Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khế Ước Phò Mã

Chương 179




179. Điều tra

Rất nhanh, nô tài nội cung cầm tới một mặt nạ, Cố Vân Cảnh mang lên rồi đi theo Tiêu Trạm đến Ngự Thiện Phòng. Trên đường đi, Cố Vân Cảnh dặn dò Tiêu Trạm, tra án cần không thể bại lộ thân phận của nàng.

Nhóm ngự trù như chim sợ cành cong nơm nớp lo sợ. Nhìn thấy An vương tới, mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, còn tưởng rằng lần trước Tiêu Trạm buông tha bọn hắn là ý định nhất thời, bây giờ mới là tìm bọn hắn tính sổ. Từng người quỳ rạp xuống dập đầu, run giọng nói:

"Tham kiến An vương điện hạ..."

Tiêu Trạm hững hờ nhìn nhóm ngự trù:

"Đứng lên đi. Bản vương cũng không phải muốn trị tội các ngươi. Hiện tại đến là vì tra án. Còn có rất nhiều chi tiết muốn hỏi các ngươi."

Nhóm ngự trù nghe lệnh nhao nhao đứng dậy.

Tiêu Trạm chỉ vào Cố Vân Cảnh, đối với đám người nói:

"Ph..."

Nghĩ đến Cố Vân Cảnh dặn dò, hắn đổi giọng:

"Đây là Phó công tử, hiện tại hiệp trợ bản vương tra án. Hắn hỏi cái gì, các ngươi đáp cái đó."

Đám người cùng kêu lên đồng ý.

"Ngự Thiện Phòng không thoát khỏi liên quan với việc Hoàng hậu trúng độc. Nhưng ta nghe điện hạ nói, trong ngoài Ngự Thiện Phòng mỗi ngày đều có người trấn giữ. Vậy thì rất kỳ quái, hung thủ là làm sao hạ độc được?" Cố Vân Cảnh nói.

Nàng nhìn qua Thẩm Vân, "chế tác điểm tâm cho Hoàng hậu là ngươi phụ trách đúng không? Trong quá trình này, ngươi thật sự nửa bước không rời đi sao? Có thể xác định sao?"

Thẩm Vân vội vã gật đầu:

"Bẩm Phó công tử, nô tài xác thực nửa bước chưa từng rời đi. Quá trình chế tác những điểm tâm này hết sức phức tạp, yêu cầu hỏa hầu cực cao, bởi vậy trước khi điểm tâm chưa được hoàn thành, nô tài tuyệt sẽ không rời đi."

Cố Vân Cảnh suy nghĩ một chút, hỏi: "Trước kia cũng vậy sao?"

Thẩm Vân đáp: "Luôn luôn như thế ạ. Nhưng chẳng biết tại sao lần này lại xảy ra chuyện? Lúc nghe được Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện, nô tài luôn luôn thấp thỏm lo âu, xin Phó công tử có thể minh xét!"

Phò mã nhìn lướt qua bốn phía Ngự Thiện Phòng, "Tiếp xúc đến điểm tâm có mấy người?"

Thẩm Vân đáp rất nhanh, thật là biết gì nói nấy. Vì rửa sạch oan khuất cho mình và Ngự Thiện Phòng, hắn đương nhiên sẽ nói toàn bộ những gì mình biết cho Cố Vân Cảnh.

"Trong Ngự Thiện Phòng này tiếp xúc đến điểm tâm hết thảy có ba người. Một là nô tài, hai là Tiểu Lý Tử phụ trách thịnh điểm tâm, còn ba là một cung nữ phụ trách bưng điểm tâm cho Hoàng hậu."

Không để Cố Vân Cảnh đặt câu hỏi, ngự trù Tiểu Lý Tử run giọng nói:

"Bẩm Phó công tử, mặc dù nô tài tiếp xúc điểm tâm nhưng tuyệt đối không có can đảm dám hạ độc trong đồ ăn của Hoàng hậu nương nương ạ."

Thiếu niên cỡ mười tám mười chín tuổi, giọng nói vẫn còn nét trẻ trung.

"Nếu nói như thế, vậy chỉ còn cung nữ gọi Tiểu Nga có vấn đề." Cố Vân Cảnh nói.

Tiêu Trạm hôm qua đã hỏi Tiểu Nga, cũng từ Lạc Mai biết được tình cảnh cung nữ này. Hắn nhíu mày, suy nghĩ một phen rồi nói:

"Hôm qua bản vương đã hỏi rồi, cung nữ Tiểu Nga không có vấn đề."

"Điện hạ, mọi thứ vẫn phải chú ý cẩn thận cho thỏa đáng. Ngài cứ gọi người tới, ta muốn giáp mặt hỏi rõ."

Tiêu Trạm cảm thấy Phò mã nói có lý, cấp tốc gật đầu, truyền khẩu dụ ngay. Một lát sau, Tiểu Nga bị mời tới.

Mặc dù Cố Vân Cảnh mang mặt nạ nhưng qua đôi mắt, Tiểu Nga thấy được đây là một đôi mắt vô cùng đặc biệt. Nó trong suốt, không một tạp chất, nhưng dường như có thể nhìn rõ hết thảy. Đối đầu với ánh mắt như vậy, trong lòng cung nữ trẻ có e ngại. Mặc dù nàng không liên quan đến việc độc hại Hoàng hậu, nhưng vẫn cảm thấy chỉ cần bị ánh mắt này nhìn thêm vài lần thì những gì bí mật chất chứa trong lòng có khả năng bị nhìn thấu hết. Tiểu Nga không khỏi cúi mắt.

"Giương mắt lên. Nhóm ngự trù đều nói bọn hắn không có can hệ đến việc Hoàng hậu trúng độc, vậy người có can hệ hiển nhiên là ngươi đi." Cố Vân Cảnh nói.

Tiểu Nga bị dọa đến hồn phi phách tán, vội lắc đầu, bởi vì kinh sợ quá độ mà mồm miệng không lưu loát:

"Không phải ta... Không phải ta... Ta thật sự không có hại Hoàng hậu nương nương... Nô tỳ... Nô tỳ thề với trời..."

"Lớn mật nô tỳ!" Cố Vân Cảnh quát, chỉ vào nhóm ngự trù, "Còn có những nô tài các ngươi! Hoàng hậu trúng độc không có quan hệ với các ngươi, vậy có quan hệ với quỷ sao? Hung thủ chính là một người trong số các ngươi! Các ngươi muốn đến đại lao Hình bộ chịu tội rồi mới chịu nhận tội có phải không!"

Cố Vân Cảnh nói chuyện dọa đến tất cả những người ở đây toàn thân run rẩy, ngay cả Tiêu Trạm cũng phải khẽ giật mình. Hắn đã quen Phò mã ôn hòa hiền hậu, chứ chưa từng thấy Phò mã lớn tiếng mắng người.

"Điện hạ, ta đề nghị bắt hết bọn chúng đến thiên lao Hình bộ đi!"

Tiêu Trạm do dự nhìn xem Cố Vân Cảnh, lại trăm mối ngổn ngang không có cách giải. Ngay cả hắn còn biết có kỳ quặc thì thông minh cơ trí như Phò mã làm sao lại nhìn không ra? Bắt những người này vào thiên lao chẳng phải là vu oan giá hoạ? Cách làm này thật sự rất không ổn. Tiêu Trạm là một người thiện tâm nhân nghĩa, hắn tuyệt đối không ưa việc bất công. Dù cho Cố Vân Cảnh là người hắn tôn trọng nhất, hắn cũng không đồng ý với ý kiến này.

"Việc này có lẽ không ổn cho lắm? Sự việc còn chưa có điều tra ra manh mối đã nhốt người xuống thiên lao thì khác gì vu oan giá hoạ?"

"Ngài còn nhớ những gì mình đã nói không?" Cố Vân Cảnh bình thản nói.

Tiêu Trạm nói chuyện cùng Cố Vân Cảnh là ngàn vạn câu, hắn cũng không biết Phò mã đang chỉ câu nào, hỏi:

"Ý ngươi muốn nói câu nào?"

"Ngài đã nói là giao bản án cho ta xử lý, thì như vậy điện hạ không nên ngăn cản ta. Trước khi chưa rõ được chân tướng, mỗi người đều có hiềm nghi, những người có tiếp xúc với điểm tâm còn là có hiềm nghi lớn nhất. Bắt bọn hắn tới đại lao Hình bộ thẩm vấn cũng không phải là điều quá đáng!"

Lúc trước bởi vì vu cổ, Tiêu Trạm bị nhốt vào ngục ở mấy ngày, biết rõ mùi vị làm bạn với tịch mịch hắc ám. Nhưng dù sao cũng là hoàng tử, không có phải bị nghiêm hình tra tấn, cơ thể không phải bị tàn phá, chỉ là bị giày vò về mặt tâm lý và tinh thần. Nhưng nhóm ngự trù và cung nữ thì khác. Bọn họ không phải hoàng thân quốc thích, lại không phải quan to hiển hách, đã vào ngục tất yếu phải chịu hình. Nghĩ đến tình cảnh vu oan giá hoạ đẫm máu, Tiêu Trạm khẽ run lên trong lòng.

"Đưa bọn hắn đến Hình bộ thẩm tra, bản vương không có ý kiến. Nhưng trước khi sự việc còn chưa tra rõ đã bắt người nhốt vào đại lao thì ta không thể đồng ý."

Cố Vân Cảnh nhìn thần sắc Tiêu Trạm, biết hắn sẽ không thỏa hiệp việc này. Nếu nàng lại cứng rắn, không chừng sẽ để quan hệ giữa hai người trở nên bế tắc. Thế là Cố Vân Cảnh lui một bước.

"Ta đã nghĩ lại, vẫn là điện hạ có lý. Vừa rồi là ta nhất thời đường đột."

...

Tiêu Trạm phất áo đi ra Ngự Thiện Phòng, trong lòng ước chừng vẫn còn bất mãn nhưng không thể đối với Cố Vân Cảnh phát tác, chỉ có thể tự buồn bực.

Cố Vân Cảnh xem như hiểu rõ anh vợ, tự nhiên cũng đoán được đối phương suy nghĩ gì, bước nhanh đuổi theo.

"Điện hạ đang giận ta?"

Tiêu Trạm dừng bước, đối với Cố Vân Cảnh nghiêm túc nói:

"Bản vương luôn luôn kính trọng ngươi bác học cơ trí, tâm tư kín đáo. Lúc ở Đại Lý Tự, ngươi thay mặt nhiều trọng thần cứu Đào Sách, cùng đáp trả cha con Lữ gia, khi đó ngươi là bực nào hăng hái? Tiếp theo là vụ Vạn Xuân Lâu, trăm vạn ngân phiếu mặc dù không có lấy về nhưng hung thủ đã xác định. Vạn Xuân Lâu là thế lực bí mật, ngươi có thể bắt được lai lịch của nó, bản vương càng thêm kính nể ngươi. Ngươi ở trong lòng bản vương là một người kinh tài tuyệt diễm."

Tiêu Trạm bùi ngùi thở dài:

"Nhưng bản vương chẳng biết tại sao hôm nay ngươi sẽ biểu hiện ra một mặt như thế? Ngay cả ta còn thấy sự việc kỳ quặc thì làm sao ngươi không có khả năng nhìn không ra?"

Cố Vân Cảnh mỉm cười, "Điện hạ nhìn ra chỗ nào kỳ quặc? Không ngại nói thử."

"Một là nhóm ngự trù đã làm điểm tâm cho mẫu hậu mấy chục năm đều không có xảy ra việc gì, vì sao chỉ lần này lại xảy ra? Bọn người Thẩm Vân nếu quả thật có lòng hại mẫu hậu, vậy sao lúc trước không ra tay? Điểm tâm là món riêng của Ngự Thiện Phòng, nếu Hoàng hậu thật sự có chuyện, Ngự Thiện Phòng khẳng định không thoát khỏi liên quan, điểm này ai ai cũng hiểu rõ. Bản vương không tin nhóm ngự trù ngu ngốc đến trình độ như thế. Nếu bọn họ quả thật có tâm hại Hoàng hậu thì chắc chắn phải nghĩ đến đối sách cao minh hơn là làm sao mà có thể vừa hại người, vừa xóa bỏ được toàn bộ động cơ gây án. Tương tự như vậy, cung nữ Tiểu Nga cũng sẽ không làm như thế. Ta đã điều tra tư liệu của nàng. Gia cảnh nàng bần hàn, sau khi vào cung làm nô thường bị những người cũ bắt nạt, là mẫu hậu ngẫu nhiên đi ngang qua gặp được tình cảnh đó, bà cảm thấy Tiểu Nga đáng thương cho nên đưa nàng về Chính Dương Cung làm nô tỳ. Tiểu Nga bởi vì cảm niệm mẫu hậu ân đức, đối với mẫu hậu vô cùng tận tâm lẫn tận trung, cô nương này ngược lại cùng mẫu hậu chung đụng rất hòa hợp. Bản vương còn hiểu thêm được một điều là cô nương này là một người thiện lương. Nàng làm người hầu trong cung mỗi tháng chỉ có năm lượng bạc nhưng sẽ phân chia số tiền này ra hai phần. Bốn lượng là đưa về nhà hỗ trợ chi phí, còn một lượng là sai người tặng cho nhóm trẻ lang thang không nhà để về. Phò mã cảm thấy động cơ của nàng sẽ ở đâu, nếu cung nữ này muốn hại mẫu hậu?"

Nếu Tiểu Nga là người thấy tiền sáng mắt, Tiêu Trạm còn có thể cảm thấy nàng bị lợi dụng đến mức mưu hại Hoàng hậu. Nhưng cô nương này trái lại tâm tính thuần lương, Tiêu Trạm thực sự không tưởng tượng ra được Tiểu Nga sẽ có quan hệ tới việc Hoàng hậu trúng độc?

Cố Vân Cảnh hài lòng gật đầu:

"Điện hạ phân tích không tệ. Tư duy rất mạnh, lý do đầy đủ. Ngài thật sự mạnh hơn trước kia rất nhiều.... Điện hạ có nghĩ tới không, chẳng may nguyên liệu làm điểm tâm đã bị đụng tay qua? Chỉ có ba người tiếp xúc đến điểm tâm thôi, nhưng nguyên liệu hẳn là có rất nhiều đi? Nếu những người này có vấn đề thì sao?"