– Hà Tử Tình vẫn có liên quan chặt chẽ đến vụ án này. Giữa cô ấy và người chết Hoàng Mộng Nhu, nghi phạm Tôn Lương chắc chắn là có mối liên hệ nào đó. – Kim Húc nói tiếp.
Thượng Dương nói:
– Cô ấy và Tôn Lương bằng tuổi nhau, cách cư xử có chút giống nhau, chắc chắn có thể chơi cùng nhau. Chẳng lẽ bọn họ là bạn bè?
Tôn Lương ham chơi không nghề ngỗng, sống dựa vào anh trai, Hà Tử Tình tốt nghiệp đại học xong thì chỉ ở nhà, hai thanh niên nam nữ trẻ tuổi này nghe ra rất giống cùng một kiểu người.
– Cũng không nhất định. Tôn Lương là một kẻ lêu lổng ăn chơi, nhưng Hà Tử Tình là người như thế nào, hoàn toàn là từ lời một phía của học trò Tiểu Cao của em. – Kim Húc phản bác.
Thượng Dương kinh ngạc:
– Sao anh lại nói vậy…
Anh còn chưa nói hết.
– Sao hai cậu lại chạy ra đây?
Hình Quang vào văn phòng không thấy hai người họ đâu cả lại chạy ra ngoài đi tới đây, vội vã nói.
– Bây giờ tôi định cùng đội đến nhà Hoàng Mộng Nhu xem có thiếu manh mối gì không. Hai người về nghỉ ngơi hay đi chơi? Chúng tôi bận quá nên chắc không còn thời gian nữa.
Kim Húc nhàn nhã nói:
– Chúng tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm.
Thượng Dương lúc này càng quan tâm đến diễn biến vụ án hơn cả, nghe Hình Quang nói thế thì tranh thủ hỏi:
– Đội trưởng các cậu còn đang thẩm vấn Tôn Lương à? Hắn ta có phải hung thủ không?
Hình Quang nói:
– Vẫn còn đang thẩm vấn chưa xong.
Anh ta cố ý hạ giọng tiết lộ cho bạn học cũ kiêm cấp trên:
– Đội trưởng bọn tôi cho rằng Tôn Lương không phải hung thủ.
– Hả? – Thượng Dương trước đó đã có nghi ngờ lời khai của Tôn Lương, nhưng cũng không dám bạo gan phủ định “Tôn Lương là hung thủ”. Nhưng anh vừa nhìn thấy biểu hiện của Kim Húc, rõ ràng là đồng tình nhất trí với đội trưởng đội cảnh sát hình sự bên này, không hẹn mà đều cho rằng Tôn Lương nhận tội không phải là hung thủ thật sự.
Hình Quang bận đi làm việc, đánh tiếng xong là vội đi ngay.
Kim Húc và Thượng Dương từ lan can nhìn xuống, anh ta cùng mấy viên cảnh sát hình sự khác xuyên qua đại sảnh đi ra ngoài, hai người trong số họ mang theo hộp dụng cụ điều tra kỹ thuật.
Nhóm người này đang đến nhà của người chết Hoàng Mộng Nhu để tiến hành một đợt điều tra và thu thập chứng cứ mới tại hiện trường vụ án mạng.
Thượng Dương nhìn Kim Húc, hỏi:
– Tại sao anh lại cho rằng Tôn Lương không phải thủ phạm?
– Tìm chỗ nào…ăn cơm đã đi. – Kim Húc nói. Hình Quang vừa đi, hai người họ ở chỗ này thuần người ngoài, người khác bởi vì cấp bậc cùng chức vụ mà kính họ ba phần, họ cũng không thể cứ mặt dày quá được.
Ưu điểm của một thành phố nhỏ là mọi thứ đều gần, khách sạn họ ở nằm ở trung tâm thành phố và một số nhà hàng hàng đầu trên APP Dianping cũng nằm trong trung tâm mua sắm cạnh khách sạn.
Ở cổng thị cục bắt taxi, Kim Húc báo địa chỉ khách sạn với tài xế.
Thương Dương liếc nhìn hắn, khóe môi mỉm cười, thân mật ở nơi công cộng thật xấu hổ, nếu về khách sạn đóng cửa lại thì sẽ không có gánh nặng tâm lý.
Lúc xuống xe trước khách sạn, Kim Húc nhìn trung tâm thương mại bên cạnh nói:
– Chúng ta tìm chỗ nào ở đây để ăn nhé?
Thượng Dương: – …
Kim Húc nói:
– Không được à? Vậy đổi chỗ khác, em chọn đi, hay là lên trên xem trước?
Hắn làm bộ đi về phía trung tâm mua sắm, nhưng Thượng Dương vẫn đứng yên.
– Làm sao vậy? – Kim Húc tỏ vẻ không hiểu lui lại hỏi.
– Chẳng phải anh nói …muốn tìm chỗ nào để….- Thượng Dương hạ giọng nói nhỏ.
Anh không muốn nói rõ, có chút buồn bực, rõ ràng đối phương nói ra, hắn mới là người phải mong ngóng chứ. Thích hôn hay không đây.
Kim Húc vốn là cố ý trêu chọc hắn, bây giờ lại nở nụ cười thành công nói:
– Anh còn tưởng em chỉ quan tâm tới vụ án, không quan tâm anh…
– Hừ. Tìm chỗ ăn trước đi. – Thượng Dương không cho hắn nói chuyện, nói.
Kim Húc nói:
– Không được, không ăn, phải hôn trước đã.
Hắn nắm cổ tay Thượng Dương dẫn thẳng vào cửa khách sạn, quả nhiên lúc nói địa chỉ khách sạn với tài xế taxi ngay từ đầu đã không có ý tốt rồi.
– Đừng có kéo em, đang trên đường anh chơi trò vô lại gì thế? – Thượng Dương bị kéo đi, lẩm bẩm trách, lại mím môi không muốn cười ra để đối phương đắc ý.
Trong phòng, đôi nam nam lại hôn nhau một trận đã đời.
– Được rồi, đủ rồi. – Hơn nửa ngày, Thượng Dương bị hôn cả người ngất ngây, khuôn mặt đỏ lên, tóc rối bời, cổ áo cũng bị lệch sang một bên, nói, – Nếu cứ tiếp tục nữa là cơm trưa cũng biến thành trà chiều đấy.
Kim Húc nhìn đồng hồ nói:
– Nói bậy, ai mà 12 giờ đã uống trà chiều.
Hắn không cho lãnh đạo nói bậy, chính hắn lại hôn loạn một trận nữa.
Cuối cùng đến 12 giờ thì hôn xong.
Thượng Dương đến trước bồn rửa tay rửa mặt, cả khuôn mặt nóng bỏng. Kim Húc dựa vào mặt bàn đá cẩm thạch bên cạnh, si mê nhìn người ta, động tác hơi cúi xuống kia khiến cho đường cong từ phần eo đến đùi hiện rất rõ.
– Đừng kích thích sự thèm ăn của em. – Thượng Dương được nước lạnh làm cho tỉnh táo hẳn, d.ục vọng trên mặt và trong đầu đều tiêu tan, anh lại nghĩ đến việc chính, hỏi, – Mau nói cho em đi, vì sao Tôn Lương không phải hung thủ?
– Hôn có thích không? Trong lòng em không có anh, chỉ có mỗi vụ án. – Kim Húc nói.
Thượng Dương liền hất nước vào hắn, hắn chẳng những không tránh mà còn giơ mặt ra nhận, nước cũng không nhiều, bắn vào trên cằm hắn.
Thượng Dương dở khóc dở cười, mắng một câu, lại rút khăn giấy lau cho hắn, nói:
– Anh nói cho em không được à? Em không thông minh như anh, quyền lợi nghe cũng không có à?
– Sao mà em không thông minh được? – Kim Húc cũng muốn nói chính sự, nói, – Anh cũng không tin em không nhận ra được lời khai của Tôn Lương có vấn đề.
Thượng Dương lau mặt, sắc mặt lộ vẻ do dự, không muốn múa rìu qua mắt thợ trước mặt Kim Húc, nói:
– Nghe thì có nghe ra. Nhưng tốt nhất anh nói suy nghĩ của anh cho em nghe đi để em học tập một chút, bằng không em nói sai anh lại chê em ngốc.
Kim Húc cười rộ lên, nói:
– Báo cáo lãnh đạo, anh là nghĩ như này. Tôn Lương nói mình đã lỡ tay đẩy ngã Hoàng Mộng Nhu dẫn tới Hoàng Mộng Nhu tử vong tại chỗ. Vậy thì hắn thiêu hủy thi thể để làm gì?
Điều này cũng giống như sự nghi ngờ của Thượng Dương, anh lập tức nói thêm:
– Nếu chỉ là giấu xác, trì hoãn thời gian phát hiện, hắn có thể vứt xác ở một nơi hoang vắng ở ngoại ô, hoặc đào hố chôn là đạt được mục đích rồi.
Tôn Lương không có tiền án tiền sự, ngoài việc không đi học hay đi làm thì cuộc sống hàng ngày của hắn tương đối bình thường. Sau khi một thanh niên bình thường vô tình gi.ết chết người, bởi quá sợ hãi không dám báo cảnh sát, muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã chọn cách vứt xác ở một nơi thật xa để che đậy tội ác, chuỗi suy nghĩ và hành động này đều có lý. Thế nhưng anh ta lại lựa chọn tưới xăng lên thi hể sau đó đốt cháy thi thể, điều này hiển nhiên là không hợp với lẽ thường.
Trừ phi, có lý do không hủy thi thì không được.
Ví dụ như vết thương chí mạng trên thi thể nữ không phải ở đầu, thông qua kết quả khám nghiệm tử thi, bác sĩ pháp y có thể ngay lập tức lật tẩy lời nói dối “lỡ tay đẩy ngã và bị đập vào đầu” này.
Kim Húc khen ngợi:
– Lãnh đạo thông minh như thế, ai dám chê em chứ?
– Cút. – Thượng Dương xụ mặt, không có tâm tư đùa giỡn với hắn, nói, – Vậy thì cũng chỉ có thể chứng minh Tôn Lương không phải ngộ sát mà là mưu sát. Nhưng mà tại sao anh và đội trưởng của Hình Quang lại cho rằng Tôn Lương không phải là hung thủ?
Kim Húc nói:
– Thông thường phá án cần thiết phải nhìn vấn đề từ góc độ của hung thủ. Em nghĩ mà xem, nếu như em là Tôn Lương, không còn cha mẹ, bản thân lại chẳng có năng lực gì, ăn ở đi lại đều dựa vào anh trai. Mà anh trai em lại yêu thương chiều chuộng em từ nhỏ, em muốn gì thì cho cái đó, em muốn sao trên trời anh em cũng hái xuống cho em.
– Có một ngày, em ở trong nhà anh trai để rồi vô tình giết chết chị dâu em. Em chưa bao giờ giết người cả, lúc đó hai tay dính đầy máu, cực kỳ hoảng sợ, vậy thì suy nghĩ đầu tiên của em sẽ là gì?
Thượng Dương: – …
Anh bừng tỉnh hiểu ra:
– Tôn Lương đáng lẽ phải lập tức đi tìm anh trai Tôn Minh của mình, nói cho Tôn Minh biết mình đã giết chị dâu Hoàng Mộng Nhu!
Một người từ lâu đã dựa vào cha mẹ hoặc anh trai để bảo vệ, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ tìm đến cha mẹ hoặc anh trai để được giúp đỡ. Vậy thì việc Tôn Minh nói rằng “không biết gì cả” rất đáng để cân nhắc.
Nhưng Thương Dương lập tức nảy sinh nghi ngờ mới:
– Tôn Lương đốt thi thể chị dâu, hủy diệt dấu vết, ngụy trang thành lỡ tay giết người, điều này cũng có thể là anh trai Tôn Minh dạy cho hắn ta? Cũng vẫn không thể chứng minh hắn ta không phải là hung thủ?
– Vậy em lại nghĩ thêm một chút, nếu em là Tôn Minh. Người em trai mà em yêu thương nhất giết người, hoảng sợ bàng hoàng cầu cứu em. Em vừa nhìn thấy tình trạng chết khủng bố của người chết, đã nghĩ ra một cách, dạy em trai thiêu hủy thi thể, khả năng còn bố trí lại hiện trường ở trong nhà, để bác sĩ pháp y và điều tra viên kỹ thuật không thể chứng thực, thành công ngụy trang thành ngộ sát…
Thượng Dương nói:
– Đúng vậy, “em” rất có thể sẽ dạy như thế.
Kim Húc bất đắc dĩ nói:
– Em nghĩ lại xem, em dạy hắn ngụy trang thành ngộ sát, là để giảm hình phạt cho hắn đúng không?
Thượng Dương gật đầu, hình phạt cho tội vô ý giết người và giết người có hai mức độ khác nhau, cân nhắc giữa giữa đốt xác và vứt xác mức hình phạt không chênh lệch nhau lắm, làm như thế này phần nhiều là để giảm nhẹ tội danh và tranh thủ mức án thấp nhất cho Tôn Lương – vậy thì “mình” chắc hẳn cũng đã phải hỏi ý kiến ​​một luật sư chuyên nghiệp.
Kim Húc nói tiếp:
– Vậy vì sao em không để em trai em ngay hôm sau đi tự thú mà phải đợi cảnh sát đến bắt?
Thượng Dương: – …
Nếu để tranh thủ mức hình phạt thấp nhất, sau khi làm xong mọi việc, “mình” tức Tôn Minh hẳn là để Tôn Lương đi đầu thú càng sớm càng tốt để được xử tội nhẹ hơn.
– Vậy…thế…là vì sao? – Thượng Dương hoàn toàn mù mịt.
Kim Húc nói:
– Chưa hiểu đúng không. Thế quay lại điểm xuất phát đi, khả năng ngay từ lúc ban đầu đã nhầm lẫn rồi…Giết người không phải Tôn Lương.
Thượng Dương đầu óc tức thì xoay chuyển rất nhanh, ngạc nhiên một lát nói:
– Ý anh là, Tôn Lương đang gánh tội thay cho Tôn Minh?
Em trai Tôn Lương giết người, nhất định sẽ cầu cứu anh trai Tôn Minh giúp mình. Tôn Minh sẽ tìm mọi cách để làm giảm hình phạt cho Tôn Lương. Nhưng làm xong mọi việc rồi, thế mà lại để em trai ở nhà chờ cảnh sát đến bắt?
Nhưng nếu như ngay từ ban đầu đã nghĩ sai hướng, sự thật phải là hướng ngược lại…
Là anh trai Tôn Minh giết người, bị em trai Tôn Lương biết, hoặc chủ động hoặc bị động, tóm lại là Tôn Lương lựa chọn gánh tội thay cho anh trai Tôn Minh, đối với tội vô ý làm chết người và cố ý hủy hoại thi thể, mức án cao nhất chỉ khoảng mười năm, sau khi ra tù cũng mới hơn ba mươi tuổi, dù sao anh trai Tôn Minh có tiền có sự nghiệp, hắn ta vẫn có thể tiếp tục làm sâu gạo. Sau một vụ án giết người còn có loại kết quả này, quả thực là ai nấy đều khỏe. Nhưng nếu Tôn Minh ngồi tù, Tôn Lương không có bản lĩnh tự nuôi nổi mình thì phải làm sao đây? Kết quả chính là cả hai đều xong đời.
Thượng Dương đột nhiên thay thế Tôn Minh, sau đó là Tôn Lương, cuối cùng có chút sửng sốt nói:
– Ồ, hai anh em nhà này tính toán quá siêu đó nha.
Anh đột nhiên lại sốt ruột:
– Anh đã nghĩ được như thế, sao không nhắc nhở đội Hình Quang?
– Cảnh sát địa phương người ta cũng không phải kẻ ngốc. – Kim Húc nói, – Em không thấy họ đã phái nhóm Hình Quang đi đến nhà Tôn Minh để thu thập chứng cứ hay sao? Vừa rồi cũng nói, đội trưởng của họ không tin Tôn Lương là hung thủ.
Thượng Dương có phần hiểu có phần như lọt vào trong sương mù, vẫn đứng ở góc độ người anh nói:
– Dù là gánh tội thay, “em” cũng nên sắp xếp để em trai mình đi tự thú càng sớm càng tốt, Đây chẳng phải là cách để được giảm án hay gì đó sao?
Kim Húc buồn cười nói:
– Xem ra em chưa từng làm chuyện xấu. Vốn dĩ chính là giả, là gánh tội thay cho người khác, lẽ nào còn chủ động thừa nhận à? Là sợ không gây nghi ngờ à? Ở trong nhà chờ sảnh sát đến, lại bởi vì quá sợ mà vội vã nhận tội, rất hợp lý, làm cho càng giống hung thủ hơn, hơn nữa cũng phù hợp với điều kiện tự thú.
– Thoạt nhìn…kết cục này rất hoàn hảo. – Thượng Dương lo lắng nói, – Nếu nhóm Hình Quang không tìm thấy chứng cứ mới ở nhà Tôn Minh, hai anh em nhà kia sẽ thành công đúng không?
Kim Húc nói:
– Nghe thì có vẻ rất hoàn hảo nhưng trên thực tế sơ hở rất nhiều. Hai anh em nhà này tự cho mình là thông minh, cho rằng chút tiểu xảo này có thể đánh lừa được cảnh sát. Trong nhóm Hình Quang có người giỏi, Tôn Lương đã quy án, muộn nhất ngày mai vụ án này nhất định sẽ tra ra được manh mối.
Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói:
– Thế Hà Tử Tình kia thì thế nào ạ?
– Đi ăn cơm đã. 12h 40 phút rồi, nếu không đi là biến thành trà chiều thật đấy. – Kim Húc nói.
– Em đi thay quần áo. Đã bảo anh đừng có kéo quần áo của em rồi, hôn cũng bị anh cắn, thật là chẳng biết tật xấu gì nữa. – Thượng Dương phàn nàn.
Kim Húc không hề xấu hổ tẹo nào, mà ngược lại rất hơn hớn cái mặt, nói:
– Dù sao thì anh cũng biết khâu cúc.
Hai người tìm một quán ăn gần đó, ngồi vào một góc, vừa ăn vừa nói chuyện.
Lúc trước nói đến đề tài Hà Tử Tình, Kim Húc cho rằng Hà Tử Tình chưa chắc có tính tình như Cao Trác Việt nói.
Thượng Dương nói:
– Anh đang nghi ngờ Tiểu Cao nói dối á? Nhưng em thì lại không cho rằng như thế. Khi cậu ta nói về các vấn đề của em họ thì bố mẹ Hà Tử Tình đều có mặt, những mô tả và đánh giá của gia đình về Hà Tử Tình đều nhất quán.
Kim Húc nói:
– Anh không nói cậu ta nói dối, mà là ba người họ đã che giấu gì đó về Hà Tử Tình. Có câu nói việc xấu trong nhà không để người ngoài biết, người ta không muốn nói những chuyện không tốt của con gái mình cũng rất bình thường.
Nhưng Thượng Dương vẫn nghi hoặc:
– Vì sao anh lại nghĩ như vậy?
– Sáng nay trên đường đến thị cục, em có nói câu Hà Tử Tình ở nhà rất được cưng chiều, có chút mỉa mai cô chú của Tiểu Cao, nói người ta chiều coi gái không ra gì, có nhớ không? – Kim Húc hỏi.
Thượng Dương gật gật đầu.
Kim Húc nói:
– Tiểu Cao lúc ấy muốn phản bác em, nhưng cuối cùng cậu ta đã nhịn xuống.
Lúc đó hắn đang ngồi ở hàng ghế sau nhin thấy rõ ràng Cao Trác Việt nghe được câu nói kia của Thượng Dương có một động tác muốn mở miệng, hơn nữa từ khóe mắt liếc Thượng Dương một cái, ánh mắt kia mang theo ý tứ coi thường “anh thì biết cái gì”, nhưng Thượng Dương đang mải nhìn phía trước, lại đổi thành mỉm cười “chủ nhiệm Thượng nói đúng”.
Thượng Dương: – …
– Cậu học trò này của em ở trước mặt em khéo léo là thật. Cậu ta có thể vừa nói vừa làm, làm vừa phải, không gây phiền toái. Nói một cách đơn giản, cậu ta có thiên phú rất cao trong quan hệ giữa người với người. – Kim Húc nói.
Ý hắn nói chính là “tham gia vào các mối quan hệ giữa các cá nhân”, là một cách nói lưu tình, trên thực tế muốn biểu đạt chính là, Cao Trác Việt là một cao thủ xu nịnh, thoạt nhìn con người rất được, nhưng kỳ thực không có chút chân thành nào.
Thượng Dương ngẫm lại về tác phong ngày thường của Cao Trác Việt, đồng ý rằng những gì Kim Húc nói có lý, nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy thật quá tùy tiện khi giáng cho chàng trai trẻ Cao Trác Việt một đòn quyết định như thế này, điều này hơi võ đoán một chút.
Kim Húc liếc anh, nói:
– Em còn cho rằng cậu ta giống Cổ Phi lúc trẻ không, nếu mà Cổ Phi cũng giống như vậy thì…
Thượng Dương cho rằng hắn muốn nói Cổ Phi có bản lĩnh này thì đã thăng chức từ lâu rồi. Ai ngờ hắn nói:
– Bị khai trừ từ lâu rồi. Trong đội ngũ công an giữ kiểu người này làm gì.
– Đồng chí tiểu Kim này, giác ngộ đội ngũ trong sạch của đồng chí rất cao. – Thượng Dương mỉm cười, cũng đồng thời ngộ ra, nhưng không khỏi thầm nghĩ: Bất kể đội ngũ nào cần có người như này, hơn nữa cũng cần thiết phải có. Có điều anh biết Kim Húc chỉ là bất bình thay thế sự, nên cũng không phản bác, nói, – Vậy anh nghĩ có điều gì mà cậu ta với bố mẹ Hà Tử Tình còn chưa nói không?
– Không biết. – Đến nay cũng chưa thực sự tiếp xúc với bất cứ điều gì liên quan đến Hà Tử Tình, Kim Húc không vội kết luận mà nói, – Mối quan hệ giữa cô bé này và gia đình cô ấy không tốt. Có thể không hoàn toàn là do cô ấy không hiểu chuyện và phản nghịch, mà là còn có lý do khác.
Xem ra còn phải tìm được Hà Tử Tình điều tra rõ ràng, bằng không thì vật chứng tại nơi hỏa táng sẽ không rõ ràng, cho dù sau đó có thể chứng thực phỏng đoán của Kim Húc, thì vụ án giết vợ và em trai gánh gội thay anh trai cũng không thể nào khép lại được, cũng không thể khép được.
Thượng Dương lúc này cũng hoàn toàn không có tâm tư đi chơi nữa, nói:
– Chúng ta ăn cơm xong thì đi thị cục nhé? Em rất muốn biết kết quả của vụ án này sẽ như thế nào.
– Không bằng chờ có kết quả rồi để Hình Quang gọi điện nói cho em nhé. – Kim Húc lại có suy nghĩ khác, bàn bạc với Thượng Dương, – Chúng ta đi thành phố bên cạnh chơi một chuyến, có được không?
Hết chương 33