến cô nhớ lại chuyện cũ. 
Thật ra không có gì không thể nói, chẳng qua có một số chuyện nên cần một cơ hội thích hợp, cũng như dũng khí để nói ra…
Cô ngập ngừng: “Có lẽ… mẹ anh, bà ấy còn nhớ em đó.” 
“Hả?” Lục Minh Huy liếc cô một cái. 
Sư Âm nói: “Thật ra hồi còn ở Bạch Thành, chúng ta đều sống trong một tòa nhà…Anh học hơn em 2 lớp, đi học ở trường cũng không mấy khi thấy anh, nhưng em thường xuyên gặp mẹ anh, bà ấy là bác sĩ. Có lần em nửa đêm phát sốt, là mẹ em sang nhà anh xin thuốc.” Dừng lại một chút rồi cô nói tiếp: “Em đã từng đến bệnh viện làm phẫu thuật loại bỏ bớt, cũng là bệnh viện mẹ anh giới thiệu cho. Bởi vì vết bớt ban đầu sẫm màu lại có diện tích khá lớn…nên sau khi hoàn thành ca phẫu thuật, mặt em kết vảy nhìn rất dọa người. Có lần ban đêm em đi cầu thang còn làm anh sợ, hình như anh không nhớ…
Một khi đã mở lời, những câu nói tiếp theo cũng thuận lý thành chương mà tuôn ra một cách vô thức.
Cô kể tiếp: “Lúc đó, người lớn trong tiểu khu đều khen anh, khen anh thi được thành tích cao, tính cách lại tốt, tương lai sau này chắc chắn sẽ sáng lạn, trong trường học cũng có rất nhiều bạn nữ thích anh. Em vừa chuyển tới đây công tác, nghe mọi người nói anh cũng ở đây, nhưng không nghĩ tới….Không nghĩ tới, đi thuê nhà sẽ gặp được anh, cũng tình cờ trở thành hàng xóm như vậy…”
Nói rồi cô tò mò ngẩng đầu lên nhìn Lục Minh Huy.
Ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, không có hành động gì. 
Sư Âm nghi hoặc trong lòng, bản thân mình nói nhiều như vậy, tại sao anh không có tí phản ứng nào thế? 
“Hôm anh xuất viện về, em nghe thấy anh cãi nhau với bạn gái, em… Em lo lắng nhưng không biết làm cách nào để giúp anh, lúc đấy quá sốt ruột nên mới nói dối, nhưng không phải em cố ý.”
“Sau đó em muốn nói sự thật với anh, nhưng lúc ấy tâm trạng anh thật sự không ổn…Em không dám nói.”
“Em chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ nói thích em, em chỉ cho rằng là vì anh đang đau bệnh nên có cảm giác muốn ỷ lại…Ôi, em không phải không muốn được anh ỷ lại, mà là…Em cũng không biết nữa, không biết diễn tả thứ cảm xúc này như thế nào…”
“Thật ra lúc anh tới tìm em, em rất vui, nhưng cũng rất sợ… Em rất xấu, không muốn làm anh thất vọng, cũng không muốn khi cùng anh đi ra ngoài. Người khác sẽ dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, bạn bè và đồng nghiệp có khi sẽ bàn tán sau lưng anh, vì sao Lục Minh Huy lại tìm một cô bạn gái xấu xí như vậy?” 
Sư Âm nói đến đây, trong lòng chua xót không kiềm được cúi gằm xuống. 
“Hay là, để em đi làm phẫu thuật một lần nữa đi. Thực tế trước kia bác sĩ cũng từng đề nghị phải làm thêm vài lần nữa mới có thể tiêu bớt hoàn toàn. Nhưng em không thích …Em chờ từng ngày vết thương đó kết vảy rồi lại thất vọng, vết bớt vẫn còn đó…Chỉ cần cái khẩu trang mấy đồng bạc lẻ là che được, so với chi phí phẫu thuật kia rẻ hơn nhiều.”
Sư Âm nói xong thì cười tự giễu.
Lục Minh Huy vẫn không đáp lại.
Sư Âm nói ra hết những lời này thì cũng im lặng không lên tiếng nữa, an tĩnh ngồi trong xe, xem phong cảnh dần lùi lại phía sau qua cửa kính.
Sự im lặng cứ kéo dài cho đến khi họ về tới dưới tầng tiểu khu. 
Nhìn Lục Minh Huy đỗ xe vào gara, Sư Âm lại muốn đau đầu. Hai người hiện tại đã đi lãnh chứng, coi như đã là vợ chồng rồi, vậy sau đó là ở bên nhà cô hay nhà anh?
Cô vừa mở miệng định hỏi Lục Minh Huy thì đột nhiên bị anh đè lại lên ghế xe, vừa hôn vừa hung hăng xoa nắn khắp cơ thể cô! Còn thò tay vào trong quần áo!
Sư Âm sợ hãi, vội vàng đẩy anh ra: “Không… Không được, sẽ bị người khác nhìn thấy…” 
Hô hấp Lục Minh Huy rối loạn, sức lực lại mạnh đến kinh người: “Đây là góc tối, không có ai đi qua đâu…Anh đã cứng muốn chết rồi, không tin em sờ thử xem… ”
Anh nắm lấy tay cô đặt lên, Sư Âm xấu hổ đến cực điểm, dùng sức thế nào cũng không rút tay về được. 
“Anh, anh làm sao có thể…Anh buông ra!…” 
“Sao trách anh được?” Lục Minh Huy buông bàn tay đang bị nắm chặt ra, nhưng vẫn không buông tha cho cơ thể cô. Một bên vừa thở hổn hển vừa hôn cô, một bên trầm giọng oán trách: “Em không cảm thấy những lời bộc bạch trước đó của em, rõ ràng là đang muốn câu dẫn anh, muốn mạng anh sao …” 
Anh nâng mông cô lên, kéo nội y của cô ra, nghiến răng nghiến lợi đẩy thắt lưng đâm vào bên trong.
“Em không có…” Sư Âm có chút không thể tiếp nhận nổi kích cỡ của anh, đôi mắt phủ đầy sương mù mênh mông mờ mịt: “Tất cả là do anh …Anh lấy cớ lung tung! Ưm…Nhẹ chút…” 
Không có màn dạo đầu, bên trong so với bình thường ra vào có hơi khó khăn, nhưng thân thể hai người như trời sinh dành cho nhau, không bao lâu phía dưới đã nóng ẩm ướt át. 
Lục Minh Huy dường như đang cố gắng bù đắp lại tất cả khoảng thời gian hai người đã bỏ lỡ nhau. Anh so với bình thường càng thêm vội vàng thô bạo, va chạm không theo một quy luật nào. Mỗi lần tiến vào đều tàn nhẫn hơn lần trước, đến khi chạm vào điểm tận cùng kia, ánh mắt mê ly mông lung của cô càng khiến anh điên cuồng.
“Âm Âm…Âm Âm…” 
Anh thở dốc bên tai cô, vừa thâm tình hôn cô. 
Lúc đầu Sư Âm còn đề phòng nơi này là bên ngoài, kiềm chế không dám phát ra tiếng, sau này là không nhịn được nữa, đành ôm cổ anh mơ mơ màng màng rên rỉ. Mị thịt bên trong vì khoái cảm quá kịch liệt mà không ngừng co rút, phía dưới cũng ướt đẫm rối tinh rối mù, cô khóc nức nở đến khàn cả giọng…
Trận ân ái này quá mức mãnh liệt, đến nỗi sau khi kết thúc, cô phải để Lục Minh Huy ôm mình xuống xe.
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, bởi sau khi về đến nhà, cô lại trực tiếp bị người kia ôm lên giường… 
Lục Minh Huy dường như đang cố gắng dùng chính cơ thể của anh để nói cho cô biết: Anh yêu cô nhiều đến nhường nào…
—Hết—
Đôi lời:Đây là một bộ đoản văn nhẹ nhàng giữa 2 con người sưởi ấm cho nhau lúc khó khăn gian khổ. Cảm ơn chị em đã đọc đến đây.