Trong khoảng thời gian này Lý Tầm liên tục gặp phải đả kích, tâm trạng không tốt, việc tham gia buổi tang lễ này có thể nói là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Cô trở về nhà mình và mẹ, mở tủ quần áo của mình.
Trong chiếc chăn mềm mại có một chiếc hũ tro cốt lặng lẽ nằm đó.
Cô đặt chiếc hũ tro cốt trên tay vào bên trong, hai cái hũ đặt cạnh nhau.
Có lẽ các em ấy đã cùng nhau đến thế giới này như vậy để rồi cuối cùng không một ai lớn lên.
Lý Tầm khó có thể diễn tả được cảm xúc của mình vào giờ khắc này. Chiếc
chăn mềm mại bao phủ hai chị em, cô muốn đợi mọi chuyện kết thúc mới có thời gian để cho bọn họ mồ yên mả đẹp.
Lý Tầm gặp Hòa Hòa trong tổ chức nọ, là người thông minh trong hai chị em, còn đứa đã chết là đứa bé có bệnh thần kinh.
Nhưng đứa con thông minh còn lại này chứng kiến em gái sinh đôi bị chính người thân giết hại thì cũng trở nên ngớ ngẩn.
Có lẽ gia đình họ Đào ban đầu có ý định nuôi nấng đứa còn lại này cho tốt mỗi tội về sau phát hiện ra đứa này cũng trở nên ngớ ngẩn. Khi ấy nơi chôn xác đã biến thành một công viên trẻ em ấy nhưng đứa bé này thường xuyên cào vào mặt đất bằng mấy món đồ bằng nhựa, nói em gái mình đang ở dưới đó, muốn đào em gái lên.
Hên sao không bị người khác nghe thấy, người nhà họ Đào vội vàng bế cô bé về nhà.
Đây chính là một quả bom nổ chậm. Gia đình họ Đào hãi hùng thật sự.
Phải làm sao đây? (P1)
Chúng đã làm một lần rồi nên không dám giết thêm lần nào nữa do như vậy quá rõ ràng.
Thế là nhân lúc về quê, chúng đã bỏ đứa trẻ ở một nhà ga đầy kẻ buôn người nhất.
Lần này chúng đã đạt được mục đích, mới làm lần đầu mà đứa trẻ đã mất tích tức thì, không ai tìm thấy.
Khi Lý Tầm gặp cô bé, cô bé đã bị mù một mắt, bản thân không còn ngu dại như đã từng, hàng ngày đi xin ăn khắp nơi, thường xuyên bị đánh đập vì số tiền xin được không đủ.
Tới khi hai người quen nhau, cô bé lén kể với Lý Tầm:
Em gái mình bị ông nội đạp chết. Em gái muốn khóc vậy là ông nội lại đạp thêm một cái nữa. Bà nội nói sao mãi còn chưa chết và rồi em gái chết ngay. Họ đã chôn em mình, mình muốn moi em ấy lên để rồi sau đó họ ném luôn mình đi.
Hồi đó, Hòa Hòa lớn hơn Lý Tầm một chút, Lý Tầm cần một đứa trẻ với hình thể lớn hơn mình để giúp cô làm việc.
Cô nói cho có: “Chờ tới lúc chúng ta lớn lên sẽ đi tìm họ trả thù.”
Vào lúc ấy cô chỉ nói lấy có, không hề thật lòng. Hồi trước cô chưa nghĩ đến mình sẽ trở thành người như thế nào trong tương lai, có chăng cô chỉ muốn người khác nghe theo sự chỉ huy của mình. Với hình hài nhỏ bé, sự hoảng loạn đối với thế giới khiến cô gấp rút muốn thu phục nhiều người hơn.
Thế là khi cậu ấy nói về cái chết của em gái, cô sẽ an ủi đối phương một cách chính xác; khi người kia ủ ê vì đôi mắt đáng sợ của mình, cô sẽ nói rằng “Như vậy mới tốt, sau này sẽ không ai dám bắt nạt cậu nữa.”
Thời điểm cô nhận thấy người kia xem mình như em gái, cô sẽ lén chừa phần cơm tối của mình cho người kia ăn rồi gọi người kia là chị.
Có vẻ như cô biết cách thu phục lòng người một cách bẩm sinh.
Lúc hai đứa bị Lý Ngọc Quế đuổi theo cho tiền, cô nhìn thấy ánh mắt của người kia bèn thốt lên: “Nếu chúng ta là con gái của bà ấy thì tốt biết mấy, chắc chắn bà ấy sẽ đối xử với chúng ta tốt vô ngần.”
(P2)
Thế giới thật kỳ diệu, cuối cùng những lời nói dối bừa của cô hồi nhỏ đã trở thành sự thật.
Sau này cô thật sự trở thành con gái của Lý Ngọc Quế và cũng thật sự đang trả thù cho hai chị em.
Lý Tầm cảm thấy mình không giỏi giang như Quách Anh nghĩ, cô chỉ biết nhiều chuyện hơn người khác, chỉ biết kéo mọi người vào.
Chứ vẫn có quá nhiều điều ngoài ý muốn.
Mẹ cô không muốn thực hiện kế hoạch tiếp theo, không bàn bạc với cô cứ vậy trực tiếp bắt cóc giáo viên chủ nhiệm.
Ngay tích tắc biết mẹ mình đã bắt cóc thầy chủ nhiệm, Lý Tầm thử kéo mọi chuyện lại mỗi tội cô đã trở thành một phần của toàn bộ sự việc, đồng thời cô đã
nếm trái đắng của việc mất kiểm soát nỗi lòng mình.
Cô tận lực kiểm soát cảm xúc của mình, ráng sức để không bị ảnh hưởng, cô đứng ngoài cuộc quan sát tất cả mọi người.
Một số người biết mình đã bị cuốn vào ván cờ, ra sức giãy giụa.
Một số người không biết mình đã bị cuốn vào ván cờ, hãy còn chui về chỗ sâu.
- --
Đại học Bình Thành, Tham vấn viên Lý Bình gặp phải một vấn đề nan giải. Vấn đề đó có mang tên Đào Phong.
“Đào Phong trong khoa của cô thế nào rồi? Trong lần kiểm tra gần nhất của trường, cậu ta không đến một lần nào.”
Tham vấn viên tìm Đào Phong tức thì để hỏi rõ nguyên nhân.
Kế hoạch trở thành đứa con chuyển thế của gia đình họ Tiền của Đào Phong lúc trước đã thất bại, số tiền đầu tư ban đầu đã đổ sông đổ biển.
Vì trốn học nên giờ đây hắn cũng gặp áp lực từ trường. Lúc này hắn không dám làm mích lòng Tham vấn viên.
Đào Phong tỏ ra hối lỗi có thừa, bảo sau này sẽ học hành chăm chỉ hơn, học bù lại những tiết đã bỏ lỡ.
“Tôi cũng biết hoàn cảnh gia đình của em. Việc thi vào đại học không dễ dàng, tôi hiểu em muốn kiếm tiền nhưng nếu vì thế mà bỏ bê việc học thì đúng là lẫn lộn đầu đuôi.”
(P3)
“Em biết rồi thưa cô, sau này em sẽ không trốn học nữa.” Đào Phong một lần nữa cam đoan.
Thấy thái độ của hắn nghiêm túc Lý Bình cũng để hắn đi. Cô ta không quản lý sinh viên quá nghiêm khắc, trước tiên sẽ nhắc nhở rồi xem tình hình sau này hắng tính tiếp.
Hiện tại Đào Phong đang bể đầu sứt trán, hắn đã vay hơn 6,000 tệ bằng hình
thức vay tiền trực tuyến mà giờ còn không trả được, đối phương đã đe dọa sẽ đến trường tìm hắn, hắn đành liên tục đảm bảo sẽ trả tiền sớm.
Trái lại tài khoản mà hắn kinh doanh có khá nhiều người theo dõi tuy nhiên lượng tương tác với các quảng cáo của hắn thấp tệ, mỗi lần chỉ kiếm được khoảng hai ba trăm đồng.
Giả mà đăng quá nhiều âu sẽ có người chửi hắn rồi hủy theo dõi.
Hết cách hắn đành nghĩ cách lén chụp ảnh Triệu Hâm – tên sát nhân biến thái huyền thoại – nhằm duy trì độ hot.
Khốn nỗi rất nhanh mọi người cũng không còn hứng thú với việc chụp lén nữa, họ bảo nội dung cứ lặp đi lặp lại, không có gì mới mẻ.
Đào Phong cũng muốn có điều mới mẻ, hắn còn muốn tìm thấy thi thể của các nạn nhân năm đó, nhưng điều này không phải cứ muốn là làm được.
Thỉnh thoảng Đào Phong đi ngang qua các cơ sở của gia đình họ Tiền mà trong lòng vẫn không cam tâm, suy cho cùng họ đâu có người thừa kế, nếu để lại cho hắn đám tài sản lớn ngần này thì tốt biết bao.
Ban đêm hắn lại mở tài khoản của mình, hôm nay thu nhập còn ít hơn, chỉ khoảng một trăm.
Thật chất như vậy đã là tốt lắm rồi, chung quy hắn mới vào nghề không lâu, tới những người khác còn không có thu nhập ở giai đoạn này như hắn.
Giả như có thời gian, chắc chắn hắn có thể phát triển được tài khoản này, tuy nhiên hiện tại hắn không có nhiều thời gian, những người đến đòi nợ thúc giục quá gấp.
Hắn lại mở ứng dụng Wechat của mình.
Gần đây hắn đã tham gia một nhóm, trong đó có những người sáng tạo nội dung video khác, có một người chuyên đăng các video về mèo và chó mà mỗi tháng có thể kiếm được 500 ngàn.
Đó là 500 ngàn, chỉ cần cho đại một ít tiền là đủ trả hết nợ của hắn.
Ví dù ai trong nhóm nhận được quảng cáo lớn thì sẽ lì xì cho mọi người, hắn tham gia nhóm cũng vì để tranh giành những phong bao lì xì đó.
Hôm nay người đó lại lì xì, hắn giật được 66 tệ.
Hắn nhìn lại, tổng cộng 200 tệ chia thành 20 phần, một mình hắn đã nhận được 66 tệ.
(P4)
Vận may của hắn vốn không tệ, có chăng thiếu một chút gì đó.
Đang vui mừng vì may mắn của mình, hắn thấy người đó viết trong nhóm: “Lần này có một khách hàng lớn, một hợp đồng đã trả 200 ngàn tệ.”
Tim Đào Phong thắt lại, lòng ghen tị bóp nghẹt trái tim hắn. Mọi người đều ở trong một nhóm, biết tỏng gốc rễ của nhau.
Thậm chí người này còn không thi đậu vào cấp ba, ban đầu làm công nhân trong nhà máy giày sau đó nắm bắt được thời cơ nhận thưởng của các trang ωeb video, để rồi bây giờ bất kỳ quảng cáo nào cũng có giá như vậy.
Còn hắn, học hành chăm chỉ, vào đại học Bình Thành, là một sinh viên ưu tú, chất lượng video của hắn cũng không hề kém cạnh người kia, mỗi tội hắn chỉ kiếm được hơn một trăm tệ.
Hắn đã nghiên cứu tài khoản của người ta, không có kỹ thuật nội dung gì, thậm chí còn không thú vị bằng tài khoản của hắn, nhưng lại kiếm tiền quá nhanh.
Lý trí của Đào Phong mách bảo hắn rằng là bởi người kia đăng video về mèo và chó, có thể nhận được đủ loại quảng cáo khác nhau, này thì thức ăn cho mèo cho chó, cát vệ sinh mèo, thậm chí cả máy hút bụi, máy lọc không khí cũng có thể.
Trong khi tài khoản của hắn lại chuyên nghiên cứu về các vụ án giết người.
Có thể nhận loại quảng cáo nào? Nước khử trùng? Nước giặt quần áo? Hay thuốc tẩy?
Song hắn vẫn không cam lòng, hắn dùng một tài khoản phụ vào phần bình luận của video người kia, không kiềm chế được để lại một bình luận: “Cứ đăng quảng cáo hoài, tôi vào xem mèo hay là vào xem quảng cáo vậy? Hủy theo dõi.”
Dần dần có nhiều người khác cũng đồng tình với hắn bên dưới, hắn cảm thấy sự khó chịu giảm bớt một mảy.
Sau đó hắn quay lại nhóm.
Lúc này, có người khác lại lì xì.
Một ông chú khác trong nhóm cũng giống hắn thế mà hôm nay lại lì xì trong nhóm.
Hơn nữa còn là một bao lì xì lớn.
“Anh gặp được việc gì thế?” Hắn lập tức nhắn tin riêng cho đối phương. Chưa đợi người kia trả lời, hắn lại hỏi: “Anh nhận được quảng cáo à?” Người kia lập tức trả lời: “Cậu vào trang chủ của tôi xem đi.”
Đào Phong mở trang chủ của người kia, lập tức nhìn thấy hai video ở đầu trang, cả hai video đều có lượt xem cao chót vót.
(P5)
Đây là video quảng cáo.
“Anh tuyên truyền thế nào vậy?”
“Cái này thì không thể nói cho cậu được.”
“Người anh em cứu mạng với, giờ em cần tiền lắm, anh nói một chút cho em biết đi.”
“Gần đây tôi đang nghiên cứu mô hình hoạt động của họ, cậu đoán xem làm gì! Tôi đã tìm ra một cái bug!”
“Ý là sao?”
“Chuyện này cậu đừng nói cho ai biết đấy.” “Em nói cho người khác làm gì?”
“Cách thức giao dịch giữa nền tảng và nhà tài trợ có một lỗ hổng, tôi có một phần mềm có thể tăng lượt xem, cậu có muốn dùng không? Một lần là kiếm được vài chục ngàn tệ.”
Đào Phong động lòng, vài chục ngàn tệ.
“Sẽ không bị phát hiện chứ?”
“Không đâu, không chỉ mình tôi đang dùng mà trong nhóm còn có những người khác cũng đang dùng, chưa ai bị phát hiện cả. Cậu nghĩ mà xem, đều là những công ty lớn, chúng ta lấy một chút tiền quảng cáo như vậy thì họ đâu có để ý.”
Đào Phong kích động khôn cùng tuy nhiên lý trí vẫn kiềm chế hắn.
Người kia lại cho biết: “Nếu cậu dùng thì phải chia cho tôi 10% lợi nhuận làm thù lao.”
Giả mà có dùng âu hắn sẽ không quan tâm đến 10% lợi nhuận đó, phần nhìn xa này hắn vẫn có.
Song đối với thứ ảo như vậy hắn vẫn hơi sợ, ví dù bị bắt thì rắc rối tợn. Đào Phong khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn từ chối.
Ngày hôm sau Đào Phong nhận được điện thoại của mẹ, người đầu dây bên kia cẩn thận hỏi thăm tình hình ở trường, rồi lại hỏi hắn có thiếu tiền không.
(P6)
“Không thiếu.” Hắn khó chịu trong lòng lắm, mẹ hỏi như vậy thì hắn còn trả lời thế nào? Giả như thật sự thương hắn thì cứ chuyển tiền cho hắn thẳng cần gì phải hỏi, giờ nói thế này chẳng qua là muốn bày tỏ ân tình mà không muốn đưa tiền mà thôi.
Trong lòng hắn ức chế một hơi.
Người phụ nữ bên kia bày tỏ: “Tham vấn viên bên con gọi điện cho mẹ nói dạo này con không được khỏe, bảo chúng ta quan tâm con hơn.”
Lại là Tham vấn viên, đám giàu có trong trường thường xuyên nghỉ học vô cớ mà Tham vấn viên có nói gì đâu?
Chẳng qua là khinh thường hắn không có tiền có thế lực, hạng người này khi gặp bọn giàu là quỳ xuống la liếm, vừa xoay đầu cầm được chút quyền lợi lại ra vẻ ta đây với bọn hắn.
Đào Phong cúp máy, lại thấy những người khác trong nhóm khoe ảnh chụp màn hình về tiền lời rồi lại nhìn tới tài khoản của chủ blog mèo chó, bây giờ nhìn lại hắn mới thấy lượt xem của những video đó không bình thường.
Trước đây hắn từng nghĩ dù người kia có thể nhận được nhiều quảng cáo nhưng đâu cách nào kiếm được nhiều tiền bằng này.
Thì ra là thế.
Hắn nhắn tin cho người kia. “Chuyện anh nói là cần làm gì?”
Đào Phong muốn kiếm 10 ngàn để trả nợ rồi tìm cách khác kiếm tiền. Cam đoan cách kiếm tiền ảo này không thể duy trì lâu dài, dễ gặp chuyện.
Hắn chỉ muốn kiếm đủ tiền để trả nợ rồi thôi, sau này tuyệt đối không dùng phương thức này nữa.
Lúc đó hắn hãy còn lý trí.