Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Là Gã - Hỉ Hà Sơn

Chương 25




Giả mà khả năng thu thập thông tin của Triệu Tĩnh Chính tốt như Lý Tầm, anh ta sẽ phát hiện ra gia đình nạn nhân cuối cùng chưa từng xuất hiện trên mạng, cũng không có ai đến hiện trường mất tích để tưởng nhớ đứa trẻ vào ngày này.

Không một lần nào cả.

Một mặt là vì khi vụ án xảy ra năm đó, người mẹ bị thương nặng, tới lúc hoàn toàn tỉnh táo đã là một tháng sau.

Khi ấy vụ án đã nguội lạnh.

Mặt khác, Lý Ngọc Quế không giống như những thân nhân khác. Những người khác hãy còn người thân bạn bè trong khi lúc kia bà chỉ có mỗi đứa con gái là mối liên hệ với thế giới. Sau khi mất con, bà bị cắt đứt với thế giới.

Bà cứng đầu tợn, chỉ nhớ giọng nói của hung thủ đã quyết tâm tìm bằng được hung thủ bằng cách này.

Bà chưa bao giờ đến viếng mộ con vì bà không nhận được đồ từ con mình như những người thân khác, trong nội tâm bà vẫn ôm một nỗi hy vọng có lẽ con mình chưa chết.

Trước đây hung thủ chưa bao giờ giết người lớn, đây là lần đầu tiên. Có lẽ đối với hung thủ mà nói mỗi lần gã chỉ giết một người, nếu thấy người mẹ chết rồi gã sẽ không giết con bà.

Huống chi hung thủ đang ở ngay trong căn hầm nhà bà. Vì vậy Lý Ngọc Quế sẽ không đến đó.

Triệu Tĩnh Chính không biết nên mới tới.

Tần Lý đang ngồi trong cửa hàng trò chuyện với khách hàng thì cột thông báo trên điện thoại bà nhận được một thông tin.

(P1)

“Kính gửi quý khách, yêu cầu… hủy vé máy bay của quý khách đã được gửi đến hãng hàng không, phí hủy vé là 240 nhân dân tệ, số tiền hoàn lại dự kiến là 980 nhân dân tệ...”

Ánh mắt của bà lập tức dừng lại ở thông tin quan trọng.

Triệu Tĩnh Chính sắp trở lại trường, chính bà đã đặt vé máy bay cho nó trên phần mềm.

Tại sao lại hủy vé đột ngột thế này? Tần Lý lập tức gọi điện cho anh ta.

“Hôm nay là ngày giỗ của nạn nhân cuối cùng, con muốn tới đó xem có manh mối gì không.” Người con trai ở đầu dây bên kia giải thích.

Tần Lý nói: “Mày nên nói với mẹ một tiếng, mẹ sẽ tới đó xem.”

“Thôi không sao, mẹ bận rộn đâu có thời gian vậy, tự mình con tới xem là được.”

Câu nói đó mang theo vẻ giận dỗi.

Tần Lý vờ như không nghe thấy, ban đầu bà chỉ muốn trách mắng đối phương vì đã hủy vé máy bay mà không hỏi ý kiến bà, nhưng bây giờ thì bà lại rơi xuống thế bất lợi nên không tiện nói gì thêm. Thế là bà đành nói: “Hôm nay không bận, lát nữa mẹ qua đó với mày.

Trái lại Triệu Tĩnh Chính bên kia đầu điện thoại không nói gì thêm.

Tần Lý không đồng tình với hành động của con trai mình. Con trai bà chẳng phải cảnh sát, ở đó tìm kiếm suốt một thời gian dài mà không tìm ra được gì thì thôi trái lại còn làm ảnh hưởng đến việc của bản thân.

Quan trọng hơn hết, Tần Lý lên mạng nhiều hơn và bây giờ bà cũng phần nào bị trên mạng thuyết phục.

Khi có người nói chồng cũ của bà là hung thủ, chắc chắn bà sẽ không tin.

Song lúc những thám tử mạng phân tích toàn diện từ mọi khía cạnh từ góc độ tâm lý học, địa lý, thời gian gây án và cả những chuyện về luân hồi chuyển thế, thì bà càng đọc càng cảm thấy có vẻ đúng là như vậy.

Đối với Tần Lý mà nói, thật ra bà luôn có cảm giác tự trách nhất là trong những năm đầu hôn nhân. Chồng cũ bà có tính tình quá tốt dẫn đến những năm đó bà thật sự kiệt sức cả về tinh thần lẫn thể xác mà vẫn đồng tình với người xung quanh khi họ thông cảm cho chồng cũ vì ông ấy có một con vợ cọp cái như bà.

(P2)

Mà bây giờ những người trên mạng không ngừng thuyết phục bà rằng lý do chồng cũ bà có tính tình tốt như vậy là do ông ấy chính là một tên sát nhân biến thái điên cuồng loạn bên ngoài, còn lý do bà có tính tình nóng nảy là vì chồng bà đã để lại cho bà một đống hỗn độn để giải quyết.

Bà đọc đi đọc lại nhiều lần, rồi nhớ lại trong thời gian xảy ra vụ án mạng hàng loạt chồng bà thường xuyên vắng nhà, quả thực có thời gian để gây án.

Bà thật sự không thể kiểm soát được bản thân để rồi tin vào chuyện này.

Cũng nghĩ rằng chồng cũ của mình có lẽ sợ chuyện bại lộ nên đã tự mình bỏ trốn.

Tất nhiên, bà không thể biểu lộ điều này trước mặt con trai, không chỉ không thể biểu lộ mà còn phải giúp nó tìm người.

Vừa hay hôm nay hai khách hàng đều nói có việc bận không đến được, mỗi lần đến làm liệu pháp châm cứu đều phải mất ít nhất hai tiếng thành thử cửa hàng nhỏ của bà làm việc theo hình thức đặt lịch trước.

Hôm nay cả hai khách hàng đặt lịch trước đều đã hủy, bà có thời gian. Tần Lý hỏi địa chỉ của con trai, đoạn hối hả lái xe đến đó.

Khu công nghiệp thưa người, ngược lại có rất nhiều xe lớn đi lại trên đường.

Hai mẹ con ngồi xổm bên lề đường quốc lộ trong khu công nghiệp, hít phải khói bụi, chẳng biết mình đang chờ đợi điều gì, cũng chẳng tỏ đang tìm cái chi.

Tần Lý muốn gần gũi với con trai hơn vì thế cố gắng tìm chủ đề. “Lúc mày còn nhỏ đã từng đến đây rồi. Có lẽ mày không nhớ nữa.”

“Lúc mày khoảng sáu bảy tuổi thì mẹ và ba mày đã ly hôn, lúc đó có người giới thiệu mẹ vào làm ở một nhà máy điện tử gần đây. Có một thời gian mẹ làm ca đêm, ba mày không yên tâm nên hàng ngày đều đến đón mẹ tan làm lại không dám để mày ở nhà một mình nên đã bế mày theo.”

Nói đến đây, lương tâm của bà lại cắn rứt: “Ba mày không phải là người xấu.”

“Hồi đó ngay chỗ đấy có hai mẹ con hàng ngày bán chè trôi nước, chè trôi nước của họ là món chè ngon nhất mà mẹ từng ăn.”

Triệu Tĩnh Chính nghe mà cảm thấy mất kiên nhẫn, càng nghe càng thấy mỉa mai khi cha anh ta đối xử tốt với bà như vậy còn chính bà thì sao?

Tần Lý thở dài: “Sau này xảy ra chuyện đó mẹ cũng không làm ở nhà máy đó nữa.”

Triệu Tĩnh Chính không buồn nghe bà nói tiếp bèn lấy điện thoại ra chơi. (P3)

Tần Lý gợi lại những ký ức xưa, nhớ về những chuyện trước đây của chồng cũ, rồi lại cho rằng mình có vấn đề mới nghi ngờ ông ấy là hung thủ, thành ra cũng không nói gì nữa.

Hai mẹ con cùng ngồi đến tận đêm khuya, Triệu Tĩnh Chính đã muốn về nhà. Tần Lý nghĩ về quá khứ, trong lòng cảm thấy đợi thêm một chút cũng được. “Vụ án xảy ra vào lúc rạng sáng, hay là chờ thêm một chút.”

“Mày ngồi đây đi, bên kia có người bán trái cây, mẹ đi mua chút trái cây về.”

Nói rồi bà định đi, nhưng nghĩ lại, trước đây nơi này từng xảy ra án mạng lại là đêm hôm khuya khoắt, vẫn hơi đáng sợ.

Vì vậy Tần Lý lại nói: “Chúng ta cùng đi mua.”

Triệu Tĩnh Chính lắc đầu: “Con không đói, đợi qua nửa đêm rồi đi ăn đêm luôn.”

Tần Lý thở dài một hơi, đáng lẽ trước khi đến đây mình nên ăn chút gì đó chứ bây giờ bà đói đến mức bụng lép kẹp.

Mẹ con họ tiếp tục ngồi đấy đầy lúng túng khó xử trong cơn gió lạnh thổi tới.

Tần Lý là một người thật đặc biệt, một mặt bà không nói lên được mình yêu thương con trai nhiều đến mức nào nhưng mặt khác bà lại không thể thật sự thoát khỏi những ràng buộc của xã hội, vẫn mong muốn được hàn gắn lại với con.

Nhưng ngay cả trong lúc này, con trai bà vẫn không hề tỏ ra thân thiện.

Trong lòng bà thấy tức giận, chơi Douyin rồi lại vào Zhihu, lại thấy mọi người đang thảo luận về vụ án năm đó.

Trong các vụ giết người liên hoàn, có vụ được quan tâm nhiều, có vụ lại ít được quan tâm.

Vụ án giết người đầu tiên, vì sự ích kỷ của ông nội đứa trẻ mà tăng thêm sức nóng; đồng thời còn có vụ án của một doanh nhân địa phương, vì có tiền và gia

đình họ thường xuyên treo thưởng tìm manh mối nên vụ này luôn giữ được sức hút cao.

Dạo gần đây vì một bài đăng đã đoán đúng nơi chôn xương nạn nhân dẫn đến sức hút của toàn bộ bản án mãi không giảm.

Những sự kiện dắt dây tới giết người, bạo lực, tiền thưởng, luân hồi chuyển thế này đâm khiến Tần Lý đọc càng lúc càng thấy cuốn hút.

(P4)

“Nếu luân hồi chuyển kiếp là có thật, mình nhớ sau này gia đình doanh nhân đó không sinh con nữa, trong khi đó họ lại sở hữu nhà máy ô tô lớn nhất địa phương. Vậy đứa trẻ đã luân hồi chuyển kiếp có thể quay lại tìm cha mẹ không?”

“Cái gì mà bạn nghĩ ra được bộ bạn cảm thấy người khác không nghĩ ra chắc? Tôi nghe người trong công ty họ nói là gần đây đã có quá nhiều người tới nhận thân nhân, thậm chí có cả những người đã ba bốn mươi tuổi.”

“Tôi đoán một thời gian nữa họ sẽ công khai tìm kiếm đứa con luân hồi chuyển kiếp của mình.”

“Làm quá tới vậy?”

“Không phải người có kinh nghiệm khó hiểu được tình cảm giữa cha mẹ và con cái đâu.”

Tần Lý có chút câm nín nhưng vẫn tiếp tục đọc. “Vậy làm sao để phân biệt thật giả?”

“Cái này có gì khó, người trước kia nói mình là nạn nhân trong kiếp trước nên cảm nhận được vị trí thi thể của mình, vậy chả phải chỉ cần nói ra vị trí thi thể là biết ngay đúng sai rồi ư?”

Tần Lý lướt đọc từng bình luận.

Có lẽ lần nào bà cũng bấm vào những tin tức liên quan đến vụ án mạng liên hoàn Bong Bóng Đỏ cho nên thuật toán cứ toàn gợi ý cho bà tất cả các tin tức về vụ án này.

Tần Lý nhanh chóng tìm thấy thông tin về vụ án cuối cùng.

Hồi đó bà không xem nhiều vì bà khá nhát gan lại là vụ án mạng hàng loạt. Trước đấy do tò mò bà đã bấm vào một vụ án, bên trong có người đăng những hình ảnh quá đẫm máu để câu like.

Đằng sau vụ án sau này liên quan đến người bà quen biết, bà hoàn toàn không dám xem.

Vì vậy ấn tượng của bà về vụ án này chỉ là cặp mẹ con bị giết. Bà không cập nhật tin tức nên nào biết người mẹ kia còn sống.

Bấy giờ do các hoạt động làm sạch mạng, vô cùng khó để tìm thấy những hình ảnh đẫm máu như vậy trên mạng, chưa kể các bình luận của cư dân mạng hiện tại lại không còn đầy hình ảnh khốc liệt như trước, thay vào đó mang lại tính giải trí hơn.

Tần Lý cũng bấm vào đọc những bình luận này.

“Rốt cuộc mẹ của nạn nhân nọ có sống sót không? Hồi đó cứ nói là hôn mê sâu. Sau đó mình không quan tâm nữa.”

“Hình như còn sống.”

“Không thể nào đâu, bao nhiêu năm nay chưa thấy bà ấy xuất hiện lần nào.” (P5)

“Chắc chắn là không thể sống nổi. Mấy bạn quên lời người trong cuộc nói rồi à? Vết thương của nạn nhân bắt đầu từ ngực, xẻ một đường mở phanh bụng, ruột rớt đầy đất, vết thương nặng đến vậy thì sao có thể sống nổi?”

Tần Lý chợt sững sờ.

“Vết thương này... sao mình cứ thấy quen?”

Triệu Tĩnh Chính quay đầu lại: “Mẹ thấy quen cái gì?”

“Không có gì.” Bấy giờ Tần Lý mới nhận ra mình đã nói to lên, tuy nhiên bà và Triệu Tĩnh Chính không thân thiết đến vậy lại thêm bà làm nghề vật lý trị liệu cho khách nữ, cơ thể của khách hàng là điều riêng tư, ví dù tùy tiện nói ra âu bà đừng hòng làm ăn nữa.

Tần Lý không còn tâm trí để lướt điện thoại, cứ ngồi yên đấy chờ đến rạng sáng. Bà không chủ động bắt chuyện với con trai hiển nhiên đối phương cũng

không tự mình lên tiếng với bà.

Mẹ con họ ngồi đó co ro trong gió lạnh đến tận rạng sáng.

Tần Lý không về nhà tức thì thay vào đó quay lại cửa hàng vì trong nội tâm bà chất đầy nghi vấn.

Cửa hàng của bà làm việc theo hình thức đặt lịch trước, nhiều khách hàng mua thẻ làm dịch vụ và phải ký tên sau mỗi lần châm cứu với người quản lý.

Bà nhớ rằng... trước đây có một khách hàng có một vết sẹo dài từ ngực xuống bụng trên người.

Vì hầu hết trong tiệm là khách quen, bà chỉ cần lật lại một chút là tìm thấy. Lý Ngọc Quế.

Bà nhớ ra là con gái của người này đã đặt lịch giúp mẹ, cũng chính gái đã thanh toán tiền. Bà còn lưu số Wechat của con gái bà ấy.

Dạo ấy bà hãy còn than thở đúng là chỉ có con gái mới biết thương cho mẹ.

Tần Lý đột nhiên mở to mắt, cầm điện thoại lên mở Wechat, tìm đến tài khoản của cô bé đó, bấm vào trang cá nhân…

Tin tức mới nhất trên trang cá nhân của cô gái này dừng lại vào dịp Tết. “Chúc mừng năm mới, một năm mới mong chúng ta đều được như ý nguyện.” Đây không phải là chỗ quan trọng, quan trọng là có lượt thích từ con trai bà.

Con trai bà có Wechat của cô gái này, không chỉ vậy, còn chuyên môn vào trang cá nhân của người ta, nhấn thích một bài đăng rất cũ.

(P6)

Thậm chí bà còn không thể chờ đến ngày mai để giải quyết chuyện này, cứ vậy gọi điện ngay cho con trai.

Đầu dây bên đổ chuông thật lâu mới có người bắt máy. “Mẹ? Con vừa mới ngủ dậy, có chuyện gì không?”

Giọng điệu của người ở đầu dây bên kia khó chịu có thừa.

Tần Lý không màng tới gì cả, hỏi ngay: “Cái con bé tên Tầm Tầm Mịch Mịch mà mày kết bạn trên Wechat đấy, mày quen nó như thế nào?”

“Con bé là học trò của ba, sao vậy?” “Hai đứa thân nhau lắm à?”

Triệu Tĩnh Chính nghe đến đây thì tức tối, nói một cách mỉa mai: “Gần đây toàn nhờ em ấy đi cùng con tìm ba, mẹ thấy có thân không?”

“Mày đừng gặp con bé đó nữa, nếu nó rủ mày đi đâu cũng đừng đi.”

Bà cầm chìa khóa xe vội vàng chạy xuống lầu, chuẩn bị đến nhà con trai.

“Mẹ đến nhà mày ngay bây giờ, ngày mai mẹ sẽ mua vé máy bay cho mày, mày mau về lại trường đại học đi.”

Nếu... nếu người phụ nữ đó thật sự là nạn nhân năm xưa, cũng như bà ta tin những gì trên mạng nói chồng cũ của bà là hung thủ thật.

Thì con trai bà sẽ gặp nguy hiểm.

Con của người ta không tìm thấy xác, mà con trai của “hung thủ” lại nhảy nhót vui vẻ trước mặt người ta mỗi ngày.

Chẳng lẽ bà ta muốn giết con trai bà để trả thù, nếu không thì tại sao lại để con bé đó tiếp cận con trai bà?

Với cái tính cách của con trai bà đấy ư! Một học sinh lớp 12 không đi ôn thi, ngày nào cũng đi tìm người ư? Ôm toan tính gì? Vì nó tính tình nóng nảy? Vì nó hay nói những lời cay nghiệt?

(P7)

Bà càng nghĩ càng thấy Triệu Tĩnh Chính đang gặp nguy hiểm.

Triệu Tĩnh Chính nhổm dậy, anh ta đã chuẩn bị sắn sàng để ngày mai đi rồi nhưng bây giờ lại không muốn đi: “Con tự biết mình phải làm gì, giờ mẹ để ý tới con làm gì?”

“Ý mày là sao? Sao mẹ mặc kệ mày được, chính mẹ đã mua vé máy bay cho mày bay về trường đại học đấy.”

“Con kêu mẹ bỏ tiền ư? Chính là mẹ thấy có lỗi với con nên muốn bù đắp. Một tấm vé máy bay đổi lấy bao nhiêu năm dưỡng dục còn chưa đủ ư?” Anh ta vốn

đã tức giận cùng cực, “Con kết bạn với ai mẹ cũng phải nói này nói kia, mẹ có tư cách gì?”

“Được, được!” Tần Lý tức đến nỗi huyệt Thái Dương đau nhức, như thể quay về thời điểm thằng chó con này hồi nhỏ không nghe hiểu tiếng người chỉ biết gào khan.

“Tao không có tư cách, tao sinh ra mày là thiếu nợ mày phải không? Mày luôn cảm thấy tao đối xử với mày không tốt, vậy mày đã từng đối xử tốt với tao chưa? Mỗi lần gặp nhau là mày lại tỏ thái độ, còn nói tao không có tư cách quản lý chuyện mày kết bạn? Ngày mai mày tới ngay nhà mấy người đó đi, mẹ của nó chính là thân nhân nạn nhân trong vụ án cuối cùng. Không đúng, bà ta cũng là nạn nhân. Ngày mai mày đi ngay, ngày mốt tao lên nhặt xác mày, tao sẽ coi như mình chưa từng sinh ra một đứa con trai như mày.”