Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kim Gia Hiên 2-Áng Thơ Thầm Lặng

Chương 37




Thượng Dương vẫn không biết rằng lần này ngăn tủ không chắc chắn là lỗi do mình.

Vừa rồi anh uống nửa ly rượu trắng kia tác dụng rất chậm, lúc này vẫn còn bốc lên mặt, lải nhải chỉ trích Kim Húc:

– Ngay cả lớp trưởng mà em cũng chưa  nói vì xấu hổ, thế anh thì sao? Về sau em ngại gặp mặt Hình Quang lắm anh có biết không.

– Hình Quang không ngại, chúng ta có gì phải ngại. – Kim Húc thong dong nói, – Là tự cậu ta nhìn ra, chứng minh năng lực nghiệp vụ của cảnh sát Hình rất tốt, lớp chúng ta ai cũng đều có thực lực cả.

Hắn không nói sự thật cho Thượng Dương biết, vì biết rằng Thượng Dương nghe xong sẽ rất xấu hổ, không chừng từ đây sẽ không dám uống rượu nữa. Thế chẳng phải là quá đáng tiếc à.

Thượng Dương bình thường không uống nhiều rượu, nhưng mỗi lần uống hơi nhiều một chút là mang đến bất ngờ vui vẻ cho hắn.

Khi hai người chưa yêu nhau, anh ở nhà Kim Húc uống hơi nhiều, say rượu lôi kéo Kim Húc nói huyên thuyên, khen người ta ở trong nghịch cảnh mà vẫn nỗ lực tiến về phía trước, lại kéo cổ áo người ta khen người đàn ông này cả ngày ăn gì mà sao lại siêu đẹp trai như thế.

Sau khi yêu nhau rồi, thỉnh thoảng uống vài chén đầu óc choáng váng, nhưng vẫn nhớ rất rõ người đàn ông này chính là người yêu của mình, khi qua đường cứ đòi phải nắm tay nhau như học sinh tiểu học, vẻ mặt nghiêm túc mà quan sát đèn xanh đèn đỏ, trong lúc say rượu vẫn không quên phải tuân thủ luật giao thông đường bộ.

Nếu là say rượu ở trong nhà thì càng thú vị hơn, ngày hôm đó sau hôn lễ của Hình Quang, Kim Húc lừa anh nói anh trần truồng khiêu vũ bên cửa sổ, anh nửa tin nửa ngờ, là bởi vì trước kia đã từng xảy ra loại chuyện tương tự.

Kim Húc khá thích trạng thái nửa say nửa chuếnh choáng của anh, đặc biệt thích trêu chọc anh.

Thượng Dương vốn dĩ ngồi ở mép giường, ngay sau đó bịch một tiếng ngã ngửa ra sau, nói:

– Em choáng đầu quá, chỉ uống nửa ly bọ, cũng không phải chuyện gì lớn.

– Em cũng không nhìn đó là rượu gì, Lão Bạch Can 67 độ đấy, không choáng mới là lạ.

Kim Húc mở tủ lạnh khách sạn chọn hộp sữa bò, cắm sẵn ống hút, đưa cho Thượng Dương uống.

Thượng Dương chỉ uống mấy ngụm, thấy lạnh quá tỏ vẻ từ bỏ, Kim Húc uống nốt sữa bò còn lại. Độ cồn cao cũng mới nửa ly, không đến mức làm Thượng Dương say, chỉ là đầu óc choáng váng, nằm đó, hai mắt đổi tới đổi lui, cuối cùng nhìn chằm chằm Kim Húc, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Kim Húc, không có ý tứ gì đặc biệt, chỉ là thời điểm ở chung thì chỉ muốn chạm vào nhau thôi.

– Còn uống không? Để lại một ngụm cho em, không còn lạnh nữa đâu. – Kim Húc tưởng anh muốn uống sữa bò nên muốn bón cho anh.

– Không. – Thượng Dương cự tuyệt, – Anh đã uống rồi còn đưa em.

Kim Húc nói:

– Chê anh có đúng không?

Thượng Dương cười cười:

– Ừ, anh tới đánh em đi.

Kim Húc:

- …

Hắn cũng không động vào Thượng Dương đang choáng váng đầu óc, lăn lộn nữa nhỡ đâu người ta nôn ra thì sao. Hắn ném hộp sữa rỗng đi, nó chuẩn xác rơi vào sọt rác gần đó, sau đó cũng nằm xuống cạnh Thượng Dương. Bàn tay của họ tự động tìm thấy nhau, những ngón tay đan vào nhau và họ ôm lấy nhau.

– Làm sao Hình Quang thấy được? – Thượng Dương vẫn không thể tin nổi, nói, – Ngày kết hôn cậu ta bận rộn như vậy không nhìn cô dâu thế mà rảnh đi nhìn hai chúng ta?

Kim Húc ba hoa cho qua:

– Cậu ta là cảnh sát hình sự đấy, nhân viên văn phòng các em không hiểu đâu.

– Ờ. – Thượng Dương bất mãn nhấn mạnh, – Phải rồi, cảnh sát hình sự các anh thật sự lợi hại.

Nhưng lần này anh không muốn khen ngợi Kim Húc mà lại khen ngợi người khác:

– Hai anh em họ Tôn kia âm hiểm xảo trá, đội trưởng của Hình Quang chỉ dùng hai giờ đã cạy được miệng rồi, lấy được khẩu cung, quá lợi hại, quá ngầu.

Kim Húc rất bình thản, còn bổ sung:

– Đúng thế, đội trưởng kia đúng là khá xinh đẹp.

Thượng Dương sửng sốt:

– Anh gặp rồi à?

– Trong văn phòng thành phố của họ có ảnh tuyên truyền trên tường mà, em không để ý à? Ồ, các em là nhân viên văn phòng mà. – Kim Húc dùng giọng điệu khoa trương nói.

Thượng Dương: – …

Sau một lúc lâu, lạnh lùng hứ một tiếng.

Kim Húc nghiêng mặt sang nhìn anh:

– Giận à? Trêu em thôi.

– Không giận. – Thượng Dương nói, – Các đồng chí ở cơ sở thật sự rất lợi hại mà, người giỏi cũng rất nhiều.

Kim Húc nói:

– Công tác công an dù lớn hay nhỏ, mọi việc đều có người làm. Nói đến thì ngay bên cạnh tòa nhà viện nghiên cứu của em chính là Cục cảnh sát điều tra hình sự, cao thủ càng nhiều hơn. Lúc trước chúng ta đi học nhiều đại thần được đề cập trong sách phần lớn đều tập trung ở Cục Điều tra Hình sự đó.

– Chờ anh tiếp tục lập công vài lần nữa không chừng sẽ được đưa vào sách giáo khoa đó. – Thượng Dương nói thì nói thế nhưng thật sự là anh cũng mong như vậy.

– Anh đang vô cùng hào hứng nghỉ phép, em đừng cho anh ăn bánh vẽ. – Kim Húc tự giễu, nói tiếp, – Anh thấy trạng thái trong vòng bạn bè của Viên Đinh, cậu ta sau khi vào Cục Điều tra Hình sự thì cũng trưởng thành lên không ít.

Không nhắc tới tên cựu học trò này đã bỏ trốn để đi vào làm công việc điều tra tội phạm, nhắc đến một cái là Thương Dương lại tức giận nói:

– Em thật sự cầu xin đấy, đám nhóc con muốn làm cảnh sát điều tra hình sự như Viên Đinh cùng với nhóc còn muốn làm quan chức như Tiểu Cao đừng có lừa gạt tình cảm của một người thầy khiêm tốn như em chứ.

Kim Húc cười rộ lên, giọng điệu dỗ dành:

– Đúng vậy, em đối với học trò của mình tốt như vậy, vì sao lại không tìm được một học trò tốt?

Đừng thấy Thượng Dương thường xuyên phàn nàn học trò cũ không có lương tâm phản bội thầy, nhưng kỳ thực lúc Viên Đinh muốn đến Cục điều tra hình sự, Thượng Dương còn đặc biệt viết cho cậu ta một lá thư giới thiệu. Người trước nữa khi đi Cục Thanh tra, giám sát kỷ luật, đơn vị mới đến làm thủ tục điều động, anh cũng đã khen ngợi cậu ta rất nhiều. Mà Cao Trác Việt cũng không tệ, Tiểu Cao đi theo anh thực tập nửa tháng, tuy rằng còn chưa có cơ hội bộc lộ nổi bật, nhưng những việc vặt trong sinh hoạt anh cũng không cho người ta làm. Luận trách nhiệm của người thầy này, chủ nhiệm Thượng tuyệt đối là không có gì để phàn nàn.

– Ba người này còn đều là đàn em đại học công an nữa chứ. – Thượng Dương thở dài.

– Anh đã nói đàn em không có gì tốt rồi. – Kim Húc mượn đề tài để nói mình.

Thượng Dương phì cười, thấy đầu đã đỡ choáng hơn, chậm rãi ngồi dậy, xem đồng hồ ở đầu giường, đã 12 giờ, nói:

– Đi tắm rồi đi ngủ đi, ngày mai còn có việc.

Nhưng anh đứng trên tấm thảm vẫn thấy có chút choáng váng, nghĩ đến kỳ nghỉ vốn dĩ có thể ngủ đến khi nào thích dậy thì dậy, hiện tại vẫn phải làm việc, vừa đi lấy quần áo tắm rửa vừa lẩm bẩm mắng hai đầu sỏ gây tội:

– Hai anh em nhà họ Tôn kia đúng là chó chết mà. Nên được đưa đến trường tư vấn tâm lý Ánh Dương cho điện giật mới phải. Loại khốn kiếp này trong đầu đều là cứt chó.

Kim Húc vẫn nằm ở trên giường, một tay chống đầu cười nhìn anh, cố ý trêu anh, đọc số hiệu cảnh sát của anh, nói:

– Chủ nhiệm Thượng ơi, sao em lại nói thô tục như thế? Em quên nội quy của cảnh vụ rồi à?

– Em cứ thích nói đấy. – Thượng Dương ôm bộ quần áo muốn thay trong tay, quay sang Kim Húc nói: – Đặc biệt là người anh kia, ngu hết chỗ nói, gì mà cưới vợ xinh đẹp để cải thiện gien, hắn có gien cái cứt cho ấy mà muốn cải thiện. Hắn có thể giáo dục con cái thành cái gì đây!

Nhắc tới giáo dục con cái, anh lại nghĩ Hà Tử Tình lại tức giận mà mắng bố mẹ Hà Tử Tình một trận, nhưng mà thực ra không mắng khó nghe như mắng Tôn Minh, cuối cùng tổng kết.

– Đều không ra gì hết, tức chết em mà!

Kim Húc bên ngoài không có tâm địa phụ họa:

– Em nói đúng, chửi hay lắm.

Thượng Dương cũng không phải tìm kiếm sự tán đồng, chỉ tức giận mắng mỏ để mình dễ chịu hơn, mắng xong là thôi, đầu óc choáng váng đi vào nhà tắm tắm rửa, thậm chí còn vào nhầm cửa, suýt chút nữa đụng đầu. Phòng vệ sinh và buồng tắm của khách sạn họ ở tách làm hai bên, đối diện nhau, bốn mặt đều là gương, bước vào giống như đang ở trong một chiếc kính vạn hoa, bốn phía đều là mình.

Thương Dương lẩm bẩm, vỗ nhẹ vào gương mắng:

– Thiết kế tệ quá…

Lại nhìn mặt mình trong gương, đột nhiên vui vẻ thì thầm:

– Mình đẹp trai ghê nha.

Cuối cùng cũng bước vào đúng cửa, bắt đầu tắm.

Kim Húc ở bên ngoài cười đến lăn lộn trên giường.

Chờ lần lượt vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị ngủ, Kim Húc yêu cầu tiến hành hoạt động về đêm bình thường trong kỳ yêu đương cuồng nhiệt.

– Bình thường cái quỷ ấy. – Thượng Dương nói, – Người khác yêu đương cũng không phải mỗi ngày đều có hoạt động này.

Kim Húc có sách mách có chứng nói:

– Đó là người khác điều kiện bẩm sinh không cho phép.

- …

Không phải Thương Dương không muốn, điều kiện bẩm sinh đích thực cũng cho phép, sau khi uống chút rượu, anh cảm thấy người khô nóng hơn bình thường, nhưng nghĩ đến ngày mai khả năng còn có nhiều việc phải làm, liền tỏ rõ thái độ.

– Thế thì buổi sáng mai không được động vào em nữa.

Tương đương là hai chọn một.

– Được. – Kim Húc đồng ý.

Đạt thành nhận thức chung rồi, thế là bắt đầu làm hoạt động.

Thượng Dương ngâm rượu phát hiện chênh lệch không lớn so với thường ngày, chính là ngày thường chỉ nghĩ ở trong lòng không nói ra thì lúc này có thể nói ra một cách thoải mái hào phóng.

Trong tổ chức hoạt động ngày thường, Kim Húc hỏi một số câu hỏi bình thường và bất thường, nhưng đa số đều không nhận được câu trả lời, con dê nhỏ thậm chí còn nhe răng cắn người. Nhưng hôm nay thì hỏi gì đáp đó, sắp đào rỗng kho đề của Kim Húc rồi.

Kim Húc không khỏi tán thưởng nói:

– Bình thường em sẽ không trả lời đề mà? Có phải là giả bộ không biết không.

Thượng Dương chính trực nói:

– Sao em có thể không biết được, chính sách của chúng ta là thẳng thắn sẽ được khoan hồng mà.

Nhưng rồi anh lại kháng nghị ngay tức thì:

– Anh thế này là không đúng, nói là khoan hồng mà, sao anh càng lúc càng hung hăng vậy?

– Lần sau nhất định. – Cảnh sát Kim lại công khai thiết diện làm việc thiên tư, muốn làm gì thì làm.

Sáng sớm chưa đến 7 giờ, Thượng Dương thức dậy, xem thời gian, thấy cũng chưa muộn nên cũng không vội xuống giường, ngồi đó mà đầu óc quay cuồng, trong đầu nhớ tới những chuyện hoang đường trước khi ngủ tối qua khác hoàn toàn so với ngày thường, càng nghĩ càng thấy xấu hổ không tả được.

Anh giơ tay lên vỗ nhẹ vào chăn bông của người đàn ông bên cạnh. Không biết người đàn ông này đang mơ thấy gì, mở mắt ra, buột miệng nói với anh:

– Anh không hề nghịch em.

Thượng Dương: – …

Này mà anh còn không biết hắn mơ thấy gì mới là lạ, làm bộ muốn đánh, Kim Húc liền phối hợp mà giả trốn, cũng kêu oan:

– Mơ mà cũng tính à? Nếu thế thì anh bị phạt từ lâu rồi.

Hai người trêu chọc nhau một hồi, Kim Húc một lần nữa nắm giữ cục diện, ấn Thượng Dương hôn một trận cho đã, hai người mới rời giường.

– Mỗi lần em say rượu cũng sẽ như vậy à? – Thượng Dương rửa mặt trong nhà vệ sinh, hỏi Kim Húc ở bên ngoài.

Kim Húc nói:

– Thế nào là thế nào?

Thượng Dương xấu hổ nói ra, anh chỉ nhớ được vài lời hạ lưu, hai người người hỏi người đáp mỗi người một câu thi đấu xem ai càng không biết liêm sỉ hơn.

– Ừ. – Kim Húc dùng xi đánh giày lau giày, nói: – Ngày hôm qua đặc biệt lợi hại, Lão Bạch Can là thứ tốt, về sau chúng ta sẽ trữ nó trong nhà.

Hắn còn bắt chước hai câu một hỏi một đáp tối hôm qua, xem như vẫn còn tốt tính chọn hai câu quá lố, triển khai thảo luận về cách Thượng Dương nên xưng hô chính xác với Kim Húc.

Thượng Dương rửa mặt đến đỏ bừng, hận không thể có lỗ nẻ nào mà chui vào đó, hét lên:

– Anh đừng nói nữa. Ai sẽ gọi anh vậy chứ?

Kim Húc vành tai cũng đỏ ửng lên, cười ngậm miệng, thuận tay cũng lau giày cho Thượng Dương.

Sau khi mọi việc xong xuôi đi ra ngoài, hai người nhanh chóng ăn bữa sáng rồi đi xuống tầng.

Trong thang máy, Thượng Dương dùng điện thoại di động gọi một chiếc taxi, trong khi Kim Húc gọi cho cảnh sát hình sự địa phương hỏi tiến triển công việc, cũng báo cho đối phương hiện họ đang qua đó, có yêu cầu gì cần hỗ trợ thì cứ lên tiếng.

Cảnh sát cơ sở cực kỳ thiếu nhân lực, trên toàn quốc cũng vậy. Đêm qua nhóm cảnh sát hình sự thành phố đã sao chép lại nhiều video giám sát các đường phố và cửa hàng xung quanh tiểu khu nơi Hà Tử Tình ở rồi trở về, đa số các thành viên đều ở lại đội tăng ca và xem nó cả đêm.

– Họ nói có phát hiện tình huống.

Kim Húc cúp điện thoại nói với Thượng Dương.

– Họ đang cần người, thật sự là có chút việc nhờ chúng ta làm.

Thang máy xuống tầng 1, hai người đi ra ngoài, Thượng Dương vui vẻ nói:

– Hy vọng là mình sẽ giúp được họ.

– Đàn anh ơi.

Ở sảnh khách sạn, Cao Trác Việt đã đợi họ từ sáng sớm. Thượng Dương và Kim Húc đều khá bất ngờ.

Cao Trác Việt đã đi lên đón, nói:

– Em đoán hai anh sẽ đi văn phòng thành phố, để em đưa các anh đi. Cái khác em không giúp được, nhưng làm tài xế thì được ạ, ít nhiều có ra chút sức…Không vì gì khác, chỉ vì em gái em thôi ạ.

Thượng Dương nhìn Kim Húc, Kim Húc tỏ vẻ không vấn đề gì cả, do anh quyết định.

– Cũng được. – Thượng Dương bèn hủy đặt xe, nói, – Vậy chúng ta đi thôi.

Cao Trác Việt đổi một chiếc ô tô khiêm tốn hơn, chờ hai đàn anh đi văn phòng thành phố.

Người phụ trách mà Kim Húc liên hệ đã báo với bảo vệ trước, họ xuất trình giấy chứng nhận xong, cảnh vệ liền để họ đi vào. Tới đội điều tra hình sự, còn chưa đến giờ đơn vị bình thường đi làm, nhóm cảnh sát hình sự làm việc suốt đêm, bây giờ trời đã sáng, hầu hết những người phụ trách vụ án Hà Tử Tình đều đã được cử đi ra ngoài để điều tra thêm.

Tiếp đón họ chỉ có một viên cảnh sát hình sự, lời ít mà ý nhiều báo cáo lại tình huống được phát hiện qua giám sát xung quanh nơi ở của Hà Tử Tình đêm qua cho Thượng Dương và Kim Húc.

Mà Cao Trác Việt chờ ở cửa văn phòng biệt đội, không thể vào, cậu ta là người nhà, thân phận khác biệt.

– Đây là thời gian xác định vụ án xảy ra, được ghi vào đêm 26, người đàn ông kia kéo một chiếc vali. – Viên cảnh sát hình sự kia đưa ảnh chụp màn hình in cho Thượng Dương và Kim Húc xem rồi nói, – Chỉ có camera của một cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khi quay được, hình ảnh không được rõ lắm, ánh sáng buổi tối cũng kém.

Hình ảnh được cắt trong video đó cho thấy một người đàn ông đang kéo một chiếc vali rất lớn, đi lên một chiếc taxi, chỉ có thể được hình dáng, là một người đàn ông có vóc dáng cao.

Kim Húc hỏi:  

– Có tìm được xe taxi không?

Hình cảnh nói:

– Biển số xe cũng mờ, tôi đã kiểm tra video giám sát các đoạn đường khác, đồng thời xác định được những chiếc taxi cùng mẫu đi qua đây, tôi đã cử đồng nghiệp đã đi hãng taxi, đợi khi tìm được tài xế của những chiếc xe này sẽ phải hỏi từng người một. Nhưng mà cần chút thời gian.

– Ban ngày thì sao? – Thượng Dương hỏi, – Không phải người đàn ông này ban ngày cùng Hà Tử Tình tranh chấp ở cổng, sau đó mới đi theo vào tiểu khu à. Vậy thì ban ngày chắc là có video giám sát được rõ ràng chứ.

– Có hình ảnh rõ ràng. – Cảnh sát hình sự lấy ra vài tấm ảnh chụp màn hình khác của video giám sát.

Những bức ảnh này rõ ràng là chụp vào ban ngày, có ánh sáng tốt hơn, chắc là do camera thành phố chụp, rõ ràng hơn nhiều so với video giám sát của cửa hàng tiện lợi kia, hình ảnh cho thấy Hà Tử Tình đang bị một người đàn ông kéo lại. Hà Tử Tình rất tức giận và vung cánh tay, có vẻ như kích động mà mắng người đàn ông kia, mà người đàn ông kia dường như cũng không để ý, còn chuyện với Hà Tử Tình một cách thân thiện.         

Hà Tử Tình cao 1,7 mét, nhìn bằng mắt về sự chênh lệch chiều cao giữa hai người, người đàn ông này cao ít nhất 1,8 mét, khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc quần áo công sở và ăn mặc lịch sự, phù hợp với những gì quần chúng miêu tả “vóc dáng rất cao” và “ nhìn là biết người có tiền”.

– Có thể xác định được thân phận của người này không? – Thượng Dương hỏi.

– Có thể, sau một hồi cố gắng, camera giám sát ở đường bên cạnh đã ghi lại được chiếc xe do người đàn ông này điều khiển, danh tính của anh ta vừa được bộ phận quản lý phương tiện xác nhận. – Cảnh sát hình sự có chút xấu hổ nói, – Trong đội chúng tôi thiếu nhân thủ, cộng sự của tôi đã đi công tác, hiện tại theo vụ án này cũng chỉ có tôi. Nếu các anh thấy tiện có thể cùng tôi đi gặp người này được không.

Để thẩm vấn và ghi chép biên bản về nghi phạm, cần phải có mặt hai sĩ quan cảnh sát.

– Đương nhiên là được. – Thượng Dương vui vẻ đáp ứng, lại hỏi, – Người đàn ông này là ai?

Cảnh sát hình sự đi lấy chiếc cặp, nói:

– Là nhân viên của một trường tư thục.

Thượng Dương và Kim Húc: – …

– Trường tư vấn tâm lý Ánh Dương? – Thượng Dương hỏi.

– Đúng vậy, chính là trường này. – Cảnh sát hình sự cầm cặp ra hiệu có thể đi được rồi, nói, – Trường này ở thành phố khác, nhưng hằng năm đều mở phòng tuyển sinh ở thành phố chúng tôi, người này là người phụ trách phòng tuyển sinh.

Hết chương 37