"Đầu óc tôi có bệnh."
Úc Lạc Thừa dùng hết sức bình sinh mới đỡ được con ma men Túc Lễ lên lầu ký túc xá, may là bác quản lý ký túc rất nhiệt tình, giúp vác Túc Lễ lên tận lầu năm.
"Lần sau dám uống bia nữa thì chú báo chủ nhiệm các cháu." Trước khi đi ông bác còn hăm dọa cậu.
"Không, không dám ạ." Úc Lạc Thừa hơi giật mình.
"Buổi tối cho cậu ta uống nhiều nước chút, nằm ngủ nghiêng, không là nôn ra đấy." Ông bác chu đáo dặn dò.
Úc Lạc Thừa dùng sức gật đầu: "Cảm ơn bác."
Ông phất tay rời đi.
Túc Lễ ôm cột giường mè nheo, trong lòng cũng mè nheo nốt, phiền chết đi được.
Úc Lạc Thừa thở dài, lấy bánh kem từ trong túi ra. Ông chủ còn tốt tính tặng thêm một cây nến sặc sỡ nho nhỏ. Cậu lấy cắm lên mới nhớ ra mình không có bật lửa.
"Thôi." Cậu đặt bánh kem lên ghế trước mặt Túc Lễ, "Cậu coi như có lửa đi."
Túc Lễ nhìn chằm chằm cái bánh kem lớn cỡ nửa lòng bàn tay một hồi lâu, bỗng cử động, rút một cái bật lửa từ trong túi quần ra.
Tách.
Tách.
Ngọn lửa được thắp sáng trên nến.
"Tắt đèn!" Túc Lễ rất ngang ngược ra lệnh cho cậu.
Úc Lạc Thừa tốt tính đi tắt đèn, ngoái đầu trông thấy Túc Lễ ngồi xổm trước ghế, nhìn đăm đăm cây nến cháy không chớp mắt. Ánh sáng và bóng tối chập chờn chiếu khuôn mặt điển trai kia, thoạt nhìn có chút cô đơn.
"Cậu đang làm gì vậy?" Úc Lạc Thừa ngồi bên cạnh hắn hỏi.
"Uớc." Túc Lễ thở dài.
[Ngu quá đi, ước thôi mà cũng không biết... Uớc gì đây nhỉ? Ơ, cây nến này cháy hơi phừng nhỉ...Uớc... Đù má ước mình sống lâu trăm tuổi!]
Điều ước sinh nhật này giản dị khiêm tốn một cách bất ngờ.
Túc Lễ nghiêng đầu nhìn Úc Lạc Thừa.
Úc Lạc Thừa bị hắn nhìn không hiểu mô tê gì.
[Đồ ngốc... Mua cái bánh kem... Dễ thương ghê...]
Úc Lạc Thừa đỏ mặt. Cậu chọn cái giảm giá rẻ nhất, là cái loại hôm nay chẳng ai mua cuối cùng bị quẳng vào thùng rác, nội tình đen tối quá nên không gánh nổi cái từ 'dễ thương' này.
Túc Lễ vẫn mong chờ nhìn cái bánh kem trước mặt: "Ăn được chưa?"
Úc Lạc Thừa gật đầu, đoạn thấy hắn rút cây nến xuống, xé cái bọc ra, ngốn hết trong một phát, sau đó ngả lưng ra sau không động đậy nữa.
"......" Úc Lạc Thừa tưởng hắn ngủ quên rồi nên đi lượm cây nến đã tắt dưới đất, bước đến cửa mở đèn, vào toilet vệ sinh cá nhân.
Lúc cậu rời khỏi nhà vệ sinh đã là nửa tiếng sau, Túc Lễ vẫn còn nằm bất động trên giường, dáng vẻ hệt như đã ngủ say.
Còn tại sao phải nói là hệt như... Lý do thực sự là do tiếng rống gắt gỏng của hắn cực kỳ ồn ào.
[** má đệt đựu moá ơi mình làm gì vậy aaaaaaaaaaaaaa—]
[Đó giờ chưa từng uống bia nhưng cũng đừng mất mặt vậy chứ! Ông trời ơi ông giết con đi, giết con đê!]
[....Không phải nói uống say rồi sẽ mất trí nhớ à cái quần hoè gì tui cũng nhớ rõ là tại sao!! Aaaaa còn mặt mũi đâu mà sống, ngày mai nhảy lầu vĩnh biệt thế giới này đây!]
[Bị Úc Lạc Thừa thấy hết! Thấy hết đó! Cậu ta lại đi mua cho mình cái bánh kem aaaaaa đệt mợ mình nói cái gì với cậu ta thế! Sao điểm quan trọng lại đéo nhớ cái gì sất! Đmm! Đừng nói mình đòi cậu ta cái nón sinh nhật nữa nha... Đệt đệt đệt, lấy dao tới xiên tui nhanh lên!]
Úc Lạc Thừa bị hắn làm ồn nhức tai. Cơ mà Túc Lễ còn biết mất mặt thì chứng tỏ tên này còn cứu được. Cậu lặng lẽ lấy cái khăn đang vắt trên đầu xuống, chuẩn bị lơ đẹp con người vờ ngủ, leo lên giường trên.
Cậu vừa đạp lên bậc thang, mắt cá chân bỗng bị một cái tay nóng hầm hập bắt lại, khom xuống liền đối diện cặp mắt u ám của Túc Lễ.
Úc Lạc Thừa cảm thấy mình nên sợ sệt nhưng âm thanh cầu xin của đối phương hèn quá, thêm tiếng gào thét muốn gục ngã kia làm cậu rén sao nổi.
Thậm chí hơi mắc cười.
[Đù má anh hai ơi em xin anh! Xin anh hãy mất hết kí ức về tối hôm nay đi! Quên bà nó cái đêm kinh dị này đi! Em xin thề lần sau em không uống bia nữa aaaa— Úc Lạc Thừa! Úc đại ca! Ông nội Úc!]
"Chuyện tối nay..." Túc Lễ nhìn cậu lạnh tanh, giọng nói có hơi u ám: "Nếu cậu dám nói ra ngoài thì chết chắc."
[Má nó em cúi đầu lạy anh đừng nói ra ngoài mà!]
Úc Lạc Thừa muốn gật đầu một cách sợ hãi để tỏ ra mình đã cảm nhận được sự uy hiếp. Nhưng tiếng lòng của Túc Lễ thảm thiết quá, cậu không nhịn nổi mà bật cười luôn.
Túc Lễ nắm mắt cá cậu càng chặt hơn, lạnh lẽo nhìn lom lom: "Cậu cười cái gì?"
[Đù má!!? Cậu lại dám trêu tôi à! Có phải tên thỏ đế cậu chán sống rồi không?!]
Úc Lạc Thừa vội mím môi, phối hợp gật đầu: "Tôi thề, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu."
Túc Lễ híp mắt, hừ một tiếng: "Cậu thề cái gì?"
[Lừa đảo! Nếu thề mà có hiệu quả thì thế giới này đã hoà bình từ lâu rồi đcm!]
"Tôi, nếu tôi nói ra ngoài, thì tôi sẽ không nghe được nữa—-" Úc Lạc Thừa thầm bổ sung trong bụng, tiếng lòng của cậu.
Túc Lễ miễn cưỡng thoả mãn gật đầu, cái tay đang ôm mắt cá chân cậu bỗng dùng sức vuốt v e. Hắn nghi ngờ hỏi: "Sao mắt cá chân cậu gầy vậy?"
[Mịn quá đê.]
Úc Lạc Thừa bị hắn đụng khiến cả người mất tự nhiên. Cậu hơi cuống, muốn rút chân về: "Bỏ ra."
Túc Lễ dùng lực tay khiến cậu liêu xiêu, mém nữa đứng không vững suýt ngã. Úc Lạc Thừa vội nắm lấy lan can giường, đứng trên thang hệt như con Koala, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Túc Lễ men theo mắt cá rồi sờ bắp chân cậu: "Đùi cũng gầy, cậu ăn ít quá đó."
[Gầy nữa chắc còn đúng bộ xương... Không ăn cơm gì hết à... Buồn ngủ quá, sao mà bắp chân cậu ta cũng mịn thế? Một tay mình thôi cũng nắm được... Ủa? Mình bắt cẳng chân cậu ta làm gì? Đcm, giống trong phim heo nào thế nhỉ...]
Nếu không biết Túc Lễ là một tên thẳng băng thì với cái hành động này của hắn, nói toẹt ra là giở trò lưu manh! Úc Lạc Thừa nổi giận đá văng tay hắn ra, gấp rút leo lên giường trên, kéo chăn trùm đầu, ngăn cách mấy lời "hỏi thăm bố mẹ" của Túc Lễ ra bên ngoài.
Túc Lễ nằm giường dưới mơ màng hồi lâu, nhấc chân dài đá vào vách giường trên.
Úc Lạc Thừa chẳng hó hé gì.
"Tôi khát." Túc Lễ kéo dài âm nói.
Úc Lạc Thừa bịt tai còn chặt hơn.
"Thừa Thừa, Thừa Thừa, Thừa Thừa!" Túc Lễ lì như trâu.
Úc Lạc Thừa cáu lên đá chăn, nhoài người ra nói với hắn: "Không cho gọi tôi là Thừa Thừa."
Đó là biệt danh mà chỉ có người nhà và bề trên được gọi cậu.
Túc Lễ không đeo kính. Hắn gối đầu lên tay lơ mơ nhìn cậu, cặp giò dài lười nhác đặt lên trên cầu thang: "Tôi khát mà."
[Khát quá khát quá khát quá, hệt con cá nằm trên sa mạc chờ chết ấy...]
Úc Lạc Thừa rất muốn chửi hắn nhưng không dám, đành chịu khổ xuống giường rót hắn ly nước.
Túc Lễ ôm ly một hơi cạn sạch, trầm ngâm nhìn cậu: "Cậu lúc nào cũng dễ bắt nạt thế à?"
Úc Lạc Thừa sững một chốc, cảnh giác nhìn hắn. Thực tế thì cách Túc Lễ 'bắt nạt' cậu chẳng thấm tháp gì so với độ bắt nạt khi cậu còn ở trường số 7. Tuy cậu cũng biết càng thuận theo sẽ càng nhu nhược, khiến đối phương ngày một lấn lướt hơn. Nhưng một khi đã phản kháng, kết cục sẽ còn thảm hơn cả mình ngồi đó yếu hèn.
Cậu đã từng thấy vẻ xấu xa đang rục rịch manh động dưới đáy mắt Túc Lễ ở nhiều người khác rồi, đó thường là điềm báo của sự bắt nạt ngày càng quá quắt hơn.
Cậu đờ người tại chỗ, chỉ cảm thấy đến bầu không khí xung quanh cũng dần mong manh hẳn, chờ đợi sự ác ý đang cập kề đến gần.
[Đồ ngốc, hồi trước chắc bị ăn đập không ít.]
Âm thanh rầm rì vang lên bên tai cậu,
[Con thỏ đáng yêu như thế sao lại bắt nạt thỏ chứ? Làm đầu thỏ tê cay ngon hơn nhiều.]
Vẻ thờ ơ trong mắt Úc Lạc Thừa dần biến thành ngơ ngác.
Túc Lễ ôm ly, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cậu một câu: "Úc Lạc Thừa, có phải đầu cậu có bệnh không?"
[Đm ông đây nói chuyện với cậu đợi hẳn 5 phút mà méo thấy cậu đáp lại một câu! Cứ nhìn chòng chọc tôi như thế coi có rợn da gà không... Đệt, đừng nói là có bệnh thật nha? Bệnh tâm thần?]
".................." Úc Lạc Thừa câm nín hai giây, nghiêm túc gật đầu y hệt: "Đúng, đầu óc tôi có bệnh."
Nếu không thì sao lại nghe được tiếng bíp bíp điên khùng trong lòng cậu chứ!
Cuối cùng Úc Lạc Thừa cũng phát hiện, nếu làm lơ bề ngoài tàn ác kia của Túc Lễ mà chỉ nhìn tính cách thật sự của hắn, ngoài việc ăn nói văng tục ra thì đơn giản chỉ là— Một tên vô hại.