Thật sự là Tịch Mộ ôm chặt quá. Lúc đầu Lam Tư Ngộ còn hưởng thụ chút ấm áp đến từ sự tiếp xúc ấy, thế nhưng sau đó cậu ta dần có chút nghẹt thở. "Bác sĩ ơi..." Anh siết nữa, tôi sẽ chết mất.
Tịch Mộ rõ ràng không nghe được tiếng của cậu ta.
Lam Tư Ngộ bèn vươn tay ra, thế nhưng tay cậu ta không thoát được, vì thế cậu ta chỉ có thể ôm eo anh bằng hai tay.
Bởi vì cậu ta giãy dụa, Tịch Mộ đành phải buông tay ra.
"Anh sao thế?" Lam Tư Ngộ nghiêng đầu thở dốc, hoàn toàn không hiểu sao hôm nay anh kích động như vậy.
Tịch Mộ nhìn cậu ta, khỏe mắt đỏ cả lên, "Muốn gặp cậu."
"Ừm." Lam Tư Ngộ xoa xoa cái cổ, sau đó quạt gió bằng bàn tay.
"Muốn ôm cậu." Tịch Mộ tiếp tục thẳng thắn bày tỏ tình cảm của bản thân.
Lam Tư Ngộ dừng hành động, quay đầu nhìn Tịch Mộ.
Tịch Mộ hoang mang hoảng hốt, anh há mồm muốn nói chuyện, thế nhưng mỗi lần anh há miệng thì khẩu hình lại thay đổi. Từng chữ như sắp chạm đến muốn thốt lên, thế nhưng lại không có một chữ được bật ra.
"Con người thật là động vật bậc thấp." Lam Tư Ngộ cảm thán, "Chuyện đơn giản như bày tỏ cảm xúc của chính mình còn làm không nổi."
Không diễn đạt nổi.
Tịch Mộ bây giờ thật sự không biết nói gì, thế nhưng anh còn có thể hành động, vì thế lần thứ hai anh tiến lên một bước ôm lấy Lam Tư Ngộ, chỉ là lần này anh không dám dùng sức.
"Hừ." Lam Tư Ngộ miễn cưỡng tiếp nhận tấm lòng của anh.
"Tôi hôm qua cậu nhận ra tôi đúng không?" Tịch Mộ hạ giọng nói thế.
Lam Tư Ngộ sờ sờ bông y tế trên mặt. "Không phải tôi điên thật chứ? Sao lúc đó tôi lại muốn xông lên đánh người nhỉ?"
Tịch Mộ đau lòng nhìn mặt cậu ta, "Bọn họ đánh cậu sao?"
"Không có, chỉ là có người muốn tách tôi ra, thế nhưng quá nhiều người, cảnh tượng đó quá hỗn loạn, ngón tay cô ta không cẩn thận quẹt lên mặt tôi thôi." Lam Tư Ngộ bày ra một bộ không thèm bận tâm.
Tịch Mộ không nhịn được bắt đầu sờ mặt cậu ta một chút.
Lam Tư Ngộ tìm được cơ hội đùa quá mức nghiêm túc một chút, "Muốn gặp tôi, muốn ôm tôi, sau đó thì sao, có muốn hôn tôi không?"
Tịch Mộ mở miệng, muốn nói gì đó, thế nhưng cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài.
Muốn hôn cậu.
"Không sao đâu." Lam Tư Ngộ cũng không trông chờ đáp án từ anh, "Sau đó tôi nói vài câu hơi thô tục, vậy là bọn họ cho rằng tôi là Phó Đồ, cho nên sau đó, tôi cũng chẳng phải xử lý gì."
Đa nhân cách tốt ở điểm này, lúc muốn ném nồi thì cứ lôi một hình nhân thế mạng ra.
"Vì sao tối hôm qua anh lại đến khu đóng?" Lam Tư Ngộ không hiểu lời của anh cho lắm, "Hơn nữa coi bộ còn là lén vào, đến cả thân phận chính thức còn không có."
"Tôi cũng muốn hỏi cậu đấy, sao buổi tối lại ở đó?" Trong bụng Tịch Mộ cũng chất chứa đầy ắp băn khoăn.
Trước khi Lam Tư Ngộ lên tiếng, cậu ta đẩy Tịch Mộ ra, con ngươi cậu ta đảo lia lịa ra bên ngoài, lỗ tai cũng dựng cả lên. Ngay lúc xác nhận không có ai đến thì mới ra hiệu cho Tịch Mộ nói chuyện. "Nhỏ giọng chút."
Tịch Mộ nhìn toàn bộ quá trình hành động của cậu ta bèn nghĩ thầm, nếu có một ngày có người nói cho anh người cảnh sát kia không làm lẫn hồ sơ, người này thật sự là người bọn họ cần tìm, vậy thì anh cũng sẽ không bất ngờ. Theo thời gian dần trôi, các loại hành vi của Lam Tư Ngộ càng dần giống một tên tội phạm lành nghề.
"Ngày hôm qua, Tống Luân nói với tôi, bệnh viện này dùng cơ thể người sống làm thí nghiệm, sau đó anh ta còn bị bắt đi ngay trước mắt tôi. Tôi có chút bận tâm về tình hình của anh ta, vì thế tôi nhân lúc trời tối mọi người đều nghỉ ngơi để lẻn vào xem thử xem có chuyện gì xảy ra."
Ai ngờ đến, nơi đó vào đêm mới là lúc bắt đầu làm việc. Hơn nữa quy mô rộng lớn lẫn sự đau đớn của bệnh nhân nằm ngoài sức tưởng tượng của người bình thường như anh.
Lam Tư Ngộ ngơ ngác nhìn Tịch Mộ.
"Cậu không biết chuyện đó sao?" Tịch Mộ rất kinh ngạc.
"Không phải, tôi kinh ngạc là vì anh thật sự chẳng biết gì cả." Lam Tư Ngộ ngừng nhìn anh bằng ánh mắt đó.
Vốn dĩ đôi mắt anh còn ửng đỏ, nghe cậu ta nói thế dần bình tĩnh lại.
"Nếu như không phải trước kia chỉ có hai lựa chọn là trạm thu nhận 707 và bệnh viện này thì nhân cách chính cũng không chọn đến đây." Lam Tư Ngộ thở dài. "Cần tôi giải thích một chút cho anh về bệnh viện này không?"
"Không cần." Liên quan đến điểm này, Tịch Mộ đã nghe được một cách trọn vẹn từ chỗ chị gái. "Cậu muốn nghe chút về kế hoạch ban đầu của tôi không?"
Lam Tư Ngộ "Ồ" một tiếng rõ dài, "Anh có cả kế hoạch cơ." Đúng là sâu không lường được.
Tịch Mộ hiểu được sự khinh bỉ trong lời nói của cậu ta. Anh bất đắc dĩ mở miệng với cậu, "Để vào được đây cảnh sát cần một chiếc bảo hiểm mạnh mẽ*, tốt nhất là bệnh nhân trong bệnh viện này." Anh muốn đưa người duy nhất có cơ hội ra viện đi, sau đó báo cảnh sát, để cảnh sát có lý do rõ ràng để xông vào.
*Cảnh sát muốn khám xét hoặc đột nhập điều tra ít nhất phải có bằng chứng hoặc nhân chứng đứng ra tố cáo ấy, nếu không sau này có khi còn bị tố cáo ngược tội vu khống. Vì thế mới nói là cần một bệnh nhân từng ở bệnh viện để làm cái bảo hiểm.
Lam Tư Ngộ sờ sờ mặt của mình, chìm vào suy ngẫm.
Tịch Mộ sợ cậu ta quào trầy mặt mình, vì vậy túm tay cậu ta lại.
"Sau khi tôi khỏi rồi." Lam Tư Ngộ nói với giọng tiếc nuối, "Ngay lập tức sẽ có người đưa tôi về nơi gọi là nhà, anh không có cơ hội đưa tôi về cục cảnh sát đâu."
"Vậy tôi sẽ đến nhà tìm cậu." Tịch Mộ nghĩ rất đơn giản.
Lam Tư Ngộ cười cười, ngón tay cái cọ nhẹ tay anh, "Bác sĩ à, tôi nói không rõ ràng nên anh cũng không hiểu thật nhỉ, ý tôi là, nếu như ngày tôi được ra viện đến, 80% anh sẽ không còn cơ hội được nhìn thấy tôi nữa."
"Tại sao!" Tịch Mộ phản ứng rất dữ dội, ngay lúc anh nghe được câu này như muốn nhảy dựng lên, quên mất việc Lam Tư Ngộ dặn anh phải nhỏ giọng chút.
Lam Tư Ngộ thoát khỏi tay anh, chạm kính mắt Tịch Mộ một cái, "Bởi vì tôi sẽ bị giam lỏng."
Hầu kết Tịch Mộ lăn xuống, đồng tử anh giãn ra.
Lam Tư Ngộ cũng không bận tâm, cậu ta đã biết được kết cục của bản thân từ sớm.
"Vậy tôi đưa cậu chạy cùng được không?"
Tịch Mộ cảm giác đầu mình trống rỗng, anh thậm chí còn không nhận ra mình mở miệng, thế mà câu nói ấy cứ vậy thốt lên.
"Anh sao?" Hai mắt Lam Tư Ngộ cong cong.
"Tôi có một chiếc xe có thể đến bệnh viện này bất cứ lúc nào, ngay khi cậu ra viện, tôi sẽ đón cậu đi." Tịch Mộ nhớ lại cái app được tài xế xe bus kia cài cho mình.
"Bác sĩ, hành vi này của anh được gọi là... dụ dỗ?" Ngày hôm nay Lam Tư Ngộ cảm thấy thật sự rất vui vẻ, sao mà Tịch Mộ có thể khiến cậu ta vui vẻ được thế nhỉ. Có nên khen anh ấy không? Không hổ là sinh viên hai mươi tuổi đầu, đã ngây thơ còn ngu ngốc như thế.
Tịch Mộ nhìn vào đôi mắt cậu ta, "Cậu tình tôi nguyện sao lại gọi là dụ dỗ được?" Anh ta nói một cách hùng hồn.
Trong một số thời điểm, có một số việc, không nên đi hỏi có phải ngu ngốc hay đúng hoặc sai, cứ thuận theo dòng nước mà trôi, nói không chừng sẽ có đáp án thú vị không tưởng tượng nổi đang chờ ở phía trước.
"Được rồi, vậy anh thực hiện đi." Lam Tư Ngộ buông tay, "Tôi sẽ nhìn anh, nếu anh muốn chết thì tôi sẽ ra tay. Cho nên không cần lo lắng, yên tâm mà làm đi."
Tịch Mộ gật đầu.
Nếu cậu đã đồng ý, vậy thì anh sẽ ra tay.
"Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, "Tôi muốn tìm hiểu từ cậu một chuyện, Tống Luân ở đấy sẽ ra sao?"
"Bị đút thuốc, chơi với bọn họ vài trò chơi tinh thần." Người từng trải qua đã nói như thế.
Tịch Mộ bồn chồn lo lắng.
"Yên tâm đi, thường thì thí nghiệm sẽ không có hiệu lực nhanh thế. Hơn nữa bệnh viện hiện tại không đủ nhân lực, ít nhất trong vòng nửa năm anh ta sẽ không xảy ra chuyện gì quá lớn.
Tịch Mộ là an tâm một chút, "Vậy cậu thì sao, mỗi ngày bọn họ dẫn cậu đi để làm gì?"
Lam Tư Ngộ sờ môi mình.
Lúc cậu ta nghĩ ngợi sẽ vô thức làm động tác này.
"Tôi không nói ra quá trình vẫn hơn, nói chung, chuyện bọn họ làm với tôi cũng không phải là tiêu diệt những nhân cách còn lại mà chỉ là xử lý chút ký ức còn sót lại của nhân cách chính mà thôi."
Sau khi tỉnh táo, Tịch Mộ phát hiện giọng điệu của Lam Tư Ngộ có chút mệt mỏi. Nói cũng phải, suốt một ngày một đêm cậu ta phải dành thời gian để cho bệnh viện trị liệu, thời gian nghỉ ngơi cũng không đủ nổi.
"Cậu nghỉ ngơi chút đi, tôi có chút việc cần làm." Tịch Mộ nói vậy.
Ồn ào tối hôm qua đúng thật khiến cho Lam Tư Ngộ mệt mỏi, cậu ta nghe Tịch Mộ nói vậy cũng không từ chối. "Vậy tôi ngủ một giấc, tự anh hoàn thiện kế hoạch chút đi." Sau khi nói xong cậu ta vén chăn lên.
Trước khi Tịch Mộ rời đi, nhìn thẳng cậu, "Tôi có thể ôm cậu cái nữa không?"
Không nghĩ đến Tịch Mộ lại là người thích làm nũng như thế. Lam Tư Ngộ ngồi trên giường nhoài nửa người nghiêng về phía anh. Tịch Mộ lập tức tiến lên, ôm cậu một cái thật chặt, sau đó liền rời đi.
Đưa ra được quyết định kỹ càng rồi, Tịch Mộ liền sải bước, đi thẳng một mạch về phòng làm việc của Chu Lập Chí.
"Tịch Mộ." Lúc đang đi trên đường thì gặp được Lý Giáng, cậu ta híp mắt chào hỏi với Tịch Mộ. "Mới đi ra từ phòng Lam Tư Ngộ sao? Rõ ràng đã được bác sĩ chu thông báo sáng nay Lam Tư Ngộ cần nghỉ ngơi nên không phải đến trực rồi mà. Quan hệ các cậu tốt ghê, rốt cuộc sao mà cậu làm được vậy? Có thể nói cho tôi biết không?"
"Sao cậu cứ tốn sức muốn tạo quan hệ với Lam Tư Ngộ vậy?" Lý Giáng lẫn Tịch Mộ đều là thực tập sinh cùng vào một lần, theo lý mà nói, cậu ta phải là cái gì cũng không biết mới đúng. Thế nhưng Tịch Mộ ngẫm lại, thái độ cậu ta từ đó đến giờ đều rất lạ.
Lý Giáng xòe tay mình ra sau đó siết lại thật chặt. "Bởi vì tôi muốn ở lại bệnh viện này làm việc, vì vậy tôi cần chút thành tích thực tế. Ví dụ như giúp bác sĩ điều trị chính một số vấn đề phiền phức, nói rõ ràng, là giúp ông ấy giải quyết Lam Tư Ngộ. Còn cậu thì cũng không có ý định ở lại, đã vậy chi bằng cứ đưa phần công lao này cho tôi đi, hãy làm người tốt, nếu có cơ hội tôi sẽ báo đáp cậu."
Tay phải Tịch Mộ siết thành quả đấm, đấm lồng ngực cậu ta một cái. "Chậm rồi."
Sau khi nói xong, anh phớt lờ Lý Giáng rồi cứ thế rời đi.
Trời rất đẹp, gió đầu thu hơi se lạnh.
Qua tuổi 21, Tịch Mộ sẽ đến 30 nhanh thôi, Tịch Mộ chỉ hận không thể đi về quá khứ dìm bản thân chết đuối trong bồn cầu.
Anh đến văn phòng của Chu Lập Chí gõ cửa một cách qua loa, sau đó thô lỗ đẩy ra.
Lúc đó Chu Lập Chí đang xem tài liệu đến mức hoa mắt thì bị tiếng cửa đập làm cho giật mình.
Tịch Mộ vọt vào, hô to với Chu Lập Chí, "Tôi đã khôi phục được trọn vẹn một cung điện ký ức của một nhân cách của Lam Tư Ngộ."
Khí thế anh hung hãn đến mức khiến Chu Lập Chí cũng bị dọa. "Vậy sao?"
"Trước kia ông từng nói, nếu tôi phối hợp với ông chữa trị cho Lam Tư Ngộ thì muốn gì cũng được!"
"Đúng đúng đúng." Chu Lập Chí có hơi cà lăm.
"Vậy để tôi tham gia công việc này đi!" Hai tay Tịch Mộ vỗ lên bàn trước mặt ông ta rồi trừng mắt nhìn. "Tôi muốn hợp tác chặt chẽ hơn với đoàn đội này! Đổi lại, tôi sẽ đưa ra bốn cung điện ký ức còn lại một cách đầy đủ."
Chu Lập Chí kinh ngạc.
Vài năm sau, Tịch Mộ và Lam Tư Ngộ ngồi ở một nơi khá cao kể về chuyện quá khứ.
Tịch Mộ: "Người trẻ tuổi đúng là quá kích động, bởi vậy chả có tí đầu óc gì, điểm này tệ thật sự."
Lam Tư Ngộ: "Em cảm thấy thật ra anh hồi trẻ còn đáng yêu hơn giờ nhiều."
Chu Lập Chí nói: "Không cần bốn cái, ba cái là đủ rồi, tôi lấy cung điện ký ức của Lam Tư Ngộ cũng chả có tác dụng gì."
Tịch Mộ: "Ồ!"
Hai người chính thức hợp tác.
Hết chương 36.
Edit:
"Muốn hôn cậu."
Ây da, tự nhiên tôi thấy đau má online dùm ai kia ấy nhỉ.:v