Kim Gia Hiên 2-C32
THÁNG MƯỜI MỘT 20, 2023 ~ DUONGNGA199615
1 Vote
Chương 32
Tác giả: Từ Từ Đồ Chi
Hai người họ đã muốn nghe Hình Quang nói một chút về tiến độ vụ án nên cũng không đi cùng Cao Trác Việt, hơn nữa Cao Trác Việt hiện tại việc cấp bách là cùng vợ chồng cô chú của mình quay lại thành phố, cung cấp manh mối tìm người cho công an địa phương để mau chóng tìm được em họ Hà Tử Tình bỏ nhà đi. Nếu cô ấy có thể cung cấp manh mối về vụ trộm mất túi của mình, có lẽ cũng có thể giúp ích phần nào cho trường hợp thi thể người phụ nữ bị đốt cháy.
– Em đoán nó đang chơi ở nhà một người bạn. – Cao Trác Việt thở phào nhẹ nhõm, khi nhắc đến em họ “chết mà sống lại” của mình vẫn lộ ra ý hận sắt không thành thép, nói, – Dù nó có trả lời tin nhắn WeChat cũng không đến mức để bố mẹ nó và bố mẹ em lo lắng như thế.
Cậu ta từ biệt với ba vị đàn anh, lái xe quay về khách sạn đón cô chú.
– Vị đàn em này còn trẻ tuổi, không lớn lắm mà tính cách và cách nói năng chững chạc ghê. Rất giống như người nào đó của đơn vị cậu. – Hình Quang nói với Thương Dương, giọng có chút giễu cợt.
Thượng Dương nói:
– Ừ…là có chút.
Lại nói với Kim Húc:
– Anh có cảm thấy Tiểu Cao rất giống chỉ đạo Cổ thời trẻ không?
Kim Húc lại phản bác lại:
– Cổ Phỉ lúc hai mươi tuổi vẫn chỉ là một người trẻ tuổi.
Đàn em Tiểu Cao rõ ràng là loại người mà hắn không thích mấy, đôi khi hắn cũng không ưa mấy tác phong của Cổ Phi.
Thượng Dương thực ra có ấn tượng tốt với trợ lý thực tập Cao Trác Việt này, nhưng trong lòng cũng biết Kim Húc ít khi có thiện cảm đối với những người quá khôn khéo, nên cũng không thảo luận với hắn về cái này nữa, nói:
– Cảnh sát Hình, đi thôi, chúng tôi mời cậu ăn sáng.
Hai người muốn bắt cóc cảnh sát Hình đi quán điểm tâm sáng ăn bữa sáng, tiện thể nghe anh ta kể chi tiết vụ án, một trái một phải kìm kẹp Hình Quang. Hình Quang nhìn như có vẻ muốn “phản kháng”, nhưng thực tế là rất muốn đi.
Ba bạn học cũ vừa đi vừa trêu chọc nhau, di động trong túi Thượng Dương rung lên, anh đành phải tạm dừng hành vi bắt cóc tống tiền cưỡng ép cảnh sát hình sự để nghe điện thoại trước.
Trong điện thoại lại là Cao Trác Việt vừa mới đi được vài phút, cậu ta nói mình đã đặt hai mươi suất đồ ăn sáng chốc lát nữa sẽ được giao đến tận cửa văn phòng thành phố, nói rằng đây là chút tấm lòng của mình để cảm ơn đàn anh Hình và nhóm cảnh sát hình sự đã trắng đêm điều tra thân phận thi thể nữ, cuối cùng còn mời Thượng Dương “cùng với đàn anh Kim chơi đủ bên này rồi nếu không vội về Bắc Kinh thì hoan nghênh đến thành phố bên cạnh chơi”, bày tỏ mình sẽ tiếp đãi chu đáo.
Giờ thì ba vị đàn anh đều thống nhất trong nhận thức, rằng đàn em Tiểu Cao này rất biết điều, biết cư xử, so với lúc họ hai mươi tuổi thì rõ ràng là khéo hơn rất nhiều, hơn nữa vị đàn em này còn không thiếu tiền.
Sau đó cơm hộp được đưa đến, sang trọng hơn dự kiến ​​rất nhiều, ba người không nhận nổi, Hình Quang gọi thêm hai đồng nghiệp đến giúp đỡ, cùng nhau mang về văn phòng đội cảnh sát hình sự.
Trong văn phòng có vài cảnh sát hình sự đi làm suốt đêm hiện đang ngủ, có người cuộn mình ở trên sô pha nhỏ, có người nằm rạp vào bàn, có người thì dùng hai ghế ghép lại thành “giường”, còn có người thì trải mấy tờ báo xuống dưới đất để nằm.
Thượng Dương sợ ảnh hưởng đến mọi người nên đi rất nhẹ, Hình Quang lại vỗ tay bồm bộp:
– Ăn cơm thôi, đồ ăn ngon, ai chậm thì hết.
Những người đang ngủ lần lượt thức dậy, đôi mắt ai cũng xanh đen, ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn mang về, họ giống như những con ma đói đầu thai, không nói một lời xông tới lấy một phần, lại lui về ăn, tướng ăn đẹp đến mức không có lời nào để nói.
Hình Quang cũng chọn một phần cho mình, nói với hai bạn cũ:
– Các cậu tìm chỗ ngồi đi.
Thượng Dương kéo ghế dựa ở cạnh bàn ngồi xuống, Kim Húc thì rót hai cốc nước đưa cho anh một cốc, mình thì kéo một chiếc ghế dựa khác đến gần bên cạnh anh ngồi xuống, mới hỏi Hình Quang:
– Ở cổng cậu nói, danh tính của thi thể nữ và hung thủ thực sự đã được xác định, thật hay giả vậy?
– Đương nhiên là thật rồi, hiệu suất rất tốt đúng không? – Hình Quang tự khen ngợi mình ở trước mặt Thượng Dương đơn vị cấp trên, nói, – Trở về nếu viết báo cáo về chúng tôi thì nhớ nói đúng sự thật đó, từ lúc phát hiện thi thể nữ đến lúc xác định được hung thủ chưa tới 36 tiếng.
Thượng Dương thuận theo tiếp nhận, hỏi:
– Xem ý của cậu, vụ án này cơ bản đã rõ ràng rồi à?
Hình Quang nói:
– Cơ bản là thế, một đội khác đã đi bắt người rồi.
Anh ta nhìn thời gian, nói:
– Không chừng đã bắt về thẩm vấn rồi.
Một cảnh sát hình sự bên cạnh đang húp cháo sì sụp nghe thế ngẩng lên nói:
– Không, bắt được rồi nhưng còn chưa quay về đâu. Hung thủ này rất nhanh gọn, vừa nhìn thấy chúng tôi tới cửa là sợ quá đầu hàng tại chỗ. Đội trưởng đã dẫn hắn đến hiện trường vụ án để xác nhận rồi.
– Bắt nhanh thế cơ à? – Hình Quang kinh ngạc.
Thượng Dương và Kim Húc cũng bất ngờ không kém, lẽ ra trong vụ án tàn ác như này, hung thủ không đến mức cùng hung cực ác thì cũng phải là kẻ tàn nhẫn, vừa nhìn thấy hình cảnh đã sợ hãi, cũng chưa mang về thẩm vấn mà đưa đi hiện trường luôn?
– Hung thủ với người chết có thâm cừu đại hận gì không mà giết người ta thành như vậy? Là thiêu chết? Hay là giết rồi thiêu? – Kim Húc hỏi.
Hình Quang vẫn luôn ở một đội khác, không nắm rõ việc này.
Vị cảnh sát hình sự bên cạnh nói:
– Là chết rồi thiêu, còn giết như thế nào tôi cũng không rõ, chờ nhóm đội trưởng về để họ báo cáo cụ thể tình hình với các anh được không?
Trong đám cưới ngày Quốc khánh, viên cảnh sát hình sự này cũng có mặt, chú rể Hình Quang đã thông báo chức vụ và quân hàm cảnh sát của hai bạn học của mình với mọi người. Thượng Dương còn là nhân viên điều tra nghiên cứu, cảnh sát địa phương dĩ nhiên là không hy vọng chủ nhiệm Thượng sau khi trở về khi viết báo cáo về cảnh sát địa phương của thành phố sẽ cho đánh giá kém, cho nên ở trong phạm vi quy định, hỏi gì là đáp đó, tranh thủ để lại ấn tượng tốt.
– Đừng khách sáo, tôi không quan tâm đến công việc điều tra hình sự. – Thượng Dương nghe hiểu tầng ý tứ hiểu lầm trong này, thẳng thắn nói ra, – Chúng tôi đang trong kỳ nghỉ, chỉ tình cờ gặp phải vụ án này, muốn xem xem có thể giúp được đơn vị địa phương không thôi.
Vị cảnh sát hình sự kia chỉ cười cười, nom rõ ràng là không tin, không chừng còn cho rằng chủ nhiệm Thượng giấu đầu lòi đuôi.
Thượng Dương thấy vậy liền từ chối giải thích, hiểu lầm này cũng không có tổn hại gì cả. Kim Húc lại càng không để ý đến những việc nhỏ không đáng kể này, hỏi thẳng:
– Làm thế nào xác định được danh tính của người chết? Làm thế nào xác định được hung thủ?
Hình Quang vừa đi vứt hộp cơm về, ngồi xuống, đây là bộ phận mà nhóm nhỏ của anh ta phụ trách, lập tức giải thích:
– Cái này nói ra thì rất dài. Cả ngày lẫn đêm hôm qua chúng tôi không ngủ không nghỉ bận rộn cũng đều vì việc này.
Hình Quang và nhóm cảnh sát hình sự tìm đến những nhà quần chúng sống chung quanh hiện trường thiêu đốt thi thể, kiểm tra các camera, cuối cùng đã xác định được một chiếc xe khả nghi.
Vào đêm xảy ra vụ việc, một số người dân cho biết, khoảng từ 7 đến 9 giờ tối hôm đó có một chiếc ô tô lạ lảng vảng gần đó, nhà máy thép nơi phát hiện thi thể cháy rụi nằm cạnh hai thôn quy mô không lớn liền kề. Người dân của cả hai thôn có lẽ đều biết tất cả những chiếc ô tô riêng thông thường của cư dân xung quanh, chiếc xe kia và biển số rất lạ, vài người dân đã nhìn thấy chiếc ô tô chạy vòng quanh bên ngoài nhà máy thép vài vòng, rất giống như là tìm lối đi vào khu nhà xưởng.
Nhà máy thép đã ngừng sản xuất từ ​​lâu, camera giám sát xung quanh bị hỏng, bị trộm, có thể sử dụng được không nhiều, nơi đó cách quốc lộ còn một đoạn, cảnh sát phải mất rất nhiều thời gian mới xem lại video giám sát và xác định, kết hợp với lời khai của quần chúng nhân dân, cuối cùng mới xác định được mẫu mã, biển số xe của chiếc xe này.
Qua sự hỗ trợ của bộ phận quản lý và kiểm soát giao thông, xác định được chủ xe tên là Hoàng Mộng Nhu, 28 tuổi, quê ở thành phố này.
Nói tới đây, Kim Húc và Thượng Dương đều tỏ vẻ nghiêm nghị: Bác sĩ pháp y cách đây không lâu vừa xác định người phụ nữ đã chết khoảng từ 25 đến 30 tuổi, chẳng lẽ cô ấy là Hoàng Mộng Nhu?
Hình Quang nói:
– Chúng tôi chia thành nhiều đội. Một đội đồng nghiệp khác đã đến nhà Hoàng Mộng Nhu để thu thập những thứ có thể kiểm tra DNA. Bộ phận pháp y chắc chắn sẽ đưa ra kết quả so sánh sớm thôi.
Cuối cùng vẫn phải đợi kết quả pháp y mới có thể xác định từ bằng chứng xem người chết có phải là Hoàng Mộng Nhu hay không. Nhưng viên cảnh sát hình sự vừa rồi có nói, nghi phạm vừa nhìn thấy cảnh sát liền từ bỏ chống cự, việc xác định thân phận người chết cũng chỉ thiếu một bản báo cáo DNA mà thôi.
– Chúng tôi đã xem camera ở tiểu khu nhà Hoàng Mộng Nhu. Hoàng Mộng Nhu buổi tối 26 về nhà, buổi chiều ngày hôm sau nhìn thấy chiếc xe này ra khỏi nhà, sau đó thì không thấy quay về nhà nữa. – Hình Quang nói.
Anh ta nói là “chiếc xe này” ra khỏi nhà mà không phải Hoàng Mộng Nhu ra khỏi nhà. Kim Húc nói:
– Lái xe không phải là Hoàng Mộng Nhu?
Hình Quang nói:
– Cameras ở cổng tiểu khu quay được vị trí lái, người lái xe là nam, đội mũ đeo khẩu trang, ghế lái và hàng phía sau không có người.
Thượng Dương nói:
– Biết đâu chừng Hoàng Mộng Nhu…bị nhốt ở cốp sau?
– Có lẽ ở cốp sau đã là thi thể rồi. – Kim Húc nói, – Hung thủ mang một người sống đi đường biến số rất lớn, càng khả năng hơn là giết người trong nhà rồi mới mang đi ngoại ô để hủy thi diệt tích.
Lúc ấy Hoàng Mộng Nhu còn sống hay đã chết, có ở trong xe hay không, điều này còn phải đợi những người còn lại của đội cảnh sát hình sự quay lại mới có thể có được kết quả tiếp theo.
Thượng Dương nói:
– Cô ta bỏ nhà đi mấy ngày mà người nhà không báo cảnh sát à? Hay là cô ta sống một mình? Hay là cũng thường xuyên bỏ nhà đi, người nhà đã quá quen rồi?
Như cô em họ Hà Tử Tình của Cao Trác Việt kia vẫn thường lâu lâu bỏ nhà đi, mất liên lạc là chuyện thường tình ở huyện, cho nên vài ngày không có tin tức, người nhà cũng không báo cảnh sát.
– Không có ai báo cảnh sát cả. Nhưng cô ta không sống một mình. Cô ta đã có chồng rồi, sống cùng chồng mình. – Hình Quang nói.
Theo lẽ thường trong một vụ án, nếu có chuyện gì xảy ra với một người bạn đời thì người kia là người đáng nghi ngờ nhất, Thượng Dương liền nói ngay:
– Liệu có phải chồng cô ta không?
Biểu cảm của Kim Húc cũng thừa nhận.
Hình Quang lại nói:
– Ban đầu chúng tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng đêm thi thể bị thiêu chồng cô ta làm thêm giờ ở công ty, rất nhiều người đều làm chứng, có chứng cứ không có mặt tại hiện trường.
Thượng Dương và Kim Húc mỗi người mang vẻ mặt khác nhau, Thượng Dương bất ngờ khi bị đoán sai, Kim Húc thì vẫn mang biểu cảm ngờ vực.
– Vợ mất tích, vì sao anh ta không báo cảnh sát? – Kim Húc hỏi.
– Anh ta thậm chí còn không biết rằng vợ mình đã mất tích. Người đàn ông này mở một công ty quảng cáo, gần đây đang bận rộn với một hóa đơn lớn, liên tục nửa tháng đều ăn ngủ tại công ty, nửa đêm hôm qua chúng tôi liên hệ với anh ta, anh ta mới biết Hoàng Mộng Nhu đã mấy ngày không về nhà. – Hình Quang nói.
Kim Húc thản nhiên nói:
– Vậy thì quan hệ giữa hai vợ chồng này không tốt lắm nhỉ.
Không có thời gian để gây án nhưng có thể thuê sát thủ giết vợ, nhưng mà nghi phạm đã cung khai rồi, để xem anh ta đã khai ra cái gì.
– Đội trưởng của các cậu đã bắt được ai? Làm thế nào mà xác định được người này? – Thượng Dương hỏi.
Kim Húc suy đoán:
– Chắc có lẽ là thông qua chiếc xe của Hoàng Mộng Nhu. Tìm được chiếc xe kia thì cơ bản là tìm được người thiêu thi thể.
Hình Quang nói:
– Hoàn toàn chính xác. Chúng tôi đã dựa vào chiếc xe để xác định hung thủ. Tên này thiêu hủy thi thể xong còn lái xe về nhà mình, ngày hôm sau vẫn lái chiếc xe đó đến đậu dưới công ty Hoàng Mộng Nhu. Cũng không biết hắn nghĩ gì nữa.
Kim Húc nói:
– Là muốn dựng biểu hiện giả là Hoàng Mộng Nhu đi làm rồi mới mất tích, suy nghĩ cả đêm mới nghĩ ra chiêu thức này, hung thủ này cũng quá ngu xuẩn đi. Anh ta biết Hoàng Mộng Nhu làm việc ở đâu, vậy chắc là người quen biết Hoàng Mộng Nhu đúng không?
Thượng Dương không giống như hai người bọn họ nhàn nhã trò chuyện về vụ án, anh nóng lòng muốn biết hung thủ là ai, nói:
– Thôi đừng bàn logic nữa, biết anh thông minh nhất rồi.
Kim Húc lập tức lộ ra vẻ mặt đắc ý, ánh mắt hơi cong, muốn cười mà cố không cười.
Thượng Dương và Hình Quang: -…
Thượng Dương không thèm nhìn hắn, hỏi Hình Quang:
– Nghi phạm rốt cuộc là ai vậy?
– Là….em ruột của chồng Hoàng Mộng Nhu. – Hình Quang cố tình dừng một chút mới nói hết câu.
Bên ngoài ồn ào, chính là nhóm cảnh sát hình sự trở lại cùng với nghi phạm đã xác nhận hiện trường.
Mấy người trong phòng đi ra cửa nhìn nhìn, chỉ thấy nghi phạm đang bị giam giữ ở đầu hành lang bên kia là một thanh niên khoảng 25 tuổi, trông sạch sẽ và khỏe mạnh, ăn mặc khá phong cách, lúc này đang cúi đầu, dáng vẻ phục tùng nhận tội.
Mà lúc này, bác sĩ pháp y cũng gửi kết quả so sánh DNA đến, xác nhận thi thể phụ nữ bị đốt cháy chính là Hoàng Mộng Nhu đã mất tích vài ngày. Hình Quang nhận được báo cáo ADN, vội vàng chạy đi giao cho đội trưởng của bọn họ.
Ngoại trừ một số cảnh sát hình sự phải đi thẩm vấn và ghi chép biên bản đối với nghi phạm, những ảnh sát hình sự khác sau khi giải quyết vụ án về cũng lần lượt quay lại văn phòng, nhìn thấy trên bàn có đồ ăn cũng không khách sáo mà cầm đi lấp vào bụng.
Thượng Dương muốn hỏi một chút, nhưng sợ làm phiền đến người ta, Kim Húc lại chẳng chút khách sáo gì, túm được một cảnh sát gần mình hỏi luôn:
– Nghi phạm kia nói thế nào? Hiện trường nhận dạng có diễn ra suôn sẻ không?
Viên cảnh sát hình sự kia thoạt nhìn tương đương với Cao Trác Việt, là một người mới, cậu ta cũng đã gặp Thượng Dương và Kim Húc tại hôn lễ của Hình Quang, và đồng thời cũng sinh ra hiểu lầm giống hệt như viên cảnh sát hình sự vừa nãy.
Nghi phạm bắt được này đã có gì khai được đều khai tất rồi, khớp với chứng cứ tại hiện trường, theo như người mới này thì vụ án gần như chỉ còn một bước nữa là khép lại, không cần phải giấu giếm “cấp trên” làm gì.
Dưới sự xem xét của viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi này, lời khai của nghi phạm về cơ bản như sau –
Chồng của người chết Hoàng Mộng Nhu là Tôn Minh mở một công ty quảng cáo, điều kiện kinh tế rất tốt. Hoàng Mộng Nhu học khiêu vũ, sau khi lấy Tôn Minh, được Tôn Minh đầu tư vốn, cô ta mở một trường dạy khiêu vũ, hoạt động rất tốt. Hai vợ chồng đều có sự nghiệp riêng, điều kiện kinh tế trong nhà thuộc về mức rất tốt ở địa phương.
Tôn Minh có một người em trai ruột tên Tôn Lương, không bằng cấp và không nghề ngỗng, không có việc làm, là dân thất nghiệp đi lang thang, về cơ bản sống dựa vào trợ cấp của anh trai, không có tiền thì vòi anh trai. Gia đình nhà họ Tôn thì bố mẹ đều mất cả, hai anh em hơn kém nhau mười mấy tuổi, Tôn Minh nuôi đứa em trai như nuôi đứa con, em trai vòi tiền thì đều cho cả.
Chị dâu Hoàng Mộng Nhu luôn có ý kiến đối với việc này, Tôn Lương cho rằng chị dâu cũng là người chuyên tiêu tiền của anh trai, chị dâu em chồng không hợp nhau, quan hệ luôn không tốt.
Chiều ngày 27, Tôn Lương không có tiền tiêu nên đến nhà anh trai Tôn Minh xin tiền tiêu vặt. Tôn Minh không ở nhà, chỉ có chị dâu Hoàng Mộng Nhu, nhưng Hoàng Mộng Nhu không chịu cho Tôn Lương tiền, còn trách mắng cậu ta một trận. Tôn Lương bực tức, cãi lại Hoàng Mộng Nhu, hai người tranh chấp xô đẩy nhau, Hoàng Mộng Nhu là một phụ nữ trẻ, không khỏe bằng Tôn Lương, bị Tôn Lương đẩy ngã về phía sau, gáy bị đụng phải vật trang trí nào đó nhô ra ở trên tường và tử vong tại chỗ.
​Tôn Lương hoảng sợ, sau khi rối rắm một hồi lâu, quyết định tiêu hủy thi thể, xóa bỏ mọi dấu vết.
Cậu ta nhét thi thể Hoàng Mộng Nhu vào chiếc xe của Hoàng Mộng Nhu để ở gara xe, lái xe đến vùng ngoại ô, tìm được một xưởng sắt thép bỏ hoang, cho rằng xử lý thi thể ở chỗ này hẳn là sẽ không bị phát hiện. Cậu ta chờ cho trời tối xuống, nhân đêm tối mà lẻn vào trong đó, tưới xăng vào thi thể Hoàng Mộng Nhu rồi đốt lên, sau đó lại không muốn để lại dấu vết, cũng vứt tất cả những thứ ở cốp xe vào trong đống lửa.
Kế đó cậu ta lái xe trở lại nội thành đi về nhà, sau một đêm lo sợ hốt hoảng, ngày hôm sau lại lái chiếc xe đó đến dưới tầng tòa nhà dạy khiêu vũ của Hoàng Mộng Nhu muốn để người khác tưởng rằng Hoàng Mộng Nhu mất tích ở trường dạy khiêu vũ, như vậy thì sẽ không nghi ngờ đến mình.
– Vất vả rồi. Cậu mau ăn cơm đi kẻo nguội mất. – Thượng Dương nghe xong, nói với viên cảnh sát hình sự vừa “báo cáo” tình hình xong.
Kim Húc ở bên lại nói câu:
– Cậu còn phải rèn luyện nhiều.
Hắn nói “rèn luyện” đương nhiên không phải rèn luyện thân thể, mà là nói đứa trẻ này còn non nớt về mặt chuyên môn, nhưng giọng điệu cũng không hề phê phán, đó là lời kiến nghị thân thiện từ tiền bối đến đàn em.
Thượng Dương thầm nghĩ, đúng vậy, vụ án này có rất nhiều lỗ hổng, tại sao người trẻ tuổi này lại cho rằng có thể kết án được rồi?
Cũng không biết viên cảnh sát hình sự trẻ tuổi kia nghe hiểu hay không, đại khái là chắc quá đói mà không nói tiếp gì nữa, bưng cơm hộp đi sang một bên cắm cúi ăn.
Lúc này người trở về càng ngày càng nhiều, văn phòng trở nên chật chội.
Thượng Dương và Kim Húc ra ngoài hành lang, đi về phía trước hơn mười mét là hàng rào, phía dưới hàng rào là tiền sảnh của văn phòng thành phố, cảnh sát ra vào, kể cả trong ngày lễ Quốc khánh cũng không được nghỉ.
– Sắp 11 giờ rồi. Ăn cơm trước đã rồi tìm chỗ nào hôn được không? – Kim Húc cả một buổi sáng không được yêu đương, cả người rất không thoải mái, nói.
Thượng Dương kinh ngạc nói:
– Anh còn có tâm tình ăn cơm cơ à?
Tuy anh không phải cảnh sát chuyên nghiệp nhưng cũng cho rằng vụ án này chưa thể xong được, còn có rất nhiều điểm đáng ngờ, ấy thế mà Kim Húc lại không quan tâm?
Kim Húc nghiêng người dựa vào lan can, thoải mái nói:
– Vụ án này vấn đề đều là bề ngoài, đừng coi thường cảnh sát hình sự địa phương, họ có thể xử lý được, không cần anh phải khoa tay múa chân.
Nghe thế, Thượng Dương suy nghĩ lại, nhận ra mình đã nhận thức được vấn đề, cảnh sát hình sự chuyên nghiệp sẽ không bỏ sót những manh mối đó.
– Thực ra hiện tại anh lo lắng cho em họ học trò của em hơn. – Kim Húc nói.
Thượng Dương ngẩn ra:
– Hà Tử Tình á? Cô ấy…
Anh thiếu chút nữa đã quên, nhưng ngay lập tức nghĩ đến điều đó khi được nhắc nhở: Nghi phạm Tôn Lương khai rằng lúc thiêu thi thể đã ném những thứ ở trong cốp xe vào lửa, nhưng người chết Hoàng Mộng Nhu và nghi phạm Tôn Lương, một cô gái có sự nghiệp có kinh tế, một thanh niên không nghề không nghiệp nhưng gần như là “phú nhị đại”, cả hai đều không thể nào đi ăn trộm, mà còn là trộm túi xách của một cô gái.
Vậy thì, làm thế nào mà chiếc túi có chứa chứng minh thư của Hà Tử Tình lại xuất hiện trong cốp xe của Hoàng Mộng Nhu?
Hết chương 32