Đào Phong là một sinh viên năm nhất 19 tuổi, cha mẹ là giáo viên tiểu học. Từ nhỏ, hắn đã là tâm điểm của mọi người vì hồi tiểu học có cha mẹ là giáo viên, tới hồi cấp hai và cấp ba thì do hắn học cực giỏi.
Hắn là học sinh duy nhất trong trường mình được nhận vào Đại học Bình Thành, còn nghĩ rằng mình sẽ vẫn như cá gặp nước ở trường đại học.
Nhưng thực tế không phải vậy. Trong ký túc xá người được mọi người hoan nghênh nhất là một cậu ấm có bảo mẫu đến dọn dẹp phòng hai lần một tuần, mỗi độ làm bài tập nhóm, mọi người đều tranh nhau ở chung nhóm với cậu ta.
Thành tích học tập mà hắn từng tự hào giờ chỉ là tấm vé để hắn vào đại học, vào rồi mà muốn nổi bật hơn nữa thì cần những thứ khác.
Đào Phong cố chấp cho rằng “những thứ khác” đó chính là xuất thân có tiền có thế.
Mỗi lần nhận được 2,000 tệ tiền sinh hoạt phí từ cha mẹ còn lại bị dặn dò không được tiêu hoang, trong bụng hắn lại trào dâng tức giận. Con của người khác một trời một vực khi tiêu không dưới 2,000 tệ mỗi ngày.
Đặc biệt sau khi tham gia một bữa tiệc sinh nhật ở nhà của cậu ấm ấy, hắn càng cảm thấy bất bình hơn.
Chỉ những gia đình như vậy mới nên sinh con, còn thứ như cha mẹ hắn thì không nên sinh ra con để nó chịu khổ trên thế giới này. Nghèo mà vẫn sinh con rồi lại đặt hết áp lực lên vai hắn, chỉ cho hắn được 2,000 đồng nỗi tháng còn muốn hắn kiếm được nhiều tiền sau khi ra trường.
Trong thời đại này con đường để vượt qua giai cấp đã bị chặn lại, giờ đây sau khi tốt nghiệp đại học, hắn chỉ có thể trở thành một người lao động số khổ, cả đời bị trói buộc.
(P1)
Hắn ngày càng ghét cha mẹ, ghét cả đời của mình. Đôi khi hắn cũng mơ tưởng nếu mình sinh ra trong một gia đình giàu có thì tốt biết mấy.
Hắn là một trong những người đầu tiên theo dõi bài đăng về giấc mơ đó.
Bấy giờ ai nấy đang suy nghĩ xem việc luân hồi chuyển kiếp có thật không, đặc biệt là khi vị trí thi thể trùng khớp, ai nấy thán phục có thừa!
Làm sao có chuyện như vậy được?
Song máu trong người hắn bắt đầu sôi sục, hắn đã nhận ra cơ hội thay đổi số phận.
Hắn không cho rằng mình đang làm điều gì sai trái. Con cái của gia đình đó đã mất, giả mà chính bản thân mình được nhận làm con của họ, hắn sẽ hiếu thảo với họ. Vả lại hắn chắc chắn sẽ làm tốt hơn cậu ấm kia nhiều. Hắn không ăn chơi lêu lổng như thằng đó, hắn không chỉ thông minh mà còn trải qua nhiều khó khăn, đến chừng đó cam đoan hắn sẽ phát triển rạng rỡ công ty ô tô của gia đình họ.
Càng nghĩ hắn càng thấy đây đúng là một công đôi việc, không ai bị thiệt thòi cả.
Tiếp theo là làm sao để người ta tin rằng mình là con của gia đình họ Tiền.
Hắn đã tìm hiểu đứa trẻ được nữ sinh này nhắc đến không phải là con của gia đình giàu có nhất trong số các nạn nhân. Vậy thì tốt rồi, suy cho cùng những gì nó nói quá khó bác bỏ. Ví dù con nhỏ nữ sinh ấy thật sự là đứa con đầu thai của gia đình họ Tiền vậy thì hắn đành phải tìm cách ở cùng một chỗ với nó.
Mà bây giờ không cần làm phức tạp như vậy, mọi thứ về nữ sinh này đều trở thành lợi thế của hắn. Con nhỏ học sinh cấp ba này đã chứng minh sự tồn tại của việc luân hồi.
Hắn lại tiếp tục điều tra.
Hắn sinh ra sau khi vụ án xảy ra, về tuổi tác thì phù hợp, như vậy đã có điều kiện cơ bản.
Khả năng học tập tích lũy từ trước đến nay cùng với trí thông minh vốn có của bản thân đã phát huy tác dụng lớn.
So với những người muốn vội vàng đi tới, hắn lại khác.
Hắn mở tài khoản vay tiền online, vay 6 ngàn tệ, thuê người liên hệ với người giúp việc trong nhà họ Tiền.
Hắn tìm hiểu được một số thói quen và sở thích của đứa trẻ đó, đoạn bắt đầu tìm hiểu thông tin về vụ án năm xưa.
Dù sao thì hắn không chỉ phải nhớ lại những ngày tháng sống cùng cha mẹ mà còn phải nhớ lại cảnh mình bị sát hại thế nào.
(P2)
Mọi thứ đều phụ thuộc vào con nhỏ cấp ba biết nằm mơ kia.
Người kia có một vấn đề về thể chất không giải thích được trong kiếp trước, hắn đoán giả mà con nhỏ đó nói thật âu những gì nó nói sẽ có giá trị.
Nếu nó nói dối mà lại có thể làm được tới bước này chứng tỏ đằng sau nó có một đội ngũ mạnh mẽ hơn, vậy thì những thông tin nó nói cũng có giá trị lớn cực.
“Có biết nghe lời không? Có dám kêu nữa không?” “Trong bóng tối là tiếng xì xào...”
“Siết cổ nhéo tai quăng xuống đất.”
Đào Phong kết hợp những phân tích của cư dân mạng, đặc biệt là những điều sâu kín được mọi người đào ra về thầy giáo Triệu, hắn đoán người này hận con trai mình, mỗi tội ví dù ngược đãi con trai mình thì ông ta không chỉ trở nên giống cha mình mà còn có thể bị cảnh sát phát hiện. Vì vậy ông ta đã trút hết cơn tức giận lên người những đứa trẻ khác.
... Cho nên trong phần này, hắn có thể nói lúc tới: “Hình như gã coi con như con trai của ông ta, liên tục tát con, muốn xé rách miệng con.”
Chỉ có điều này thôi thì chưa đủ, còn phải thêm cả phản ứng của mình.
Phải dựa vào tính cách của đứa trẻ mà hắn đã biết được qua người giúp việc.
Người giúp việc nói đứa trẻ dũng cảm tợn, trên đường thấy chó cắn nhau còn ước gì chạy lên can ngăn.
Trong đầu hắn hình dung ví dù một cậu bé như vậy gặp phải kẻ sát nhân sẽ như thế nào.
Hắn loáng thoáng cảm thấy có lẽ sẽ ngược lại với con nhỏ kia.
Một cậu bé như vậy nếu bị đánh có thể sẽ không khóc mà chỉ kìm nén.
Cam đoan tên thủ ác còn tức giận hơn. Cuối cùng là cái xác của kiếp trước...
Hắn thật sự muốn tìm thấy nó, khốn nỗi trước đây thầy giáo Triệu luôn sống trong ký túc xá của giáo viên, hắn từng dấm dúi theo dõi quan sát và nhận ra đó không phải là nơi có thể giấu thi thể.
Nghĩ một lúc, cuối cùng hắn quyết định nói mình cảm thấy cơ thể mình ở dưới nước nhưng hắn không biết ở đâu.
(P3)
Hắn quyết định trước tiên sẽ tìm cơ hội chung đụng, cố gắng tạo mối quan hệ tốt với gia đình họ Tiền.
Chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy xong hắn mới đến nhà họ Tiền. Trên đường đi, hắn nhận được cuộc gọi của Tham vấn viên.
“Đào Phong, em đang ở đâu? Ban giám hiệu phản ánh dạo này em bỏ học khá nhiều.”
Đào Phong thấy buồn cười, người này đúng là nịnh nót quá, cậu ấm trong phòng của bọn hắn còn trốn học nhiều hơn hắn mà chưa bao giờ thấy cô ta nói gì cả.
“Em bị viêm ruột thừa, bác sĩ nói phải phẫu thuật mà em quên xin phép rồi, lát nữa phẫu thuật xong em sẽ xin phép thêm được không?”
Hắn tìm một bức ảnh phòng phẫu thuật trên mạng rồi gửi đi.
Tham vấn viên mới nói: “Lần này thì thôi, lần sau nhớ xin phép trước nếu có chuyện thế này.”
Đào Phong cúp máy, bấy giờ hắn đã đến khu dân cư nhà họ Tiền.
Hắn đã tìm hiểu về căn nhà của họ trên mạng, nó rộng 6 mẫu, diện tích xây dựng hơn 3000 mét vuông. Nhà họ Tiền gặp thời tốt đáo để, mới hai thế hệ đã tích lũy được khối tài sản bằng này mà họ lại không có người thừa kế...
Hắn không cần phải tỏ ra quen thuộc với chốn đây, đứa trẻ đó chưa từng sống tại đây, hồi trước bọn họ ngụ ở một khu dân cư hạng trung, khi đó cũng giàu
nhưng không giàu như bây giờ.
Ra vào khu dân cư đó khó tợn, song nhờ cơ hội giao đồ ăn hắn đã đến đó nhiều lần và thăm dò rõ bố cục bên ngoài.
Bước vào là một vườn hoa, đi dọc theo con đường trong vườn khoa khoảng 200 trăm mét sẽ đến trước một biệt thự độc lập.
Trong sảnh lớn còn có vài thanh niên khác đang ngồi, phòng ăn bên cạnh bày một dãy bàn tiệc đứng, từ trái cây đến các loại bánh ngọt, cơ man là loại.
Đào Phong không đánh giá cao cái nhóm này, hắn tự tin lắm, không ai ở đây có thể chuẩn bị kỹ hơn hắn.
“Anh bạn hắn cũng đến ăn ké à?” Một nam sinh bên cạnh cười hì hì nói. Vừa nói cậu ta vừa khoe nửa con vịt quay trên tay.
(P4)
Đào Phong đến đây không phải để ăn, hắn định từ chối nhưng lại nhớ ra đứa trẻ đó không ăn xì dầu, không thích dưa leo, không thích da gà.
Hắn cũng đứng dậy đi lấy thức ăn, bỏ qua xì dầu, dưa leo, khi thấy con gà luộc nguyên con, hắn cố ý nhăn mày bóc da gà ra, chỉ lấy thịt.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy đều nhíu mày, hắn làm như vậy thì những người sau lấy gì mà ăn?
Đào Phong biết họ nghĩ gì nhưng hắn cố ý.
Tới lúc ăn xong, rất nhanh có người tới đón tiếp hắn, hỏi hai câu về tên tuổi và tuổi tác, đoạn yêu cầu hắn điền vào một mẫu đơn.
Cuối cùng mẫu đơn được thu lại và họ để bọn hắn đi về. Thậm chí hắn còn không gặp được ai có quyền quyết định... Hắn chỉ đi một chuyến đã bị loại.
Không chỉ có hắn, mà tất cả những người đến đây đều bị loại. Không phải đang chơi người ta ư? Có ý gì đây?
Có lẽ họ chỉ muốn làm chiêu trò để quảng cáo cho công ty, tăng độ nổi tiếng!
Càng nghĩ hắn càng tức giận cho nên lập tức đăng bài lên mạng:
“Gia đình họ Tiền lợi dụng con cái của mình để đánh bóng tên tuổi suốt nhiều năm như vậy có thấy phiền không?”
“Tôi có người quen nói là đi xem người đầu thai, kết quả đến nơi thì chẳng thấy được cả ông chủ Tiền, chỉ được yêu cầu điền một tờ khai rồi bị mời đi.”
“Ha ha, lòng dạ nhà tư bản bây giờ đều đen tối, ngay cả đứa con chết thảm cũng bị lợi dụng để PR, mấu chốt là PR không hề che giấu.”
“Có thể tố cáo những người như vậy không? Đã quá chán ngán những nhà tư bản xem thường công chúng rồi!”
Hắn lướt lên đọc một hơi các bài đăng về gia đình họ Tiền. Quả nhiên cơ man là nhiều người đồng tình với hắn, cùng nhau chửi người.
Thấy bình luận ngày càng nhiều, hắn nhanh chóng đổi tên tài khoản rồi bắt đầu đăng bài:
“Tài khoản này sẽ dùng để bóc phốt vụ PR bẩn thỉu của họ. Mọi người hãy theo dõi tôi, chúng ta hãy cùng thành lập một liên minh. Sức mạnh của cá nhân trước mặt tư bản là nhỏ bé nhưng tiếng nói của tập thể chắc chắn sẽ khiến họ khiếp sợ.”
(P5)
Hắn quyết định chuẩn bị hai phương án, giả mà không thể trở thành đứa trẻ đầu thai đó, hắn sẽ tìm cách lấy khác đề hồi máu.
Đào Phong không thể chấp nhận việc này, hắn đã đầu tư quá nhiều ở giai đoạn trước, mỗi lần đầu tư đều nghĩ đến lợi nhuận.
Giờ đây thậm chí hắn còn không có cơ hội được phỏng vấn, đương nhiên hắn không cam tâm.
Lời nói của hắn có hiệu quả, lắm người theo dõi hắn. Song một cách mau chóng, một người lạ nhắn tin cho hắn. “Bạn của bạn chính là cậu đúng không?”
“Cậu muốn giả mạo làm đứa con đã đầu thai của họ, kết quả là chẳng gặp được ai cả.”
Hắn trả lời: “Thanh giả tự thanh, trong sạch tự mình biết. Nếu bạn nghĩ vậy thì tôi cũng hết cách.”
“Thấy cậu đáng thương quá.”
Ngay sau đó, người kia bày tỏ: “Cậu muốn giả mạo thì bây giờ đi phẫu thuật chuyển giới thành con gái còn hơn.”
Đào Phong cảm thấy có gì đó không đúng, hắn suy nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho bạn học thời cấp 3.
“Bạn cũ! Có tin vui cho bà nè, hôm nay tôi được một nhóm anh em rủ đi ăn miễn phí chỗ này. Tôi nhớ hồi cấp ba bà là đứa nghiện ăn, đừng bỏ lỡ cơ hội ăn tiệc miễn phí thế này nhé.”
Hắn tìm trên mạng một bức ảnh bữa tiệc đứng được người khác chụp khi tham dự.
Người kia gửi tin nhắn: “!!!” “Ăn miễn phí?”
“Đúng rồi.”
“Nhưng mà tôi thấy hình như là đi tìm đứa con đầu thai.”
Đào Phong: “Không sao đâu, nhiều người đến đó chỉ để ăn ké thôi. Bà đến rồi sẽ có người phụ trách hỏi bà, lúc đó bà cứ nói thật là mình tới ăn ké, họ sẽ không nói gì đâu, chính tôi cũng nói vậy mà.”
“Vậy tôi đi ngay! Cảm ơn ông nhiều nhé, bạn cũ!” Đào Phong cứ chờ đợi.
Hơn 10 giờ tối người bạn xuất phát, 11h30 cậu ta nhắn tin báo đã đến nơi, còn gửi cả ảnh cho hắn.
Sau đó thì không trả lời tin nhắn nữa. (P6)
Đến hơn hai giờ, hắn mới nhận được tin nhắn hồi âm.
“Họ tốt bụng thật đấy, tôi nói là nghe nói ở đây có bữa trưa miễn phí nên muốn
đến ăn ké, họ thật sự cho tôi vào thậm chí còn có một cô tốt bụng cực đến nói chuyện với tôi, còn bảo ví dù sau này hết tiền có thể đến đây ăn. Đến khi ra về tôi mới biết cô đó chính là CEO của công ty ô tô Họ Tiền...”
Kể từ đó Đào Phong hiểu ra.
Hắn lại tìm kiếm những tin tức năm đó, không có… không có lấy một tin nào nói về con trai, chỉ nói về đứa trẻ.
Rõ ràng chuyển kiếp thì tới giới tính cũng có thể thay đổi, song gia đình họ Tiền lại không nghĩ như vậy, giống như ban đầu mọi người đã mặc định là thế.
Đào Phong bắt đầu chú ý đến người đã gửi tin nhắn riêng cho mình. Người đó...
Hoặc là thân nhân hoặc là người điều tra vụ án. Hoặc chính là hung thủ.
Người đó lại gửi tin nhắn cho hắn. “Biết mình ngu ngốc rồi chứ?”
Ban đầu hắn định bám chặt lấy gia đình họ Tiền dù là chửi bới họ để thu hút lượt vieω, về sau kiếm tiền từ đó.
Nhưng bây giờ xem ra không được rồi, một khi gia đình họ Tiền nói rõ mọi chuyện, hắn sẽ bị thất thế.
Hắn lại một lần nữa chú ý đến tài khoản đó.
Trước tiên hắn chụp màn hình lại tất cả nội dung trên trang cá nhân của đối phương, đoạn trả lời: “Bạn là hung thủ phải không?”
“Bạn nên kìm chế ham muốn khoe khoang của mình thì hơn.”
Đối phương không trả lời, vài phút sau, hắn thấy đối phương đã xóa tài khoản. Hắn đoán đúng rồi.
Có vẻ như hung thủ cũng không giỏi giang như trên mạng đồn, thậm chí còn không kìm chế được ham muốn khoe khoang.
(P7)
- --
Thầy giáo Triệu ngồi xem những người trên mạng chạy lung tung như những con ruồi không đầu, đưa ra đủ loại phỏng đoán về vụ án năm xưa, có đúng có sai.
Gã biết tất cả mọi chuyện nhưng xưa nay gã không lên tiếng. Gã hưởng thụ cảm giác chỉ mình gã biết bí mật.
Mỗi tội bắt đầu từ chiều nay gã nhận được một tin nhắn từ người xa lạ. “Bạn là hung thủ phải không?”
“Chứ sao bạn lại biết con của nhà họ Tiền là con gái?”
Thầy Triệu nhíu mày, hai tin nhắn này tiết lộ rất nhiều thông tin. Gã vội vàng lên mạng tìm kiếm xem chuyện gì xảy ra.
Quả nhiên có người đang vạch trần.
[Tôi đã tìm thấy hung thủ năm đó! Có bằng chứng xác thực!]
“Nguyên nhân là một người bạn của tôi nói cậu ấy nghi ngờ mình đã đầu thai, mọi người đừng cười cậu ấy nhé, ai cũng từng có những ảo tưởng như vậy. Cậu ấy đã đi thử, thật ra cũng là để mở mang tầm mắt, kết quả là đến nơi mới phát hiện ra người nhà họ Tiền hoàn toàn không đối xử chân thành với cả bọn, chỉ gặp một người đại diện của họ, không hỏi thêm gì cả đã bảo cả bọn về.”
“Bạn tôi kể lại với tôi. Tôi cảm thấy bất bình giùm nên đã đăng hai ba câu hỏi trên mạng, rồi tài khoản kia bắt đầu cãi nhau với tôi.”
“Cãi nhau rồi, đối phương nói ngay nếu bạn tôi muốn thành công thì có lẽ phải chuyển giới thành con gái.”
“Lúc đó tôi cảm thấy không ổn bèn kể lại chuyện này cho bạn tôi, bạn tôi bảo một bạn nữ cùng lớp đi thử.”
“Vậy mà lần này bạn nữ của cậu ấy gặp được người nhà họ Tiền, còn được hỏi hai câu là bao nhiêu tuổi và có mơ thấy gì không.”
“Bạn tôi suy nghĩ một lúc cảm thấy không ổn, lại nghĩ đến những lời cãi nhau
trước đó, quá rõ ràng con của nhà họ Tiền là con gái chứ không phải con trai.”
“Mọi người đều mặc định là con trai, nghĩ rằng con trai đã đầu thai vẫn là con trai.”
“Nhưng sao người này biết? Tôi đã vào trang cá nhân của gã, không có nhiều thông tin nhưng tôi tìm thấy một bức ảnh văn phòng, có thể nhìn ra chữ ‘trường Trung học Bình Thành".”
“Tôi tìm kiếm tiếp thì gã đã xóa tài khoản, may mà tôi chụp màn hình kịp.”
“Giả mà gã là người thân bạn bè của gia đình họ Tiền hoặc người điều tra vụ án, đã biết được thông tin này thì tại sao lại xóa tài khoản?”
“Nếu không phải, vậy gã biết giới tính thật của đứa trẻ từ đâu?” Thầy giáo Triệu nhíu mày đọc hết bài viết.
Gã thật sự thích thú khi nhìn những thằng hề này nhảy nhót lung tung, bày ra bộ dáng tiện tay tìm kiếm được tí manh mối vụn vặt rồi tự cho mình đã khám phá ra sự thật.
Nhưng gã chưa trả lời người này, không cãi nhau với người này, gã không có tài khoản đó, tuy nhiên những thứ trên tài khoản đó thật sự là những gì gã đã đăng trên trang cá nhân.
Có người đang mạo danh gã.