Chương 2:
Sukuna ngáp một cái chớp chớp mắt, kéo căng người dãn dãn cơ thể, cơ bắp kéo lỏng thoải mái xong ngồi co rúm liếm liếm móng vuốt, cà cà mặt.
Khoan!
Sukuna vuốt mặt được một nửa thì đầu óc bớt mụ mị, nhận ra mình vừa làm loại động tác mất mặt thế nào, lông toàn thân xù lên như một cục bông. Thoạt nhìn xúc cảm cực tốt.
Vì thế Gojo tay tiện tuốt mèo, cảm giác tơ lụa trượt qua kẽ tay, xúc cảm tốt đẹp cực kì giống như trong dự đoán. Không uổng hồi nãy dùng chú lực giúp mèo làm sạch bụi bẩn bên ngoài. Còn nhớ năm đó đọc được phương pháp ứng dụng chú lực kiểu này thấy lãng phí chú lực vãi, còn không thoải mái bằng tắm. Nhưng đây là khẩn cấp, Gojo lại có Lục Nhãn, không cần lo bị thiếu chú lực.
Mèo có thể làm vật chứa cho ngón tay Sukuna quả nhiên không phải phàm mèo, Gojo rua cực kì hào hứng mà không có cọng lông nào rớt. Nhưng nói thế thôi chứ Sunaku bị rua phiền (sướng) vung móng vuốt chụp bẹp tên khốn nạn kia. Không hiểu sao không dùng chú lực nên Gojo chỉ cảm thấy mềm mại thịt lót đập lên má, làm quyết tâm đem mèo về nuôi càng thêm kiên định.
Và vì thế nên Sukuna vẫn đang nghĩ thằng dở hơi đang ôm mình tuy có nhiều chú lực nhưng cũng thường thường thôi. Không hề hay biết thằng này full giáp, tay vo quang pháo (đúng vậy, hắn trực tiếp quên mất hồi nãy vuốt nhỏ chụp không tới người). Nhưng cũng phải thông cảm cho mèo, năm đó hắn tung hoành giang hồ thì trùng hợp nhà Gojo không có Lục Nhãn, lại lại lại rơi vào thời kì suy thoái nên không chườn mặt. Tuy có biết là có thứ hack như Lục Nhãn nhưng chắc là đồn thôi, không quan tâm, chưa thấy qua, ai lại đi nhìn một thắng dở hơi bịt mắt thì lập tức liên tưởng đến việc đó là Lục Nhãn đâu.
Sukuna tạm đánh giá thằng trẩu này tàm tạm, cố mà cho phép làm người hầu, miễn cưỡng tha cái mạng quèn này.
Không hổ đều là "Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn" tư duy thật tương tự.
Còn nhớ năm đó lúc nhận nuôi Megumi không biết cần loại thao tác cục thể như thế nào nên lên mạng hỏi, lần này là lần đầu tiên nhận nuôi mèo đây, cũng cần nghiên cứu kĩ lưỡng.
Gojo rút điện thoại được đặc chế với nguyên liệu chống va đập (lỡ đâu bùm chéo quá đà liền nát điện thoại thì sẽ trễ nãi sự nghiệp làm nũng nha) gõ chữ. Chắc do giờ cao điểm nên số người trả lời cực nhiều.
Để xem cần làm những gì...
Giấy tờ? Để cho trợ lý xử lý là được.
Khám sức khỏe tổng quát, tiêm chủng... ờ, cái này thì không để người khác làm giùm được. Mèo quá mạnh, lỡ sợ kim quá dẫn đến không cẩn thận hại người thì không tốt. Với lại là chủ nhân thì tất nhiên phải bồi tiếp mèo đi làm việc này rồi.
Thiến?
Gojo đọc đến hạng mục này, bỗng nhiên cảm thấy phía dưới lạnh căm. Tuy có giải thích là loại tiểu phẫu này có lợi cho mèo nhưng mèo của mình không phải phàm mèo, biết đâu nó có thể sử dụng phản chuyển thuật thức mọc lại đâu.
Ừm, chính là như vậy, với lại nhân loại mắc mớ gì quyết định mấy vụ này thay mèo. Mèo của Gojo cực kì thông tuệ, không có sự đồng ý thì Gojo sẽ không tuỳ tiện động dao kéo trên người nó.
———
"Và đây là lý do trong nhà chúng ta lại có một thành viên mới." - Gojo nâng mèo, tay cầm vuốt mèo quơ quơ trước mặt Megumi, đáng yêu cực kì.
Sukuna vốn đang nhàm chán buồn ngủ, vừa thấy khuôn mặt lạnh của Megumi, không biết có dây thần kinh nào đáp sai rồi mà cảm thấy đứa nhỏ này không phải phàm nhân, đáng được chú ý. Bỗng nhiên càng hài lòng với quyết định tạm không g·iết thằng chú thuật sư tóc trắng kia.
Megumi mặt lạnh nhìn người giám hộ không đáng tin cậy của mình, nếu không phải đây là lựa chọn ít tệ hơn nhà Zenin thì cậu đã...
Nói thế thôi chứ thân là mao nhung khống, Megumi chôm mèo, tay tiện cào cằm meo meo. Tuy cảm thấy việc con mèo này có chú lực nhiều khá là kì quái nhưng là của Gojo sao, có thể hiểu được.
Gojo bí ẩn quan sát thấy mèo khá là mèo nên thoáng yên tâm lại để Megumi chơi đùa. Chắc là sẽ không có cào người mà không có lý do.
Tsumiki nhìn bầu không khí hài hoà, cực kì vui vẻ chui vào phòng bếp. Hôm nay cuối cùng cũng thành công làm ra bánh ngọt nhỏ để thưởng miêu miêu rồi, còn miêu miêu này là miêu miêu nào thì tự hiểu.
Còn nhớ hai năm trước sau khi cha mẹ trống rỗng chuồn êm được vài tháng thì Gojo Satoru đã tìm đến họ, một cách nào đó trở thành người giám hộ giúp hai người có thể tiếp tục sinh hoạt bên nhau thay vì bị ném vào trại mồ côi và có khả năng bị tách ra.
Tsumiki cảm thấy rất biết ơn, không phải không còn nhớ nhung cha mẹ nhưng Satoru quá tốt rồi, tuy thường xuyên đi xa vì công tác nhưng vẫn cho người đến chăm sóc, khi cần họp phụ huynh thì dù bận thế nào cũng thành công về kịp lúc, còn mua quà lưu niệm mỗi khi đi công tác nữa.
Quan tâm săn sóc nhưng không quá phận can thiệp vào cuộc sống chị em họ, cũng không cố ý làm thấp hay thay thế cha mẹ.
Cái gì? Gojo nói cha là một cái rác rưởi mê cờ bạc tiểu bạch kiểm? Này không phải là sự thật sao? Có cố ý làm thấp hay gì đâu.
———
Một trong những hoạt động tốt cho trẻ em: kể chuyện trước khi ngủ.
Mấy đứa trên mạng nói thế, tuy Tsumiki có vẻ rất sẵn lòng trải nghiệm nhưng khuôn mặt ông cụ non của Megumi thì… nhưng không sao, Gojo biết thằng nhóc này thoạt nhìn như thế nhưng cũng rất mong đợi đây. Vì thế sao một hồi thần thao tác thì đổi thành Gojo làm nũng “muốn nghe truyện cổ tích” Tsumiki vây xem và Megumi “sủng nịnh” tên nhóc to xác là người giám hộ của chị em mình.
Mọi người đều hài lòng.
Mèo Sukuna bị Gojo kéo ra từ vòng tay đã lỏng lẻo của Megumi, thằng nhóc đã ngủ khi đọc đến một nửa Nàng Bạch Tuyết và Bảy Chú Lùn.
Sukuna tính phàn nàn nhưng tạm xì tốp khi thấy Gojo điều chỉnh chăn gối cho mấy đứa nhỏ sau đó ôm mèo qua phòng khác ngủ.
Tuy muốn sleep over nhưng lỡ nửa đêm có điện thoại gọi đến báo nhiệm vụ đột xuất làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của mấy đứa nhỏ thì không tốt.
Mèo cũng phải mang theo, tuy thoạt nhìn ngoan nhưng cần giá·m s·át thêm vì an toàn là trên hết, mới không phải vì lông xù khiến người nghiện đâu.
Như dự đoán, Gojo mới nằm được nửa tiếng thì có điện thoại gọi tới, hình như là tính huống khẩn cấp bên Mỹ, vé máy bay đã đặt xong, xe của trợ lý giá·m s·át đã ở bên dưới lầu. Và bằng cách nào đó đám trợ lý giá·m s·át còn thành công giật dây cho phép Gojo trực tiếp ôm mèo lên máy bay thay vì gửi mèo vào máy bay vận chuyển.
Ngủ gì đó có thể ngủ trên máy bay, Gojo không cần chuẩn bị hành lý gì cả chỉ cần nhấc mèo là có thể trực tiếp xuất phát rồi.
Gojo để lại lời nhắn trên bàn cho hai đứa nhỏ, lời khuyên trên mạng nói vậy.
———
Sáng hôm sau thức dậy:
Megumi: mèo đâu?
Tsumiki: người đâu?
———
Sukuna ngáp một cái, mở mắt. Nơi khỉ ho cò gáy nào đây?
Trước khi ngủ thì cảm thấy vị trí của các ngón tay của mình tuy phân tán nhưng khá “gần” nhưng đây là đâu mà chỉ có thể cảm giác phương hướng mơ hồ của tất cả các ngón tay ở một nơi rất xa.
Sukuna tuy cảm thấy đợi thân thể này c·hết cùng với lực lượng và mảnh linh hồn trong một ngón tay cũng không sao. C·hết xong thì còn 19/20 phần còn lại, không xi nhê gì. Không có hứng thú thu thập ngón tay, hoàn toàn sống lại trong cơ thể mèo mất mặt cực kì.
Nhưng bỗng nhiên rời xa nơi thân thuộc không phải cảm giác tốt đẹp gì. Mèo Sukuna cuộn mình chặt lại, càng vùi vào lòng tay ôm ấp của thằng chú thuật sư đang cùng người thường trao đổi bằng tiếng chim hót líu lo.