Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hôm Nay Vẫn Chưa Thể Giăng Buồm Ra Khơi

Chương 180




【đồng hồ báo thức nhỏ】 hiện rõ thời gian lúc này: 23 giờ 59 phút.

Chỉ còn lại đúng một phút nữa trước khi nửa đêm buông xuống.

Không khí đêm lạnh như nước, Chu Kỳ An vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ chờ đợi phút cuối cùng trôi qua. Kim giây lướt qua vạch cuối cùng, nhưng căn phòng của cô gái vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.

Trong mắt Chu Kỳ An thoáng qua một tia thất vọng.

Theo lẽ thường, NPC sẽ ra tay với người chơi sau nửa đêm.

Nếu đối phương giống như người phụ nữ điên loạn cầm dao chém loạn hôm qua, quấn lấy người chơi để chơi những trò chơi nhỏ, y có thể tận dụng cơ hội này để thu thập thông tin về Hội Săn Cá Voi từ cô gái. Bây giờ cô đóng cửa không ra ngoài, trừ khi xông vào, nếu không sẽ chẳng thể gặp mặt.

Chu Kỳ An nghi ngờ trong căn phòng có thể có cái bẫy thứ hai, đang chờ mình bước vào.

"Thôi vậy."

Trong lòng y đã có quyết định, không nên đi theo con đường mà người khác đã sắp đặt sẵn, còn nhiều cách khác để tìm kiếm thông tin về hội.

Sau nửa đêm, nhiệt độ trong sân lại giảm thêm một chút.

Mùi còn sót lại từ quả bom khói rất hăng, khiến Chu Kỳ An không nhịn được mà ho khan hai tiếng.

Trước đây y đã từng tưởng tượng ra nhiều cách chết, nhưng không có cách nào giống như vừa rồi, cái chết đến bất ngờ mà không có dấu hiệu báo trước.

Nỗi sợ hãi khi chạm đến cái chết, bóng tối bao phủ sau khi thoát khỏi tử thần, sự mệt mỏi không thể che giấu... tất cả những cảm xúc phức tạp này đều không có ai để chia sẻ.

Y nhắm mắt lại, bỗng nhiên khao khát được gặp một người.

——

Chết tiệt.

Nếu không phải vì quả bom khói, có khi mình đã bỏ mạng ở đây rồi.

Trên con đường vắng, một bóng người đang vội vã chạy trốn.

Trong lòng người đàn ông không ngừng chửi thề, hai mắt vì đau đớn mà đầy những tia máu.

Khác với hầu hết những người bị kéo vào đây, từ trước khi vào phó bản, người đàn ông này đã liên lạc với Hội Săn Cá Voi, đặc biệt sử dụng cổng phó bản để vào Viện Bảo tàng Im lặng.

【Nếu không phải người chơi có kỹ năng tạo ảo giác trước đó xảy ra chuyện, cũng sẽ không đến lượt anh.】

Thái độ của Hội Săn Cá Voi cao ngạo, lạnh nhạt.

Ban đầu gã còn có chút khó chịu, nhưng nhờ vào một số thông tin mà hội cung cấp trước đó, gã thực sự dễ dàng sống sót trong phó bản này.

Đáng tiếc gã không biết người chơi có kỹ năng tạo ảo giác trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Độc Long, kẻ sở hữu kỹ năng tạo ảo giác, đã bị Thẩm Tri Ngật dùng làm viên đá dò đường, sau đó bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện rồi chết trên bàn mổ.

"Chỉ thiếu chút nữa thôi."

Người đàn ông càng nghĩ càng không cam tâm, nếu không phải vì Chu Kỳ An quá cảnh giác, dù đã bước vào ảo cảnh nhưng vẫn luôn mang theo vũ khí, thì gã có thể đã thành công đánh lén.

Ngay lúc trong đầu gã còn đang nghĩ cách gỡ lại ván thua, hắn bỗng cảm nhận được điều gì đó.

Ý thức cảnh giác được hình thành qua thời gian dài trong phó bản khiến gã lập tức ngẩng đầu nhìn về một hướng. Lần đầu tiên không nhìn thấy gì, gã định thu hồi ánh mắt thì đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh, gần như ngay lập tức vào tư thế phòng bị.

Dưới bức tường gạch, có một bóng dáng kỳ dị hòa cùng với bóng cây, mái tóc sáng màu bị gió thổi tung. Rõ ràng là có một người đứng đó, nhưng trước đó gã lại hoàn toàn không chú ý tới.

Thẩm Tri Ngật bước lên hai bước.

Trái tim Ác Mộng vừa rồi có một khoảnh khắc đập chậm một cách bất thường, rõ ràng bên phía Chu Kỳ An đã xảy ra chuyện.

Khi anh đến, trên đường gặp phải người canh cổng, sự xui xẻo của Chu Kỳ An khiến cho lúc Thẩm Tri Ngật đến hỗ trợ không thể tránh khỏi gặp phải trở ngại.

Sau khi xử lý xong người canh cổng, từ xa lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Thẩm Tri Ngật không thèm quan tâm đến diện mạo hay vũ khí mà người đàn ông mang theo, chỉ cần một cái liếc mắt, anh đã biết cánh tay của đối phương bị thương bởi Thánh khí.

Mày...

Thị Trấn Mặc không thể lên tiếng, người đàn ông nuốt xuống câu hỏi đang trên môi, cảm thấy người trước mặt không có ý định tốt.

Khi gã còn đang tính toán làm thế nào để né, bóng dáng dưới bức tường gạch đã biến mất.

Người đâu rồi?!

Người đàn ông vội vàng nhìn quanh, giây tiếp theo, một bóng tối xám xịt thoáng qua mắt, khi gã chưa kịp phản ứng, tim gã đã bị những chiếc móng sắc nhọn xuyên qua.

Chậm rãi cúi đầu, gã nhìn vào cái lỗ máu trên ngực với ánh mắt không thể tin được, rồi ngã xuống đất với đôi mắt mở trừng trừng.

Quái vật giết người phải tuân theo quy tắc, người này chắc chắn không phải NPC.

Rõ ràng hai bên chưa từng có thù hận, chỉ là chạm mặt trên đường, tại sao đối phương lại giết người diệt khẩu?

Trước khi chết, gã đã hỏi ra câu đầu tiên, cũng là câu cuối cùng gã nói trong Thị Trấn Mặc: "Tại... sao?"

Thẩm Tri Ngật lạnh lùng rút tay về.

Trái tim Ác Mộng đã trở lại nhịp đập bình thường, rắc rối bên đó hẳn đã được giải quyết, việc giết một người không tốn bao nhiêu thời gian. Dù không biết người đàn ông là ai hay đã làm gì, nhưng khi trên người gã có dấu vết bị Thánh khí làm bị thương, điều đó có nghĩa gã là kẻ Chu Kỳ An muốn giết.

Không có lý do gì để giữ lại mạng sống.

Quá trình giết người chỉ diễn ra trong vài giây, bước chân của Thẩm Tri Ngật gần như không dừng lại. Theo ký ức, anh đi đến chỗ ở mới mà người đầu dê đã sắp xếp hôm nay, một lát sau, Thẩm Tri Ngật đã đến trước nhà của cô gái âm thầm trèo qua tường vào sân.

Trong sân, Chu Kỳ An đang định quay vào nhà, bỗng nhiên cảm nhận được điều gì đó, thì quay đầu lại.

Bầu trời đêm vô cùng tĩnh lặng.

Xung quanh không có thêm bất kỳ tiếng động nào vì có thêm một người.

Chu Kỳ An ngước mắt lên, nghiêm túc quan sát bóng người kia, như thể đang xác nhận kỹ càng. Một lát sau, y hơi nghiêng đầu, lộ ra nụ cười thật sự đầu tiên trong đêm nay.

Trong con mắt xám trắng của anh hiện lên một chút áy náy, thứ cảm xúc mà ảo cảnh không thể che giấu được.

Chỉ có Thẩm Tri Ngật mới cho rằng tất cả những tổn thương mà Chu Kỳ An phải chịu đều là vì anh không đến kịp thời.

Im lặng giữa hai người không kéo dài lâu.

Thẩm Tri Ngật bước tới, đột ngột ôm chặt lấy y.

Khoảng cách đủ gần để Chu Kỳ An ngửi thấy mùi máu tươi.

Giả vờ ôn hòa thường ngày của anh đã biến mất, để lộ con người chân thật.

Giữa mùi máu tanh đậm đặc và bóng tối bao phủ, Chu Kỳ An cảm thấy toàn bộ máu trong cơ thể mình đang bị luồng khí đậm chất xâm lược này bao trùm, giống như bị rơi vào vòng tay của một con quái vật dưới biển sâu.

Là một quái vật truyền thuyết, âm khí của Thẩm Tri Ngật so với bất kỳ con quỷ nào còn mạnh hơn rất nhiều.

Do cảm xúc bị tiết lộ, một luồng âm khí cũng vô tình thoát ra ngoài, khiến sống lưng của Chu Kỳ An tê dại, cơ thể bắt đầu run rẩy thro bản năng. Thể chất đặc biệt của người có thể chất thông linh khiến y nhạy cảm quá mức khi cảm nhận âm khí.

Cái thể chất chết tiệt này.

Cuối cùng, ngay cả đôi vai cũng bắt đầu run lên.

Thẩm Tri Ngật cuối cùng cũng buông cánh tay đang giam cầm y ra.

Khi lùi lại một bước, Chu Kỳ An ngẩng mặt nhìn anh, hai hàng lông mày nhíu chặt, như thể không hài lòng với luồng âm khí vẫn còn vương vấn, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện chút trách móc.

Tuy nhiên, khi gió đêm thổi qua, lông mi lại bị thổi khẽ rung rinh.

Nhìn vào khuôn mặt như thế, Thẩm Tri Ngật không thể không quay đi, mê hoặc thoáng chốc khiến âm khí không kìm chế được mà thoát ra thêm một chút.

Tự kiềm chế của anh lúc này đã được phát huy đến mức tốt nhất, lý trí nhắc nhở anh rằng theo quy tắc của thế giới loài người, không thể vượt qua ranh giới mà không có sự đồng ý của người khác.

"... Sử dụng bạo lực hoặc đe dọa, ép buộc người khác thực hiện hành vi trái với đạo đức là phạm pháp..."

Thẩm Tri Ngật lẩm nhẩm lại hàng trăm lần câu trả lời mà anh từng dùng để tẩy não phân thân của Thái Tuế.

Đáng tiếc, một phần lý trí còn lại thiếu hụt về cảm xúc lại đại diện cho thôi thúc chân thực nhất trong lòng.

Của tôi.

Của tôi.

Của tôi...

Bóng đen quấn quanh như dây leo, thể hiện yếu ớt phụ thuộc, nhưng thực ra giống như một vệt mực đậm lan tràn, biến thành xúc tu, đầu tiên là quấn chặt lấy cổ tay và mắt cá chân, sau đó từ vai xuống đến bắp chân. Xúc tu vẫn không ngừng siết chặt, cảm giác bị trói buộc khiến Chu Kỳ An nhớ đến dây trói ở bệnh viện Hoa Anh Thảo...

Cuối cùng, nó còn trở nên trầm trọng hơn, thậm chí muốn xâm nhập sâu hơn.

Chu Kỳ An lộ ra vẻ giận dữ mỏng manh trong mắt, trừng Thẩm Tri Ngật một cái.

Thẩm Tri Ngật bị cái nhìn đó làm cổ họng khẽ chuyển động, sau đó viết chữ trong lòng bàn tay của y: "Có muốn giết ai không?"

Anh định ra ngoài giết một NPC để bình tĩnh lại.

"..."

Cuối cùng, kế hoạch giết quái vật không diễn ra, Chu Kỳ An thực sự muốn giết Hội Săn Cá Voi, nhưng tiếc là hiện giờ có quá ít thông tin. Đối đầu với cô gái ngay lập tức cũng không cần thiết. Nếu cô chết, ngày mai phải tìm chỗ ở khác, đến lúc đó lại là một rủi ro chưa biết.

Chu Kỳ An chọn về phòng nghỉ ngơi.

Thẩm Tri Ngật lặng lẽ theo sau.

Khi vào phòng, Chu Kỳ An dùng tay ra dấu.

Người chơi đều ở trọ một mình trong nhà dân ở thị trấn, hai người ở chung một phòng vào ban đêm có khả năng cao sẽ vi phạm quy tắc.

Thẩm Tri Ngật tiếp tục viết trong lòng bàn tay y: "Tôi sẽ gọi em dậy trước khi rời đi."

Anh biết rất rõ người chơi không thể ở chung một căn nhà trong thời gian dài.

Hiện tại, chỉ là đảm bảo đối phương có thể nghỉ ngơi ngắn, vừa trải qua một cuộc khủng hoảng, đêm nay e rằng khó mà có một giấc ngủ yên ổn được.

Chu Kỳ An suy nghĩ một lúc rồi không từ chối.

Vào phòng, y nằm lên giường ngay nhắm mắt dưỡng thần. Có người ở bên cạnh khiến y nhanh chóng thả lỏng tâm trạng. Y vốn đã rất mệt mỏi, không lâu sau, hơi thở trở nên đều đặn.

Y ngủ rất nhanh, nhưng hai hàng lông mày vẫn không hoàn toàn giãn ra.

Di chứng do ảo cảnh gây ra bùng nổ trong giấc mơ, mỗi khi sắp chìm vào giấc ngủ sâu, một cô bé bán hoa lại từ xa tiến đến, chiếc giỏ lắc lư theo từng bước chân của cô, trên đó phủ một lớp vải trắng.

"Mua hoa không?"

Chu Kỳ An vô thức kéo lớp vải trắng ra, bên dưới toàn là những bông hoa giấy dùng để cúng người chết. Hoa giấy nhuốm đầy máu, biểu tượng của Hội Săn Cá Voi thấm đẫm trong máu.

Ngay khoảnh khắc đó, cô bé biến thành khuôn mặt của một người đàn ông trưởng thành, ngũ quan mờ mịt, chỉ có thể cảm nhận được nụ cười quỷ dị đang nhếch lên của gã.

"Tôi thắng rồi."

Đối phương nói như vậy.

... Người nằm trên giường đột nhiên thở dốc.

Thẩm Tri Ngật nắm nhẹ bàn tay nửa đặt trên mép giường của thanh niên. Những ngón tay thon dài lạnh ngắt ướt đẫm mồ hôi, Chu Kỳ An như người chết đuối bám lấy cọng rơm cuối cùng, siết chặt đến mức đau điếng.

Thẩm Tri Ngật ngồi tại chỗ để mặc y nắm, nhìn những ngón tay đan xen nhau như những con rắn quấn lấy, nhẹ nhàng vỗ về thân hình gầy gò.

Anh không hỏi Chu Kỳ An đã trải qua chuyện gì trong đêm nay, việc nhắc lại chỉ khiến y nhớ về ký ức thêm lần nữa, cái này không phải là tốt. Cũng không trực tiếp xâm nhập vào giấc mơ của Chu Kỳ An, vì khi thần kinh căng thẳng, những hành động như vậy có thể tạo ra gánh nặng thêm.

Cơn ác mộng là một điểm bùng nổ.

Ngay sau khi cảm xúc dồn nén bùng phát trong một khoảnh khắc, trong mơ, Chu Kỳ An trở tay đè cái đầu đang nhếch mép chế giễu đó xuống giỏ hoa. Cùng với tiếng giỏ hoa vỡ vụn, hoa giấy, cô bé và cả con phố sầm uất biến mất hoàn toàn.

Hơi thở của y dần bình ổn trở lại.

Bên ngoài cửa sổ, quỹ đạo của mặt trăng dần dịch chuyển.

Khoảng 3 giờ sáng, áp lực vô hình từ quy tắc càng lúc càng mạnh, Thẩm Tri Ngật biết đã sắp đến giới hạn, bèn lay Chu Kỳ An dậy.

Khuôn mặt Chu Kỳ An đã có chút hồng hào trở lại, y vươn vai duỗi người một chút, nhanh chóng thể hiện sức sống kiên cường phi thường.

Thẩm Tri Ngật yên tâm hơn.

Khi anh chuẩn bị rời đi, Chu Kỳ An cũng mang giày xuống giường.

Thánh khí trở thành công cụ chiếu sáng tuyệt vời. Sau khi mua một tập giấy từ cửa hàng, Chu Kỳ An lấy ra bút máy mộng tưởng, rõ ràng định làm gì đó, cuối cùng không quên viết một mẩu giấy nhỏ đưa cho Thẩm Tri Ngật.

Thẩm Tri Ngật nhìn qua, không nhịn được bật cười, quả là không đợi đến ngày hôm sau để trả thù.

...

Sáng sớm hôm sau, khi trời chỉ vừa hửng sáng, Chu Kỳ An không lãng phí thời gian để gặp cô gái, rời khỏi sân từ sớm.

Ngoài thị trấn có vài bóng người quen thuộc đứng đó. Trước khi rời đi tối qua, Chu Kỳ An đã đưa mẩu giấy cho Thẩm Tri Ngật, nội dung rất ngắn gọn, bảo anh giúp thông báo cho những người khác, hôm nay đến sớm để tập hợp ở cổng thị trấn.

Đêm qua, mọi người đều không có một đêm yên bình.

Chàng sinh viên trông như một con chim cút mệt mỏi, may mắn là chủ nhà mà cậu gặp là cổ vật thật sự đến từ Nhật Thăng Quán, còn dễ đối phó hơn nhiều so với đồ cổ giả ở Tịch Thực Quán.

"Anh Chu, anh Chu..." cậu giống như một con chim yến, liên tục gọi vài lần.

Một đêm ở thị trấn mà không nói chuyện, đúng là muốn ép chết người.

Chu Kỳ An khẽ gật đầu, chủ yếu hướng ánh mắt về phía Ứng Vũ và sếp: "Đêm qua xảy ra một vài chuyện bất ngờ, sau đó có thông báo tử vong."

Y bắt đầu kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra.

Khi nghe thấy người chơi và NPC cùng tạo ra ảo cảnh để tạo ra ảo giác bước vào thế giới cổ vật, sắc mặt của mọi người đều thay đổi. Ba tầng ảo cảnh, một thủ đoạn vừa thô bạo vừa ác độc đến cực độ, gần như không thể phòng bị.

Người mặc áo choàng đỏ vén tóc nâu hạt dẻ ra sau tai: "Xem ra thủ đoạn đối phó với tôi vẫn chưa đến mức quá độc ác."

Ít nhất là trong một ván của cô ta, nhiều điểm thông tin rất rõ ràng.

"..." Thôi không cần so sánh nữa.

Thẩm Tri Ngật đứng ở gần tấm bia đá, mỗi khi Chu Kỳ An nói thêm một câu, ánh mắt của anh lại càng trở nên u ám, bóng của anh trên mặt đất đen đến mức gần như so sánh được với mực.

Cuối cùng, chỉ còn lại một ý nghĩ: Tất cả cổ vật đều nên trở về với cát bụi.

Khi sếp có tính nóng nảy mỗi khi thức dậy, nghe thấy cáu này, hai mắt của hắn giống như rắn độc, nheo lại. Làm sao có người dám bóc lột lao động của người trong công ty? Lại còn là một lao động giá rẻ, không có kỳ nghỉ kết hôn.

Chu Kỳ An giật mình.

Từ "giá rẻ" gần như đã khắc sâu vào trong ánh mắt.

Y trong lòng thầm chửi sếp, quay sang nhìn Ứng Vũ hỏi: "Có đạo cụ nào có thể giúp tôi phân phát những tờ giấy này đến các ngõ ngách trong thị trấn không?"

Ứng Vũ lấy ra một đạo cụ trông giống như máy bay không người lái, dưới đáy mang theo mấy cái móng vuốt.

Chu Kỳ An khẽ mím môi, thực sự có đủ mọi loại đạo cụ.

Chiếc máy bay không người lái với những cái vuốt giải phóng "lao động giá rẻ", ít nhất Chu Kỳ An không cần phải tự mình chạy vặt.

Chàng sinh viên tò mò nhìn lướt qua những tờ giấy.

Đúng như Chu Kỳ An đã nói, đây chính là một giấy báo tử, chính xác hơn là dự báo về cái chết, chỉ có hai dòng chữ nhỏ:

[Lễ thượng đáp lễ.

Vào 12 giờ trưa, lấy mạng chó của Lý Vân (xương.jpg).1

Hình ảnh của xương ám chỉ xương nguyền rủa tử vong.

Ý của Chu Kỳ An rất rõ ràng, đêm qua y bị chơi một vố, hôm nay y muốn lấy mạng của một thành viên trong Hội Săn Cá Voi để trả thù.

"Đúng vậy! Đây là cách tốt để đánh thẳng vào tinh thần của bọn họ. Từ giờ đến 12 giờ trưa còn một khoảng thời gian, có khi còn có thể dụ rắn ra khỏi hang!" Chàng sinh viên bỗng nghĩ ra nói: "Anh Chu, anh muốn lấy mình làm mồi nhử để bắt thành viên của hội bọn họ sao?"

Chu Kỳ An bất đắc dĩ cười.

Sếp nheo mắt, nhưng lần này là nhìn vào chàng sinh viên.

Lao động này có vẻ hơi ngốc, dễ kiểm soát.

Đáng tiếc... cậu có hậu thuẫn, không rẻ.

Chiếc máy bay không người lái tự động thu một xấp giấy dày vào khoang, rồi bay lên trời. Nó khá thông minh, điều khiển từ xa trong tay Ứng Vũ. Mỗi khi bay được một đoạn, các móng vuốt tự động lấy ra vài tờ giấy, bắt đầu rải chúng trên các mái nhà, khung cảnh thị trấn mờ mịt trong làn sương mỏng, mấy tờ giấy mang hiệu ứng cũ kỹ.

Dưới làn gió lạnh, âm thanh của giấy vang lên lạo xạo.

Tối hôm qua, Chu Kỳ An còn đặc biệt mua trong cửa hàng trò chơi một loại 【mực đỏ tạo cảm giác chóng mặt nhẹ】. Với lực nhấn mạnh, y đã nhuộm xương nguyền rủa thành màu đỏ tươi như máu.

Dưới bầu trời u ám, những tờ giấy đỏ máu rơi lả tả trong không trung, từ từ rơi xuống các cành cây, mái nhà... mặt đất.

Nhìn rất giống những tờ tiền giấy không may mắn.

Cả thị trấn xuất hiện một bầu không khí hoang vắng, như thể đã nhiều năm không được dọn dẹp, rác thải vương vãi khắp nơi.

Chu Kỳ An đã bắt đầu viết từ hơn ba giờ sáng, số lượng giấy thông báo lớn vô cùng, giờ đây gần như đã bao phủ toàn bộ thị trấn. Đối với cư dân trong thị trấn, dù giấy rơi ở đâu, ngay cả dưới mái hiên hay đáy giếng, chỉ cần họ muốn, chỉ cần di chuyển một chút, họ có thể lấy tờ giấy đọc được nội dung.

Một số người chơi còn ở lại trong thị trấn, khi nhìn thấy những tờ giấy, họ đều vô cùng bối rối.

Đây rõ ràng không phải là do NPC làm, ai lại vứt rác lung tung trước cửa nhà mình chứ? Nội dung trên giấy còn đáng sợ nữa, không biết là kiệt tác của người anh em nào, lại kiêu ngạo đến mức này.

Một tờ giấy rơi vào một sân nhà nào đó.

Ban đầu người nhặt nó không mấy để ý, nhưng khi thấy tên trên tờ giấy, sắc mặt người đó liền thay đổi.

Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, Chu Kỳ An khởi hành đến bảo tàng.

Khi rời khỏi thị trấn một đoạn, ánh bình minh xuyên qua những đám mây chiếu xuống mặt đất, trên tầng mây vẫn còn một vệt ánh sáng đỏ như máu do ánh trăng để lại.

Đây mới chỉ là ngày thứ hai trong trò chơi, môi trường của phó bản đã bắt đầu xấu đi, sáng nay số lượng quạ bên ngoài cổng thị trấn tăng rõ rệt, đi đến chân núi vẫn có thể nhìn thấy vài con.

Chàng sinh viên kinh hoàng phát hiện, rõ ràng là họ cùng xuất phát đi đến bảo tàng, nhưng không biết từ khi nào, sếp, Ứng Vũ, con chó săn, và... cả Thẩm Tri Ngật, tất cả đều đã biến mất.

Những điều cậu phát hiện chắc chắn người khác cũng nhận ra, nhưng người mặc áo choàng đỏ và Diên vẫn tiếp tục bước đi như không có chuyện gì xảy ra. Toàn bộ nhóm bao trùm bởi một bầu không khí kinh dị kỳ lạ.

Như thể biết được cậu đang lo lắng cái gì, Chu Kỳ An nói: "Bọn họ đi đường vòng từ phía sau núi trở lại thị trấn rồi."

Ra ngoài rồi sau đó lén lút quay lại chỉ có thể nhằm mục đích che mắt người khác, chàng sinh viên cố gắng suy nghĩ về lý do cho hành động này..

Ánh sáng le lói của buổi bình minh chiếu lên người Chu Kỳ An, theo bước chân, ánh sáng và bóng tối đi cùng nhau.

Y hỏi: "Nếu là cậu, biết người gửi giấy báo tử là một kẻ có đạo cụ nguyền rủa, luôn thù dai và nhất định làm đến cùng. Thì cậu sẽ xử lý thế nào?"

Chàng sinh viên không nghĩ ngợi gì mà nói: "Em sẽ đến tìm anh trước."

Nói xong, cậu ngượng ngùng gãi đầu.

Đây đúng là phản ứng theo bản năng, không thể chống lại bằng sức mạnh cá nhân, muốn sống thì chỉ có cách tìm kiếm sự giúp đỡ.

Chàng sinh viên suy nghĩ lần thứ hai, kết quả vẫn không thay đổi.

Lúc này, cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Người tên Lý Vân đó, có thể đang đi tìm hội trưởng của cái hội đó?"

Chu Kỳ An khẽ đáp "Ừ."

Các thành viên của Hội Săn Cá Voi trong phó bản này chỉ đóng hai vai trò: Giả làm người chơi hoặc đóng vai cư dân thị trấn.

Phần lớn những người chơi trước đã bị tiêu diệt gần hết, những thành viên bỏ chạy chắc chắn cũng không dám một mình đến bảo tàng nữa.

Vì vậy, hiện tại các thành viên của Hiệp Hội Săn Cá Voi đều tập trung ở thị trấn.

"Ai còn sống thì chắc chắn không muốn chết."

Xương nguyền rủa xuất phát từ phó bản do hội thiết kế, bọn họ biết rõ về tỉ lệ tử vong 80%. Có thể tưởng tượng được, sau khi nhận được thông báo, mục tiêu sẽ hoảng loạn đến mức nào.

Khi gặp rắc rối không thể giải quyết, bản năng của con người là tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nếu không tìm đến thì lại càng hay.

Rất có thể Lý Vân chính là hội trưởng của hội, ít nhất cũng là một nhân vật lợi hại thứ hai.

Vậy thì không cần do dự, cứ viết thẳng lên xương nguyền rủa.

"Thực ra tôi khá thích thị trấn Mặc..." Chu Kỳ An cười nhạt: "Bởi vì nó rất yên tĩnh."

Yên tĩnh đến mức...

Bất kỳ âm thanh nhỏ nhất nào cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.

...

Thị trấn Mặc.

Những nơi mà ánh mặt trời không thể chiếu tới, mãi mãi chỉ là một màn sương xám mờ ảo.

Những người biến mất cùng với con chó săn, lúc này mỗi người đang bí mật canh giữ một hướng.

Ngoại trừ Ứng Vũ, dù là Thẩm Tri Ngật, sếp, hay con chó săn, tất cả đều không tỏa ra khí tức của người sống, tự nhiên không bị cư dân trong thị trấn phát hiện.

Ứng Vũ luôn lạc lõng, yên lặng ngồi ở một góc phố kín đáo, dùng đạo cụ tạm thời tạo ra hiệu cho những người khác.

Anh ta không có thính giác nhạy bén như quái vật của những người kia, đã lắp đặt sẵn các thiết bị nghe trộm trên phố để tiện thu âm.

Sau khi mặt trời mọc, những người chơi ít ỏi còn lại trong thị trấn cũng đã xuất phát hết, cả thị trấn yên tĩnh như trong màn đêm.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, không biết đã bao lâu, trong sự tĩnh lặng chết chóc, trên một con phố bỗng vang lên tiếng động.

Chỉ thấy cánh cửa cũ kỹ của một ngôi nhà bị một bóng người gấp gáp đẩy ra.

*******

【Tác giả có lời muốn nói】

Chu Kỳ An: Kế hoạch ngày thứ hai trong phó bản, dẫn rắn ra khỏi hang get√

Các hình minh họa đã được đặt xong, hôm nay tui sẽ tải lên, đợi duyệt xong là mọi người có thể xem! Tổng cộng tám bức, bao gồm hình vẽ của Kỳ Kỳ, thầy ảo thuật Thẩm Tri Ngật, hình tuyển dụng lao động của sếp, cảnh mẹ Chu đuổi giết trong hành lang, cảnh chàng sinh viên thắp hương ở nghĩa địa, lần đầu tiên Kỳ Kỳ gặp nhện nhiều mắt, Kỳ Kỳ với cây đinh ba phiên bản Q, và nhà tư bản phiên bản Q.

______________

P/s: Ảnh đẹp quãi trưởng luôn, baoh hoàn tui tung lên chúng ta cùng xem nhó:3