Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Là Gã - Hỉ Hà Sơn

Chương 38




Quách Anh tò mò có thừa về thứ trong đầu Lý Tầm.

Cô ấy cảm thấy Lý Tầm không gì không biết, ai nấy cũng là người mà sao Lý Tầm có thể thông minh ngần này.

Quách Anh ở độ tuổi này vừa tin vào khoa học vừa tin vào những sự kiện tâm linh trên thế giới.

Hồi nhỏ cô ấy đã thấy Lý Tầm giống như một người lớn. Khi bọn cô chỉ biết khóc lóc thì Lý Tầm đã biết nói chuyện với người lớn bằng những lý lẽ đao to búa lớn, không cho chúng móc mắt cả bọn, còn dạy cả bọn cách xin tiền, cách không bị đánh, cách lén giấu đồ, cách nói dối.

Lúc đó đại ca hệt một người lớn!

Ví dù bây giờ Lý Tầm nói với Quách Anh rằng cô là hiện thân của một kiếp người, có ký ức của vài kiếp trước, thì Quách Anh sẽ bừng tỉnh ra ngay, cảm thấy đáng tin cực.

Tuy nhiên, Lý Tầm chỉ nói: “Nếu đó là chuyện tâm linh thì tốt rồi.”

Giọng điệu của cô không buồn bã, cũng không có hận thù, chực như cô đang nói về một điều mà chính bản thân cô còn không tỏ.

Quách Anh cảm nhận được sự khác thường nơi cô nên cũng thôi hỏi nữa. Lúc đó có một số phóng viên đến.

Một đám đông nườm nượp.

Gia đình nạn nhân bắt đầu lặp lại những lời đã nói trước đó một lần.

Cuối cùng, họ khóc lóc kể về những gieo neo trong suốt thời gian qua, hy vọng kẻ thủ ác sẽ bị bắt, hy vọng đứa con có thể yên nghỉ.

Lý Tầm không nhìn họ nữa, hầu như tất cả mọi người đều vây quanh gia đình nạn nhân và các phóng viên, trái lại nơi đặt linh cữu trở nên trống trải.

(P1)

Lý Tầm đi vào trong chỗ có linh cữu, tiếng nói từ phía đó vẫn vọng lại, hệt như trong tai Lý Tầm lại nghe thấy những lời mà họ đã nói trước mặt cảnh sát năm đó...

“Chúng tôi làm sao ngờ được lại xảy ra chuyện như vậy! Tên đáng giết bằng ngàn dao ấy, Miêu Miêu còn nhỏ cỡ này, sao tôi có thể ăn nói với cha mẹ con bé đây!”

Họ bắt đầu nói về nguyên nhân của vụ việc.

Chạng vạng tối, ông bà đưa cháu gái đi chơi, đứa trẻ với tính tình tinh nghịch nằng nặc đòi mua một con vịt biết đi, ông bà tiếc tiền nên không mua.

Đứa trẻ khóc lóc suốt đường, ông bà hết cách đành phải quay lại mua, mỗi tội người ta đã dẹp quầy không mua được. Tuy nhiên đứa trẻ không hiểu, nằm lăn ra đường không chịu đi, nhất định phải mua con vịt đó.

Ông bà tức giận, hù dọa cô bé tức thì: “Lát nữa sát nhân Bóng Bay Đỏ sẽ đến bắt con! Nếu con không đi thì ông ta sẽ bắt con đi.”

Hai người nói qua lại, bổ sung toàn bộ câu chuyện trước mặt cảnh sát. “Chúng tôi chỉ hù dọa đứa trẻ một chút thôi.”

Lúc kia xung quanh không có ai cả, họ thấy sẽ không có gì nguy hiểm thêm vào đó đứa trẻ không chịu đi trong khi trong nhà còn có một đứa trẻ nữa. Họ lo lắng tới mức hết cách, đành đi thêm về trước đôi bước, hù đứa trẻ.

“Chúng tôi vừa quay đầu lại thì không thấy con bé đâu.” Ông nội của đứa trẻ cực kỳ hối hận.

Cảnh sát không biết nói gì. Sau vụ án giết người hàng loạt Bóng Bay Đỏ, khi đưa con đi chơi ở nơi công cộng các bậc phụ huynh ở Bình Thành đều không

dám la mắng, cũng không dám để con khóc rống, sợ gặp phải kẻ giết người biến thái ẩn náu trong đám đông.

Sao lại có những bậc phụ huynh để đứa trẻ đang khóc ở nơi vắng vẻ như vậy?

Một người cảnh sát khác không nhịn được, nói ra: “Các người chưa bao giờ nghe nói về tên sát nhân Bóng Bay Đỏ à?”

“Chúng tôi nghe nói rồi có điều xung quanh khi đó không có ai, đâu mà ngờ được chứ!”

“Ai mà ngờ được, nếu biết sẽ như vậy, dù có phải ôm tôi cũng sẽ bế cháu về nhà.”

Một người cảnh sát khác muốn nói gì đó nhưng người cảnh sát kia đã kéo cô ấy lại.

Đừng trách móc bậc phụ huynh, vốn dĩ mất con đã đủ đau khổ, trước đây từng có chuyện phụ huynh gặp phải chuyện này không chịu được nỗi đau tinh thần đã tự tử, cả gia đình tan nát.

(P2)

Cha mẹ của đứa trẻ hối hả quay lại, họ khóc lóc lo lắng, còn đánh mắng người lớn tuổi, cảnh sát vội vàng ngăn lại, khuyên nhủ thật nhiều.

“Các anh chị đừng quá lo lắng, chưa chắc đã gặp phải kẻ sát nhân hàng loạt, có thể là bị ai đó ôm đi cũng nên. Chúng tôi sẽ điều tra hết sức, vừa có tin tức là thông báo cho mọi người lập tức.”

Cảnh sát không hoàn toàn an ủi người khác, trước đây trong khu vực của họ đã xảy ra một số vụ án như vậy.

Tên sát liên hoàn này đã gieo rắc bóng tối lên toàn thành phố, mỗi khi có trẻ em mất tích, phản ứng đầu tiên của mọi người là đứa trẻ bị tên sát nhân hàng loạt bắt cóc, lập tức báo cảnh sát, nhưng hầu hết đều không phải.

Cũng chính vì tên thủ ác này mà bình thường khi đi trên đường gặp trẻ em không có người lớn đi cùng, ai nấy sẽ lập tức đưa đến đồn cảnh sát, sợ rằng trẻ em bị những kẻ biến thái nhắm tới, mỗi tháng đều có những trường hợp như vậy.

Nói một cách khác, cũng có thể là gặp phải bọn buôn người, tuy đấy cũng là tình huống tồi tệ tuy nhiên vẫn tốt hơn là gặp phải sát nhân hành hạ trẻ em.

Ông nội của đứa trẻ nghe xong câu này, hỏi: “Vậy làm sao chúng tôi biết là gặp phải tên sát nhân liên hoàn hay bị bọn buôn người bắt cóc?”

Cảnh sát cho hay: “Trong khoảng thời gian này nếu ông bà nhận được vật lạ, bất kể là thư hay gói hàng đột ngột xuất hiện trước cửa nhà thì đừng tự mở ra, hãy báo ngay cho cảnh sát.”

Sau khi bắt cóc trẻ em, trong vòng một tuần tên sát nhân hàng loạt này sẽ gửi đồ cho gia đình nạn nhân. Gã là một kẻ biến thái thích tra tấn cả trẻ em lẫn gia đình chúng.

Tiếp đó cảnh sát luôn mai phục trong khu dân cư, muốn bắt được kẻ có khả năng đến giao gói hàng.

Khốn nỗi mãi vẫn không ai đến. Cho đến bốn ngày sau.

Gia đình nạn nhân đi siêu thị mua rau, lúc đó có cơ man là người, họ nào có để tâm đến chuyện gì xảy ra.

Khi quay về, trong túi đựng cải thìa của họ có thêm một túi nhỏ màu trắng, bên trong có máu.

Vụ án này được xác định do chính tên sát nhân hàng loạt làm ra. (P3)

- --

Người này rất có thể chính là tên sát nhân liên hoàn năm đó.

Tần Lý vào bếp, đun nước nóng cho người ta, trong đầu toàn là chuyện ấy.

Bà là người Bình Thành, cả nước đều biết vụ án giết người hàng loạt năm nào, đương nhiên một người địa phương như bà cũng từng sống dưới bóng tối của gã.

Bà vẫn còn nhớ cảm giác khủng hoảng ấy. Mỗi độ ra ngoài chỉ cần bế Triệu Tĩnh Chính – một đứa trẻ trâu hở một tí là khóc muốn rách cổ họng – bà đều cảm thấy mình và con sẽ bị tên thủ ác đó giết chết.

Mà bây giờ rất có thể người đàn ông bên gối bà năm đó chính là hung thủ, mỗi lần trở về nhà là mỗi lần vừa đi giết người ở ngoài không chừng.

Bà cảm thấy rùng mình.

Đối phương vẫn tỏ ra không biết gì, nói chuyện với bà như bình thường...

“Việc ở tiệm bà đã xong chưa? Thật ra bà không cần phải qua đây, một mình tôi không tới nỗi không tự lo được.”

“Thằng Chính luôn có tính khí như vậy, hai mẹ con bà đừng có giận nhau cách mỗi ngày thế, bà cứ nói chuyện rõ ràng với con.”

Tần Lý nói: “Ông có thể im lặng được không, tôi đang nấu cháo cho ông đây.” “Lâu lắm rồi tôi không được ăn cơm bà nấu.”

Tần Lý: “...”

“Tôi nghe thằng Chính nói lần này hên nhờ có bà, nếu không phải bà nói cho nó về chuyện của Lý Ngọc Quế, có lẽ tôi vẫn còn bị nhốt trong tầng hầm. Từ lúc tôi ra ngoài cứ nhất nhất rơi vào tình huống này, chưa kịp cảm ơn bà.”

Tần Lý đi lấy dao bắt đầu thái đồ, càng thái càng mạnh, bà không hề muốn để ý đến gã.

Triệu Hâm không nhận ra điều bất thường, tính tình Tần Lý vốn dĩ đã không tốt, bình thường quá đỗi.

Gã tiếp tục nói: “Còn chuyện tiền bạc mà thằng Chính nói, bà đừng để bụng. Tôi vẫn chưa đến mức phải lấy tiền của bà để chữa bệnh.”

Bấy giờ Tần Lý không nhịn được nữa, một là bà đang cầm dao trong tay, hai là tay thuận của gã bị thương không thể dùng được nữa, ba là bà đang cầm dao trong tay.

Bà hết chịu nỗi. (P4)

“Ông có thể im lặng được không, có nhiều lời như vậy thì đi nói với con trai ông đi.”

Triệu Hâm lập tức giơ tay đầu hàng: “Tôi không nói nữa, không nói nữa.” Tần Lý thấy gã vào phòng ngủ thì tâm trạng hết sức phức tạp.

Thật chất bà đã nghĩ đến việc báo cảnh sát song bà không có chứng cứ, báo cảnh sát cũng vô dụng. Bà sợ Triệu Hâm phát hiện ra gì đó nên quyết định im lặng.

Trong thâm tâm bà tự an ủi bản thân, bây giờ gã đang bị cả thế giới mạng nhìn hau háu, hơn nữa hiện tại không giống trước đây khi khắp nơi đều có camera, gã sẽ không dám giết người.

Nghĩ như vậy, bà không sợ nữa, giả mà có làm mích lòng thì cứ để mích lòng đi.

Hiện tại bà đang ôm một bụng tức giận.

Trong căn phòng bên trong, Triệu Hâm không hề nổi đóa.

Thật ra Triệu Hâm không hề ghét Tần Lý, khi hai người còn ở bên nhau thời ấy, sự hung dữ và bạo lực của Tần Lý chính là thứ mà gã tìm kiếm trong thâm tâm.

Gã luôn kìm nén bản tính xấu xa bên trong nội tâm mình, khiến bản thân thể hiện ra vẻ ngoài điềm tĩnh và tốt bụng. Thực tế gã cần một người như Tần Lý để giúp gã giải quyết những việc mà gã không buồn làm trong cuộc sống.

Sau này khi ly hôn với Tần Lý, gã không cảm thấy tiếc nuối.

Bởi vì lúc đó gã đang đắm chìm vào việc giết người, sự tồn tại của Tần Lý đã biến thành trở ngại.

Gã nhớ có một lần vừa giết người xong, Tần Lý bắt đầu gọi điện điên cuồng, gã chỉ có thể tháo găng tay ra nghe điện thoại...

“ANH KHÔNG Ở TRƯỜNG! TÔI ĐÃ HỎI ĐỒNG NGHIỆP CỦA ANH RỒI, BÂY GIỜ ANH KHÔNG Ở TRƯỜNG, ANH ĐANG Ở ĐÂU? MAU CÚT VỀ ĐÂY MAU CHO TÔI!”

“TÔI MẶC KỆ ANH ĐANG ĐẾN NHÀ HỌC SINH NÀO HỎI THĂM GIA ĐÌNH HAY GIÚP HỌC SINH NÀO GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ! ANH MAU CHẠY VỀ ĐÂY NGAY! GIẢI QUYẾT CHUYỆN CỦA THẰNG CON KHỐN KIẾP NÀY ĐI! TÔI SẮP PHÁT ĐIÊN RỒI, NẾU ANH KHÔNG TRỞ VỀ NỮA TÔI SẼ ÔM ĐÓ CÙNG NHẢY LẦU!”

(P5)

Bên kia, gã có thể nghe thấy tiếng khóc thét của con trai mình và còn có giọng

nói của một người đàn ông khác: “Cha mẹ như thế nào thì con cái thế đấy, tôi thấy con trai anh không có vấn đề gì, là người phụ nữ này có vấn đề!”

Gã đặt điện thoại sang một bên, bật loa ngoài, đoạn đeo găng tay vào, nhét xác chết vào một thùng sắt.

Bên kia đầu kia điện thoại lại truyền đến tiếng khóc xé họng của con trai gã.

“Tôi không muốn nói chuyện với mụ đàn bà độc ác này nữa, kẻo người ta nói tôi là đàn ông bắt nạt mẹ con đơn côi, chồng của cô đâu? Để anh ta nói chuyện với tôi!”

Đoạn, vợ lại bắt đầu gào lên với gã: “RỐT CUỘC ANH CÓ VỀ KHÔNG? NẾU KHÔNG VỀ CỨ ĐỂ HỌ GIẾT CHẾT QUÁCH CON TRAI ANH ĐI, HOẶC LÀ TÔI SẼ BẾ ĐỨA CON ÔN DỊCH NÀY NHẢY XUỐNG TỪ ĐÂY, NHƯ VẬY MỌI NGƯỜI ĐỀU HÀI LÒNG!”

Gã đành vừa đổ xi măng vào thùng vừa xin lỗi người đàn ông bên kia điện thoại: “Xin lỗi, con tôi đã làm phiền các anh rồi, tôi sẽ quay lại tức thì. Các anh giúp tôi trông chừng vợ tôi với, đừng để cô ấy làm chuyện dại dột.”

Người đàn ông bên kia thở phào: “Anh bạn, tôi cũng là người có lý lẽ. Chuyện là thế này, con trai tôi và con trai anh học cùng cái nhà trẻ, hôm nay chúng nó tranh nhau quả táo, con trai anh đã đẩy con trai tôi ngã xuống đất chỉ vì muốn giành táo của con trai tôi, còn nói sẽ dùng dao nhỏ rạch mặt con trai tôi. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nên muốn bàn bạc với phụ huynh mấy anh.”

Gã nhìn xi măng dần dà đổ ngập, trong căn hầm mờ tối chỉ có nơi gã đứng là có ánh sáng. Gã cho hay: “Do chúng tôi đã không giáo dục con cái tốt, tôi xin lỗi anh trước, đợi tới khi về nhà tôi sẽ để con trai mình xin lỗi con trai anh.”

Người đàn ông bên kia nói một cách rộng lượng ngay tức thì: “Tôi cũng chỉ muốn một lời giải thích thôi, không có gì to tát. Đều là những người có con cái cả nên thông cảm cho nhau, rảnh rỗi chúng ta cùng nhau đi uống rượu.”

“Được chứ, đến lúc đó tôi mời anh uống rượu.”

Xi măng chậm chạp bao phủ xác chết, gã đậy nắp kín, hẹn người đàn ông bên kia điện thoại thời gian đi uống rượu, rồi mới ra khỏi căn hầm.

Gã cởi áo mưa, thay quần áo, rửa mặt, gội đầu, tiếp đó mới về nhà. Khi gã mở cửa ra.

Vợ đang xụ mặt ngồi trên ghế so|a, con trai quỳ trên mặt đất. Thấy gã, con trai lập tức chạy đến, bắt đầu khóc lóc kể lể. “Ba ơi...”

(P6)

Triệu Hâm bắt đầu an ủi con trai rồi đưa bữa tối mình mang về cho vợ, chủ động xin lỗi: “Hôm nay là lỗi của ba, nhà của một học sinh ba gặp chuyện, ba là giáo viên chủ nhiệm không thể mặc kệ.”

“Ba mua cho con vịt quay đây.”

Tần Lý không nói gì, cũng không ăn con vịt quay mà gã mang về, cứ vậy đi thẳng vào phòng, không lâu sau gã nghe thấy tiếng vợ mình khóc trong phòng.

Đêm đó Triệu Hâm đi ngủ mà cứ mãi thấy mình quên mất điều gì đó nhưng lại không nhớ ra là đã quên gì.

Đến nửa đêm, gã đột nhiên tỉnh giấc, đầu óc lập tức tỉnh táo hẳn.

Vì cuộc điện thoại của Tần Lý đã phá vỡ tiết tấu của gã, lúc đó gã đã xử lý xác chết ngay lập tức mà quên mất món quà đã chuẩn bị cho gia đình nạn nhân.

Gã gấp gáp rời giường, lại rời khỏi nhà.

Chạy đến căn cứ bí mật của mình, xuống tầng hầm. Mở nắp ra.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tuy nhiên khi nhìn thấy xi măng đã khô cứng, gã vẫn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Đành vậy, chỉ có thể như thế thôi. Gã đậy nắp, quay thẳng về nhà.

Mỗi tội việc này đã phá vỡ kế hoạch của gã, dù là chuyện nhỏ vẫn khiến gã cảm thấy khó chịu như cũ.

Cũng chính vì chuyện này mà gã quyết định chấm dứt cuộc sống hôn nhân.

Kế hoạch mới của gã là khiến Tần Lý tử vong ngoài ý muốn. Tử vong ngoài ý muốn cũng cần thời gian lên kế hoạch, song điều gã không ngờ tới là Tần Lý lại là người đầu tiên đề nghị ly hôn.

Thôi được, tôi tha cho các người cũng là tha cho chính mình.

Tần Lý chưa từng nói mình không lớn lên trong một gia đình bình thường, bà khao khát tình yêu, khao khát hôn nhân, khao khát có một đứa con, chẳng qua chỉ là để bù đắp những thiếu hụt trong gia đình ban sơ của mình.

(P7)

Để rồi giờ đây cuối cùng bà nhận ra điều đó thật vô nghĩa, ngược lại vì tính khí nóng nảy của mình, bà đã khiến cả hai cha con cùng chịu tra tấn.

Bà quyết định buông tha cho mọi người.

Con trai ở với Triệu Hâm, gã dễ tính tính tình tốt lại yêu thương con cái, không so đo nó có yêu mình hay không, điều đó tốt cho con trai.

Hai người ly hôn, Tần Lý ra đi tay trắng, không đòi hỏi gì, cũng coi như là bù đắp cho con trai.

Sau khi Tần Lý đề nghị ly hôn, mọi người xung quanh càng thêm đồng cảm và tôn trọng thầy giáo Triệu. Thêm vào đó con trai của gã càng thêm ngoan ngoãn biết điều hơn vì hận Tần Lý, thế là gã buông tha cho Tần Lý.

Trong suốt ngần ấy năm, ấn tượng của Triệu Hâm về Tần Lý chưa bao giờ thay đổi, đó chỉ là một người phụ nữ nóng tính và không có đầu óc.

Gã chưa từng nghĩ rằng Tần Lý cũng một mực thay đổi và tiến bộ, điều Triệu Hâm thấy vẫn chỉ là một người phụ nữ trung niên giậm chân nổi điên vì con trai.

Triệu Hâm không để ý đến Tần Lý trong phòng bếp, thậm chí gã còn chẳng phát hiện ra Tần Lý đã nghi ngờ mình.

Gã ngồi trong phòng làm việc xem trực tiếp lễ tang của nạn nhân trên mạng. Bức ảnh đen trắng ở trung tâm tang lễ là cô bé.

Triệu Hâm không có nhiều ấn tượng, không ấn tượng cũng bình thường. Trước hết là thời gian đã quá lâu, kế đó là gã đã giết bảy người, làm sao có thể nhớ rõ hình dạng của tất cả mọi người.

Gã cũng không có thói quen chụp ảnh hoặc quay video, thậm chí còn cho rằng những người giữ lại ảnh chụp quá ngu, chẳng hóa ra cố ý để lại bằng chứng cho người ta hay sao?

Gã nhìn những người thân trong video bắt đầu lên án mình mà không cảm thấy gì cả.

Gã tắt livestream, bắt đầu tìm kiếm thông tin về vụ án này.

Gã có ấn tượng sâu với vụ án đầu tiên nhất bởi lẽ suy cho cùng đó là lần đầu tiên gây án. Gã còn nhớ lúc đó mình đã luống cuống tay chân, thậm chí còn chưa nghĩ đến việc gửi quà cho gia đình nạn nhân, bấy giờ gã đã thấy người đàn ông đó khóc lóc cầu xin mình.

Hắn thật sự đang hối hận.

Gã nghĩ, vậy thì hãy để hắn hối hận nhiều hơn nữa.

Gã không có ấn tượng sâu về vụ án thứ hai lắm, gã nhìn vào ảnh của nạn nhân, không nhớ ra bộ dáng người này.

Vụ án thứ ba là vụ của con nhà họ Tiền, gã có ấn tượng nhiều hơn một mảy do lúc đó truyền thông đưa tin là một bé trai làm gã tưởng đâu mình đã nhầm người. Về sau chú ý được thông tin chính thức đều dùng từ “đứa trẻ”, chỉ có cư dân mạng mới nghĩ đó là bé trai.

Vụ án này kết thúc gã đã dừng lại một thời gian. Vụ án thứ tư...

(P8)

Gã xem lại vụ án thứ tư được cư dân mạng tổng kết, chính là vụ án đang tổ chức tang lễ vào lúc này.

Gã không có một mảy ấn tượng nào. Vụ án thứ năm...

Vụ án thứ sáu...

Hai vụ án này gã cũng không nhớ rõ gì do niềm vui gã nhận được từ chúng đã không còn nhiều.

Mãi cho đến vụ án thứ bảy.

Gã lần giở lần một, không có vấn đề. Bảy vụ án, bảy nạn nhân, bảy thùng sắt.

Nhưng tại sao lại có một thi thể nạn nhân ở bên ngoài? Gã cảm thấy có gì đó không ổn.

Tần Lý đi ra từ phòng bếp, đưa bát cháo đã nấu xong đến cho gã, nói một cách khó chịu: “Tự anh ăn đi, tôi có khách nên về trước.”

Triệu Hâm vẫn đang suy nghĩ về những vụ án này, trên mặt tỏ ra dịu dàng có thừa: “Làm phiền bà rồi.”

Khi Tần Lý đi mất, Triệu Hâm bắt đầu ăn cháo, theo đà nuốt xuống… Một ý nghĩ đột ngột lóe lên trong đầu gã.

Triệu Hâm bỗng nhiên như bị sét đánh.

Làm sao cảnh sát có thể xác định vụ án nào do gã làm?

Bởi vì mỗi vụ án, gã đều gửi đồ cho gia đình nạn nhân trong vòng 7 ngày. Gã không nhớ rõ những người mình đã giết trông ra làm sao.

Nhưng gã nhớ có một lần ngoại lệ.

Có một lần, Tần Lý gọi điện cho gã khiến gã xử lý xác chết quá vội vàng, không kịp để lại bất cứ thứ gì, và lần đó gã cũng không gửi bất kỳ món nào đi.

Theo lý thuyết bên cảnh sát chỉ có sáu vụ án giết người hàng loạt mà gã gây ra, tuy nhiên cảnh sát lại khẳng định là bảy vụ, trùng khớp với số liệu của chính gã, mà bấy lâu gã chưa bao giờ nhận ra vấn đề này.

Triệu Hâm một lần nữa xem xét lại từng vụ án. Bảy vụ giết người, bảy người bị hại.

Gã xem xét kỹ từng vụ một.

Gia đình của mỗi nạn nhân đều nhận được đồ vật, vậy càng chứng tỏ có gì không ổn.

Cuối cùng, gã tập trung vào vụ án mà thi thể nạn nhân đã được tìm thấy, cũng chính là tang lễ cho vụ án đang được phát trực tiếp vào bấy giờ.

Mọi chuyện đã rõ!

Thi thể nạn nhân ấy chính xác là nạn nhân trong vụ án giết người liên hoàn được cơ quan thống kê chính thức năm đó.

Mỗi tội không phải do gã giết.