Mai Tiệp Lâm thầm nghĩ mình chẳng cần khoe thì toàn quân Viễn Chinh cũng biết cô sắp thành phú bà giàu nhất rồi.
Cô sờ cằm, bắt đầu phát sầu: sau khi nhận tiền có người đến vay liệu nên cho mượn không nhỉ?
Nan đề của người giàu!
"Sao có cảm giác cậu nhàn vậy Phá Quân? Không phải đang hỗ trợ điều khiển cơ giáp hả?" Mai Tiệp Lâm hào phóng nhắc nhở: "Loại lời nói này đừng nói nữa, mắc công chỉ huy bắt cậu tắt máy à."
"Là trí tuệ nhân tạo, tôi có thể làm nhiều việc cùng lúc." Phá Quân đáp nửa câu đầu, sau đó chợt nhận ra: "Cảm ơn tiểu thư Mai Tiệp Lâm đã nhắc nhở. Hóa ra là trường hợp này, tôi hiểu rồi. Chẳng trách mỗi lần thế chỉ huy đều cấm tôi vào phòng nghỉ, phòng chỉ huy."
Kênh thông tin tĩnh lặng lần 2.
Mấy cái này... lộ ra tin tức khó lường nào đó he?
Mai Tiệp Lâm lập tức bịt tai lại: "Nếu bây giờ tôi nói tôi không nghe thấy, không biết gì còn tác dụng chứ? Chỉ huy có tin không?"
Duy Nhân yếu ớt hỏi: "Chính cô tin sao?"
"Tôi không." Mai Tiệp Lâm nghiêm túc nói: "Phá Quân, anh hai, đừng trách em không kéo hai lại, khiến hai tiến xa hơn trên con đường bị tắt máy. Má, hai nói cỡ này em không cứu hai được đâu hai!"
Chỉ là phòng nghỉ, phòng chỉ huy...
Vừa suy nghĩ lộn xộn, Mai Tiệp Lâm vừa né tránh mấy quả pháo laser bắn tới: "Quân Phản Loạn phản ứng rất nhanh, không nhắm chỉ huy được thì ngắm vào tôi. Trước phế tôi làm chỉ huy mất đi yểm hộ? Duy Nhân bắn một loạt tên lửa viễn trình đi, giúp tôi dẹp cái đám phi thuyền nhỏ vừa này, chặn đường quá!"
Duy Nhân: "Tới đây!"
Vài giây sau, một hàng tàu địch gần Thiền Uyên lập tức bị tiêu diệt.
Đỗ Thượng nói: "Tôi mà là quân Phản Loạn giờ tôi ngu luôn! Đang đánh ngon tự nhiên lôi cơ giáp hình người ra, gian lận thật chứ!"
Khóe môi Mai Tiệp Lâm cong lên, cô cười ngạo nghễ: "Gian lận đã quá trời! Trong mắt Trí giả thì pháo đài không gian giống như một bức tường sắt, ngay cả một con muỗi cũng không thể bay qua nên muốn kéo chúng ta vào phạm vi hoạt động của pháo đài. Không nghĩ đến bên ngoài bị phá, thành lũy còn bị bắn rụng từng cái, tức chết luôn!"
"May mắn là tôi và chỉ huy cùng phe!" Trán Đỗ Thượng đổ mồ hôi, sôi máu lên bèn rủ Mai Tiệp Lâm buôn dưa: "Tôi đề nghị sau khi đánh xong, kêu chỉ huy cấp một chiếc phi thuyền, đi tìm khoáng thạch khắp cái cõi vũ trụ này."
"Ha ha ha, ý hay!" Tóc hime lắc lư theo chuyển động Mai Tiệp Lâm: "Quặng mới được phát hiện trên hành tinh vô danh có thể hỗ trợ nhảy cơ động và cơ giáp hình người. Nếu chúng ta dạo vài vòng có lẽ Tháp Trắng và Liên Minh sẽ tặng cho chỉ huy biểu ngữ cảm ơn vì đã giải quyết được vấn đề năng lượng của một số công trình nghiên cứu khoa học!"
Đang nói chuyện, cô chửi một tiếng, hung hăng: "Cái gã kia cứ sấn vào đánh lén tôi thế, hứ, có lẽ chả biết hệ thống phòng ngự của bà đây mạnh lên rồi he, không phải ai cũng nổ nổi đâu!"
Tầng hầm 11, trung tâm thiết bị ISOC.
Theo thông tin đã có từ trước, Hạ Tri Dương mò mẫm lấy ra một khẩu súng từ ngăn bí mật trên tường. Cậu có một số kiến ​​thức cơ bản về súng cầm tay, nhận ra khẩu súng đó là loại Burlock 17 kèm bộ điều chỉnh đạn đạo.
Cậu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm - mặc dù đã học qua nhưng tỉ lệ nhắm bắn chính xác của cậu thực sự không tốt. Với thiết bị điều chỉnh, ít nhất cậu có thể cải khả năng xạ kích.
Ví dụ: nếu bắn năm hoặc sáu phát có thể trúng ít nhất một phát.
Các nhân viên đến cùng Auguste xuống mặt đất sẽ trở thành tuyến phòng thủ đầu tiên.Và cậu chính là tuyến phòng thủ thứ hai ngăn cản Phiến quân tiếp cận siêu quang máy tính "Ngân Hà".
Tuy là may mắn vớt vát qua mấy kì thi nhưng Hạ Tri Dương hiểu rõ một khi "Ngân Hà" bị phá hủy, hệ thống phòng thủ hành tinh thủ đô sẽ lập tức bị địch chiếm lại. Khi đó, bọn chúng ở bên ngoài không gian có thể đe dọa Liên Minh bằng mạng sống của thường dân Leto bất cứ lúc nào.
Không nói thất bại trong gang tấc, ít nhất Liên Minh sẽ bị vướng lại, không thể toàn diện công kích.
Bàn tay cầm súng run rẩy không ngừng bị Hạ Tri Dương giấu ra sau, không muốn Auguste nhìn thấy.
Lúc này, theo giám sát, Phiến quân đã đến gần trung tâm thiết bị và đấu súng với các nhân viên đặc vụ.
Hạ Tri Dương chăm chú nhìn, vô thức siết chặt báng súng lạnh lẽo.
Auguste khuyên: "Cậu vẫn còn là sinh viên, có thể cùng tôi chờ hỗ trợ ở tầng hầm."
"Leto hiện tại đang hỗn loạn, không biết khi nào hỗ trợ mới đến." Hạ Tri Dương mím môi dưới: "Nếu mặt trên không ngăn được, chi viện không tới, tôi sẽ lặng lẽ đi lên giúp đỡ. Tuy độ chính xác không cao lắm nhưng vẫn có thể trốn trong bóng tối bắn vài phát súng."
Biết Auguste không đành lòng, Hạ Tri Dương cười, thoải mái nói: "Dù sao ngài cũng không thể đi lên, nơi này càng cần ngài trấn giữ."
Cậu suy nghĩ một lúc: "Tôi nhớ giáo sư lịch sử nhân loại học ở Turan đã từng nói, dù ở thời đại nào cũng sẽ luôn có người xông lên phía trước bất kể tình huống. Tôi không thể nhớ chính xác từng từ nhưng có lẽ đó là điều mà ngài ấy đã nói."
Giọng nhẹ hai phân nhưng nụ cười càng tươi sáng hơn: "Bây giờ đến lượt tôi lao lên phía trước, tôi sẽ không lùi lại."
Hạ Tri Dương lặng lẽ trèo ra ngoài từ ống thông gió ngầm trong trung tâm thiết bị.
Trước khi khởi hành, cậu tính toán, theo độ chính xác của mình, đạn của một khẩu súng có thể không đủ để bắn, vì vậy cậu tìm thêm hai khẩu súng trong phòng bí mật và mang chúng lên người, nhiều thêm cậu cũng không mang được.
Auguste kết nối giám sát mặt đất với thiết bị đầu cuối cá nhân của mình, ông có thể nhìn thấy trên màn hình ảo cỡ lòng bàn tay có rất nhiều Phiến quân đang đến. Mặc dù các đặc vụ có khả năng chiến đấu cá nhân mạnh mẽ nhưng không thể chống chọi được với quá nhiều đối thủ, hiện tại vòng chiến chỉ còn lại 9 người đứng: 8 Phiến quân, 1 đặc vụ.
Không để ý đến đầu gối đau nhức, Hạ Tri Dương tăng tốc bò trườn.
Khi mở nắp kim loại của ống thông gió, cậu hết sức kiềm chế thở dốc và liếc nhìn thi thể nằm trên mặt đất.
Gương mặt đầy máu, bụng bị xuyên một lỗ to cỡ nắm tay.
Cậu vẫn còn nhớ khuôn mặt của người đàn ông này, khi Auguste xuống xe là người này đi phía trước, mặt không biểu cảm trông rất dữ tợn.
Nhìn qua giám sát hoàn toàn khác với tận mắt nhìn thấy, mùi máu tanh nồng nặc đọng lại trên chóp mũi khiến hơi thở của Hạ Tri Dương bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, tim đập nhanh hơn và có một loại tức giận dâng trào xuyên qua ngực, khiến cậu muốn gầm lên, muốn mắng chửi.
Nhưng lúc này cậu chỉ có thể yên lặng cầm súng trong tay, ngoài ra không có động tĩnh gì.
Nhớ lại những kiến ​​thức đã học, Hạ Tri Dương cố gắng giơ súng lên và ngắm bắn.
Trong vòng chiến, còn một đặc vụ và hai Phiến quân còn đứng, những khẩu súng sạch đạn của hai bên đều đã bị ném xuống đất.
Ngay lúc đặc vụ đang thở hổn hển bẻ gãy xương họng của một tên, Hạ Tri Dương nhìn thấy tên khác ngã trên mặt đất đang lặng lẽ đứng dậy. Dựa vào động tác của hắn có vẻ đang chuẩn bị đánh lén.
Đặc vụ có thể sắp kiệt sức nên chưa phát hiện ra.
Nuốt nước bọt, Hạ Tri Dương đặt ngón tay lên cò súng, trong lúc đối phương giơ dao găm về phía đặc vụ, cậu dùng sức bóp cò!
Không có âm thanh nào từ khẩu súng được trang bị ống giảm thanh, chỉ có tiếng đạn "bốp" xuyên qua gió.
Trúng.
Khi Phiến quân thất thủ, những sợi tóc sau gáy vốn dựng đứng vì căng thẳng của Hạ Tri Dương cũng bình tĩnh trở lại.
Nhưng vị trí của cậu cũng bị lộ.
Đặc vụ nhìn về nơi cậu đang ẩn nấp, dù chưa từng học qua bất kỳ cử chỉ hay mật mã nào, nhưng Hạ Tri Dương lại hiểu được ý tứ của đối phương: nấp kĩ, đừng nhúc nhích.
Biết mình chỉ ở trình độ người thường, vừa rồi có thể bắn chính xác đều là nhờ bộ điều chỉnh đạn đạo và may mắn, Hạ Tri Dương đứng yên tại chỗ, cố gắng hết sức quan sát động tĩnh trong vòng chiến đồng thời che chắn cho mình, kiên quyết không bước tới gây rắc rối.
Tuy nhiên, sau một hồi giằng co, đặc vụ có dấu hiệu kiệt sức, Hạ Tri Dương muốn ném khẩu súng trong tay ra giúp đỡ nhưng đặc vụ từ chối.
Hạ Tri Dương lo lắng, loay hoay xoay ống ngắm tới lui, nhưng có lẽ Phiến quân đã đề phòng, bám sát đặc vụ nên khó tìm được cơ hội bắn mà không vô tình làm người đó bị thương.
Một kẻ khác ngã xuống.
Chưa đầy nửa phút, đặc vụ cũng ngã xuống đất.
Tên địch duy nhất đá đặc vụ nhiều lần và nhìn sang cậu với ánh mắt hung dữ.
Lòng bàn tay của Hạ Tri Dương đều đẫm mồ hôi.
Cậu không thể quay lại. Một khi cậu quay trở lại theo ống thông gió, hắn sẽ theo sau, tình hình sẽ càng trở nên khó kiểm soát hơn.
Dù thế nào đi nữa, cậu cũng phải ngăn cản ở đây.
Lúc này, Hạ Tri Dương chợt nhớ tới khẩu hiệu của Trường quân đội Đệ Nhất
Chỉ vì Liên Minh, vững bước không lùi.
Chỉ vì Liên Minh.
Dường như dũng khí bị kích phát, tiếc là lần này cậu không còn may mắn, hơn chục phát chỉ có hai phát sượt qua cánh tay kẻ kia.
Cắn chặt nướu, trán và cổ Hạ Tri Dương đều đầy mồ hôi, vô thức thì thầm: "Đánh trúng... Tại sao không trúng... Trúng... Trúng nhanh..."
Khi viên đạn cuối cùng xuyên qua vai địch thì đối thủ đã tiến đến gần.
Thế giới quay cuồng, Hạ Tri Dương rơi ra ngoài.
Khẩu súng rỗng bị kiểm tra rồi đập xuống đất, phát ra một tiếng "tách" trầm trầm.
Lúc này, đầu óc Hạ Tri Dương gần như trống rỗng, không nghe được kẻ kia đang chửi bới gì, chỉ cảm thấy chân, thắt lưng, xương sườn và mặt đau nhức, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh. Một thời gian sau, cậu không còn phân biệt được bộ phận cụ thể nữa, hết cơn đau dữ dội này đến cơn đau dữ dội khác khiến mắt cậu tối sầm.
Cậu chưa bao giờ học kỹ năng chiến đấu vì không cần thiết. Giờ đây, trong tay một tên địch bạo lực, cậu như bao cát không thể chống trả.
Hạ Tri Dương lại bị đánh ngã xuống đất, ho ra máu. Cậu tự hỏi tại sao mình lại phải nhận trận đòn này? Đúng như Trần Minh Hiên đã nói, dù thế nào đi nữa cậu vẫn có thể tiếp tục làm một thiếu gia giàu có, học tập, kiếm tiền và sống thoải mái mỗi ngày.
Không tốt à?
Chẳng phải tốt hơn là bị đánh chết sao?
Nhưng, chỉ là, không giống....
Sau khi chứng kiến ​​ba vị giáo sư bị bắn chết tại Turan, sau khi từ biệt Ôn Thi Khanh, sau khi nhìn thấy thành phố hoang tàn, những con phố ảm đạm và vô số người dân bình thường chán nản và hoảng sợ, cậu không thể quay lại trở thành một Hạ Tri Dương vô tư được nữa.
Đau quá... đau quá.
Một ý niệm càng ngày càng mạnh mẽ, tựa như cái chết cũng không có gì to tát.
Hơi thở ngày càng đau đớn, khí quản co thắt, tầm nhìn mờ đi, cậu không còn nhìn rõ nữa, mắt cậu từ từ khép lại, trước mắt hiện ra tờ giấy trong tay.
Trên đó viết gì nhỉ?
Suy nghĩ của Hạ Tri Dương dần dần trở nên mơ hồ, cậu khó khăn nhớ lại. Chữ ký đó là... Kỳ Ngôn?
Câu đó...
"Chúng ta phải sống sót."
Suy nghĩ chậm lại.
Cậu phải sống sót... Vì sao cậu phải sống sót?
Hình như cậu đã từng nói sau này phải kiếm được thật nhiều tiền, cung cấp quỹ nghiên cứu khoa học cho bạn mình. Cậu còn rất nhiều việc phải làm, rất nhiều nơi chưa đến, cậu không cam tâm rời khỏi thế giới theo cách này...
Vài giây sau, ánh mắt tan rã tụ lại lần nữa, Hạ Tri Dương siết chặt tay kẻ đang đặt trên yết hầu mình, tay còn lại chịu đựng cơn đau dữ đội, run rẩy dùng tốc độ khó tưởng rút súng, chĩa thẳng vào tim kẻ thù.
Phốc...
Hạ Tri Dương không biết lặp lại động tác bóp cò bao nhiêu lần, cậu mất hết sức lực, cùng tên địch ngã xuống đất, không biết mất bao lâu mới kéo tay đối phương ra, lăn sang một bên, nằm ngửa trên mặt đất.
Lúc này, tay và quần áo của cậu dính đầy máu, toàn thân đau đớn đến mức ngay cả thở cũng giống như bị tra tấn.
Gió từ đâu thổi tới khiến có chút se lạnh. Nhìn cặp trăng song sinh trên bầu trời đêm, Hạ Tri Dương hít một hơi thật sâu, kéo khóe miệng bầm tím của mình.
Tiền tuyến.
Không lâu sau, quân Phản Loạn cũng phát hiện ra những thay đổi trong hệ thống bảo vệ phi thuyền của quân Viễn Chinh.
Butler tức giận: "Hệ thống bảo vệ phi thuyền của quân Viễn Chinh đã được nâng cấp, tại sao lại không có tin tức gì?"
Fritz phớt lờ anh ta.
Kể từ khi đám gián điệp trong Liên Minh lần lượt bị kéo ra, họ như bị bịt mắt, bịt tai. Không có nửa cái tin, huống chi là hai kiện đồ này?
Butler cũng phản ứng lại, trầm mặc mấy giây: "Mày cho rằng Pháo đài có thể ngăn cản được sao?"
Chỉ trong thời gian ngắn, năm trong số mười bảy pháo đài đã bị Lục Phong Hàn - người đang điều khiển cơ giáp cho nổ tung. Tạo vật khổng lồ bị vỡ vụn trong không gian sâu thẳm, ánh lửa rực rỡ xuyên qua tầm mắt của mọi người.
Phải thừa nhận rằng khi cơ giáp lần đầu tiên xuất hiện trên chiến trường, đặc điểm của nó khiến pháo đài không gian nặng nề và di chuyển chậm chạp không thể chống lại được, như thiên địch vậy.
Nhìn cơ giáp di chuyển nhanh chóng trong cơn mưa đạn xối xả, Fritz chậm rãi nói: "Đừng quên, cơ giáp chỉ là một mảnh kim loại vô dụng nếu không có người điều khiển. Nhưng một người dù có khỏe đến đâu cũng không thể tập trung cao độ trong thời gian dài và duy trì khả năng phản xạ thần kinh ở mức cực độ. Ngoài ra, không phải ai cũng có thể điều khiển cơ giáp, quân Viễn Chinh cũng không thể đưa một đội trưởng nào đó vào cơ giáp cùng Tổng chỉ huy. Vì vậy, Lục Phong Hàn nhất định là người duy nhất ở trong cơ giáp. "
Gã chậm rãi nhét kẹo trái cây vào lòng bàn tay: "Butler, chúng ta đoán xem Lục Phong Hàn có thể trụ được bao lâu?"
Năm giây sau khi gã nói, chuyển động của cơ giáp bỗng dừng lại hai giây.
Trong mắt mờ mịt, Fritz bình tĩnh bóc vỏ kẹo ra, khóe miệng nở nụ cười: "Nhìn xem, đây không phải là vừa bị pháo laser bắn trúng sao?"
Trong cabin, Phá Quân nhắc nhở: "Tướng quân, thủ tịch, cánh tay phải bị pháo kích, thân máy hư hại 17%."
"Hiểu rồi." Lục Phong Hàn khàn khàn đáp lại, có thể nghe được thanh quản của anh căng cứng, những hạt mồ hôi lớn nhỏ xuống quai hàm sắc bén, để lại vết nước sẫm màu trên vải.
Kỳ Ngôn vẫn luôn chú ý đến tình trạng của anh, khi phát hiện cơ bắp tay đã đạt đến cực hạn, cậu thấp giọng nói: "Tướng quân, anh cần nghỉ ngơi."
Không phản đối, Lục Phong Hàn ra lệnh: "Phá Quân, chuyển giao quyền hạn."
Không chút do dự, giao lại kết quả của toàn bộ trận chiến và mạng sống của chính mình cho người bên cạnh.
Bảng điều khiển trước mặt Kỳ Ngôn nhanh chóng bật lên, màn hình ảo lần lượt sáng lên, Phá Quân bắt đầu đếm ngược: "Bắt đầu bàn giao, 5, 4... 1, 0!"
Cùng lúc thời gian đếm ngược kết thúc, Kỳ Ngôn hoàn toàn nắm giữ quyền điều khiển trong khi cỗ máy đang di chuyển. Ngay lập tức, hai cánh tay kim loại giơ lên ​​từ bên ghế lái của Lục Phong Hàn. Sau khi quét, xác định vị trí tiêm và tiêm cho anh những mũi tiêm làm dịu thần kinh và cơ bắp.
Thuốc an thần nhanh chóng có tác dụng, Lục Phong Hàn nhất thời có cảm giác như đang ngâm mình trong nước ấm, toàn thân như bị nước nhuộm vào, cảm giác mềm nhũn, không thể chống cự.
Anh vô thức quay đầu lại nhìn Kỳ Ngôn.
Ngọn lửa do vụ nổ gây ra, ánh sáng trắng rơi xuống khi pháo hạt đi ngang qua và ánh sáng xanh của màn hình ảo chồng lên sườn mặt Kỳ Ngôn, giống như một vách núi phủ đầy tuyết dưới ánh trăng, lộ ra một chút băng giá lạnh lẽo.
Lục Phong Hàn nhất thời mê hoặc.
Thân máy rung lắc dữ dội.
Lục Phong Hàn còn chưa kịp mở miệng, Kỳ Ngôn đã bắt đầu giải thích: "Hai chiếc tàu cỡ trung của địch nổ tung ở gần đó, trường lực lan rộng khiến thân máy rung chuyển."
Vừa nói vừa điều khiển cơ giáp rẽ sang một bên, thành công tránh được tên lửa bay ngang qua.
Bị bao vây bởi đạn pháo, cả hai đứng trước bờ vực cái chết không biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt của Lục Phong Hàn dán chặt vào Kỳ Ngôn, lộ ra vẻ dịu dàng không thể sánh được với khói lửa chiến trường.
"Ngôn Ngôn."
"Ơi?"
"Có nhớ lần đầu tiên em và anh đến quảng trường Sky Diamond, anh hỏi em muốn viết trên mộ mình không?"
Kỳ Ngôn chuyên tâm làm hai việc, đáp: "Nhớ."
Khi đó, họ đang đứng trước bức tượng của Lục Quân, cậu nói với anh rằng: "Thân nơi bóng tối, tôi từng truy đuổi đom đóm."
Không biết có phải là tác dụng của thuốc an thần hay không nhưng Lục Phong Hàn cảm thấy cõi lòng mềm mại.
Anh từng nghĩ nếu chết ở tiền tuyến thì dù có được tạc tượng ở quảng trường Sky Diamond hay không, trên mộ anh phải viết dòng chỉ "Chỉ vì Liên Minh" như cha mình.
Thoạt nhìn ý nghĩa sâu xa còn biết hù người.
Nhưng không biết từ khi nào, anh đã thay đổi quyết định.
"Trong hợp đồng trọn đời có viết, tiền lương là cho phép bia mộ của anh được ở cạnh bia mộ của em. Nếu trên bia mộ của em có khắc dòng chữ "Thân nơi bóng tối, tôi từng truy đuổi đom đóm."."
Nhịp tim của Kỳ Ngôn hơi thất thường, cậu nghe thấy mình đang hỏi: "Tướng quân sẽ khắc gì?"
Trong ánh lửa, Lục Phong Hàn đáp: "Anh thì đuổi theo em."