Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 173




"...Ẩm Long Đao, năm Thiên Nguyên 27, được khai quật dưới ngôi đền cổ. Trong khe nứt của vỏ đao có chứa cơ quan, được mệnh danh là thanh đao độc nhất thời cổ, có giá trị ngàn vàng. Đây cũng là thanh đao đầu tiên trong lịch sử..."

Giọng nói chậm rãi của Chu Kỳ An phát ra từ nhẫn xương, vang vọng nhịp nhàng trên con đường núi hẻo lánh.

Lúc này Ứng Vũ và Diên vừa đi vòng qua chân núi.

Khi Ứng Vũ đưa nhẫn xương phiên bản 2.0 cho Chu Kỳ An, anh ta đã đặc biệt nhấn mạnh chức năng định vị và liên lạc.

Tuy nhiên, trong phó bản này, dụng cụ liên lạc hoạt động rất kém, âm thanh truyền đến đứt quãng, giống như băng cát-sét bị kẹt.

Diên lập tức cảm thấy lo lắng: "May mà chúng ta không dùng đạo cụ tăng tốc."

Trước đó em đề nghị tăng tốc để đến thị trấn, nhưng Ứng Vũ đã từ chối, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Nếu họ thực sự đã đến thị trấn lúc này mà đối phương lại sử dụng đạo cụ liên lạc, hậu quả thật khó lường.

Đầu bên kia của nhẫn xương đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay kỳ lạ, dường như còn có cả tiếng bước chân, không lâu sau—

"Xì... xì—"

Tạp âm không ngừng, giọng nói của Chu Kỳ An lập tức ngừng lại.

"Hình  như đã xảy ra chuyện gì đó rồi." Diên trầm giọng nói.

Ứng Vũ đáp: "Tiếp tục đi về phía thị trấn."

Bây giờ có quay lại cũng vô ích, dựa theo khả năng của Chu Kỳ An, y sẽ không dễ dàng gặp chuyện. Nhưng nếu không xác định được đâu là món quà lưu niệm nổi bật của Nhật Thăng Quán trước khi trời tối, tất cả bọn họ sẽ phải chết.

Lần này, Ứng Vũ không ngần ngại sử dụng đạo cụ tăng tốc, di chuyển cực nhanh, từ xa đã có thể thấy Thị Trấn Mặc.

Dù là ban ngày, thị trấn vẫn chìm trong một màn sương xám xịt, giống như một bức tranh cũ kỹ, không thuộc về thời đại này. Trên những cành cây bên ngoài thị trấn, từng đàn quạ đậu thành hàng, trong miệng ngậm thịt thối.

Toàn bộ thị trấn không có chút hơi thở của sự sống.

Trước khi bước vào thị trấn, vài giây trước, Ứng Vũ khẽ nhắc: "Chuẩn bị sẵn sàng."

Ban ngày quay lại thị trấn nhiều khả năng sẽ gặp phải rắc rối. Tính cách của người mặc áo choàng đỏ rất phô trương, có lẽ cô ta đã sớm sử dụng đồng xu.

Họ phải chuẩn bị tinh thần cho một kết cục trắng tay.

———

Tầng hai của Nhật Thăng Quán.

Ánh sáng đỏ thẫm của máu sắp bao phủ hoàn toàn khu vực trưng bày vũ khí. Phía sau, giọng của Hạ Lịch vừa âm u vừa kỳ quái, ngay khi hắn ta nói xong sắc đỏ lập tức tràn ngập mọi khe hở.

Không hề để cho ai có thời gian phản ứng, sàn nhà như biến mất, Chu Kỳ An và chàng sinh viên bắt đầu rơi xuống dưới.

Mồ hôi mỏng rịn trên trán chàng sinh viên, kích thích mạnh mẽ khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cậu cố dùng chút ánh sáng cuối cùng, nhìn về phía Chu Kỳ An: "Anh Chu..."

Sức hút mạnh mẽ từ dưới kéo lên, họ dường như đang bị dịch chuyển đến đâu đó.

Nghĩ đến hai người chơi trước đó định lợi dụng manh mối từ Chu Kỳ An nhưng cuối cùng biến mất trước mặt cổ vật, chẳng lẽ họ cũng sẽ bị kéo vào trong cổ vật?

Bên cạnh, khuôn mặt thanh niên bình tĩnh đến kỳ quái, còn kỳ lạ hơn giọng nói của Hạ Lịch, không nói lời nào, để mặc bản thân rơi vào trạng thái không trọng lượng.

Trong lúc rơi nhanh, da của Chu Kỳ An trắng bệch, cái lạnh khiến lông mi y đóng một lớp sương mỏng.

Đầu óc chàng sinh viên sắp bị đông cứng, theo bản năng, cậu không thể để bản thân ngất đi, nên lẩm bẩm hát: "Đoàn kết là sức mạnh..."

Chưa kịp hát hết mấy câu, cơ thể cậu đã rơi thẳng vào trong nước.

Ngay khi chạm nước, Chu Kỳ An lập tức phản ứng:

"Bơi về phía bờ!"

Trong màn sương mờ trắng xóa, nhờ thị lực vượt trội, Chu Kỳ An thấy có một vật thể khổng lồ đang chậm rãi tiến về phía họ từ xa.

Bốn phía đều là nước hồ lạnh buốt, hai người giống như cỏ dại trôi dạt, không thể tìm thấy bất kỳ điểm dừng chân nào. Trời không tuyệt đường người, sau một khoảng thời gian bấp bênh trong nước, cuối cùng họ cũng tìm được một chiếc bè trôi dạt.

Vất vả mới leo được leo lên, cuối cùng hai người cũng có chút thời gian thở dốc.

Nguy hiểm chưa kết thúc.

Vật thể khổng lồ ở phía xa chỉ còn cách họ chừng ba đến năm mươi mét. Họa vô đơn chí, chiếc bè duy nhất mà họ có thể dựa vào cũng đang từ từ chìm xuống, trong quá trình chìm, chiếc bè còn chủ động tiến về phía vật thể khổng lồ.

Lúc này, đầu óc của chàng sinh viên giống như nước trong đại dương.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Rõ ràng mới một giây trước họ còn ở trong bảo tàng, Chu Kỳ An chỉ ra Hạ Lịch là người của Hội Săn Cá Voi, rồi chớp mắt mấy cái, hai người lại bị ném vào giữa lòng nước.

Chàng sinh viên cố gắng sắp xếp lại dòng suy nghĩ.

Cậu từng đọc qua các bài viết trên diễn đàn, anh Chu và Hội Săn Cá Voi rõ ràng có mối thù. Trải nghiệm của họ hiện tại chắc chắn có liên quan trực tiếp đến đối phương bên kia.

"Là Hạ Lịch giở trò sao?"

Nhưng Hạ Lịch làm sao có thể đơn độc đưa họ vào một không gian khác được?

Chu Kỳ An bình tĩnh quan sát vật thể khổng lồ trong màn sương một lúc lâu, sau đó mới lên tiếng: "Cậu có thể coi Hội Săn Cá Voi là những người sau khi vượt qua tất cả các phó bản, quá mức theo đuổi tiến hóa lần hai, thành ra người không ra quỷ không ra quỷ, cuối cùng không thể bước vào thế giới mới."

Chỉ có vậy mới giải thích được tại sao bọn họ bị đuổi việc nhưng trò chơi vẫn cho phép bọn họ tồn tại trong phó bản.

Muốn thực hiện tiến hóa lần hai, trước mắt có hai cách đã biết: ăn thịt Thái Tuế, cấy ghép cơ quan của quái vật.

Từ chuyện Hội Săn Cá Voi có thể dễ dàng giúp Lục gia kiềm chế cơn thèm ăn giảm phản ứng bài dị, ta đã có thể thấy bọn họ chọn con đường nào.

Chàng sinh viên mơ màng nghe, đơn giản thô bạo hiểu ra Hội Săn Cá Voi toàn là quái vật, điều này càng khiến cậu thêm bối rối: "Trò chơi cho phép bọn họ tự do tàn sát như vậy sao?"

Nói công bằng trên hết mà.

Nếu thế thì còn người chơi nào sống nổi?

Chu Kỳ An cười khẩy.

Chiếc quạt giả từ bảo tàng lại xuất hiện trên tay y, cán quạt đen của nó khiến bàn tay trông giống như ngọc cổ trong suốt.

"Trong số những món đồ đổi từ bảo tàng, một phần đang ở Thị Trấn Mặc, còn phần khác... e là ở trên người Hội Săn Cá Voi. Bọn họ đã cấy ghép cổ vật vào cơ thể mình."

Các cổ vật trong bảo tàng có đủ loại năng lực, không khác gì quái vật, cấy ghép cổ vật ổn định hơn nhiều so với cấy ghép cơ quan quái vật.

Chu Kỳ An nói: "Chúng ta hiện tại giống như đang tham quan các cổ vật vậy."

Vì vậy, Hạ Lịch không thể tự tay giết họ, mà chỉ có thể kéo họ vào thế giới của cô vật bên trong cơ thể hắn ta.

Điều này phù hợp với logic của trò chơi.

Chàng sinh viên nghe xong cằm suýt nữa rớt xuống.

Một người phải điên đến mức nào mới nghĩ đến cấy ghép cô vật vào cơ thể mình vậy?

"Có lẽ không chỉ đơn giản là cấy ghép."

Cơ thể của những người tiến hóa cũng không thể chịu nổi việc đó, có lẽ bọn họ đã sử dụng một cách nào đó để khiến các cổ vật ký sinh trên người mình.

Chu Kỳ An không mấy quan tâm đến cách Hội Săn Cá Voi thực hiện quá trình đồng hóa.

Khoảng cách giữa họ và sinh vật khổng lồ chỉ còn chưa đến hai mươi mét, giờ phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi cổ vật này, nếu không họ sẽ bị mắc kẹt mãi mãi như hai người chơi bị hút vào cây quạt trước đó, không bao giờ thoát khỏi thế giới bên trong cổ vật.

Chu Kỳ An lạnh lùng đến cực điểm, ném chiếc quạt giả xuống nước.

Bây giờ thì y đã hoàn toàn xác nhận được tình trạng của Hội Săn Cá Voi, hiểu rõ địch thủ. Một khi phá vỡ được cục diện, tất nhiên sẽ có cách lấy lại những gì đã mất từ phía họ.

Tất nhiên, tất cả chỉ có ý nghĩa nếu họ sống sót.

Chàng sinh viên hít một hơi sâu, cố gắng bình tĩnh lại: "Bây giờ chúng ta phải chờ đúng không?"

Chu Kỳ An nhướng mày, cậu nhóc này gần đây tiến bộ khá nhiều.

Chàng sinh viên có chút tự hào: "Nếu không, anh sẽ không kiên nhẫn giải thích nhiều như vậy."

"..."

Mặt nước gần như đã nuốt trọn tấm bè, sinh vật khổng lồ ngày càng đến gần, cuối cùng nó hiện ra hoàn toàn trong tầm nhìn—

Đó là một chiếc thuyền giấy.

Trên thuyền treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, lắc lư theo gió. Giấy mỏng như cánh ve được cắt thành từng dải nhỏ, như những tấm màn đỏ treo trên cột buồm.

"Nhiệm vụ phụ — Cô dâu đã bắt đầu."

【Nội dung nhiệm vụ: Tìm cô dâu tháo bỏ áo cưới của cô ấy.】

【Đếm ngược 00:03:00】.

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.

Bị kéo vào thế giới bên trong cổ vật mà không có bất kỳ thông tin nào, khả năng duy nhất là phương thức tham quan sẽ được cung cấp dưới dạng nhiệm vụ.

Có nhiệm vụ còn hơn là mò mẫm trong bóng tối.

Nhưng ba phút... thời gian quá ngắn.

"Lên thuyền."

Tấm bè không thể chịu được lâu nữa, nhiệm vụ chắc chắn xoay quanh chiếc thuyền này.

Nhìn chiếc thuyền giấy có vẻ vững chắc hơn tấm bè, mặt giấy trắng bệch được phủ lên màu sơn đỏ, tạo nên một hình ảnh kinh dị.

Không ai có thời gian để sợ hãi, Chu Kỳ An điều khiển lụa trắng quấn quanh cột buồm, nhanh chóng leo lên trước khi tấm bè chìm hẳn, y kéo chàng sinh viên lên theo.

Chiếc thuyền giấy không lung lay như tấm bè, nhưng đứng trên đó vẫn có cảm giác như đi trên dây. Từ đầu thuyền phát ra một mùi hôi thối khủng khiếp, đó là những loại hoa quả đã thối rữa từ lâu, trên khoang thuyền không có một bóng người.

Chàng sinh viên tiến đến chỗ duy nhất có thể ẩn nấp:

"Anh Chu, khoang thuyền không mở được."

Cửa sổ và cửa ra vào bằng giấy, nhưng lại giống như bị hàn bằng thép, không thể đẩy ra.

Chu Kỳ An thử dùng thánh khí và cây gậy, nhưng mặt giấy không có một vết xước nào.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ thì phải tìm cô dâu trước, thời gian đếm ngược trôi qua rất nhanh, từ lúc họ lên thuyền đến giờ đã qua một phút.

Bây giờ, cô dâu có khả năng cao nhất là ở bên trong khoang thuyền kín bưng này.

Đập cửa không hiệu quả, thử giao tiếp với người bên trong cũng vô ích, Chu Kỳ An đi quanh thuyền một vòng nhưng không phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

【Đếm ngược 00:01:39】.

Khi thời gian đếm ngược giảm dần, màn sương xung quanh ngày càng dày đặc, cả chiếc thuyền giấy cũng ngày càng đỏ hơn.

Một cái đèn lồng đỏ trên cột buồm đột nhiên sáng lên, ánh sáng màu máu lan tỏa khắp nơi, tốc độ di chuyển của cơ thể bắt đầu chậm lại.

Điều kinh hoàng xảy ra ngay sau đó.

Khi Chu Kỳ An muốn giơ tay kiểm tra đĩa hoa quả ở mũi thuyền, y không thể uốn cong cánh tay, lúc này y mới nhận ra nửa cánh tay của mình không biết từ khi nào đã biến thành giấy. Ngay lúc đó, trời bắt đầu mưa phùn, khoang thuyền không mở được, không có chỗ nào để trú, nước mưa rơi xuống cơ thể, những chỗ đã biến thành giấy khi dính nước trông như bị axit ăn mòn, trở nên gồ ghề hở lỗ chỗ.

"Đừng dùng trị liệu."

Chàng sinh viên vừa định thực hiện trị liệu, lập tức dừng lại.

Cậu cũng có một cánh tay đã biến thành giấy, sự biến đổi này vẫn đang tiếp diễn.

Chu Kỳ An không cố gắng với lấy đĩa hoa quả nữa.

Cơn đau chỉ có một lợi ích, đó là giúp người ta tỉnh táo hơn một chút.

Bất ngờ bị đưa đến thế giới của cổ vật, nhiệm vụ lúc đầu hoàn toàn phụ thuộc vào cảm giác bản năng.

Sau một lúc suy nghĩ kỹ lại, rất nhiều điều không hợp lý.

Con gái nhà ai cưới mà lại đi ngồi trên thuyền giấy? Đặc biệt là chiếc thuyền giấy này còn trôi dạt giữa mặt nước vô tận, ngay cả nồi cơm điện cũng không cưới kiểu này.

"Tháo áo cưới ra."

Đây hình như là một cô dâu không thích cưới.

Chu Kỳ An rũ mắt, bên cạnh đĩa hoa quả còn có một lư hương dùng để cúng bái.

"Cậu tiếp tục tìm trên thuyền."

Cánh tay đau đến mức sắp nổ tung, chàng sinh viên vô thức hỏi: "Vậy còn anh?"

Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào sóng nước bên dưới, không trả lời, chỉ vội vã dặn dò vài câu.

"Hiểu chưa?"

Chàng sinh viên mơ hồ gật đầu.

Chu Kỳ An hít một hơi sâu, sau đó nhảy khỏi thuyền giấy.

Nửa cánh tay bằng giấy chạm vào nước nhanh chóng tan rã, máu thịt phía trên như bị kéo đứt lìa. Chu Kỳ An đau đến mức tê liệt, nhưng tư duy vẫn không ngừng hoạt động.

Thuyền giấy đưa cô dâu đi, kết cục của cô dâu có thể đoán được... chết đuối.

Cách đưa cô dâu như vậy thường liên quan đến các nghi lễ cúng tế.

Ví dụ như tế thần sông.

Đã chìm xuống hồ thì xác chắc ở dưới đáy. Chiếc thuyền giấy này cũng đang từ từ chìm xuống, rõ ràng đến một thời điểm nào đó nó sẽ nổi lên mặt nước, rồi sau đó lại chìm xuống.

Phải tháo áo cưới dưới đáy nước.

Chỉ nghĩ đến việc đó thôi, vết thương ở cánh tay bị rách lại khiến đầu Chu Kỳ An tê rần.

Khả năng nhìn dưới nước rất kém, chỉ còn chưa đầy một phút nữa, y bơi quanh một vòng nhưng dưới đáy nước chẳng thấy xác chết nào cả, cũng không có cá hay rong rêu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì y cũng sẽ tan xương nát thịt.

"Chẳng lẽ mình đoán sai rồi?"

Xác chết vẫn còn trên thuyền, căn phòng khóa lại không phải là kế đánh lừa họ sao? Nhưng chàng sinh viên đang ở trên thuyền, dường như cũng chẳng phát hiện ra gì.

Đang suy nghĩ, Chu Kỳ An chuẩn bị bơi sâu hơn.

Một luồng khí lạnh kỳ lạ bất ngờ lan dọc theo sống lưng, khiến Chu Kỳ An theo bản năng quay đầu lại nhìn.

Chính cái nhìn này suýt nữa khiến y hét lên dưới nước.

Dưới đáy thuyền giấy, cơ thể của một người phụ nữ dán chặt vào thuyền, khuôn mặt tím tái, bộ áo cưới màu đỏ rộng thùng thình phập phồng trong nước. Ả quay lưng lại với thuyền giấy, hai mắt chỉ còn lại hai hốc đen, cứ nhìn chằm chằm xuống đáy nước.

Cái b***p!!

Hình ảnh kinh khủng khiến da đầu Chu Kỳ An tê dại, nhưng thời gian đếm ngược kéo y trở về thực tại.

【Đếm ngược 00:00:39s】.

"Hết thời gian rồi."

Dù hình ảnh có đáng sợ thế nào, Chu Kỳ An cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dùng cánh tay bị thương cố gắng bơi lên. Khi y cố dùng tay còn lành để tiếp cận người phụ nữ, cô dâu đột nhiên cử động.

Nửa cái đầu thối rữa lung lay, bộ áo cưới đỏ thẫm viền chỉ vàng phản chiếu một ánh sáng đỏ, giống như ánh sáng xuất hiện khi Hạ Lịch xuất hiện.

Ánh sáng đỏ lan tỏa, cơ thể Chu Kỳ An bắt đầu cứng lại. Y cảm thấy mình trở thành một hòn đá, sắp chìm xuống đáy biển.

Chỉ còn lại nửa phút, khoảng cách giữa y và xác chết ngày càng xa, áp lực nước đè lên tim phổi, vết thương ở cánh tay làm việc nín thở trở nên khó khăn hơn.

Trước khi chìm xuống đáy, Chu Kỳ An đột ngột triệu hồi thánh khí.

Ngay lập tức, ánh sáng vàng chói lòa tràn ngập dưới nước.

Tay cầm vũ khí, Chu Kỳ An không làm gì cả, chỉ đơn giản là cầm lấy nó.

Phía trên, cô dâu cảm nhận được mối đe dọa lớn từ cây đinh ba, ánh sáng đỏ đậm hơn nữa chiếu xuống người Chu Kỳ An. Khi đồng hồ đếm ngược còn lại mười giây, khuôn mặt sưng tím của cô dâu đột nhiên thay đổi.

Chiếc thuyền giấy mà ả đang dựa vào bỗng nhiên bốc cháy!

Chiếc thuyền giấy cháy dữ dội, miệng cô dâu mấp máy, hàm răng mục nát dường như đang muốn nói cái gì đó nhưng không có khả năng.

Ngọn lửa bình thường không thể đốt cháy thuyền giấy, huống hồ là trong ngày mưa.

Thế nhưng ngọn lửa này không chỉ cháy, mà còn cháy ngày càng mạnh.

Cơ thể của cô dâu gắn chặt với thuyền giấy, không thể nào thoát khỏi ngọn lửa, trong khi đó, chàng sinh viên cũng nhảy khỏi thuyền trong ngọn lửa, mùi xăng trên tay lập tức bị nước rửa trôi.

Trước khi Chu Kỳ An nhảy khỏi thuyền, y đã đưa xăng của Tư tiên sinh tới cho chàng sinh viên, còn đặc biệt dặn dò khi thấy ánh sáng vàng xuất hiện dưới nước, đó chính là tín hiệu để đốt thuyền.

Như dự đoán trước khi vào nhiệm vụ, xăng của nhân viên có thể đốt cháy những thứ mà ngọn lửa thông thường không thể đốt được.

Lửa và ánh sáng vàng đan xen, tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ dưới nước.

Lúc này, Chu Kỳ An ôm lấy thánh khí, nằm dưới đáy nước lạnh lẽo, cánh tay kia đã gãy, tóc và ống tay áo nhuốm máu lơ lửng trong nước, lặng lẽ đối diện với cô dâu trong ngọn lửa.

Tình trạng của cả hai đều thê thảm, khuôn mặt méo mó vì đau đớn đến cực độ, nhưng lại mang một vẻ bình yên kỳ quái.

Cuối cùng, cô dâu khó nhọc quay đầu lại, để mặc cho một bên má bị ngọn lửa thiêu đốt, hai mắt ánh lên hài lòng khi nhìn chiếc thuyền sắp bị thiêu rụi.

Hệ thống thông báo vang lên bên tai:

"Đếm ngược mười, chín, tám..."

Khi đếm ngược còn ba giây, một tiếng thét thê lương vang vọng bên tai, chiếc áo cưới của cô dâu bị thiêu rụi hoàn toàn.

"Bạn đã thành công tham quan cổ vật—Áo cưới."

Ngay khi nghe thông báo, cơ thể căng cứng của Chu Kỳ An cuối cùng cũng được thả lỏng một chút. Chữ "tháo" vốn mang nghĩa "cởi bỏ, giải thoát", giờ theo cách này, cũng được xem như đã "tháo bỏ".

Chỉ có điều ngọn lửa rơi xuống như những ngôi sao.

"Tiến độ hiện tại: 1/4."

"Tham quan thành công bốn cổ vật, có thể được cấp quyền mua sản phẩm văn hóa của Tịch Thực Quán."

Bốn món?

【Áo cưới】 này hóa ra là hiện vật đến từ Tịch Thực Quán, yêu cầu tham quan ở đó chỉ bằng một nửa so với Nhật Thăng Quán.

Tuy nhiên khi nghĩ lại, muốn tháo bỏ áo cưới của cô dâu khó như lên trời, cô dâu xác sống gần như không có cách giải quyết, độ khó của khi tham quan hiện vật ở Tịch Thực Quán lớn hơn nhiều so với Nhật Thăng Quán.

Chiếc thuyền giấy cháy rực, thi thể của cô dâu xác sống tan thành tro bụi... Khi đếm ngược kết thúc, mọi hình ảnh chìm vào bóng tối.

Như thể trong một giấc mơ, trái tim ngừng đập trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi sau đó, Chu Kỳ An bừng tỉnh bật dậy.

Khi mở mắt ra lần nữa, xung quanh không còn nước hay thuyền, trước mặt vẫn là bảo tàng, dưới chân còn có vết chém trước đó, ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, nhắc nhở y đã thành công thoát khỏi thế giới của cổ vật.

"...Đau quá." Chàng sinh viên nửa quỳ một bên, thở hổn hển vì đau đớn. Tuy họ đã thoát ra được, nhưng vết thương thì không hề phục hồi.

Ngay khoảnh khắc quay lại thực tại, chàng sinh viên gắng gượng hết sức để chữa trị cho Chu Kỳ An, khiến vết thương của bản thân nặng thêm.

"Đủ rồi." Chu Kỳ An nói.

Thực tế, hiệu quả chữa trị có giới hạn, cánh tay vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, phần da thịt mới mọc ra vẫn còn bị nứt.

Y không nhìn chàng sinh viên bị thương nặng, cũng chẳng liếc qua cánh tay đầy máu của mình, mà lập tức quay đầu nhìn ra phía sau.

Hạ Lịch đang đứng cách họ chưa đầy hai mét.

Kẻ này đã bỏ đi lớp vỏ bọc lịch thiệp, giờ đang khoanh tay tựa hờ vào tường, đôi mắt hẹp dài thoáng hiện lên nham hiểm.

"Thật là lạnh lùng. Cậu ấy cứu chữa cho cậu đến mức nửa cái mạng cũng không còn, vậy mà cậu lại chẳng quan tâm chút nào." Hạ Lịch nhìn người thanh niên: "Cũng phải thôi, cậu thậm chí còn có thể phản bội bạn bè đã cùng mình vào sinh... Ưm..."

Máu tươi trào ra từ khóe miệng.

Mọi việc diễn ra quá bất ngờ, Hạ Lịch trước đó vẫn đang nói năng thao thao bất tuyệt, đột ngột cúi xuống, ngực hắn ta bị một cây đinh ba xuyên thẳng qua ngạc nhiên trong con mắt ngày càng rõ rệt.

Máu chảy ngược theo cán kim loại, tay Chu Kỳ An nhuốm máu, siết chặt cây đinh ba hơn.

"Nói đủ chưa?"

Trong thế giới cổ vật, y đã trực tiếp phá hủy áo cưới, và vì là người cấy ghép cổ vật, Hạ Lịch chắc chắn cũng bị thương nặng, nặng đến mức phải cố gắng câu giờ bằng những lời lẽ vô nghĩa.

Trong thế giới của Chu Kỳ An, chỉ có một nguyên tắc: khi kẻ địch yếu thì phải giết chết ngay, không có chỗ cho những lời thừa thãi.

Lượng máu nhanh chóng giảm 400cc, chân Chu Kỳ An sắp đứng không vững, trông chẳng khác nào người giấy.

Nếu là người chơi, có thể vẫn còn cơ hội sống sót khi sử đạo cụ hồi phục trong tình trạng bị thương nặng như thế này, nhưng với kẻ nửa người nửa quái vật như Hạ Lịch, hắn ta chắc chắn phải chết.

"Hạ Lịch, mày đã từng nghe câu này chưa? Quái vật thì phải chết."

Lời nói chứa đầy mỉa mai đã khơi dậy hận thù trong lòng kẻ đối diện.

Ngạc nhiên, đau đớn, ghen tỵ... Tất cả những cảm xúc phức tạp thoáng qua mắt hắn ta, cuối cùng biến thành một nụ cười điên cuồng, ngực hắn ta run rẩy theo từng tiếng cười, khiến máu bắn ra nhiều hơn: "Tên tao là Hạ Dương, tao tên Hạ Dương."

Ánh mắt hắn ta dừng lại trên thánh khí đang tỏa ra ánh sáng chói lòa: "Cái giá phải trả để sử dụng thứ đó chắc hẳn là rất lớn, đúng không?"

Gương mặt Chu Kỳ An trắng bệch, lạnh lùng nói: "Cũng bình thường."

Hạ Lịch giữ chặt lỗ hổng ở ngực mình, mí mắt hắn ta bắt đầu cụp xuống đầy mệt mỏi: "Chỉ để đối phó với tao mà mày đã tự hủy mất một cánh tay và... phải sử dụng cả thánh khí. Sau này sẽ còn nhiều đồng bọn của tao đến tìm mày, liệu máu của mày có đủ để nó hút được bao nhiêu lần đây?"

Lần lượt từng trận chiến cứ thế kéo đến, chẳng bao lâu sau, người này sẽ đến để bầu bạn cùng hắn ta.

"Chu, Chu Kỳ An, tao ở dưới kia... đợi, đợi mày."

Nghe thấy những lời thân mật ấy, chàng sinh viên kinh ngạc nhìn sang.

Hạ Lịch cười điên dại, trong khi cười, cảnh vật trước mắt hắn ta bỗng thay đổi.

Chỉ thấy cánh tay đầy máu của Chu Kỳ An đột nhiên bắt đầu tự hồi phục, không chỉ vậy, trên gương mặt tái nhợt của y dần xuất hiện một chút hồng hào.

"Mày..." Hạ Lịch bất ngờ ngẩng đầu lên.

Đây không phải là hiệu quả của đạo cụ chữa trị. Hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng khí tức của người này đang ngày càng mạnh mẽ.

Âm thanh thông báo từ hệ thống vang lên trong đầu, nhưng Chu Kỳ An chẳng buồn lắng nghe, thay vào đó y chủ động tiến lại gần.

"Bất ngờ chứ? Ngạc nhiên chứ?"

Y gần như thì thầm vào tai Hạ Lịch: "Kẻ cướp đoạt, kỹ năng thứ hai của tao."

Từng chữ, từng lời được nói ra rõ ràng:

"Tao có thể cướp lấy năng lượng của những sinh vật khác để hoàn thiện quá trình tiến hóa của mình. Càng gần gũi với người đó, tỷ lệ cướp đoạt thành công càng cao."

Dĩ nhiên, hiện tại thì tình thân đã chẳng còn lại gì nữa.

Cơ thể Hạ Lịch đông cứng hoàn toàn.

Cái quái gì thế này? Làm sao có thể tồn tại một kỹ năng như vậy?

Hắn ta dán mắt vào Chu Kỳ An, như thể đang cố xác định tính chân thật trong lời nói của đối phương.

Giọng của Chu Kỳ An ngày càng trở nên dịu dàng: "Mày không biết đâu, khi tao phát hiện ra mình đang gặp xui xẻo trong phó bản này, tao không biết mình đã vui sướng đến mức nào."

Trò chơi cố tình làm suy yếu y ở khía cạnh này, nhất định là vì một khía cạnh khác của y sẽ trở nên quá mạnh. Điều đó chứng tỏ suy đoán của y là đúng.

Những người chưa từng trải qua khắc nghiệt của xã hội sẽ không bao giờ hiểu được cách đoán ý trời.

Thế giới cũ và mới liên tục thay đổi, chỉ khi có đủ dân số thì mới có thể thực hiện được điều đó. Hội Săn Cá Voi đã cố gắng ngăn chặn số người vượt qua trò chơi, điều này thực chất lại vi phạm nguyên tắc trò chơi.

Trò chơi đang khuyến khích họ tàn sát lẫn nhau, do đó làm tăng tỷ lệ cướp đoạt thành công của y.

"Bạn thân? Trận chiến với đội?"

Thực chất chỉ là lương thực dự trữ.

Từng người từng người đến, nhờ năng lượng mà y lấy lại được, có khi y còn hoàn thành toàn bộ quá trình tiến hóa trước khi phó bản này kết thúc.

Bảng giao diện xuất hiện thêm một dòng ghi chú mới để chứng minh điều đó:

【Phổi của bạn đã tiến hóa một chút, hiện đã bước vào trạng thái tiến hóa sơ cấp】

【Dạ dày của bạn đã tiến hóa một chút, hiện đã bước vào trạng thái tiến hóa sơ cấp】

Con người màu xanh của Chu Kỳ An lấp lánh một ánh sáng kỳ dị:

"...Thực ra bọn mày mới là con át chủ bài lớn nhất của tao."

*******

【Lời tác giả có lời muốn nói 】

Chu Kỳ An khẽ hát: "Bạn bè suốt đời cùng nhau đi qua, những ngày tháng ấy chẳng còn nữa."

Chàng sinh viên nhìn Hạ Dương sắp chết, nuốt nước bọt.

Người đã chết rồi, quả thật không thể nào còn nữa.