"Tại sao phải đeo cà vạt? Tôi không thở được!"
"Ý nghĩa tồn tại của quân phục là cái gì vậy? Thiết kế quá vô lí. Trên phi thuyền ai mà đeo thắt lưng bản hai ngón tay chớ?"
Quân dung của quân Viễn Chinh từ trên xuống dưới nhìn tổng thể thì không sai, mà chú ý chi tiết thì bét nhè hết, dù là mấy người đội trưởng, quân trang chỉnh chu cũng không mặc được mấy ngày.
Đương nhiên, ngoại trừ Phó chỉ huy Erich.
Duy Nhân và Đỗ Thượng mặc bộ quân phục mới, tay giơ lên cao chút cũng không quen, cứ có cảm giác tự do bản thân đã bị vây hãm, khiến họ khó thở.
"Có ai mà mặc quân phục thế này đi chiến đấu đúng không Đỗ Thượng?" Mai Tiệp Lâm khoa tay múa chân với lễ phục mới, tự nhiên thấy tự hào về body mình luyện mười mấy năm trời, ngày hôm đó nhất định phải thắt eo chặt vô. Không chừng sau này, cô có thể dùng mặt tạo cơm ăn à.
Phòng bên kia, Lục Phong Hàn đã thay quần áo mới đi ra.
Quân phục quân vũ trụ vốn màu trắng thế mà lần này anh được nhận bộ quân phục đen tuyền khảm khóa bạc, cùng bộ với quân ủng và thắt lưng nhưng lại thiếu dây đeo vai.
Lục Phong Hàn có nền tảng tốt, hơn nữa nhiều năm rèn luyện không ngừng, tỉ lệ thân hình rất xuất chúng, mặc vào quân phục màu đen, khí chất càng lạnh lẽo, sắc xảo.
Chờ anh mang giày, ngẩng đầu cài nút áo, rồi từ từ cúi đầu đeo găng tay trắng, hơi thở cấm dục ập tới rõ ràng.
Đôi mắt của Kỳ Ngôn không khỏi dừng ở ngón tay, hầu kết và đôi mỏng của anh, cả người cậu như bị giật điện, run rẩy khó kiểm soát.
Đã sớm chú ý, Lục Phong Hàn dùng ngón tay đeo găng sờ mặt cậu, nhẹ giọng hỏi: "Sao thế?"
Rõ là chỉ chạm bình thường, nhưng Kỳ Ngôn lại nín thở.
Lục Phong Hàn cười khẽ, rất là vui vẻ.
Anh di chuyển nửa bước, đứng trước mặt cậu, ngăn chặn tầm mắt, anh bỏ ngón tay ra, ghé sát vào tay Kỳ Ngôn; "Anh biết, Ngôn Ngôn rất thích."
Kỳ Ngôn không phủ nhận.
Cậu chưa bao giờ phủ nhận sức hấp dẫn to lớn của Lục Phong Hàn đối với mình.
Vào ngày trao quân hàm, quảng trường Sky Diamon của hành tinh thủ đô rất đông người, tất cả đều theo dõi nghi thức tại phòng hội nghị qua màn hình ảo bay trên bầu trời.
Mãi đến hơn 7 giờ tối, một nhóm người tránh né các thiết bị và phóng viên, lặng lẽ đi đến nhà hàng cạnh Trường quân đội Đệ Nhất.
Trong phòng riêng, mấy người nhìn nhau không nhịn được bật cười.
"Hạ Tri Dương, nút áo của ông mất hết rồi kìa! Sao ông không có miếng cơ ngực nào thế?"
"Đây là thanh xuân!" – Hạ Tri Dương kéo quần áo, than thở: "Nút áo tôi mắc lắm ớ, tim tôi đau quá!"
"Diệp Bùi, tóc đuôi ngựa của bà rối tung kìa!"
"Im đê Hạ Gia Nhĩ! Đây là kiểu tóc mới, ông hiểu không? Tôi mất cả tiếng để làm đó."
Sau tràng cười, đột nhiên không khí yên tĩnh, Diệp Bùi sờ khóe môi, cười: "Lâu lắm rồi mới được như thế này, tự nhiên hơi không quen."
Hạ Tri Dương vẫn còn có khuôn mặt trẻ con, bởi vì đang tham dự buổi lễ nên cậu ấy đã cố tình tháo ba cái đầu lâu bạc trên tai và bôi thêm một ít sáp vuốt tóc để lộ trán.
Cậu rót cho mình một cốc nước, uống cạn: "Ai không chứ? Cơ cười trên mặt tôi gần như bị teo đi rồi!"
Vừa nói, vừa vuốt thẳng cổ áo, còn cố ý sờ Huân chương Hòa Bình trên áo.
Hạ Gia Nhĩ thấy thế, lập tức phủi lớp bụi không tồn tại trên cầu vai mình.
Diệp Bùi khoanh tay, trợn mắt: "Đủ rồi nhe. Tôi biết một ông được Huân chương Hòa Bình, một ông được thăng làm trung tá rồi, không cần nhấn mạnh nữa đâu."
Cô nhìn đồng hồ rồi nói: "Chỉ huy và Kỳ Ngôn vẫn chưa đến, liệu có bị truyền thông chặn ở quảng trường không? Lúc rời đi tôi đã xem qua. Đội hình thực sự rất đáng sợ. Tôi nghi toàn bộ phóng viên Leto đều xuất hiện á."
"Không chỉ là toàn Leto thậm chí là toàn bộ khu hành chính Trung Ương luôn." Hạ Gia Nghĩ cũng rót cho mình ly nước: "Trước có Hodgkin và Climo vì cân bằng mà chức vụ của chỉ huy luôn bị ép xuống. Lần này kết hợp cả quân công lúc trước, trực tiếp thăng thành thượng tướng một sao! Nghĩ xem chỉ huy còn không đến 30 tuổi, trước là thiếu tướng trẻ nhất Liên Minh, giờ là thượng tướng trẻ nhất Liên Minh, nếu tôi mà làm trong truyền thông, tôi cũng không tha đâu."
Vì Lục Phong Hàn là Tổng chỉ huy mang hàm thiếu tướng nên toàn bộ đội trưởng dưới quyền anh cũng bị mắc kẹt ở đại tá, không thể tăng cấp.
Lần này, toàn bộ quân Phản Loạn đã bị diệt, sau khi tính đi tính lại quân công tích lũy mấy qua liền trực tiếp trở thành thượng tướng một sao. Mấy người Mai Tiệp Lâm, Duy Nhân... cũng thăng làm thiếu tướng.
Điều này cũng dẫn tới việc tại lễ tấn phong, thoạt nhìn lứa tướng quân Liên Minh mới đều trẻ đến bất ngờ.
Những câu hỏi của phóng viên cũng khác so với trước đây.
"Rất nhiều người trong mạng sao đang hỏi, Thiếu tướng Mai Tiệp Lâm hiện tại độc thân đúng không?"
Được gọi là "Thiếu tướng", Mai Tiệp Lâm hiếm khi nghiêm túc, gật đầu: "Ừ."
"Thiếu tướng Mai Tiệp Lâm thích người như thế nào? Cô có thể trả lời câu hỏi này không?"
Giả vờ hắng giọng, khắc chế ý muốn thay đổi tư thế ngồi, Mai Tiệp Lâm trả lời: "Tôi thích những người ngoan ngoãn. Tôi dạy anh ấy thủ... những điều tốt nhất có thể học được trong một đêm."
Nghe được ý lúc tạm dừng, Duy Nhân và Đỗ Thượng đều quay mặt đi, không đành lòng nhìn nhau. Họ nghĩ, chẳng lẽ bọn họ đang muốn nói "thủ đoạn" sao? Quả nhiên không thể trong cậy bà này nói gì đứng đắn, dám đứng trước toàn thể Liên Minh lật – sách – vàng!
(sách cấm)
Không hổ là bà.
Ngược lại, Lục Phong Hàn ngồi ở giữa, vẻ mặt bình tĩnh nhất, cứ mười giây lại liếc nhìn vị trí của Kỳ Ngôn, sau khi nghe được câu trả lời của Mai Tiệp Lâm, anh không có vẻ gì tức giận.
Sau khi Duy Nhân, Long Tịch Vân và Đỗ Thượng đều bị hỏi hai lần, cuối cùng cũng có một phóng viên cẩn thận hỏi Lục Phong Hàn câu đầu tiên.
"Xin hỏi thượng tướng Lục, cơ giáp hình người đã xuất hiện ở trận cuối sau này có được tiếp tục nghiên cứu không?"
Lục Phong Hàn: "Có."
"Địa điểm nghiên cứu là ở Tháp Trắng hay phòng thí nghiệm Liên Minh?"
Lục Phong Hàn: "Mỗi nơi có điểm tốt riêng."
Sau đó có người hỏi: "Trong tương lai sẽ không có chiến tranh, trong khi kinh phí nghiên cứu cơ giáp rất cao. Thái độ của ngài đối với quan điểm: "Tiếp tục đầu tư nghiên cứu là lãng phí tiền thuế của dân" trên mạng sao ra sao?"
Lục Phong Hàn: "Phản đối."
"Lý do phản đối của ngài là?"
Lục Phong Hàn: "Về sau cơ giáp sẽ hữu dụng."
"Là người hộ tống Trí giả trở về thủ đô, ngài nghĩ gì về Trí giả?"
Lục Phong Hàn: "Không có ý kiến."
Một phóng viên khác chen tới: "Chiến tranh đã kết thúc, quân đội Liên Minh chuẩn bị giải trừ quân bị, nếu ngài không giữ chức vụ nữa thì sẽ làm gì? Ngài đã từng suy xét chưa?"
Lục Phong Hàn vốn muốn nói anh có người nuôi, nghĩ lại vẫn sửa miệng: "Đã tìm được việc, tôi làm vệ sĩ riêng." Còn nhấn mạnh: "Bất kì lúc nào, bất kể thời gian nào, bảo vệ cá nhân."
Mai Tiệp Lâm nhức răng, tự nhủ: Trước giờ không phải tích chữ như vàng, vô cùng cao lãnh, vừa mới hỏi đã đem hợp đồng công việc tương lai ra khoe rồi?
Một phóng viên giải trí đánh hơi thấy có gì kì kì, liền chen tới đặt câu hỏi: "Cột tình trạng hôn nhân của thượng tướng Lục đang để trống, anh vẫn đang độc thân. Anh có yêu cầu gì về nửa kia của mình không? Chúng tôi sẽ đem nội dung làm đầu đề!"
Ám chỉ anh cần tìm bạn trăm năm hả?
Hiếm khi Lục Phong Hàn ăn mặc nghiêm túc, anh dựa vào ghế, đặt đôi tay đeo găng trắng lên bàn, đáp: "Sớm không còn trống đâu."
Vừa nói vừa lướt qua vô số người, nhìn Kỳ Ngôn đang ngồi trên ghế, ánh mắt chợt dịu đi.
Kỳ Ngôn mặt vest đen, khiến da cậu càng trắng, mang lại cảm giác lạnh lùng, quý phái.
Chỉ là đối mắt với anh mới vài giây cậu đã vội quay mặt đi.
Lục Phong Hàn nhếch môi cười nhạt.
Sau khi anh nói mấy chữ này, khung cảnh chung quanh chợt yên tĩnh rồi náo động lên.
Cột tình trạng hôn nhân sẽ không còn trống, có nghĩa là... thượng tướng Lục đã có đối tượng rồi?
Mai Tiệp Lâm và những người khác thì lén nhìn nhau...
Khoe đúng không? Chỉ là khoe thôi đúng không?
Khoe từ tiền tuyến khoe tới Leto chưa đủ hả?
Mục tiêu của ngài là toàn Liên Minh ha gì?
Hứ, tên nam nhân hư vinh.
Ngay lập tức, một phóng viên am hiểu lớn tiếng hỏi: "Bạn đời của thượng tướng Lục có phải là "Y" thần – thủ lĩnh Tháp Trắng vừa giành được Huân chương Khiên bạc của Liên Minh đúng không?"
Từ lúc chiến thắng đến nay, thủ lĩnh Tháp Trắng vô cùng nổi bật, tìm kiếm cũng cực cao, là người duy nhất có thể tranh phong với Lục Phong Hàn.
Hiện nay, hai cái tên được nối với nhau, các phóng viên háo hức đưa micro đến miệng Lục Phong Hàn, hỏi vô cùng chi tiết.
Ứng phó phóng viên xong, đoán chắc là còn rất nhiều người chặn trước hội trường nên sau khi chào Nhiếp Hoài Đình, anh liền dùng cấp dưới làm lá chắn, kéo Kỳ Ngôn rời đi bằng cửa sau, có Phá Quân lái xe bay chờ sẵn.
Sau khi lên xe, Kỳ Ngôn liếc nhìn về phía hội trường: "Tướng quân, chúng ta đi như vậy... không sao chứ?"
"Tướng Nhiếp ở đây, đám Mai Tiệp Lâm không cần nói gì, chỉ cần đứng yên, mỉm cười vẫy tay chụp hình là xong."
Sau khi đến nơi, họ mở cửa bước vào, mấy người Hạ Gia Nhĩ theo bản năng hành quân lễ: "Chỉ huy."
Thu hồi ngón tay cuối mi mắt, Diệp Bùi bất đắc dĩ: "Xong rồi, rõ là lén hợp lại mà sao tôi không ngăn được phản xạ có điều kiện của mình thế?"
Hạ Tri Dương cười nói: "Động tác nhất trí của ba người làm tôi giật cả mình."
Cậu cũng thế, có một số thói quen đã ăn sâu. Như khi ra ngoài, cậu sẽ đội nón, vô thức đứng ở nơi ít bị chú ý nhất. Khi nói chuyện luôn lo lắng không có biết có thiết bị giám sát ở gần không, đi vào phòng riêng sẽ đánh giá bố cục xung quanh, tìm kiếm nơi nào có thể sẽ có máy theo dõi... Cậu tin rằng, rồi những điều này sẽ được "chữa lành".
Tựa như, đã có nhiều người đi dạo ngắm cảnh trong công viên hơn, chương trình biễu diễn phun nước đã được tổ chức lại trên quảng trường Sky Diamond. Trường quân đội Đệ Nhất đã tuyển sinh cho năm mới, tượng của ba giáo sư đã được dựng lên tại Học viện Turan...
Mọi thứ đang trở nên tốt hơn.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Hạ Tri Dương cầm ly nước, nhìn Kỳ Ngôn, rồi nhìn Lục Phong Hàn, xác nhận suy đoán của mình – Tổng chỉ huy và Y thần chắc chắn đã ẩn nấp Leto, che giấu tung tính, trong tối phá hủy âm mưu của địch!
Thiệt kích thích!!!
Trò chuyện một lúc, thiết bị đầu cuối cá nhân của vài người vang lên âm thanh thông báo. Mondrian đọc xong: "Là tin của [Nhật báo Leto]. Phiên tòa xét sử Hodgkin và Trí giả đã bắt đầu, toàn mạng sao đều được theo dõi, số lương người xem... nhiều quá, không đếm được."
Diệp Bùi ngậm miếng ăn vặt trong miệng, cúi người nhìn xem: "Thì ra Trí giả trông như thế này. Tôi còn tưởng ông ta tỏa ra thần quang, bước một bước là xuất hiện cánh hoa gì đó."
Hạ Tri Dương nói: "Cho nên bản thân Trí giả không phải "Thần", mà là chế độ và tư tưởng biến ông ta từ một người bình thường thành "thần"."
Nói xong, liền thấy mấy người trong phòng đều nhìn qua, cậu không khỏi lùi lại: "Sao mấy người nhìn tôi?"
Diệp Bùi vỗ vai cậu: "Xem ra, ông trở nên sâu sắc hơn rồi đó!"
Hạ Tri Dương ngượng ngùng, trợn mắt: "Anh hùng ý kiến giống nhau, tôi nghĩ là vậy đó!"
Cậu sờ hoa văn trên huân chương, nhẹ giọng: "Hơn nữa...có nhiều người đã dạy tôi rất nhiều chuyện."
Diệp Bùi không hỏi tiếp.
Trong chốc lát, có robot phục vụ mang rượu và hai chiếc ly tới.
Hạ Gia Nhĩ đặt trước mặt mình một ly, rồi đặt trước chiế ghế tróng một cái ly khác.
"Vỗn dĩ, tôi hứa sau khi về Leto sẽ mời một vị tiền bối đến đây uống rượu nhưng anh ấy không thể tới."
Hạ Gia Nhĩ nhớ lại khi ở cạnh vòng xoáy trong vực sao mới, Calvin kể cho cậu nghe vài câu chuyện trên tiền tuyến, còn cảm khái tất cả đều có kết cục tương tự nhau.
Nhấc ly rượu lên, khẽ chạm nhẹ, cậu ngẩng đầu uống một ngụm.
Cậu chưa bao giờ chạm vào rượu, chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng khiến cậu nghẹn ngào, ho đến đỏ mắt.
Cậu nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống thoải mái mà Calvin đã tưởng tượng trong tương lai - nhắm mắt ngủ cho đến bình minh, không lo kẻ thù tập kích lúc nửa đêm, nấu ăn, làm vườn, đi dạo vào ban ngày và tụ tập với bạn bè khi có thể.
Nếu, nếu tiền bối hồn về quê cũ, có thể đến đây nếm thử rượu này.