Chương 3 : Hoàn thành nhiệm vụ
Về phần cùng Sử Hỏa Long đánh một trận? Vẫn là quên đi, thân là đặc công siêu cấp của Liên Bang, đã từng trải qua vô số trận chiến sinh tử thì ngay khi vừa trông thấy Sử Hoả Long, trực giác của hắn đã điên cuồng mách bảo rằng đối mặt với người trung niên nhìn qua có phần hiền lành này thì bản thân chỉ có con đường c·hết!
“Ngươi biết ta ư?” lúc này, Sử Hỏa Long cũng hơi kinh ngạc, quan sát thiếu niên với khuôn mặt cáu bẩn, tràn đầy vết sẹo cùng máu tươi này.
“Vâng, đệ tử cũng là người của Cái Bang!” Đặng Hiên nhẹ giọng đáp, mặt không hề đổi sắc.
“Được rồi, còn sống là tốt rồi...” Sử Hỏa Long nhìn bộ dạng của Đặng Hiên với mặt sẹo lấm lem máu tươi, bùn đất cùng quần áo bẩn thỉu, rách rưới thì cũng không có phát hiện gì khác lạ nên liền gật gật đầu.
"Ai, Trung Đô Cái Bang đã từng phong quang vô hạn, là một trong những đại phái đứng đầu võ lâm vậy mà giờ lưu lạc tới mức tam giáo cửu lưu, để đệ tử bị quân giặc bắt đi, g·iết hại mà chẳng thể làm được gì..." lúc này, Sử Hoả Long nhìn tình cảnh thê thảm ở xung quanh, như nghĩ tới điều gì, không khỏi thở dài.
“....” Đặng Hiên thì chợt im lặng, trong lòng cũng bắt đầu tự hỏi xem Sử Hoả Long đang đề cập đến điều gì ảnh hưởng đến Cái Bang? Dường như là chuyện quân Nguyên xâm lăng thì phải...
“Bang chủ, ngài đừng ủ rũ như vậy! Mặc dù bây giờ Cái Bang nói riêng hay quốc gia nói chung đang g·ặp n·ạn nhưng đệ tử tin rằng vẫn có không ít người muốn đứng lên bảo vệ quốc gia, xua đuổi Mông Cổ Thát Đát!"
"Không nói đâu xa, đệ tử gia nhập Cái Bang, ngoại trừ mưu sinh hàng ngày thì vẫn luôn chờ đợi một thời cơ để lập công báo quốc, lúc đấy, chỉ cần Sử bang chủ ra lệnh, đệ tử nguyện xung phong ra tuyến đầu, liều c·hết g·iết địch!” Đặng Hiên suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó liền chắp tay, sống lưng thẳng tắp, một mặt nghiêm trang, càng là muốn lấy c·ái c·hết để tỏ rõ ý chí.
“Được! Chưa từng nghĩ Trung Đô Cái Bang bây giờ vẫn còn có đệ tử như này! Không biết tên ngươi là gì?” trong thoáng chốc, Sử Hỏa Long cũng bị những lời này của Đặng Hiên làm cho cảm động.
Lão vội vàng thi lễ lại với Đặng Hiên, sau đó cẩn thận quan sát khuôn mặt trẻ trung của người thiếu niên. Tuy bị những vết sẹo cùng máu tươi loang lổ bao phủ nhưng không giấu được ánh mắt trong trẻo lại có vài phần trầm ổn cùng khí thế hạo nhiên hiên ngang hiếm có ở lứa tuổi này.
“Đệ tử họ Đặng, tên Hiên! Đặng Hiên!”
"Tên rất hay, người cũng như tên!"
Sử Hoả Long nghe vậy liền mở miệng khen, lại bất chợt suy tư, nhìn Đặng Hiên thêm mấy lần, cuối cùng trầm giọng, nghiêm túc nói :
“Đặng Hiên, Sử mỗ không có con trai nối dõi, chỉ sinh được một nữ nhi, thấy ngươi có chí lớn, muốn xua đuổi Mông Cổ Thát Đát, bảo vệ quốc gia như vậy thì ta cũng có ý thu làm nghĩa tử, liệu ngươi có nguyện ý?”
Sử Hoả Long nói ra những lời này không chỉ vì nhất thời xúc động mà cũng cảm giác sinh mệnh của bản thân không còn nhiều. Thời thế loạn lạc, Trung Đô Cái Bang xuống dốc, nữ nhi trẻ người non dạ không quản được việc trong bang, lão thì đã có tuổi, lại thân mang ám thương do luyện công nên cũng muốn từ bỏ vị trí bang chủ để mang theo con gái quy ẩn sơn lâm.
Thế nhưng, bây giờ nghe Đặng Hiên nói, nghĩ tới Thát Đát chưa đuổi được, bản thân mai danh ẩn tích chẳng khác nào kẻ hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm.
Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách!
Cho nên, Sử Hoả Long muốn thu Đặng Hiên làm nghĩa tử không chỉ vì yêu tài mà còn muốn hắn kế thừa Trung Đô Cái Bang để thực hiện ý định kháng Nguyên cứu quốc, thay cho bản thân tuổi già sức yếu cũng như mấy trưởng lão cổ hủ, bảo thủ, chỉ chăm chăm đấu đá nội bộ ở trong bang mà chẳng đoái hoài gì tới việc lớn trước mắt.
“Nhi tử bái kiến nghĩa phụ!” Đặng Hiên thấy vậy thì không do dự chút nào, trực tiếp quỳ xuống, khấu đầu. Ở thế giới này, bản thân có thể gia nhập vào một bang phái lớn thì có thể bảo vệ chính mình, cho hắn thêm thời gian để trưởng thành, phát triển là điều không gì tốt hơn.
Hơn nữa, Sử Hỏa Long ở trong Ỷ Thiên là người cực kỳ trung nghĩa, làm nghĩa tử của hắn, Đặng Hiên cũng không có gì bất mãn.
“Được rồi, nơi này không tiện ở lâu được, chúng ta mau chóng rời khỏi đây đi!” Sử Hỏa Long ân cần đỡ Đặng Hiên dậy sau đó liền lên tiếng. Đặng Hiên cũng gật gật đầu, trong chớp mắt liền động, thân ảnh của hai người đã nhanh chóng biến mất ở sau rừng rậm.
“Nghĩa phụ, chúng ta đang đi đâu?” Đặng Hiên đang chạy theo bên cạnh Sử Hỏa Long, cẩn thận hỏi.
“Trở về tổng bộ của Trung Đô Cái Bang!” Sử Hỏa Long nhìn về phía Đặng Hiên thì không khỏi gật đầu mỉm cười.
Đã chạy được một lúc rồi mà Đặng Hiên vẫn có thể kiên trì, đuổi kịp bản thân, ở tầm tuổi này có được bản lĩnh như vậy thì đúng là không đơn giản. Sử Hoả Long thầm nhủ, sau này có thời gian thì nhất định phải dốc lòng dạy bảo, truyền thụ cho hắn các loại võ công, chiêu thức.
Đặng Hiên khẽ gật đầu, cũng không nói thêm lời nào, lặng lẽ đuổi theo Sử Hỏa Long. Hắn sợ mình ăn nói lung tung, bị vạch trần việc g·iả m·ạo đệ tử Cái Bang vì tuy rằng là người chuyên đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, đã thuộc lòng Ỷ Thiên Đồ Long Ký nhưng bản thân hắn cũng không biết Trung Đô Cái Bang với Cái Bang bình thường có gì khác biệt, lỡ đâu nói sai thì biết phải làm thế nào?
“Hệ thống, ngươi nhìn đi, ta chẳng những trở thành tên ăn mày, còn sắp thành thủ lĩnh ăn mày nữa rồi, ngươi định khen thưởng như thế nào?” Đặng Hiên thầm nghĩ trong lòng.
“Keng! Do kí chủ đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng năm năm nội lực! Tiếp tục mở ra nhiệm vụ : Thâm nhập vào Cái Bang, khen thưởng một năm nội lực!" lúc này, âm thanh của hệ thống cũng vang lên.
Ngay lập tức, Đặng Hiên liền cảm giác có một luồng sức mạnh thần kỳ tràn vào trong cơ thể khiến hắn cảm thấy khắp người lại tràn đầy sức mạnh, cảm giác mệt mỏi sau khi đại chiến với quân Nguyên đã biến mất hoàn toàn, không còn sót lại chút gì.
Rất tốt, lần này hệ thống không có dở chứng! May mắn là hắn gặp phải Sử Hoả Long nên mới vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, nếu không thì đoán chừng hệ thống cũng sẽ chỉ thưởng cho hắn một năm nội lực.
Sử Hỏa Long dường như cũng cảm thấy biến hoá của Đặng Hiên, trong mắt lóe lên một chút kinh nghi, ngay khi lão định lên tiếng hỏi thì đột nhiên, dị biến xuất hiện!
“Ha ha ha, đừng vội đi như vậy chứ bang chủ Sử Hỏa Trùng!” một tràng cười dài truyền đến, tiếp đó, hai thân ảnh già nua đã chắn trước mặt hai người Đặng Hiên.
“Nguy hiểm! Nguy hiểm! Kí chủ đã gặp phải hai Nhất lưu cao thủ, hệ thống đang tiến hành phân tích!”
“Keng! Phân tích thành công!”
“Huyền Minh nhị lão, sư huynh Lộc Trượng Khách, cực kỳ háo sắc, sư đệ Hạc Bút Ông, mê rượu như mạng. Hai người am hiểu chưởng pháp âm hàn Huyền Minh Thần Chưởng, cả hai liên thủ với nhau thì có thể chiến đấu với Nhất lưu cao thủ thượng giai!”
Âm thanh của hệ thống vang lên trong đầu Đặng Hiên khiến hắn không khỏi căng thẳng.
Huyền Minh nhị lão, thủ hạ của Triệu Mẫn là một trong những cường giả hiếm có, hai người liên thủ vậy mà có thể đánh ngang tay với Trương Vô Kỵ!
Cho tới Sử Hỏa Long bởi vì cưỡng ép tu luyện Hàng Long Thập Bát Chưởng không thành, dẫn đến xuất hiện nội thương, hệ thống phán định chỉ còn có thực lực Chuẩn Nhất lưu cao thủ. Bây giờ phải đối mặt Huyền Minh nhị lão, đừng nói là hai người, cho dù là một người, Sử Hỏa Long cũng không phải là đối thủ.