Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hướng Dẫn Chăm Sóc Tiểu Zombie

Chương 46





"Đừng, đừng kích động!" Hệ thống lắp bắp nói.

Tạ Linh Dụ không nói gì, ngón tay cứ như bị lực lượng nào đó ngăn cản, không thể đâm vào sâu hơn.

Anh rút tay ra, trên tay đầm đìa máu tươi.

"Ngươi xem, cho dù ta muốn bóp nát nó thì cũng có người không chịu.

" Anh vẩy vẩy máu trên tay mình.

"Tôi còn tưởng ngài muốn giết hắn.

" Hệ thống thở phào một hơi, hành động vừa rồi của Tạ Linh Dụ thật sự doạ sợ nó.

"Không phải chúng ta có một cái nhiệm vụ moi tim sao?" Tạ Linh Dụ uể oải dựa vào cạnh Sở Hiêu Trần, "Ta không thể bóp nát trái tim của anh ấy.

"
"Ngài còn muốn hoàn thành nhiệm vụ lấy tim kia á?" Hệ thống cẩn thận hỏi, nó không hiểu lắm.

Nó cảm thấy có lẽ là Tạ Linh Dụ thích Sở Hiêu Trần, không biết có sâu đậm không, những chắc chắn là có.

Trong tình huống như vậy nó cho là Tạ Linh Dụ đã từ bỏ nhiệm vụ lấy tim kia rồi, nhưng mà hiện tại!
"Sao lại không làm?" Máu trên tay anh vẫn đang từ từ chảy xuống, nhưng anh không quan tâm.

Hệ thống không biết nói gì, chỉ có thể trả lời: "Được thôi! "
Tạ Linh Dụ khẽ nở nụ cười đầy ẩn ý.

Mưa to vẫn chưa dừng, gió mạnh rít gào bên ngoài phòng, thổi mạnh những hạt mưa rơi lộp bộp trên cửa sổ.

Tay Tạ Linh Dụ vẫn bị Sở Hiêu Trần nắm chặt, nhưng hắn vẫn không ngủ yên.


Tạ Linh Dụ thấy Sở Hiêu Trần vô thức đi về phía anh bèn ôm lấy cả người hắn, hắn mới thả lỏng cơ thể đang căng chặt ra.

Vết thương trên da Sở Hiêu Trần dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khép lại, bảo đảm khi hắn tỉnh lại nhất định sẽ không còn vết thương trên cơ thể nữa.

Có tiếng gõ cửa đều đặn vang lên trong tiếng mưa rơi.

"Lão đại, có người tới tìm ngài.

" Trần Đinh gửi tin, "là thủ lĩnh Ôn Cảnh Diệu của căn cứ Cảnh Lai.

"
Tầm mắt anh nhìn ra mưa to ngoài cửa sổ, lãnh đạm đáp: "Từ chối đi, ngày mai ta đi tìm ông ta.

"
Trần Đinh lập tức đồng ý rồi rời đi.

"Ngài không đi gặp ông ta sao?" Hệ thống kinh ngạc.

"Không có thời gian, ta muốn ngủ cùng Sơ Sơ.

" Tạ Linh Dụ nói.

Hệ thống: Vì chuyện này hả? Quả nhiên là chân ái mà, cơ mà đã là chân ái sao lại còn muốn móc tim người ta.

Hệ thống lại không hiểu.

"Được, vậy tôi offline trước đây, cần gì thì gọi tôi.

" Hệ thống mắng thầm trong lòng sau đó cung kính tắt máy.

Tạ Linh Dụ để lại một chiếc đèn ngủ ở đầu giường, dùng ngón tay bị thương bôi bôi vẽ vẽ lên mặt Sở Hiêu Trần, vẽ mấy chiếc râu mèo biểu tượng cho vua muôn thú.


Anh cảm thấy mình vẽ rất đẹp, cho nên tự thưởng cho mình hút xíu máu trên tay rồi hôn lên môi Sở Hiêu Trần.

Nhưng anh không cảm thấy thoải mái, bởi vì không được đáp lại.

Anh áp má vào trái tim Sở Hiêu Trần, thì thầm: "Sơ Sơ yêu dấu, giúp em hoàn thành nhiệm vụ cấp C kia nha.

"
Đáp lại anh chỉ có tiếng mưa rơi.

"Anh không nói gì thì em sẽ coi như anh đồng ý rồi.

" Tạ Linh Dụ mỉm cười, hai mắt nhắm lại.

Anh lấy linh hồn chạm linh hồn, cẩn thận tiếp xúc với linh hồn Sở Hiêu Trần.

Hầu hết linh hồn đều sẽ ở trạng thái phòng ngự để tự bảo vệ chính mình, ngăn không cho người ngoài xem trộm, Tạ Linh Dụ nghĩ rằng bản thân cũng sẽ gặp trở ngại, nhưng mà không có.

Sở Hiêu Trần hoàn toàn không bố trí phòng ngự với anh, Tạ Linh Dụ thuận lợi xâm nhập vào ký ức của hắn.

Khác với "ảo cảnh" người sau màn thần bí kia thêu dệt, ký ức chứa đựng trong linh hồn luôn khách quan và chân thực.

Tạ Linh Dụ lại một lần nữa xem ký ức của Sở Hiêu Trần, nhưng lần này anh không thể lấy bất kỳ thân phận nào tham gia vào trong đó, chỉ có thể làm một người vô hình đứng xem.

Trong《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》đa phần đều miêu tả về những ký ức liên quan đến trường học, đặc biệt là Tô Lai.

Đối với công chính u ám bị cả thế giới bên ngoài ức hiếp mà nói thì lòng yêu thương không tính toán cùng sự thân thiện của thụ chính đã trở thành ánh sáng trong thế giới của hắn.

Nhưng mà bên trong ký ức của Sở Hiêu Trần thì ký ức về Tô Lai và trường học không hề tốt đẹp, quấy rối cùng bạo lực ngôn ngữ không phải là chuyện hiếm đối với Sở Hiêu Trần.

Trong mấy năm ở trường ngoại trừ đám bạn học lung tung lộn xộn thì người xuất hiện nhiều nhất chính là mẹ của Sở Hiêu Trần.


Người phụ nữ mỹ lệ này cùng với đủ loại đàn ông bên cạnh cô ta thường xuyên bị Sở Hiêu Trần nhìn chằm chằm.

Mẹ hắn như một đóa hoa hồng xinh đẹp sa ngã chán nản, cả cuộc đời chưa từng thực sự thích người nào, cho dù là con trai của chính mình.

Sinh Sở Hiêu Trần ra chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, sau đó Sở Hiêu Trần được cơm mọi nhà và bác gái tổ dân phố nuôi lớn.

Người phụ nữ đó quyến luyến chốn ăn chơi nhưng lại không động lòng với bất kỳ người đàn ông nào cả, cho dù là người bán hàng rong trẻ tuổi đã bỏ học hay là ông chủ doanh nghiệp lâu đời.

Bởi vì chuyện trước kia nên Tạ Linh Dụ không có hảo cảm với người phụ nữ này, nhưng thấy Sở Hiêu Trần trong ký ức cứ chăm chú nhìn cô ta, Tạ Linh Dụ lại có cảm giác kỳ lạ.

Đó chỉ là một người râu ria mà thôi, sao Sở Hiêu Trần lại chú ý nhiều thế chứ.

Nhưng chung quy vẫn là mẹ con, cho dù không yêu cô ta nhưng bằng trực giác nhạy bén vẫn phát hiện ra manh mối cô ta cố gắng che giấu.

Có lẽ ánh mắt của Sở Hiêu Trần không phải ánh mắt của những người đàn ông đó, mà là hắn bắt chước ánh mắt mẹ hắn chăm chú nhìn đủ loại đàn ông bên người cô ta.

Suy đoán trong lòng Tạ Linh Dụ dần dần trở nên rõ ràng, anh cảm thấy lúc trước bản thân đã đoán đúng rồi.

Tạ Linh Dụ hứng thú xem lại những ký ức có liên quan đến mẹ Sở Hiêu Trần một lần, sau đó mới xem tiếp.

Khi virus zombie bùng nổ trong trường, hệ thống hoạt động duy trì hình thái xã hội bị đình trệ trên diện rộng.

Sở Hiêu Trần bùng nổ năng lực vượt xa người bình thường trong thảm họa này, cả đường bảo vệ nhiều người an toàn vượt qua vài trận thủy triều zombie, trong đó có Tô Lai.

Nhưng khác với những gì《 Sủng ái chết người ngày tận thế 》miêu tả, trước khi Sở Hiêu Trần bị mưu toan biến thành zombie chưa từng để ý đến Tô Lai.

Hành động của Tô Lai thì không khác với trong truyện lắm, ám chỉ trắng trợn cùng với bí mật dụ dỗ, rốt cuộc thì công chính cùng thụ chính trong phần đầu truyện vẫn luôn yêu đương lén lút cho nên hành động này của cậu ta cũng rất thực tế.

Hành động của những người khác cũng giống với những gì được miêu tả trong truyện.

Kỳ lạ, rất là kỳ lạ.

Trong ký ức Sở Hiêu Trần cũng chưa từng xuất hiện hình bóng của Sở Hiêu Trần giả.

Là Sở Hiêu Trần không phát hiện ra hay là gã ta vốn không tồn tại?
Thái độ của Sở Hiêu Trần với Tô Lai hoàn toàn khác trong truyện, vậy thì tại sao những người khác lại có phản ứng giống trong truyện?
Trước lúc Sở Hiêu Trần bị ném vào đám zombie thì một biến cố lớn xảy ra đó là mẹ của hắn qua đời.


Sơ ý bị zombie cắn chết, Sở Hiêu Trần còn không được nhìn thấy mặt cô ta lần cuối, chỉ được người còn sống sót mang về cho một sợi tóc.

Sau đó là hình ảnh Sở Hiêu Trần chết lần đầu tiên rồi bị ném vào trong đống xác chết.

Có phải lát nữa sẽ trông thấy mình không, Tạ Linh Dụ nghĩ, anh rất muốn nhìn xem trong ký ức của hắn anh có hình dáng như thế nào.

Anh dọc theo ký ức đi tiếp, nhưng cảnh tượng anh nhìn thấy không giống như những gì anh nghĩ, mà là hình ảnh Sở Hiêu Trần dùng tay không nâng tầng tầng lớp lớp xác chết đè trên người mình lên.

Tạ Linh Dụ nghiêng đầu, cảm thấy hình ảnh này rất là có ẩn ý.

Thì ra đây là kiếp thứ hai của Sở Hiêu Trần sao?
Hắn đã sống toàn vẹn một đời rồi!
Sở Hiêu Trần với cơ thể đã hoàn toàn biến đổi thành zombie một mình đi trong núi xương biển máu, chém giết và sống sót giữa những con zombie vô nhân tính.

Không có lần thứ hai bị vứt bỏ cùng với play trong phòng tối, Sở Hiêu Trần là thông qua giết chóc trở thành vua zombie.

Ký ức đến đây đột nhiên dừng lại, đi tiếp lên trước là một mảng đỏ lòm như máu, đi hết màu đỏ thì là một màn sương mù trắng xóa.

Tạ Linh Dụ chưa từng gặp tình huống như vậy, chỉ có thể tiếp tục đi vào nơi sâu thắm trong ký ức.

Cảnh tượng lần nữa trông thấy là khuôn mặt bẩn thỉu của Tạ Linh Dụ, dường như được bao quanh bởi một tầng ánh sáng thánh thiện, cực kỳ! xinh đẹp?
Hả? Tạ Linh Dụ không nhịn được cười, filter của Sở Hiêu Trần tuyệt thật đấy.

Hình ảnh lần đầu gặp mặt đầy nhếch nhác có trong ký ức của hắn biến thành khung cảnh bong bóng hường phấn tung bay.

Tạ Linh cảm thấy cũng đủ rồi, anh có thể ra khỏi ký ức được rồi, những chuyện phía sau anh đều biết.

Khi anh định ra ngoài thì có một hơi thở ấm áp bao bọc lấy linh hồn của anh.

Là Sở Hiêu Trần muốn anh ở lâu hơn chút nữa, tiếp xúc linh hồn với Tạ Linh Dụ khiến hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Tạ Linh Dụ cưng chiều thỏa mãn nguyện vọng của hắn.

.