Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An

Chương 52




Triệu Kim Mạn cảm thấy khẩu giao không phải chuyện dễ dàng bởi vì giờ khắc này môi cô căng cứng bởi cự vật to lớn.


Đầu lưỡi cô không ngừng xẹt xung quanh cự vật, dùng sức mút vào làm nó dần to hơn nữa, một hương vị xa lạ ngập tràn khoang miệng.


Hoa huy*t không ngừng tiết ra nhỏ giọt xuống băng vệ sinh.


Phó Tư Duyên nuốt nước bọt, ai có thể tưởng tượng được điều mà anh mong chờ cuối cùng cũng thành sự thật.


Môi lưỡi cô mềm mại không ngừng mút lấy anh, bao bọc côn th*t nóng bỏng.


Cảm giác còn kích thích hơn trong mơ.


Phó Tư Duyên đỡ lấy gáy cô, bắt đầu tiến vào sâu.


Côn th*t kia bắt đầu ra ra vào vào, cô dùng sức liếm đầu quy, đầu quy bị lưỡi cô chạm vào tạo nên cảm giác sảng khoái.


Hô hấp Phó Tư Duyên ngày một nặng, miệng dưới lẫn miệng trên của cô đều là mỹ vị khiến anh nhịn không nổi.


Anh thở dốc áp chế bản thân.



“Bảo bối, dùng lực liếm phía trước.”


Triệu Kim Mạn làm theo lời anh.


Cô dùng tay chơi đùa hai viên bi còn đôi môi dùng sức mút vật to lớn kia.


Mắt Phó Tư Duyên đỏ lên nhìn đồ vật của mình trong miệng cô phát ra tiếng trầm khàn thỏa mãn.


Dục vọng của anh lên xuống thất thường theo từng động tác của cô, “Bảo bối, nhanh hơn nữa nào.” Anh muốn động tác của cô mạnh hơn, dùng hết sức trêu đùa nơi đó.


Phó Tư Duyên cảm giác mình chinh phục được cô, cảm giác này mang đến khoái cảm cho anh.


Triệu Kim Mạn bị âm thanh thở dốc của anh làm cho tê dại, phía dưới mật dịch chảy nhiều hơn.


Cô ngoan ngoãn trầm mê, cố gắng đem lại cảm giác tuyệt vời dành cho Phó Tư Duyên.


Anh nắm lấy bả vai cô, cử động hông, đem cự vật nóng bỏng đâm thẳng vào khoang miệng, một cỗ dịch thể xa lạ xộc đến.


Triệu Kim Mạn híp mắt, Phó Tư Duyên thấy bộ dạng đó của cô thì như con ngựa hoang được thả xích không chút kiêng nể thọc ra rút vào, dung dịch đặc sệt bắn ra.



Sợ cô không thoải mái, anh vội vàng rút ra, tinh dịch theo đó mà trào khỏi khóe môi cô. Anh đỡ lấy Triệu Kim Mạn, dịu dàng nói, “Ngoan, nhổ ra.”


Triệu Kim Mạn giống như đứa trẻ bướng bỉnh, nuốt dịch thể kia xuống.


Có chút khó chịu, cô nhíu mày uất ức với anh, “Phó Tư Duyên, thứ này khó uống …”


Ánh mắt cô ngập tràn sương mù, Phó Tư Duyên cảm thấy chột dạ như vừa bắt nạt cô. Anh lấy khăn bông giúp cô lâu miệng, thấy khóe môi cô có vết trầy nhỏ, anh đau lòng hôn lên, “Về sau không cần giúp anh khẩu giao.”


“Hửm? Tại sao?” Triệu Kim Mạn nhìn anh.


Phó Tư Duyên xoa má cô, tai anh hồng lên, “Anh đau lòng.”


“Phó Tư Duyên về sau em mang thai anh sẽ ăn chạy sao? Đến lúc đó anh chắc chắn không cần em không giao à?” Triệu Kim Mạn cười giảo hoạt.


Vốn dĩ Phó Tư Duyên vẫn đang thấy áy náy với cô nhưng nhìn câu nói này mà ngẩn người vài giây, từ khi kết hôn với cô anh chưa nghĩ đến vấn đề sinh con.


Nhất thời bầu không khí trở nên không đúng lắm, anh ôm Triệu Kim Mạn nằm trên giường, “Mạn Mạn, chúng ta trở thành một đôi vợ chồng chính thức được không? Cùng nhau yêu đương, ở bên nhau hòa hợp.”


Triệu Kim Mạn nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau.