Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 29




Có thể khiến toàn bộ thành viên của đội cảnh sát hình sự cục điều tra hình sự thành phố khẩn cấp trở về đơn vị, có thể khẳng định thi thể nữ này không phải chết vì nguyên nhân tự nhiên mà là khả năng đó là một vụ giết người vứt xác rất tàn ác cực kỳ cao. Về tình huống cụ thể hơn, Hình Quang không nói rõ hơn với họ qua điện thoại, cả hai tất nhiên sẽ không hỏi thêm.

Cúp điện thoại, Thượng Dương và Kim Húc nhìn nhau.

Thành phố cấp ba nơi này của Hình Quang có mức độ an ninh công cộng từ trung bình trở lên trên toàn quốc, tỷ lệ giết người rất thấp, tuy nhiên, vào ngày vui của Hình Quang, một vụ án giết người đã được phát hiện.

Vận số không bỏ qua một ai. Chưa nói đến thi thể bị vứt xác và người nhà của người chết, chỉ riêng Hình Quang đã đủ xui xẻo rồi, mà cô dâu lại càng xui xẻo hơn.

Thượng Dương nói:

– Cô dâu có vể rất thấu hiểu nhỉ, trong đám cưới người chủ trì nhắc đến sự hy sinh và cống hiến của người vợ cảnh sát, cô ấy còn tỏ thái độ sẽ hoàn toàn ủng hộ công việc của cảnh sát. Hy vọng cô ấy sẽ không bởi vì chuyện này mà tức giận.

– Khó nói lắm. Tại hôn lễ lời nói thật lòng rất ít, chủ yếu là diễn thôi. – Kim Húc nói, – Trước kia anh từng phá một vụ án, vào ngày đầu tiên của đám cưới còn thề thốt sinh lão bệnh tử mãi không rời bỏ, thế mà ngay này hôm sau người nam bởi vì vấn đề lể hỏi mà siết cổ giết chết người nữ.

Thượng Dương dở khóc dở cười nói:

– Miệng anh có thật là được bôi mật không? Thế mà cũng nói được.

– Anh cũng chỉ nói với em thôi. – Kim Húc sửa lời nói, – Hình Quang và vợ cậu ta rất có tướng phu thê, không cần phải lo cho người ta đâu.

Hai người họ không đi náo động động phòng nữa, cũng không có việc gì khác, Thượng Dương nói:

– Mình ra ngoài đi, xem có món gì ngon không?

Kim Húc nói:

– Có phải em đã quên chuyện gì không?

Thượng Dương thật sự đã quên, hỏi:

– Chuyện gì cơ?

Kim Húc đòi nợ:

– Em nói muốn đánh răng, bảo anh đợi một chút. Anh đợi, đợi xong rồi nhưng không có?

Thượng Dương nghe thế, chỉ thế thôi à? Anh thoáng ngẩn ra, nói:

– Lẽ nào em là người quỵt nợ chứ? Tới đây đi.

Cảnh sát hình sự địa phương phải vào cuộc xử lý vụ án, nhưng hai anh cảnh sát từ nơi xa đến thì không cho nên yên tâm trải qua kỳ nghỉ lễ Quốc khánh. Hai người đã bàn bạc trước khi đến, sau khi dự đám cưới của bạn cùng lớp xong, họ sẽ đi chơi ở địa phương một đến hai ngày rồi về, hiếm khi cả hai đều không cần phải lo lắng về công việc.

Ngày hôm sau, hai người đi dạo một vòng thành phố, rất nhàn nhã, đi đến đâu thì ngắm chỗ đó. Còn dự định buổi tối sau khi về sẽ thuê một chiếc ô tô và ngày mai đi thăm những nơi khác ở khu vực xung quanh.

Chớp mắt tới buổi tối, hai người tìm được một nhà hàng đặc sản địa phương trên mạng đánh giá tốt, ăn tối xong họ đi dọc phố ăn uống, trò chuyện và cười đùa.

Sau ngày 15 tháng 8, mùa thu ở miền Bắc đã bắt đầu, thành phố nằm ở phía Nam Hoa Bắc lại có khí hậu giống đồng bằng miền Trung hơn, trời vẫn hơi nóng và khô, mặc áo ngắn tay cũng không thấy bình thường. Phương ngữ địa phương mang theo âm cuối tương tự trong tiếng phổ thông từ đồng bằng miền Trung, thành thị không lớn, bởi vì nằm ở giao giới các tỉnh, dân cư đông đúc, cộng thêm là ngày nghỉ, ban đêm trên đường vẫn rất rộn ràng nhộn nhịp. Một con sông chảy qua thành phố, trên mặt sông phản chiếu ánh đèn công nghiệp và sao trời thiên nhiên, thỉnh thoảng còn nhìn thấy vịt hoang bơi lội.

Đều là thành thị phương Bắc, nhưng so với Bắc Kinh và quê hương của Kim Húc thì nơi này có một phong cách đô thị rất khác biệt.

– Nơi này cũng được chứ nhỉ. – Kim Húc cầm quả nho đỏ vừa mua cùng Thượng Dương vào khách sạn, nói, – Giá cả cũng không quá đắt.

Thượng Dương nói:

– Là rất được. Bữa cơm tối nhiều món đặc sắc mà ăn cũng ngon nữa. Hồi trước em từng tới hai lần rồi mà nhưng cũng không ra ngoài đi dạo, cũng không nhớ đồ ăn có ngon hay không.

Kim Húc đắc ý nói:

– Có nghĩa là không phải nơi này tốt, mà là vì ra ngoài cùng anh nên tốt. Xét đến cùng là anh tốt.

Thượng Dương nói:

– Phải phải phải. Anh tốt, anh tốt nhất.

– Còn không phục. – Kim Húc nói, – Từ lúc anh nghỉ phép đến chỗ em, em nói đi, có phải chất lượng sinh hoạt của em đã tốt lên hay không?

Về điểm này Thượng Dương rất tán đồng, từ sau khi Kim Húc tới, dù bỏ qua nhu cầu tì.nh dục được thỏa mãn cao thì chất lượng cuộc sống ở các mặt khác cũng có sự thay đổi, tiến một bước bước vào chủ nghĩa cộng sản.

Đầu tiên, bữa sáng và bữa tối hàng ngày đã có bước nhảy vọt về chất, trước kia buổi trưa ở căn tin đơn vị là ăn bữa ăn chính, hiện tại biến thành chắp vá ăn chút, vì biết buổi tối về nhà chắc chắn có các món ngon đang chờ mình. Quần áo thì mình không phải giặt, vệ sinh càng không cần mỗi tuần thuê giúp việc tới làm, đồ dùng lặt vặt hằng ngày như kem đánh răng giấy vệ sinh thì lại càng không cần phải lo dùng hết rồi phải đi mua.

Ngay cả con chó nhỏ Elizabeth từ một ngày gắng gượng lắm mới được ra ngoài hai lần giải quyết vấn đề đại tiểu tiện thì nay biến thành một ngày được ra ngoài nhiều lần, lúc không muốn đi đường còn được đại soái ca ôm bế rất là uy phong.

– Đúng vậy. – Thượng Dương quẹt thẻ phòng, mở cửa phòng khách nơi họ ở, xúc động nói, – Chẳng trách đàn ông đều muốn cưới vợ, trong nhà có một bảo mẫu toàn năng thật là tốt.

Hai người vào trong phòng, Thượng Dương nói tiếp:

– Về sau nếu em có một kỳ nghỉ lớn, em cũng sẽ đi Tây Bắc để cho anh được hưởng cuộc sống tốt như vậy mấy ngày.

– Em làm việc nhà rất vụng về, – Kim Húc không cảm kích còn chê bai, – Làm không được một ngày đòi thuê người làm rồi, chút việc nhỏ như vậy, không bằng để anh làm, em trả phí dịch vụ cho anh là được.

Thượng Dương: -…

Kim Húc mở túi nho đỏ ra, hỏi:

– Muốn ăn nho không? Anh đi rửa sạch.

– Em thấy anh giống như móng heo. – Thương Dương nói.

Kim Húc đi vào phòng tắm rửa hoa quả, Thượng Dương đi theo hắn, đứng ở phía sau nhìn người ta, nhìn một lát, cảm thấy không thỏa mãn, kề sát vào từ sau lưng ôm lấy eo Kim Húc, nhìn hắn rửa sạch nho đỏ, trong lòng lại nghĩ đến sắc dục.

Kim Húc lấy một quả đút cho anh, nói:

– Em nếm thử xem có ngọt không.

Anh ăn xong nói:

– Cũng được, hơi chát một tí.

Kim Húc trêu:

– Thế có chất như em không?

Thượng Dương lại thành thật khẳng định:

– Vậy thì em vẫn chất hơn.

Anh từ sau lưng dán vào tai Kim Húc thì thầm mấy lời âu yếm, biểu hiện mình rất ham sắc. Kim Húc quay mặt sang một bên, hôn anh mấy cái, dùng nho đỏ nói vài lời nói thô tục, làm cho Thượng Dương cứng họng đỏ từ mặt lan tới cổ, mới biết trình độ sắc học của mình chỉ ở bậc trung cấp còn kém xa so với Kim Húc trình độc tiến sĩ.

Hai người thật đúng là cạnh tranh xem ai sắc hơn, Thượng Dương đang liên tiếp bại trận sắp không chống đỡ được thì điện thoại của anh ở bên ngoài vang lên, anh nhân cơ hội kêu ngừng trận chiến sắc sắc này, chạy ra tiếp điện thoại.

Kim Húc rửa sạch nho xong, nghe Thượng Dương đang nói chuyện điện thoại với người ta ở bên ngoài, hình như là Hình Quang gọi tới.

Cách thời gian Hình Quang và nhóm cảnh sát hình sự tối hôm qua bị gọi đi đã qua một ngày, nhanh vậy mà đã phá án xong rồi à? Hiệu suất quá cao đi.

– Làm sao vậy? – Hắn ra hỏi Thượng Dương vừa nghe điện thoại xong.

Thượng Dương nhíu mày nghĩ nghĩ, nói:

– Chờ một lát, em gọi điện thoại đã.

Anh lại gọi điện cho người khác.

Kim Húc ở bên cạnh nghe, nghe được đại khái.

– Không có gì, cách không xa mấy, giờ anh qua đó luôn.

Thượng Dương nói với người bên kia.

Cúp điện thoại xong, anh đi thay giày chuẩn bị ra ngoài. Kim Húc cũng chẳng nói chẳng rằng đi thay giày của mình. Thượng Dương cũng không hề ngăn cản hắn đi theo mình.

Ra ngoài, hai người vừa đi Thượng Dương vừa khẽ giải thích:

– Em có một trợ lý thực tập, là Tiểu Cao mà em từng nhắc với anh rồi đó, nhà cậu ta ở ngay thành phố bên cạnh, thi thể phát hiện được ngày hôm qua ở tỉnh này rất có thể là em họ của Tiểu Cao.

Kim Húc vừa rồi nghe cũng cơ bản, nói:

– Hình như là anh em họ à? Họ hàng xa hay họ hàng gần?

Thượng Dương nói:

– Gần. Con gái của cô ruột Tiểu Cao.

Hai thành phố nằm cạnh nhau, chỉ cách nhau khoảng năm mươi km, sau khi nhận được thông báo từ cảnh sát, vợ chồng cô chú của Cao Trác Việt được biết con gái họ bỏ nhà đi nghi ngờ đã chết, cảm xúc gần như sụp đổ, hoang mang lo sợ. Cảnh sát thực tập Cao Trác Việt về nhà nghỉ quốc khánh đã lái xe đưa vợ chồng cô chú đến đây.

Tới đây rồi đã gặp mặt cảnh sát hình sự địa phương, Cao Trác Việt nói mình là sinh viên mới tốt nghiệp của đại học công an, đơn vị thực tập tình cờ lại là đơn vị nơi Thượng Dương làm việc.

Hình Quang không nói gì với Cao Trác Việt mà gọi điện thẳng cho Thượng Dương, nói với Thượng Dương một tiếng, rằng người chết trong vụ án này bị nghi là họ hàng của trợ lý thực tập đang làm việc chỗ anh, hiện đang ở thị cục nhận thi thể, chưa đi. Về phần Thượng Dương nên làm gì, có nên quan tâm đến cấp dưới của mình hay không, tất cả đều xem bản thân Thượng Dương có muốn hay không.

– Tại sao còn nói nghi ngờ? – Kim Húc không thấy hứng thú gì với việc đối nhân xử thế kiểu này, chỉ hỏi, – Còn chưa sắp xếp cho nhận thi thể à?

Thượng Dương nói:

– Trong điện thoại nói, thi thể nữ này bị thiêu cháy, thay đổi hoàn toàn rồi.

Kim Húc cũng nhíu mày lại.

Hai người bắt taxi đi thẳng đến đội điều tra hình sự của văn phòng thành phố địa phương, ở cổng đưa giấy chứng nhận ra, nói là gặp Hình Quang.

Rất nhanh Hình Quang đi ra, dẫn hai người đi vào trong, nhóm cảnh sát hình sự bận rộn bên ngoài cả ngày và vừa trở về.

– Người này chết rất thảm khốc. – Hình Quang hôm qua vừa kết hôm, còn chưa được động phòng đã phải chạy đi phá án, sắc mặt rất khó coi, đoán chừng là không được ngủ mấy, vừa đi vừa nói khẽ với hai người, – Bị thiêu cháy đến độ chưng khô, cha mẹ tới nhận thi thể chỉ nhìn thoáng qua ảnh chụp, người mẹ ngất tại chỗ, người bố không nói được một lời nào sau đó. May mà có đứa cháu trai kia, chính là thực tập sinh của Thượng Dương, cậu ta cũng khóc một trận, sau đó còn hỗ trợ chúng tôi khuyên và an ủi người nhà.

Thượng Dương vừa nghe câu “chưng khô” đã hít một hơi, trong điện thoại chỉ nói là thi thể đã biến dạng thay đổi hoàn toàn không thể nhận ra, anh còn tưởng rằng chỉ có khuôn mặt cùng với vẻ bề ngoài bị thiêu huỷ. Nghe miêu tả này, có lẽ chỉ có pháp y mới có thể nhìn ra bằng mắt thường, chính là xác định mức độ giới tính thông qua phần còn lại của xương mu hoặc xương chậu.

Lại nhìn sắc mặt của Hình Quang, chưa chắc không phải chỉ mỗi ngủ không đủ. Thượng Dương mấy năm trước cũng từng nhìn một thi thể của một nạn nhân bị đốt thành than, để rồi mất một khoảng thời gian mỗi khi nhìn thấy người bán đồ nướng BBQ ven đường hoặc ngửi thấy mùi khét, bụng dạ anh sẽ lộn ngược nôn nao.

Kim Húc hỏi:

– Chưng khô tới trình độ nào? Không còn tổ chức để xét nghiệm DNA nữa à? Tuỷ răng cũng không lấy được à?

– Cô gái này đã thay nguyên bộ răng sứ hoàn chỉnh, không còn sót lại một chút tủy răng nào. Các bác sĩ pháp y chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức, hy vọng tìm được chiếc xương nào ít bị cacbon hóa hơn và cố gắng lấy một ít mô. – Hình Quang nói.

– Vậy không thấy mặt, cũng không có mô DNA, sao có thể cho rằng đó là em họ của Tiểu Cao? – Thượng Dương cũng hỏi,

Thời điểm không trêu đùa khi ở cùng người yêu, anh vẫn có khí chất lãnh đạo, trong công việc bình dị gần gũi, về điểm này kiểu cách nhà quan cực kỳ tự nhiên, không làm người ta ghét, nhưng vẫn rất đúng mực, không mang đến cảm giác áp bách của cấp trên với cấp dưới.

Hình Quang cũng báo cáo công tác như đối với cấp trên:

– Tại hiện trường, người ta tìm thấy một chiếc túi da bị cháy không còn hình dạng. Trong ngăn có một thẻ căn cước, chỉ bị cháy một nửa. Chứng minh thư thuộc về em họ của Tiểu Cao Hà Tử Tình. Bố mẹ của Hà Tử Tình từ phần còn lại của chiếc túi xác nhận con gái có một chiếc túi như vậy. Tại hiện trường còn có 2 món đồ không bị cháy là một chiếc kẹp tóc và một đôi giày thể thao, bố mẹ người chết cũng đều xác nhận, kẹp tóc và giày thể thao đều là của Hà Tử Tình.

Nói cách khác, cũng chính là trước mắt trên cơ bản có thể đưa ra phán đoán, người chết rất có thể là Hà Tử Tình?

– Tốt nhất chúng ta hãy chờ kết quả pháp y. Ngoại trừ DNA, những cái khác đều không thể chứng minh 100% người chết là cô gái này. Những thứ mà các cậu tìm được đều là vật ngoài thân thôi. – Kim Húc nói.

Hình Quang nói:

– Nếu không thể thu thập DNA, các điểm nhận dạng khác của cô gái đều chỉ ra đó là Hà Tử Tình, cũng không thể nói đó không phải cô ấy.

Kim Húc cũng không quan tâm đến vấn đề rối rắm này nữa mà nói:

– Vì sao Hà Tử Tình này lại trốn nhà đi?

Hình Quang nói:

– Cao Trác Việt nói, em họ cậu ta và người nhà vẫn luôn bất hoà với nhau.

Hai viên cảnh sát hình sự trò chuyện.

– Tôi đi gặp Tiểu Cao. – Thượng Dương tới đây chủ yếu là vì trợ thủ thực tập Cao Trác Việt của mình. Nói, – Người nhà hiện đang ở tầng mấy?

Người nhà sau khi nhận dạng thi thể tâm trạng không ổn, vẫn chưa rời đi, lực lượng cảnh sát được bố trí để trấn an cảm xúc của họ.

Hình Quang chỉ đường cho Thượng Dương, bảo anh lên tầng hai.

Kim Húc thấy Thượng Dương muốn đi lên tầng, hắn lộ vẻ do dự có nên đi theo Thượng Dương không hay là tiếp tục hỏi về vụ án.

– Anh ở lại trò chuyện với Hình Quang đi, muốn biết gì thì hỏi cho rõ vào. – Thượng Dương bỗng quay đầu lại không cho hắn đi theo, nói – Bằng không trong lòng anh cứ nghĩ đến nó rồi khó chịu.

Kim Húc cũng không phải là muốn tham gia vào xử lý vụ án này, chủ yếu là mắc bệnh nghề nghiệp, nghe đến vụ án thì bất giác muốn tìm hiểu rõ chân tướng, hơn nữa hắn cũng không quen biết về trợ thủ của Thượng Dương, liền nói:

– Được. Bọn anh trò chuyện một chút, anh ở dưới đây chờ em.

Thượng Dương rời đi.

Kim Húc và Hình Quang nhìn nhau, đột nhiên có chút xấu hổ.

Chỉ có mình Thượng Dương còn không biết, sau khi anh uống say đã bày tỏ yêu đương với Kim Húc ngay trước mặt bạn học Hình Quang này.

– Tôi coi như không biết gì cả. – Hình Quang nói với Kim Húc, – Vậy thì còn có thể tự nhiên trước mặt hai người. Tôi ít kiến thức, dù gì cứ cảm thấy kỳ kỳ.

Kim Húc cũng không phải là chưa từng gặp người kỳ thị đồng tính, cũng không để ý, khách sáo nói:

– Tuỳ cậu.

Nhưng Hình Quang không phải là kỳ thị đồng tính, chỉ là không thể chấp nhận ngay được, vẫn tò mò hỏi lại:

– Tôi nhớ hồi đi học hai người quan hệ không tốt mà? Là giả vờ à?

– Em ấy không phải, chỉ có tôi thôi. – Kim Húc cũng nhận ra Hình Quang không có ác ý, cũng không ngại nói chuyện này cho bạn học cũ, chỉ phóng đại trên cơ sở sự thật, nói, – Sợ bị các cậu nhìn ra tâm địa bất lương của tôi.

Hình Quang tự tưởng tượng câu chuyện tình yêu lãng mạn về anh chàng nhà quê Tây Bắc yêu thầm anh chàng bạch phú mỹ thủ đô, lại đối lập với giá trị nhan sắc của Kim Húc hiện tại vượt xa thời sinh viên, không khỏi thổn thức:

– Quá hết lòng rồi. Nói vậy mấy năm không gặp, cậu còn đi phẫu thuật thẩm mỹ, thì ra là vì tình yêu.

Kim Húc: -…

Hết chương 29