Cô Tôn dành thời gian đến đồn cảnh sát. Bà xếp hàng hơn một tiếng, trong suốt thời gian đó bà không ngừng suy nghĩ về cách diễn đạt rõ ràng nhất.
Đến lượt mình.
Bà tĩnh trí đến lạ kể lại chuyện năm đó. Bà không nói thẳng rằng thầy Triệu giết người mà chỉ kể lại cuộc trò chuyện với bạn cùng phòng của Lý Hào và việc thầy Triệu lên lầu lúc đó.
Cảnh sát ghi chép lại nói sẽ đi xác minh, yêu cầu bà để lại thông tin liên lạc, bảo sẽ thông báo kết quả sau.
Quá trình diễn ra bình thường cùng cực.
Cô giáo Tôn cũng hiểu đại khái sẽ không lập án tuy nhiên bà vẫn muốn làm điều này dù chỉ có một tia hy vọng.
Quay trở lại phòng ngủ của trường, bà tự hỏi tiếp theo phải làm gì. Và đúng ngay lúc đó Lý Tầm tìm đến bà.
Khi nhìn thấy Lý Tầm trong thoáng chốc, Tôn Ngưng đã suy nghĩ xem có nên kể cho em ấy nghe những chuyện này không, song trước sự tình khủng khiếp nhường này bà lo chúng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của đối phương.
Ấy nhưng bà không cần phải rầu rĩ phân vân nữa, không cần phải phá vỡ nguyên tắc làm giáo viên trước.
Vì Lý Tầm đã chủ động lên tiếng: “Em biết chắc chắn cô đã điều tra được điều gì đó nhưng cô lại lo lắng em sẽ sợ hãi từ đó ảnh hưởng đến việc học nên không muốn nói cho em biết. Vậy để em nói cho cô những gì em đã điều tra được nhé.”
Cô thật sự rất nghiêm túc và chân thành!
Lý Tầm mang theo hơn một trăm tờ giấy A4, vừa lần giở vừa nói: (P1)
“Đây là những tư liệu và phân tích của em được em thu thập được trong thời gian qua, tất cả đều liên quan đến thầy Triệu. Có điều em cảm thấy vẫn còn thiếu một vài mảnh ghép.” Nói thật cô đã sử dụng mọi cách có thể để mổ xẻ linh hồn của thầy giáo Triệu này một lần.
Khốn nỗi phần quan trọng nhất là lý do tại sao thầy Triệu dừng tay thì cô vẫn chưa tìm ra.
Cô học sinh trung học này đưa cho cô giáo Tôn từng tờ giấy A4, vừa đưa vừa nói:
“Em đồng ý với giả thuyết cho rằng thầy Triệu là thủ phạm của vụ án giết người hàng loạt năm đó.”
“Trên mạng có câu nói khi bạn phát hiện một con gián thì rất có thể trong nhà đã có cả một đàn gián.” Khi bạn phát hiện một người giết một người khác, rất có thể gã đã từng giết một đám người.
“Cho nên chúng ta hãy bắt đầu từ vụ án giết người hàng loạt trước. Đây là tư liệu về vụ án đó.” Vụ án giết người liên hoàn đã bao gồm cả vụ án đầu tiên, quan trọng cùng cực.
“Đây là thông tin về nạn nhân đầu tiên,” cô chỉ vào hai hàng chữ dưới đó, “Đây là những thông tin liên kết vụ án này với thầy Triệu.”
“Thời gian vào lúc nghỉ hè, địa điểm cũng là khu vực công viên Bình Thành, hồi đó khu vực này mới được khai thác, ít người qua lại, tạo điều kiện cho gã gây án...”
Trong tư liệu in ra của Lý Tầm có thông tin về gia đình nạn nhân, thông tin về nạn nhân, thông tin đã được cảnh sát công bố và cả những thông tin được xác nhận do người trong cuộc hoặc gia đình nạn nhân tiết lộ.
Thậm chí cô còn phân loại thông tin đâu ra đấy.
Cô giáo Tôn có vẻ không tin nổi. Hiện tại bà đang tự mình thu thập thông tin trên mạng song vì thời gian đã lâu cộng thêm nhiều người cố tình đục nước béo cò, nói bậy nói bạ để câu vieω, thành ra việc tìm ra thông tin chính xác từ đống thông tin thật giả hỗn loạn đó trần ai vô cùng.
Lý Tầm tiếp tục nói: “Thầy Triệu từng bị bạo hành gia đình vô cùng nghiêm trọng thời thơ ấu...”
Cô giáo Tôn không khỏi hỏi trong sự tò mò: “Sao em biết?” (P2)
Lý Tầm trả lời: “Em biết con trai của ông ta, tìm hiểu được một số thông tin từ chỗ của anh ta.”
Lý Tầm giải thích xong lại phân tích thêm: “Vụ án đầu tiên có lẽ là do hứng khởi nhất thời. Em đã nhờ con trai của ông ta phỏng vấn các bạn học cấp ba, cấp hai và đại học của ông ta. Ông ta không hề gây ra rắc rối gì ở trường, lúc đó không có dấu hiệu bạo lực cũng như xung quanh không xảy ra nhiều vụ án chết người bất thường.”
“Vì vậy em nghiêng về giả thuyết vụ án đầu tiên là do hứng khởi nhất thời. Lúc ấy con của ông ta là đứa trẻ đòi hỏi nhiều, hành hạ người cùng cực, đoán chừng chính thời kỳ này đã kích hoạt khuynh hướng bạo lực của ông ta. Có thể hôm đó nhằm trốn tránh đứa trẻ đang tra tấn mình, ông ta bèn ra công viên đi dạo và gặp nạn nhân đầu tiên đang nằm lăn lộn khóc lóc trên mặt đất. Tuy không biết ông ta dùng thủ đoạn gì nhưng chắc chắn đã bắt cóc đứa trẻ. Dạo đó camera giám sát chưa phổ biến như bây giờ.”
“Em nghiêng về chuyện dạo ấy ông ta đã coi đứa trẻ này như một vật thay thế con trai mình để từ đó trút giận.”
Cô giáo Tôn không biết nói gì ngoài việc gật đầu.
“Em đã đọc lại các thông tin khi đó,” Lý Tầm giãi bày, “Sau ấy, người phụ huynh nóng tính bắt đầu xin lỗi rồi khóc lóc trên truyền hình cầu xin kẻ bắt cóc trả lại đứa bé.”
Lý Tầm có thể mường tượng ra cảnh khi Thầy Triệu nhìn đối phương quỳ gối khóc lóc cầu xin, ông ta đã thích thú bằng nào.
“Thầy Triệu là một kẻ biến thái 100% thích lấy nỗi đau của người khác làm nguồn hạnh phúc. Thêm vào nữa bản thân ông ta lại có một người cha bạo lực, đoán chừng từ nhỏ ông ta đã nghĩ giả mà mình chết đi thì cha mình có hối hận đau đớn không. Mà bấy giờ đáp án sai chỗ này đã giúp ông ta cảm nhận được niềm thỏa mãn cực lớn.”
“Ông ta sẽ vui vẻ vì nhìn thấy người nhà nạn nhân đầy cáu gắt ấy hối hận và đớn đau.”
Lý Tầm lật từng trang tư liệu cho cô Tôn xem: “Vì vậy các vụ án này đều có hai đặc điểm chung, hoặc là đứa trẻ quá nghịch ngợm hoặc cha mẹ rất nóng tính dấm dẳng.”
“Cho đến vụ án cuối cùng.” Cái nhìn của Lý Tầm có vẻ phức tạp hơn, “Vụ án này không phù hợp với hai điều kiện trên, theo tất cả các cuộc phỏng vấn thì cô bé ngoan ngoãn hiểu biết cùng cực, mẹ cô bé cũng dịu dàng kiên nhẫn có thừa.”
“Lúc đầu em không hiểu tại sao lại có trường hợp ngoại lệ như vậy, tiếp đó con trai của thầy Triệu đã đến đồn cảnh sát tìm ông bà nội. Trước đấy thầy Triệu luôn nói cha mẹ đã mất, tuy nhiên từ chỗ cảnh sát con trai ông ta biết được ông bà nội hãy còn sống cũng như anh ta còn có một người cô.”
(P3)
“Hiện tại chúng em đang cố gắng liên lạc với họ. Em đoán cặp mẹ con cuối cùng này chính là hình ảnh của mẹ và em gái ông ta. Cụ thể như thế nào thì phải đợi liên lạc được mới biết.”
Hiện tại cô giáo Tôn đã không thể xem Lý Tầm chỉ là một học sinh trung học bình thường nữa.
“Vụ án của Lý Hào xảy ra sau vụ án của cặp mẹ con kia. Điều đó chứng minh vụ án của Lý Hào mới là vụ án cuối cùng...”
“Vụ án cuối cùng?” Cô giáo Tôn sững sờ, không phải Lý Tầm đã đưa một danh sách ư? Trên đó toàn là những học sinh tự tử ở trường Trung học Bình Thành.
Lý Tầm: “...” Lộ mất.
Tờ giấy đó do mình làm giả chỉ để cô Tôn tin mình, hối hả điều tra vụ án này.
Bây giờ đành phải nói thật.
“Thật ra tờ giấy đó là do em làm giả vì sợ cô không tin em. Vì trên đó chỉ có thông tin của em và Lý Hào nên khó tìm ra quy luật thế nên em đã thêm vào các học sinh tự tử khác.”
Nói thật lúc này rất quan trọng, nếu không cô Tôn sẽ đi sai hướng.
Cô giáo Tôn hiểu được cảm giác không ai để tin tưởng của Lý Tầm. Mặc dù Lý Tầm đã lừa bà mỗi tội đó không phải vấn đề chính lúc này, bà không để bụng.
“Em có chắc các vụ tự tử khác không liên quan đến thầy Triệu không?”
“Không hẳn là không liên quan, ông ta có thể đã gây ra mâu thuẫn giữa thầy cô và học sinh, giữa các học sinh với nhau, nhưng không trực tiếp ra tay. Chúng ta chắc chắn sẽ không tìm thấy bằng chứng.” Lý Tầm không kìm được mà thổ lộ hết, “Cô không biết lòng dạ người này kín đáo, hành vi biến thái bực nào đâu.”
Cô Tôn ngồi xuống bên cạnh Lý Tầm, ra hiệu mình hiểu. Lúc này không ai hiểu rõ hơn hai người họ.
“Bây giờ em còn thiếu một mảnh ghép cuối cùng đó là tại sao vụ án của Lý Hào lại là lần cuối cùng ông ta xuống tay. Cam đoan có nguyên nhân.”
Lý Tầm nhìn vào cô giáo Tôn với sự chân thành: “Cô là người chứng kiến trực tiếp vụ việc năm đó, em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Giờ phút này cô Tôn còn có thể không nói về chuyện khi trước nữa ư? Còn có thể không đưa ra bức thư tuyệt mệnh nữa ư? Còn có thể cảm thấy mình đang chiến đấu anh dũng một mình không phương hướng nữa ư?
Không thể.