Bản án không phức tạp.
“Lý Ngọc Quế, với tư cách là thân nhân của nạn nhân năm đó, khi nhìn thấy bức chân dung trên mạng đã cho rằng giáo viên chủ nhiệm của con gái mình chính là hung thủ năm đó. Dựa vào sự hiểu biết của bản thân về ngôi trường, bà đã bắt cóc giáo viên chủ nhiệm của con gái mình, giam giữ ông ta một thời gian. Tuy nhiên nhận thấy không hỏi ra được tung tích của con ở đâu, bà đã suy sụp tinh thần, bắt cóc con trai của đối phương. Hiện tại, bà đã bị cảnh sát bắt giữ, hãy chờ thông báo chính thức từ phía cảnh sát.” Đây là những gì phóng viên giải trí nói với người xem trong buổi phát trực tiếp.
Vụ án vẫn cần được cơ quan công an chuyển giao cho cơ quan kiểm sát, giả mà cơ quan kiểm sát quyết định truy tố thì sẽ phải đưa ra cáo trạng trước tòa án nhân dân.
Còn về phần Lý Tầm.
Lý Tầm bị thương ở tay, Tôn Ngưng đưa cô đi xử lý vết thương, sau khi xử lý xong vết thương, cô phải phối hợp với cảnh sát lấy lời khai.
Nhưng cô một mực không muốn nói chuyện, cảnh sát không thể làm gì cô.
Lý Ngọc Quế không thừa nhận con gái tham gia vào hành vi phạm tội của mình. Bà cũng nói rõ mối quan hệ giữa mình và Lý Tầm.
Lý Tầm không phải con ruột của bà mà chỉ là đứa trẻ Lý Ngọc Quế nhặt được.
Còn thầy Triệu vẫn đang ăn mì gói trong đồn công an, gã luôn bênh vực cho Lý Ngọc Quế:
“Tinh thần cô ta không ổn, tôi có thể hiểu.”
Tần Lý càng nhìn thấy bộ dáng vị tha cho mọi người của gã càng cảm thấy gã không phải là thứ tốt lành gì.
Trong số những người có mặt, chỉ có Triệu Tĩnh Chính là tương đối đơn giản. Anh ta vốn tức giận quá đỗi song sau khi kinh qua việc mẹ của Lý Tầm phát điên, anh ta lại có phần hiểu được sự bất lực của Lý Tầm.
(P1)
Cảnh sát hỏi thầy giáo Triệu về việc liệu Lý Tầm có biết gã bị nhốt không.
Thầy Triệu nhìn về phía Lý Tầm – người vốn kiêu ngạo và cho rằng mình đã bắt thóp được gã để rồi giờ đây suy sụp tinh thần, hai mắt vô hồn nhìn vào vết thương trên tay.
Thầy Triệu nói: “Em ấy không biết. Em ấy là học sinh lớp 12, để em ấy quay lại trường đi.”
Gã không cần thiết phải đưa Lý Tầm vào tù, bây giờ Lý Tầm đã không còn người thân, gã hoàn toàn có thể tùy ý trừng trị nó.
Thầy Triệu cũng không nhắc đến còn một người đồng phạm là Trương Minh Thải. Theo gã thấy người đã bỏ trốn từ trước không dám ló dạng chính vì sợ ngồi tù, có sợ hãi thì mới có chỗ lợi dụng.
Gã có thể đưa người ta vào đồn công an bất cứ lúc nào, như vậy không bằng nắm giữ một nhược điểm càng lớn hơn.
Lý Tầm không bị xử lý như là đồng phạm, tối hôm đó cô về nhà với cô giáo Tôn.
Cô giáo Tôn rất muốn tâm sự với cô, bà ấy có quá nhiều câu hỏi tuy nhiên bà ấy cũng biết bây giờ không phải lúc thích hợp. Bà ấy chuẩn bị nước nóng cũng như trải lại chăn mền cho đối phương.
Giữa đêm, cô giáo Tôn không ngủ, bà ấy nghe thấy tiếng cửa kính ngoài ban công mở ra.
Cô Tôn vội vàng ra ngoài, Lý Tầm đang đứng trơ trên ban công nhìn về phương xa. Trong bóng tối, dáng vẻ của cô bé nào giống một học sinh cấp 3.
Cô Tôn bước tới, cố ý bước nặng chân để báo hiệu cho cô bé có người đang đến.
“Em có muốn uống chút nước nóng không?”
Lý Tầm quay đầu lại nhìn thấy bà ấy, cô đã có vẻ ổn hơn trước một chút. Lý Tầm thốt lên: “Cô Tôn, em xin lỗi.”
Tôn Ngưng nhìn cô bé, có vẻ không hiểu lắm ý của câu nói đó.
“Em không nói cho cô biết mẹ em bắt cóc thầy Triệu, em xin lỗi, hình như em luôn nói dối cô.”
(P2)
“Em không có lỗi với cô đâu, đó là chuyện riêng của em. Em còn giúp cô thật nhiều.”
“Mọi người đều dễ dàng tha thứ cho em.”
Tôn Ngưng đứng bên cạnh cô, nhà bà ấy ở tầng sáu, gió đêm hơi lạnh, những tòa nhà cao tầng xa xa như những con quái vật bằng sắt nghễu nghệnh đang ngủ say trong bóng đêm.
“Vì em đã cố gắng quá nhiều. Cô nhìn thấy em cố gắng giúp cô, giúp mẹ em, lại còn cố gắng giữ điểm số của mình không giảm sút, để chúng ta không phải lo lắng.” Có vẻ như bà ấy đã tìm lại được một phần vai trò giáo viên của mình.
“Cô ơi, cô có muốn biết làm thế nào em trở thành Lý Tầm không?”
Tôn Ngưng muốn biết quá đỗi, bà ấy luôn cảm thấy quá khứ của Lý Tầm phức tạp cùng cực.
“Em bị bắt cóc khi mới sáu tuổi, hồi nhỏ em xấu xí tợn thành ra những người đó muốn làm mù mắt em, nói như vậy sẽ dễ xin được tiền hơn...”
“Em nói với tên đó nếu bị mù thật sự thì sẽ khó xin tiền lắm vì giả mà em gặp một đứa trẻ khác bị mù trên đường, em sẽ sợ, chắc chắn muốn tránh xa; người lớn cũng không gan hơn bao nhiêu, chắc chắn cũng muốn né tránh.”
Tôn Ngưng mở to mắt, bà ấy đâu ngờ quá khứ của Lý Tầm lại thảm thương bằng này.
“Mắt em được giữ lại nhưng hàng ngày em phải xin được đủ tiền nếu không sẽ bị đánh. Hàng ngày em phải nói rất nhiều lời dối trá, em trai bị bệnh, ông nội qua đời, cha rồ dại, ba ngày không ăn cơm, hầu như ai cũng biết em là một đứa trẻ lừa đảo. Lúc đầu em không biết nói dối cũng không biết nhìn người cho nên cứ thường xuyên bị đánh. Bị đánh nhiều lần, em mau chóng phân biệt được sự khác nhau giữa người với người…”
Từng có lúc Lý Tầm nghĩ rằng bây giờ cô cố gắng chân thành với những người xung quanh, dù có phải nói dối vì một số lý do, cô vẫn cố gắng không làm tổn
thương người khác.
Bởi vì áy náy.
Cô áy náy do vì đã nói quá nhiều lời dối trá khi còn nhỏ, cũng như áy náy vì trong quá trình đó cô đã học được cách nhận biết người khác một cách gần như bản năng, cô không thể tự kiểm soát được. Chỉ cần tiếp xúc với người khác, cô có thể nhanh chóng cảm nhận được đối phương là người ra sao.
(P3)
Cô giáo Tôn thử đặt mình vào vị trí giả mà bà ấy gặp một đứa trẻ như vậy, bà ấy bảo: “Đó không phải lỗi của em, em chỉ là một đứa trẻ, em không thể làm gì khác. Nếu những người bị lừa biết số tiền của họ chính là biến tướng cho việc bảo vệ sức khỏe cho em, đoan chắc họ cũng sẽ đồng ý.”
“Mẹ là người tốt nhất mà em từng gặp. Mẹ biết em là một đứa trẻ lừa đảo nhưng mẹ vẫn đi tìm em mỗi ngày dù chúng em thường xuyên phải chuyển chỗ ở, tìm thấy em rồi thì đưa tiền cho em.”
“Em không muốn lấy tiền của mẹ mà mẹ không chịu, cứ ép cho em tiền, mẹ nói sợ em không xin được tiền lúc về nhà sẽ bị đánh.”
Khi ấy Lý Ngọc Quế đang nghĩ gì, Lý Tầm không biết. Lúc ấy Lý Tầm chỉ cảm thấy hoang mang.
“Sau đó cảnh sát bắt được những kẻ xấu. Cảnh sát hỏi em có nhớ mẹ là ai, ở đâu không.”
“Em nói tên của bà, em chỉ nhận bà là mẹ của em. Bà nói mình không phải mẹ của em, cảnh sát nói với bà họ không tìm thấy thông tin về người thân của em trong hệ thống tìm kiếm người thân.”
“Mẹ nói với em mình chỉ có thể nuôi em ăn học, không thể chăm sóc em, mẹ còn có những việc quan trọng phải làm.”
“Em học nội trú từ cấp hai, mẹ nói sẽ không quản lý chuyện riêng của em là thế mà trên thực tế thì mỗi tuần đều đến thăm em, mang đồ ăn, quần áo cho em, hỏi han chuyện học hành trong trường. Lên lớp 10 em mắc một lỗi, nhà trường gọi điện cho mẹ, mẹ lập tức đến ngay.”
Hôm nay Lý Tầm lên mạng đọc những bình luận trên mạng, có một số ít người cho rằng mẹ cô đối xử không tốt với cô.
Lý Tầm cảm thấy bức bối trong lòng khôn cùng, cô muốn tìm ai đó để tâm sự, mẹ cô tốt với cô quá đỗi, từ khi quen biết mẹ, cô đã biết mẹ có những việc rất quan trọng phải làm.
Và cô sẽ giúp mẹ hoàn thành những việc đó.
Tôn Ngưng vừa nghĩ về Lý Tầm, vừa nghĩ về chuyện của Lý Ngọc Quế, lại vừa nghĩ về chuyện của mình.
Bà ấy cảm thấy khó chịu cả ngày.
Đặc biệt là khi nhìn thấy thầy giáo Triệu. Ngay ngày hôm sau gã đã đến trường.
Thầy Triệu chào hỏi các đồng nghiệp, vẫn là người thầy ôn hòa như mọi khi.
Trong ngôi trường cấp ba Bình Thành, điều quan trọng nhất chính là tình nghĩa giữa người và người.
(P4)
Trước đây khi cô Tôn bị phụ huynh học sinh gây áp lực, các giáo viên có bàn tán riêng song ngoài mặt ai cũng bảo vệ bà ấy.
Bây giờ dù bên ngoài trường đã có nhiều lời đồn đại về thầy Triệu – một giáo viên kỳ cựu – tuy nhiên mọi người trong trường vẫn giữ mặt mũi cho nhau. Đối với các đồng nghiệp, họ không cần thiết phải làm mất lòng một đồng nghiệp sớm chiều chung đụng.
Nhà trường không đình chỉ thầy Triệu tạm thời ư? Đình chỉ tạm thời mới là rắc rối, giờ đây không có bằng chứng chứng minh thầy Triệu là thủ phạm, ví dù cho gã nghỉ việc ngay, cam đoan tin đồn sẽ nổi lên bốn phía.
Cho nên thầy Triệu lại quay trở lại địa phận thoải mái dễ chịu của mình, nơi gã đã gắn bó nhiều năm. Gã quan sát Lý Tầm trong địa phận của mình – người đang chìm đắm trong nỗi đau vì mẹ bị bắt.
Chuyện mẹ bị bắt mới là thứ phá vỡ hàng rào tâm lý của cô. Gã bắt đầu chuẩn bị bài giảng cho học sinh.
Tiết học thứ ba vừa kết thúc, cô Tôn đã đến gặp trực tiếp Hiệu trưởng.
Bà ấy chỉ có một yêu cầu.
“Chỉ còn hơn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, bên ngoài đều nói thầy Triệu là hung thủ, tình trạng hiện tại của thầy Triệu không phù hợp để dạy lớp 12.”
“Chúng ta đều biết thầy Triệu là người như thế nào, cô Tôn, cô đừng bị ảnh hưởng.”
Cô Tôn đưa tập tài liệu mình đã chuẩn bị: “Ở đây có quá trình chi tiết của vụ án có tôi năm đó, đồng thời có cả mối quan hệ giữa thầy Triệu với ba vụ tử vong phi tự nhiên khác trong trường chúng ta.”
“Nếu để ông ta tiếp tục ở lại trường, chúng tôi sẽ đưa những tài liệu này cho báo chí.”
Hiệu trưởng nhận lấy, ông ấy không phải là người cố chấp.
Thấy Hiệu trưởng đồng ý xem xét, Tôn Ngưng thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng thầy Triệu chưa kịp vào lớp đã bị gọi đến văn phòng Hiệu trưởng.
“Uống trà đi này. Lần này cậu dính tội lớn rồi. Chúng tôi cũng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, thời gian qua nhà trường lo lắng cho cậu vô cùng.”
Thầy Triệu hồi hộp trong thâm tâm, giãi bày: “Chuyện lần này do tôi không đúng, tôi không phát hiện ra mối nguy, tôi sẽ tìm cách giải thích cho những tin đồn trên mạng.”
(P5)
“Cậu đừng xuất hiện trên mạng, qua đợt này sẽ ổn thôi.” Hiệu trưởng xử lý tình huống này lão luyện khôn cùng, trọng tâm không phải là cư dân mạng mà là, “Bên cảnh sát nói gì?”
“Cảnh sát nói đợi Viện kiểm sát truy tố.”
“Tốt rồi, hành vi vi phạm tội thế này phải bị pháp luật trừng phạt.”
Bây giờ dư luận trên mạng đang sôi sục, đợi đến khi vụ án được xét xử âu dân mạng sẽ tĩnh lặng.
Vì vậy Hiệu trưởng vỗ vai gã, tiếp tục nói: “Cậu cũng là người bị tai bay vạ gió, nhà trường quyết định cho cậu nghỉ ngơi một thời gian, nghỉ ngơi cho khỏe, lấy
lại tinh thần.”
Hiển nhiên thầy Triệu tỏ tường nhà trường muốn gã tránh đầu sóng ngọn gió. Gã đột ngột bị đuổi ra khỏi vùng an toàn thân quen của bản thân.
Thầy Triệu suy nghĩ một chút đã hiểu ngay chuyện này liên quan đến cô giáo Tôn.
Nhưng gã nghĩ muốn bể đầu mà không tỏ tại sao cô giáo Tôn lại làm như vậy.
Gã hệt như một học sinh vốn có thành tích khá, đi du lịch nửa tháng vừa quay lại thì phát hiện bạn cùng lớp vốn chỉ đạt kết quả trung bình nay đã có điểm số cao.
Trong thời gian bị giam giữ, gã đâu hay cô giáo Tôn đã hoàn thành đợt nhảy xa ba bước còn coi gã là kẻ thù lớn nhất cần đề phòng. Giả như gã ra ngoài muộn hai ngày nữa, cô Tôn còn đủ sức vận động toàn bộ giáo viên trong trường nhận ra bộ mặt thật của gã.
Phải nói rằng kế hoạch tìm đồng minh của Lý Tầm rất thành công.