Hiện trường vụ án nằm trên tỉnh lộ, sau khi điều tra khám nghiệm hiện trường không lâu, đoạn đường này đã thông xe bình thường, chỉ có lan can bảo hộ bị chiếc xe bị tai cạn đâm vào được dùng dây cảnh giới vòng quanh, trước và sau nó đều đặt biển báo cấm tới gần của công an.
Cố Phi vừa đỗ xe bên ngoài hàng dây cảnh giới, ba người còn chưa xuống xe, Kim Húc đã chỉ trích:
– Bảo vệ hiện trường của các cậu như trò đùa thế này à? Đây cũng tính là một vụ nổ súng đúng không, thế sao lại xử lý như một vụ tai nạn ô tô bình thường vậy?
– Oan cho tôi quá. – Cổ Phi ra hiệu cho hắn nhìn chung quanh, đặc biệt là ngọn núi phụ cận, nói, – Trong phạm vi bắn của súng hơi tất cả đều đã được khoanh tròn, tuyệt đối là bảo vệ hiện trường rất tốt.
Kim Húc ngẩng đầu lên nhìn nhìn, sắc trời so với lúc ra ngoài đã sáng sủa hơn rất nhiều, trên núi cũng có thể thấy rõ ràng dây cảnh giới đã được kéo lên, bấy giờ mới miễn cưỡng gật gật đầu. Dù sao cũng ở trên tỉnh lộ, hiện tại vụ án còn đang điều tra, nếu như bởi vì “sự cố tai nạn giao thông” mà gióng trống khua chiêng phong tỏa con đường qua lại thì ảnh hưởng xã hội nhất định sẽ mở rộng, không biết sẽ bị lan truyền thành cái gì nữa.
– Thế cậu có phát hiện gì không? Có xác định được điểm bắn không? Qua hai ngày rồi, cho dù lần theo dấu chân cũng có thể tìm được. – Kim Húc nói.
Hung thủ muốn ở trên núi chờ chiếc xe của người bị hại, khả năng đứng bất động không lớn, chắc chắn sẽ đi qua đi lại mà để lại dấu chân.
– Vẫn chưa tìm được. – Cổ Phi nói, – Ngày hôm kia, cục lâm nghiệp tình cờ sắp xếp việc trồng cây ở khu vực này, khắp cả ngọn núi đều là dấu chân của những người trồng cây.
Kim Húc thông cảm cho anh ta:
– Cậu đúng là tên xui xẻo.
Cổ Phi: – …
Kim Húc nói xong, liền xuống xe.
Cổ Phi quay về hàng ghế sau gọi Tiểu Phương đang ngủ:
– Dậy làm việc nào.
Buổi sáng hơi se lạnh, Kim Húc kéo khóa chiếc áo khoác mỏng, nhấc chân dài lên, bước qua vòng dây cảnh giới đi thẳng vào trong vùng cấm.
Cổ Phi đóng cửa xe, từ trong cốp xe lấy ra chiếc đèn cảnh sát tạm thời, đặt ở trên nóc xe.
Tiểu Phương thì mang theo một chiếc máy ảnh và một túi dụng cụ, chui qua dây cảnh giới đi theo phía sau đội trưởng chờ nghe chỉ thị.
Đoạn lan can này bị biến dạng hoàn toàn do va chạm, mà hai điểm va chạm cách nhau vài mét. Kim Húc cẩn thận kiểm tra bốn phía, đồng thời nhớ lại đoạn phim giám sát mà hắn đã xem khi vụ án xảy ra. Sau khi chiếc xe chở vợ chồng Lê Diễm Hồng bị bắn vào kính chắn gió, đầu xe đâm thẳng vào lan can, sau đó thân xe bị đà quay sang một bên, dẫn đến va chạm lần thứ hai. Cho nên lan can bảo vệ ở điểm va chạm lần thứ nhất có mức độ hư hại nghiêm trọng hơn điểm va chạm thứ hai.
Hắn lại ngước lên nhìn về phía vách núi, đoạn tỉnh lộ này được xây dựng dọc theo núi, núi đá được công nhân gọt đẽo thành những mặt vỡ vuông góc, giữa lan can phòng hộ và vách núi có rải rác những viên đá nhỏ, chỗ núi cao hơn thì càng xanh um tươi tốt, hoa cỏ và cây cối phát triển mạnh mẽ vào cuối mùa hè.
Thủ phạm ẩn nấp trong rừng cây rậm rạp, bắn vào chiếc xe đang chạy, chứng kiến ​​​​hai vụ va chạm xe thảm khốc, thậm chí còn ​​​​có khả năng chứng kiến toàn bộ quá trình bộ phận quản lý giao thông đến hiện trường, xác nhận hai nạn nhân được coi là nạn nhân của vụ tai nạn giao thông dẫn đến một người chết và một người bị thương lần lượt được nâng ra khỏi xe, sau đó mới rời đi.
Cố Phi dọc theo dây cảnh giới cẩn thận nhìn một vòng, ở đầu bên kia hỏi Kim Húc:
– Cậu có phát hiện gì không?
– Không. – Kim Húc đáp, – Cảnh sát giao thông đã kiểm tra rồi, các cậu lại đến nữa, tôi đoán chắc không còn gì nữa đâu.
Trên thực tế, trong trường hợp này, hung thủ bắn ở khoảng cách xa, chứng cứ quan trọng nhất chỉ có thể được tìm được ở trên xe cùng với điểm bắn mà thôi. Cổ Phi chưa từ bỏ, tự mình đi kiểm tra khắp nơi. Tiểu Phương cầm theo máy ảnh chịu trách nhiệm chụp hiện trường.
– Đây là cái gì? – Kim Húc nói.
Hắn đang nói đến tấm biển đánh dấu nhắc nhở bên đường gần núi, ở bề mặt ngoài cột đứng có rất nhiều dấu vết hình chấm lõm. Tiểu Phương đi lên xem, cũng không biết đó là cái gì. Kim Húc xin cậu ta găng tay đeo lên, kiểm tra những vết lõm đó.
– Có gì thế? – Cổ Phi như thấy có triển vọng, lập tức chạy tới hỏi.
– Không có gì cả. – Kim Húc nói, – Ban đầu cứ tưởng rằng vết lõm này tạo thành từ đạn chì, nhưng mà những cột đứng này thường làm bằng nhôm hợp kim, nếu như là do hung thủ bắn ra đạn chì, bị bắn trúng sẽ không chỉ có vết sâu như thế này đâu, biển đánh dấu này chưa chắc đã đứng yên nổi.
Hắn trả găng tay cho Tiểu Phương, Tiểu Phương nói:
– Hôm đầu bọn em cũng chú ý đến cái này rồi, cũng cảm thấy không thể nào là do đạn chì tạo thành được, rất có thể là nơi này từng có xe cộ dừng ở đây, tài xế những xe tải thường sốt ruột đi vệ sinh khi chưa đến điểm có nhà vệ sinh công cộng thì sẽ đi tiểu ở đây, tiểu xong thì lại hút điếu thuốc, lúc hút thuốc không gì làm, không chừng chọc cây ngoáy tai hoặc chìa khóa móc vào cây cột này nghịch chơi…Xóm tài xế xe tải đi đường thường nhàm chán thế đấy.
– Cũng có lý. – Kim Húc hiển nhiên không tán thành suy đoán dài dòng không liên quan gì đến vụ án này, nhưng vẫn lịch sự nói, – Phiền chú em chụp cái cột này một tấm, chụp cho rõ chút.
Sau đó quay sang Cổ Phi:
– Đi lên núi xem chút đi.
8 giờ sáng.
Thượng Dương ngủ nướng một giấc thức dậy, rửa mặt xong đi ra ngoài ăn sáng. Vừa mở cửa ra gặp ngay hàng xóm đối diện, là một ông lão hơn 60 tuổi.
Ông lão:
– Cháu đi làm à?
Thượng Dương đoán ông ấy chắc cũng không biết Kim Húc, chỉ bởi thấy hàng xóm thì khách sáo chào hỏi thôi, nên cũng lễ phép chào lại:
– Hôm nay là chủ nhật, cháu được nghỉ. Ông ra ngoài dạo ạ?
– À, ông ra ngoài một chút…Ớ? – Ông cụ ngạc nhiên, – Cháu là cảnh sát mà nhỉ? Cảnh sát còn được nghỉ à?
– Thỉnh thoảng bọn cháu vẫn được nghỉ ạ. – Thượng Dương cảm thấy rất vui vẻ, thầm nghĩ, vị cảnh sát ở đối diện này chỉ mỗi ngày chủ nhật thôi có là gì đâu, phá xong vụ án này rồi còn nghỉ một kỳ dài nữa ấy chứ, nghỉ phép đã đời hơn nữa còn hưởng thụ cuộc sống vui vẻ thoải mái bên bạn trai nữa ấy.
Lúc ăn sáng, anh mới nhắn tin cho Kim Húc, hỏi tiến triển đến đâu rồi. Chờ hơn một chút Kim Húc rep lại: Anh còn đang ở hiện trường, em dậy rồi à? Ăn sáng đi, đừng chờ anh.
Thượng Dương đang ở KFC nói: Không chờ anh đâu, em đang ăn đồ ăn nhanh.
Kim Húc: Ừ.
Thượng Dương biết hắn đang rất bận nên không gửi tin nữa, vừa ăn vừa lướt tin tức.
Dữ liệu mới rất nhiều, vừa mở app tin tức ra, tin đập vào mắt anh chính là vụ án tai nạn ô tô của Lê Diễm Hồng.
Cảnh sát vẫn chưa công bố đây là án mạng, giới truyền thông chỉ đang làm ầm ĩ chuyện “Tấm gương đạo đức mẫu mực Lê Diễm Hồng không may bị tai nạn xe hơi”, tin tức về vụ tai nạn ô tô cũng không khác mấy so với thời điểm xảy ra vụ việc, có điều trong thông cáo báo chí có miêu tả cụ thể hơn về “Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng” ——
Viện phúc lợi sáng lập đến nay đã gần 20 năm, tổng cộng nhận nuôi cùng trợ dưỡng hơn trăm đứa trẻ, những đứa trẻ xuất hiện trên các chương trình CCTV cùng Lê Diễm Hồng từ mười mấy năm trước có người đã trưởng thành, có người thành tích tốt đỗ vào trường đại học trọng điểm của tỉnh, còn có một số người đã đi làm…
– Là Viện phúc lợi Lê Diễm Hồng đã giúp những đứa trẻ không được số phận ưu ái này có được một tương lai tươi sáng hôm nay.
Ở phần bình luận bên dưới bản tin, ngoài sự đồng cảm với một người chết và một người bị thương trong vụ tai nạn giao thông, cư dân mạng đều mong nữ sĩ Lê có thể qua khỏi nguy hiểm càng sớm càng tốt, đương nhiên không thể thiếu một số thuyết âm mưu và thám tử trên mạng:
Có người nói: Tui cứ cảm thấy sự việc không đơn giản! Chiếc xe đang yên đang lành chạy trên đường, cũng chẳng đâm vào xe khác, tại sao lại xảy ra tai nạn được?
Người khác cho rằng: Lái xe đã chết mà người ngồi trên xe không chết? Không hợp lý chút nào, tình huống đột ngột lái xe đều sẽ đánh lái sang trái nhằm hạ thấp nguy hiểm cho bản thân.
Lập tức có người phản bác lại: Người ta là chồng muốn bảo vệ vợ được không, đây mới là đàn ông đích thực.
Nhận xét này đã đâm vào tổ ong vò vẽ, một câu phát ngôn gây chiến: Võ sĩ đến đây.
Sau đó khu bình luận của “đàn ông đích thực” hoàn toàn bị đẩy rớt.
Thượng Dương lướt qua mớ hỗn độn và chỉ dừng lại khi nhìn thấy những bình luận thảo luận về vụ việc.
Một bình luận nói: Trọng điểm không phải chiếc xe chạy quá tốc độ à? Loại tài xế này chết tôi còn đốt pháo ăn mừng ấy.
Thêm một bình luận khác: Xe không lật, tài xế chết ngay tại chỗ, thế thì chắc chắn là không cài dây an toàn rồi, tự tìm đường chết thế còn gì?
Có người nói: Xem rồi mà không thấy rõ à? Trong tin tức nói đã cài dây an toàn rồi nhé.
Một người khác nói: Người phụ nữ là tấm gương đạo đức mẫu mực nhỉ? Đã mẫu mực thì sao mà không cài dây an toàn được? [ đầu chó ]
Thượng Dương: -…
Trong khu vực bình luận của các tin tức xã hội, sự đa dạng hóa sinh vật luôn có thể được cảm nhận rõ ràng hơn.
Trên núi cạnh hiện trường vụ án trên quốc lộ 109.
Kim Húc ngồi xổm trong một khoảng đất trống bên vách núi, dùng tay làm súng hơi, chĩa “khẩu súng” về phía hiện trường vụ án trên con đường phía dưới được bao quanh bởi dây an ninh cảnh giới.
– Chỗ này có hơi gần quá không? – Cổ Phi đưa ra nghi vấn, – Bên kỹ thuật nói dựa theo mức độ tổn hại của kính chắn gió thì hung thủ bắn ra ở khoảng cách từ 40 đến 60 mét, nơi này …nhiều nhất là 30 mét, mà chưa chắc đã đến.
Kim Húc thu tay, nói:
– Khoảng 25-26 mét.
Tiểu Phương vội vàng lấy cảm biến đo khoảng cách ra để đo và nói:
– 25,7 ạ.
Sau đó cậu ta giật mình kinh ngạc nhìn Kim Húc.
Cố Phi từng làm việc dưới trướng Kim Húc, đương nhiên là đã từng chứng kiến cho nên không giật mình, nhưng vẫn nghi ngờ:
– Gần như vậy à, không đúng chứ nhỉ? Nếu gần như vậy viên đạn chì nhất định sẽ xuyên thủng kính xe và vào trong xe chứ không phải bị chệch đi, bọn tôi tìm được đạn chì ở bên ngoài xe.
– Không biết nữa, nhưng nếu như tôi là hung thủ và từng tới nghiên cứu địa hình thì chỗ này chính là vị trí bắn tốt nhất. – Kim Húc nói.
Bọn họ đã đổi đi đổi về vị trí bắn từ trên núi về phía con đường, Cục Lâm nghiệp tình cờ sắp xếp việc trồng cây vào một ngày trước khi vụ việc xảy ra, và số lượng lớn dấu chân của những người trồng cây đã ảnh hưởng đến việc điều tra hiện trường ở một mức độ nhất định. Nhưng mặt khác, do hàng trăm cây được bổ sung vào núi, trong đó có nhiều cây được trồng ở rìa vách núi, nơi được bộ phận kỹ thuật coi là vị trí của điểm bắn, một vài người trong số họ chỉ thử nó ngay tại chỗ, ít nhiều có cành lá che khuất tầm mắt, hơn nữa thời điểm xảy ra án mạng là sáng sớm, trời còn tối, hung thủ rất khó xác định trăm phần trăm chiếc xe đang chạy đến chính là xe người bị hại.
Nhưng Kim Húc cũng nghĩ mãi cũng không ra vấn đề về khoảng cách bắn, nói:
– Hay là súng của hung thủ có vấn đề? Biết đâu là nó không phải súng thường, tầm bắn gần hơn? Súng đất tự chế?
Nói thì nói thế nhưng chính bản thân anh cũng cảm thấy không hợp lý, với độ chính xác khi bắn trong trường hợp này, súng đất hoàn toàn không thể làm được.
Tiểu Phương sợ làm hỏng dấu chân tại hiện trường, sau khi đo khoảng cách xong, cậu ta cẩn thận giẫm lên dấu chân của mình vừa mới bước vào, và lùi xa về phía sau.
Kim Húc liếc về phía sau, nói nhỏ với Cổ Phi:
– Nếu không thì thử tìm một vài khẩu súng dân dụng phổ biến tỉnh chúng ta thường thấy rồi nhờ cố vấn Thượng tới hiện trường bắn thử, kỹ năng bắn súng của em ấy rất là giỏi.
Cổ Phi chọc thủng hắn:
– Bản thân cậu không muốn người ta đi nên nghĩ kế để tôi giữ người cho anh chứ gì?
Kim Húc quay đầu nhìn về hướng tỉnh lộ, không muốn thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận.
Cổ Phi nói:
– Nói đến thì kỹ năng bắn súng của cậu cũng rất tốt mà, tại cuộc thi bắn súng công an toàn tỉnh cậu còn thắng nữa, sao lúc ở trong trường lại kém thế?
Nhắc đến chuyện thành tích bắn súng của đội trưởng Kim thua xa cố vấn Thượng, chỉ đạo Cổ rất khó mà tin cho được.
Nghe thế, Kim Húc mỉm cười nói:
– Năm đó ở trong trường, mỗi lần đến môn bắn súng, Tiểu Dương nhà tôi cầm súng ngắm bắn…
Hắn lại lần nữa lấy tay làm súng, lần này là chĩa ngắm về phía bầu trời trên cao.
Ánh sáng mặt trời mới lên chiếu vào trong đôi mắt hắn.
Hắn nói:
– Trong mắt tôi nào còn ngắm bia được nữa, chỉ lo ngắm em ấy thôi.
Hết chương 11