Lý Tầm vẫn chưa thể vượt qua được sự thật mẹ mình sắp phải vào tù.
Đặc biệt là trong thời gian tạm giam, gia đình không được phép thăm viếng.
Lý Tầm đã tìm hiểu, phải đợi đến khi mẹ chuyển đến trại giam mới có cơ hội thăm viếng.
Ban đầu cô cho rằng ở một mình cũng không sao khốn nỗi trên thực tế cô đã quen với cuộc sống có mẹ.
Lý Tầm không phải là người giấu cảm xúc. Sự suy sụp tinh thần của cô, việc không thể sống thiếu mẹ, đã bị những người xung quanh nhìn thấy trờ trờ.
Trong lớp cô thì không sao, trước giờ quan hệ giữa mọi người không tệ, hiện tại đâu thể nào có chuyện bắt nạt cô.
Nhưng các lớp khác lại có một số học sinh nghịch ngợm tới trêu chọc cô.
“Lý Tầm, mẹ mày đi tù rồi thì sau này chắc không thi công chức được đâu nhỉ?”
Mới đầu chỉ là những câu nói bông phèn, tuy nhiên thấy cô không phản ứng, trò đùa bằng lời nói này leo thang thành bắt nạt bằng lời nói.
Lý Tầm thật sự không muốn chơi trò “chống lại chủ nghĩa bá quyền”* với những học sinh cấp ba. Với những kinh nghiệm của mình, với cách cô hiểu về con người, cô mới dùng một lần đã hối hận cùng cực.
*bá quyền (Hegemony): sự lãnh đạo hay sự thống trị của một cường quốc đối với một nhóm các quốc gia khác.
Lần ấy cô đã đánh giá thấp đối thủ và trạng thái tâm lý của đối phương, sao cô biết được cái tên PUA lại có sức chịu đựng tâm lý yếu kém bằng này, kết quả cho chuyện đó chính là cô suýt bị đuổi học.
(P1)
Hiện tại cô chỉ muốn cái đám này ngậm miệng.
Nhưng bọn nó không những không im lặng mà còn muốn đưa tay sờ mặt cô.
Lý Tầm đang định phản kháng thì có người kéo cô lại. Là một vài bạn cùng lớp cô.
“Chị Tầm!” Đối phương kéo cô ra sau lưng, hai tay chống mạnh, chỉ vào nhóm người kia và nói, “Tụi bây tính làm gì?”
Nhóm người kia thấy vậy thì tự giác bẽ mặt, cứ vậy rút lui.
Lý Tầm nhìn những bạn cùng lớp, thở dài nói: “Các cậu không nên giúp tớ, đoán chừng cái bọn kia sẽ ghi thù các cậu.”
Trường Trung học Bình Thành quản lý nghiêm cực, mâu thuẫn giữa học sinh luôn tồn tại.
“Cứ mặc kệ tụi nó, dù sao chúng mình cũng ở cùng phòng ngủ, cùng làm việc với nhau, cóc sợ tụi nó.”
Lý Tầm nhìn các bạn, thấy mấy cô gái đều lo lắng cho mình.
Lần đầu tiên Lý Tầm có cảm giác chân thật đối với nhóm học sinh cấp ba này.
Sự việc lần ấy như một hành động phá băng, cả bọn quay về lớp kể lại mọi chuyện, cả lớp đều im phăng phắt.
Cuối cùng có người thốt lên một câu: “Lý Tầm hết cách rồi, đó là mẹ cậu ấy mà, ví dù mẹ làm chuyện như vậy thì mình cũng y thế.”
Từ đó cả lớp đã có một hành động tập thể, mọi người đều chú ý đến Lý Tầm, không để cho các bạn lớp khác bắt nạt.
- --
Ở một bên khác, cuộc sống của thầy Triệu càng trở nên khó khăn hơn.
Một mặt là do sức khỏe của gã đã ở tuổi trung niên nên thể chất bắt đầu suy giảm. Trong thời gian bị giam giữ, gã dựa vào sự sụp đổ lo nghĩ đớn đau của Lý Ngọc Quế mới hoàn toàn không thấy sức khỏe có vấn đề.
Bây giờ gã trở về, các vấn đề mới bùng phát. Bị giày vò lâu như vậy làm sức đề kháng giảm sút, hôm trở về, chỉ cần hít phải một chút gió lạnh là gã đã cảm cúm. Vốn đã hoa mắt chóng mặt, cơ thể khó chịu, nay gã lại còn phải đối mặt với những lời chỉ trích của một đám người trên mạng.
(P2)
Thầy giáo Triệu thức trắng cả đêm, đọc hết sự tình trên mạng một lần. Là ai?
Lý Tầm?
Gã hỏi lớp trưởng về tình hình hiện tại của Lý Tầm.
Lớp trưởng nói với gã – một người đang bị bệnh mà còn bị chính mẹ của Lý Tầm nhốt:
“Thầy chủ nhiệm yên tâm đi, cậu ấy không sao đâu ạ. Cả lớp chúng em đoàn kết lắm, mỗi ba năm người thay phiên nhau quan tâm đến bạn ấy, không để cho các bạn lớp khác bắt nạt đâu.”
Ngọn lửa giận dữ trong lòng thầy giáo Triệu bùng lên!
Ba người năm người bọn bây không có việc gì làm à, bảo vệ nó làm gì? Cả thảy đều không như gã nghĩ.
Trước đây, thầy giáo Triệu chỉ thấy được bản chất xấu xa của những học sinh cấp ba dưới áp lực, chỉ cần chỉ dẫn một chút những ác ý là nó sẽ bùng phát không cách gì kiểm soát.
Gã không ngờ được khi đối mặt với những tình huống như vậy, tụi nó lại bùng nổ ra cơn thủy triều thiện ý.
Đây là điều mà một người như gã không thể hiểu nổi.
Bản chất biến thái của gã khiến gã không có suy nghĩ bình thường, đương nhiên không biết đối với những người bình thường, ai cũng muốn trở thành người tốt nếu được lựa chọn.
Lần này Lý Tầm khổ sở tột cùng, sự chân thành trong quá khứ đã giúp cô bởi vậy từ lúc bắt đầu sự bình yên đã nghiêng về hướng có thiện ý.
Trong lớp có nhiều bạn mang đến cho cô bữa sáng, đặt trên bàn học của cô.
Cảm giác “bạn làm việc tốt tớ cũng làm việc tốt” này khiến mối quan hệ giữa những người bạn vốn không thân thiết là bao trở nên khăng khít hơn.
Mà lý do cho mối quan hệ của họ trở nên tốt đẹp hơn là vì đã giúp đỡ Lý Tầm, thành thử đối với cô, ai nấy càng thêm phần sắn lòng giúp đỡ.
Đây toàn là những cảm xúc mà thầy Triệu không hiểu, gã cảm thấy như thời thế đã đổi thay.
Thậm chí học sinh của gã vẫn khuyên gã nên an ủi Lý Tầm. Cứ như thể toàn bộ lớp học của gã đã được thanh lọc.
(P3)
- --
Những phóng viên giải trí trước đây còn có chỗ giới hạn, tuy nhiên lần này thì khác, mục đích chính của họ là thu hút lượt xem. Để đạt được điều đó, họ phải kích động cảm xúc.
“Thật trớ trêu, vẫn chưa tìm thấy hài cốt của con cái gia đình nạn nhân trong khi con trai của gã đã học tới nghiên cứu sinh rồi. Tôi không thể tưởng tượng được mấy gia đình nạn nhân kia sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy con trai gã.”
“Giả dụ tôi là người nhà nạn nhân, dù phải bỏ mạng tôi cũng muốn lôi hắn và con trai hắn đi.”
Dưới sự kích động của người này, cơn phẫn nộ lan rộng trong một nhóm người. Rất nhanh số điện thoại của thầy Triệu bị tiết lộ.
Gã bắt đầu nhận được những tin nhắn chửi rủa. “Đi chết đi.”
“Mày chết không yên đâu!”
“Mày là giòi bọ lợi dụng cái chết của trẻ con để nổi tiếng.”
…
...
Thầy Triệu nhìn những tin nhắn ấy, không rõ rốt cuộc chuyện này có dắt dây gì đến họ?
Trong thời đại này, những người thường xuyên lướt mạng hầu hết đều lớn lên cùng những câu chuyện võ hiệp. Khoe tài giúp yếu, bảo vệ công lý, hầu như là giai đoạn tưởng tượng ai cũng từng trải qua.
Ngặt một nỗi lúc thật sự bước vào xã hội người ta mới nhận ra rằng trong hầu hết các trường hợp, chính bản thân mình mới là kẻ yếu cần được giúp đỡ.
Và bây giờ kẻ sát nhân hàng loạt, cái ác thuần túy, đã bị phơi bày trước mắt mọi người.
Không ai thấy sợ hãi, ai nấy đều đổ dồn sự chú ý vào gã, thỏa sức trút bỏ những nỗi đau mà họ đã phải chịu đựng khi bị áp bức, đồng thời từ đó tìm thấy niềm vui trong việc bảo vệ công lý.
Thầy Triệu nhìn những dòng tin nhắn, một cơn tức giận đã lâu không xuất hiện trào lên từ đáy lòng, dồn thẳng lên huyệt Thái Dương.
Gã nào có sợ bị người ta chửi bới thế này, điều gã không thể chấp nhận là mình bị đặt vào thế yếu.
Có ai đó đang tính kế gã, từng bước một.
Kể từ cái gọi là chuyện kiếp trước kiếp này, gã đã bị gài bẫy. Tất cả những điều này không thể là trùng hợp.
Đến cùng là ai?
Có ai đó đã triệt để phá hủy đi cảm giác vượt trội toàn bộn của gã trong quá khứ, biến gã thành một cái thùng rác để đám cư dân mạng trút giận.
Gã nhìn những người này cùng nhau ào ào kéo đến, cùng trút hết nỗi uất ức rồi lại âm thầm tản đi, đoạn họ tìm thấy bạn đồng hành, thu được niềm vui sướng từ hành động chửi bới gã.
Gã là người cực kỳ thù dai.
Nhưng vào lúc này, thậm chí gã còn không biết phải trả thù ai.
………..