Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Thể Buông Tay - Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 41




Sau khi Cố Diệc Cư bị ăn mắng, im lặng vài giây rồi đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh hơn mấy phần, đến gần Trần Diệu: "Em đã quen rất nhiều đàn ông rồi?"

Khoé môi của Trần Diệu vẫn còn dính vệt kem, đang dựa vào bàn, sửng sốt vài giây.

"À?"

Đầu ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ khoé môi của Trần Diệu, chậm dãi di chuyển xuống dưới, cọ trên cổ cô một lúc, sau đó nâng cằm cô lên, cúi đầu nhìn xuống.

Đôi mắt đỏ hồng của Trần Diệu đối diện với đôi mắt hẹp dài của anh, hai người nhìn nhau một hồi, Trần Diệu nhếch môi, yêu nghiệt như yêu tinh: "Tám năm, chẳng lẽ một đàn ông tôi cũng không có?"

Câu chữ tràn đầy khiêu khích.

Cố Diệc Cư dùng lực ngón tay bóp chặt cằm cô, môi mỏng mím thành một đường, dường như phẫn nộ.

Trần Diệu để anh n/ắn bóp, không mặn không nhạt, còn duỗi tay cầm phần bánh kem bên cạnh lên, khẽ nâng cằm, cắn trước mặt anh. Dáng vẻ nhàn nhã thể hiện cô chẳng thèm để tâ m đến Cố Diệc Cư, trong mắt anh, Trần Diệu là một con tiểu yêu tinh có móng vuốt.

Anh âm u nhìn cô.

Sống lưng của Trần Diệu có chút lạnh, hơi nghiêng đầu.

Hai người giằng co vài giây, Cố Diệc Cư nương theo tư thế hiện tại tiến sát vào Trần Diệu, thì thầm vào tài cô: "Có chắc là đã chơi qua nhiều đàn ông không? Đêm qua suýt nữa anh không vào được."

Trần Diệu cắn bánh kem, hàm dưới căng chặt.

Cố Diệc Cư nghiêng đầu, rũ mắt quan sát phản ứng của cô.

Một giây sau, anh nén cười.

"Tại sao luôn chọc anh tức? Anh chiều em quá phải không?"

Trần Diệu trực tiếp cầm phần bánh còn lại nhét vào mồm anh, xoay người chạy đi. Lại bị anh ôm ngang quay lại, hai người tựa vào tủ rượu, Cố Diệc Cư ngửi thấy mùi sữa tắm trên người cô, rõ ràng cùng sử dụng chung một loại, nhưng hương thơm trên người cô dụ hoặc hơn, hấp dẫn hơn.

Anh nhắm mắt, tựa lên vai cô, ngửi sâu, thở nhẹ.

Giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Bé con, làm người yêu anh được không em?"

Trần Diệu thấy cổ họng nóng như bị lửa thiêu đốt, hơi né tránh.

Cô nghĩ.

Chết tiệt, chỉ không cẩn thận lăn giường.

Bây giờ phải trả giá sao?

Hai chữ bạn gái thật sự mê hoặc, hay nói, sâu thẳm trong ký ức của cô, khi còn học cấp ba, hai chữ này như có ma lực, luôn hấp dẫn cô.

Người yêu của Cố Diệc Cư..

Người yêu..

Người yêu của anh.

Trần Diệu mờ mịt, nhưng tâm đã động.

"Nói chuyện." Cố Diệc Cư siết chặt eo cô, hơi dùng sức.

Ngữ khí có phần không tình nguyện đáp: "Ừ."

Cố Diệc Cư nhướng mày, ngẩng đầu dựa trên vai nhìn cô.

*

Toàn bộ tầng cao nhất của khách sạn là của Cố Diệc Cư, diện tích của khách sạn lớn bao nhiêu thì tầng cao nhất của Cố Diệc Cư lớn như vậy, chỉ có một phòng ngủ, còn lại bao gồm phòng khách, nhà bếp, quầy rượu, khu giải trí, phòng tập gym, thư phòng.. Rộng kinh ngạc, phong cách trang trí chủ yếu là tông đen trắng, có chút lạnh.

Sau khi hai người ăn xong, có người lên thu dọn bát đĩa mang xuống.

Cố Diệc Cư phải xử lý công việc, Trần Diệu định giúp đỡ, Cố Diệc Cư giơ tay vuốt tóc cô: "Em nghỉ ngơi một lát, tạm thời không cần em."

Trần Diệu nhìn văn kiện trên bàn anh, logo trên đó là công ty khác, kinh doanh nhà hàng khách sạn, trước mắt không nằm trong phạm vi hoạt động của tập đoàn Angel.

Trần Diệu có chút khó hiểu.

Chỉ trong tám năm, dường như Cố Diệc Cư đã xây được đế chế của mình, hắn rốt cuộc là làm sao bây giờ đến?

Trong tay anh còn có vài bản lý lịch khác, một trong số đó là người Hongkong tên Thành Lệ, bản còn lại là cấp dưới của Thành Lệ, Trần Diệu nhìn lướt qua.

Nhìn tên có vẻ là nữ, nhưng không có ảnh.

Cô không nhìn vữa, vươn vai nói: "Vậy em đi ngủ nhé?"

Cố Diệc Cư ngẩng đầu nhìn cô duỗi người như con mèo lười, kìm lòng không được, bắt lấy eo cô kéo vào lòng, thấp giọng nói: "Ở lại với anh, anh làm việc của anh, em ngủ của em?"

Trần Diệu ngồi trên đùi anh, có chút nóng, giãy giụa nói: "Không được, sẽ làm phiền anh."

Lúc làm việc cô rất tập trung, thường không thích bị những suy nghĩ khác quấy rầy. Cố Diệc Cư ôm chặt eo cô: "Không sao, anh không ngốc như em.."

Trần Diệu: "..."

Anh cút.

*

Không đi được, Trần Diệu chỉ có thể ngồi xem anh xử lý văn kiện, đôi lúc có người gửi WeChat cho anh, hết người này đến người khác. Văn kiện của Bạc Hồng cũng để ở đây, Cố Diệc Cư nhìn lướt qua, dịch máy tính bảng sang một bên, đẩy cho Trần Diệu: "Em xử lý."

Trần Diệu cầm máy tính bảng nhấp vào hồ sơ.

Trên đó là danh sách xác nhận tinh giảm biên chế, sau khi bị sa thải, căn cứ vào tuổi nghề sẽ được bồi thường thích đáng. Cô kéo xuống xem, thấy tên Trần Kính Khang và Chu Lệ, hai người bọn họ đã có thâm niên phục vụ dài, số tiền bồi thường cũng đáng kể.

Số tiền này đủ để Trần Kính Khang và Chu Lệ về quê dưỡng già.

Sau khi Trần Diệu nhìn vài lần, cô không chú ý nữa.

Kéo ra một cái ghế chui rồi khỏi vòng tay của Cố Diệc Cư, ngồi một bên cầm máy lên tính toán, đối chiếu thời gian làm việc của từng người. Cô làm rất chuyên tâm, không bị lơ đãng.

Cố Diệc Cư nhận một cuộc gọi, cúp máy, nhìn cô.

Ánh mắt dừng ở số tiền bồi thường trên máy tính bảng, nhướng mày.

Cô bé của anh vẫn tốt bụng lắm.

Vốn nói đi ngủ, nhưng cuối cùng Trần Diệu vẫn đang giúp Cố Diệc Cư xử lý văn hiện, đại đa số là của Bạc Hồng và tập đoàn Angel.

Ngoài ra còn có một báo cáo bất động sản ở thành phố Y.

Một màn bận rộn, vô thức kéo dài đến tối.

Triệu Nghĩa gọi điện thông báo họ đã đến gần mảnh đất kia, đêm nay không ở khách sạn.

Cố Diệc Cư không định để họ đến quấy rầy thế giới của anh và Trần Diệu.

Sau bữa tối, Trần Diệu ngồi khoanh chân trên bệ cửa sổ chơi cờ năm quân với Cố Diệc Cư, mái tóc dài buông xõa xuống vai, cô mặc áo sơ mi trắng, váy đen, tập trung vào phe cờ trắng.

Cố Diệc Cư cụp mắt rời một quân cờ đen, nhìn những ngón tay mảnh khảnh của cô niết cờ, ánh mắt thâm sâu.

Giây tiếp theo, bàn cờ bị anh đẩy sang một bên, cúi người ấn Trần Diệu lên cửa sổ, lấp kín môi cô.

"Chơi cờ làm gì? Sao bằng khám phá bí ẩn cơ thể."

Trần Diệu: "..."

Lão sắc quỷ.

*

Bạc Hồng vẫn còn một số việc phải giải quyết, vì vậy anh lại phải đi một chuyến. Đương nhiên, lần này không đến xưởng nữa mà trực tiếp đến văn phòng, người phụ trách xuống đón, đối với Trần Diệu còn kính trọng hơn Cố Diệc Cư, người phụ trách cũng không hỏi Trần Diệu về Trần Kính Khang và Chu Lệ.

Nhưng trong xưởng lại lan truyền nhiều phiên bản khác nhau.

Xã hội này là như vậy, thói quen tính địa đạo đức bắt cóc, chuyện hôm qua của Trần Diệu là việc bất hiếu trong mắt của nhiều người.

Cái danh bất hiếu đã được chụp lên đầu Trần Diệu.

Sau khi xử lý xong văn kiện của Bạc Hồng, cô đến toilet đụng phải trưởng phòng bộ phận QC, Trần Diệu chuẩn bị mở cửa đi ra, lời nói của trưởng phòng kia làm cô lùi lại hai bước. Trưởng phòng kia nói với một thư ký khác: "Cũng may Chu Lệ còn có con gái lớn nữa, con bé út thật quá bất hiếu, dù thế nào cũng không thể đối xử với ba mẹ mình như vậy.."

"Ai, mệnh thì tốt rồi, tìm được bạn trai giàu có quyền lực, nhưng tâm địa lạnh lùng như vậy, sao Cố tổng của chúng ta thích được?"

Hai ngày qua thư ký kia thấy Cố Diệc Cư vài lần, tâm tư đã ngo ngoe rục rịch, đối với Trần Diệu có ghen ghét.

"Lớn lên cũng khá, hai cô con gái của Chu Lệ đều như tiên nữ, chị gái còn đẹp hơn, tôi nghĩ sau này còn lấy được chồng tốt hơn. Có lẽ bây giờ Cố tổng thích, mà chắc gì đã cưới, nhìn kiểu gì cũng không giống hiền thê lương mẫu."

Mặc dù trưởng phòng bộ phận QC hơi ghét Chu Lê luôn khoe mẽ con gái lớn, khiến bà không dám giới thiệu con trai mình, nhưng giờ nghĩ thấy rằng Trần Hân vẫn tốt hơn.

Lúc này, một cửa phòng khác mở ra.

Một nhân viên của bộ phận khác lại nói thêm: "Mấy người không biết thôi, Chu Lệ bị báo ứng đấy. Tôi nghe nói không đơn giản là chuyện thiên vị đâu, mà Chu Lệ còn không nuôi con gái nhỏ học đại học, tám năm không thèm hỏi thăm, bây giờ nó có năng lực, sao có thể trách?"

"Thật không?"

"Tôi nghe họ nói thế."

Bên ngoài đang thảo luận sôi nổi, Trần Diệu ở trong phòng ngây người một lúc, mắt nhìn đồng hồ, đẩy cửa đi ra ngoài, trong gương lập tức phản chiếu ra hình ảnh của Trần Diệu, làm ba người đang đứng sau lưng cô khua môi múa mép ngây dại. Trần Diệu bình tĩnh vặn vòi nước rửa tay, một lúc sau mới lau tay, nhìn trong gương nói với họ: "Đúng, chị tôi rất tốt, rất hiếu kính cha mẹ, xe là Chu Lệ mua, còn muốn Chu Lệ mua nhà cho. Ngày còn đi học, việc trong nhà đều là tôi làm, chị ấy thì chỉ cần mặc đẹp rồi đi học là được, thật sự rất hiếu thảo.."

Ngữ khí của Trần Diệu bình thản, như đang nói chuyện không phải của mình.

Trưởng phòng của bộ phận QC và nhân viên tái mặt, Trần Diệu thờ ơ quét mắt qua họ, xoay người đi ra ngoài.

Hành xử của cô.

Làm lòng người hổ thẹn.

*

Buổi sáng xử lý xong việc của Bạc Hồng.

Ăn xong cơm trưa liền xuất phát đi đến khu Hoàng Lan, thành phố Y.

Khi Trần Diệu còn là học sinh, nơi này ở dưới chân núi cỏ dại mọc um tùm, gần đó có nhà kho rơm rạ, rất nhiều người vẫn trồng rau ở đây, sống cuộc đời nhàn nhã. Sau đó, khi Trần Diệu thành sinh viên năm nhất, đất đai ở thành phố Y bắt đầu được mua bán, xuất hiện không ít người địa phương đến khu Hoàng Lan lấy đất xây nhà.

Vì không có quy hoạch, hơn nữa khu Hoàng Lan không có địa thế tốt nên những ngôi nhà ở đây được xây lộn xộn, có cao có thấp, nhiều công trình đang thi công dở.

Nhưng sự phát triển tổng thể cũng coi như có tính toán, một thị trường nhỏ được hình thành, nhiều hàng quán, đông đúc hơn trước.

Xuống xe.

Triệu Nghĩa và thư ký đã đứng bên cạnh mảnh đất.

Xung quanh còn có vài người, mặc tây trang giày da, rất chỉn chu nghiêm túc.

Chiếc Mercedes đen dừng lại, Trần Diệu ngáp một cái, Cố Diệc Cư nghiêng người cởi dây an toàn cho cô, thấp giọng hỏi: "Mệt sao?"

Trần Diệu lắc đầu: "Không."

Anh cười nửa miệng nhìn cô: "Tối qua không nên giày vò em đến muộn."

Trần Diệu đẩy vai anh, tự đi xuống.

Cố Diệc Cư vuốt lại cổ áo, mở cửa đi ra ngoài.

Trần Diệu cầm tài liệu, đứng bên cạnh Cố Diệc Cư, đi theo anh đến nhóm người kia.

Trong số những người đó, một người đàn ông trung niên với mái tóc chải ngược đưa tay ra với Cố Diệc Cư: "Cố tổng, rất vui được gặp ngài."

Khoé môi Cố Diệc Cư khẽ nhếch, duỗi tay bắt: "Lưu đổng, rất vui được gặp anh."

Triệu Nghĩa đứng ở một bên, cà lơ phất phơ chớp mắt với Trần Diệu.

Trần Diệu giả vờ như không nhìn thấy, cô nhìn trái nhìn phải nhìn những căn nhà gần đó. Người đàn ông trung niên thở dài, nói: "Có mấy căn nhà không đủ tiêu chuẩn, hiện tại phải quy hoạch lại, Cố tổng nhìn xen, chỉ có cái bên kia.."

Mọi người nhìn theo hướng chỉ tay của người đàn ông trung niên. Vài căn nhà nằm rải rác, có căn nằm trên trục đường chính, một người đàn ông khác tương đối trẻ nói: "Những căn nhà này cần phá bỏ, cũng không phải bồi thường nhiều vì vi phạm kiến trúc, chỉ là cư dân còn khá nhiều, trước mắt vẫn chưa dễ làm."

Mấy năm nay thành phố Y đã phá dỡ rất nhiều căn nhà vi phạm quy định kiến trúc, một số tòa nhà tư nhân và nhà riêng nhỏ cũng bị phá bỏ nên đương nhiên không có chuyện bồi thường.

Trần Diệu nhìn những căn nhà nhô ra.

Không nói gì.

Trước đó Liễu Anh cũng kể, Trần Kính Khang và Chu Lệ tham rẻ, hồi đó đã mua một căn nhà nhỏ ngay khu bất động sản ở quận Hoàng Lan, chỉ có một hợp đồng giấy.

Cũng không biết có phải những căn nhà này không.

Cô nhớ Chu Lệ nói qua điện thoại rằng tiền bồi thường nhà sẽ không cho cô một đồng.

Trần Diệu cụp mắt, dừng suy nghĩ.

Đây không phải việc của cô, hơn nữa từ khi bà mua nhà Trần Diệu còn chẳng biết nó ở đâu, chứ đừng nói là đến thăm.

Đây là lần đầu tiên sau tám năm cô đến khu vực này.

Lần đầu tiên thấy khu nhà ba mẹ cô mua.

Cố Diệc Cư quay đầu nhìn Trần Diệu, cúi đầu cắn điếu thuốc, lười biếng cười nói: "Bé con, khu này hỗn loạn lắm phải không em?"

Trần Diệu hoàn hồn, bắt gặp đôi mắt hẹp dài của anh, cô mím môi: "Đúng."

Cố Diệc Cư cười khẽ một tiếng: "Đi, ông xã dẫn em dạo xem nơi này hỗn loạn thế nào."

Trần Diệu: "..."

Điếc rồi. Không nghe thấy gì hết.

*

Thời gian gần đây luôn có người đến khu Hoàng Lan xem đất, cư dân sống ở đây đã quen, họ ra bưng trà rót nước tiếp đón, tất cả đều mong chờ việc phá bỏ và di dời, có lẽ giống như khu Chu Khẩu bên kia, cuối cùng sẽ nhận được một khoản bồi thường.

Ba mẹ Liễu Anh nhà ở khu Chu Khẩu bên kia, hợp đồng đã ký, chỉ chờ phía trên chuyển tiền xuống.

Trần Kính Khang đi đến ban công thu dọn quần áo, trên tay cầm quần áo trở lại phòng khách.

Chu Lệ cầm di động gọi cho Trần Hân.

Chu Lệ mắng Trần Diệu, Trần Hân không ngừng an ủi Chu Lệ: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, không đáng, con được nghỉ sẽ về với mẹ."

Chu Lệ và Trần Kính Khang nhìn nhau, thấp giọng nói: "Hân Hân, mẹ cùng ba con.. nghỉ việc rồi."

Lời an ủi còn chưa đến miệng, Trần Hân nghe được lời này sửng sốt hai giây, qua một lát mới thấp giọng hỏi lại: "Có phải Trần Diệu giở trò quỷ không?"

Chu Lệ liền tức điên: "Chính nó, là nó.. Mẹ nghe giám đốc nói, vốn ba mẹ không có trong danh sách, nhưng Cố tổng.. thêm vào."

Vừa nghe đến Cố tổng.

Trần Hân liền nhận ra là ai, cô nghiến răng.

Tám năm trước, Cố Diệc Cư vì Trần Diệu mà tay không dạy dỗ ba tên lưu manh, lưu lại sẹo trên cằm, tám năm sau, Cố Diệc Cư vì Trần Diệu mà bắt cô quỳ xuống, bắt cô xin lỗi, còn định huỷ hoại trong sạch của cô, phá huỷ tự tôn của cô.

Bây giờ, lại một lần nữa đứng ra bảo vệ Trần Diệu.

Sự tàn nhẫn của anh được thể hiện mồn một.

Trần Hân gắt gao nắm chặt khăn trải bàn, lồng ngực cuồn cuộn đố kỵ.

Chu Lệ đã mắng Trần Diệu xong, lại mắng Cố Diệc Cư, sau đó thấp giọng nói: "Hân Hân, con không cần lo lắng, sẽ có tiền bồi thường, tuổi nghề của ba mẹ dài như vậy nhất định không ít, hơn nữa ba mẹ dự định, sau khi lấy lại nhà, trả hết tiền, mẹ sẽ mua cho con một căn ở Hải thị."

"Mẹ, mẹ thật tốt." Trần Hân lấy lại tinh thần, có chút nghẹn ngào, thanh âm ôn nhu dịu dàng, phi thường động lòng người.

Chu Lệ đau lòng nói: "Sao lại khóc? Ba và mẹ đều là của con."

Trần Hân thấp giọng nói: "Vậy ba mẹ có tính toán gì không? Có muốn về quê không?"

Chu Lệ cười: "Đương nhiên sẽ không quay lại đó, đến lúc đó ba mẹ sẽ đến Hải thị chăm sóc con. Mua nhà xong, mẹ sẽ thay con lo việc nhà, ba con tìm công việc ở Hải thị, Hân Hân, con nghĩ như vậy được không?"

Đầu kia.

Trần Hân nửa ngày không nói chuyện, do dự một chút, nói: "Ba mẹ vất vả cả đời, về quê dưỡng lão sẽ thích hợp hơn.."

Trần Kính Khang vừa vặn ngồi xuống sofa, nghe vậy nhíu mày, nhưng không nói gì.