Từ trước tới nay Đào Phong tự nhận mình là nhân tài IQ cao, hắn chỉ thua thiệt ở mặt gia đình không góp sức.
Trong khi các bạn cùng lớp phải liều sống liều chết mới vào được Đại học Bình Thành, hắn chỉ cần nỗ lực trong năm lớp 12 còn hai năm lớp 10 lớp 11 thì cứ thoải mái chơi bời.
Khi những người khác vẫn chưa nhận ra lợi ích khổng lồ đằng sau việc kiếp trước kiếp này thì hắn đã nhận ra rồi.
Nếu không phải vì điều kiện vật chất hạn chế, hắn tuyệt đối nắm thóp được nhà họ Tiền.
Gia đình hắn gặp chuyện lớn bằng này, cam đoán người khác sẽ hoảng loạn chứ hắn thì không. Hắn đưa ra biện pháp đối phó bằng tốc độ nhanh nhất, đảm bảo gia đình mình không rơi vào cạm bẫy của người khác.
Còn về Triệu Hâm, hắn thấy người này ngu quá. Rõ ràng hiện tại chưa có bằng chứng xác thực, cảnh sát cũng chưa bắt ông ta, tình huống của ông ta là ông ta đang bị cư dân mạng xem như một dấu hiệu để tấn công chứ không phải là con người.
Ví dù khôn khéo hơn ông ta hoàn toàn có thể đứng ra đối mặt. Chỉ cần xuất hiện trước công chúng sẽ có xác suất lớn sẽ đảo ngược được tình hình.
Những điều ấy khiến hắn cảm thấy thế giới đúng là một cái gánh hát rong mà bản thân hắn là một trong số ít những người hiểu rõ quy tắc.
Cái cảm giác lâng lâng này đâm khiến hắn đối xử với Triệu Hâm – một người đàn ông trung niên đang bị mạng xã hội đẩy vào đường cùng – với một thái độ siêu việt hiển nhiên, cho đến khi Triệu Hâm kéo hắn trở lại thực tế.
Ông ta là sát nhân, đã từng giết người bằng thủ đoạn tàn nhẫn. Cuối cùng, Đào Phong bỏ chạy trối chết.
(P1)
Triệu Hâm nhìn theo bóng lưng của hắn, cuối cùng nỗi uất ức đã kìm nén bấy lâu trong lòng cũng tan biến.
Gã có thể hình dung ra những ngày tháng phút giây tiếp theo của người thanh niên này, tên thanh niên trẻ sẽ giãy giụa lựa chọn giữa việc giết người để đổi lấy nửa đời sau giàu sang và giữ vững giới hạn của mình.
Tuy nhiên cảm giác nhẹ nhõm của Triệu Hâm không kéo dài được bao lâu. Khi gã về đến nhà, một mảng màu đỏ lớn đã đập vào mắt.
Cửa nhà gã bị viết chữ “tên sát nhân cút đi”. Họ muốn đuổi gã rời khỏi.
Triệu Hâm mở cửa, ngồi vào bàn làm việc. Gã cố gắng cầm bút nhưng tay vừa đụng vào hãy còn nhói đau.
Trường học đang thúc giục gã dọn nhà.
Gã trả lời: “Tôi hiểu quyết định của nhà trường nhưng tôi cũng có chỗ khó. Bây giờ tay tôi bị thương, đồ đạc trong nhà quá nhiều, không tiện chuyển đi. Nếu các giáo viên khác sợ hãi, tôi có thể tạm thời không ra khỏi cửa, ra ngoài lúc này cũng chẳng ai thuê nhà cho tôi.”
Dọn ra ngoài?
Đây chính là nhà của gã.
Gã không quan tâm đến thông báo của nhà trường, đứng dậy đi cho cá trong nhà bếp ăn.
Những con cá này là cá cảnh, ban đầu chúng được đặt ở phòng khách mỗi tội sau đó cái bệ bị hỏng nên gã chuyển chúng vào phòng bếp, nơi có một đảo bếp khá lớn.
Thức ăn cho cá rơi xuống, những con cá koi béo ị cùng nhau xông tới.
Gã nhìn những con cá đang ăn rồi đưa tay trái ra, bắt lấy một con. Con cá vùng vẫy, gã không thả lại, cứ vậy đặt nó lên đảo bếp.
Con cá rời khỏi nước, vùng vẫy dữ dội. Lúc đầu động tĩnh kịch liệt lắm, cái đuôi đập vào mặt bàn, liên tục nhảy lên.
Bể cá rất cao, nó không thể nhảy trở lại.
Chẳng mấy chốc con cá mất sức sống, chỉ co giật trong biên độ nhỏ. (P2)
Triệu Hâm nhìn hết thảy cảnh tượng mà lần đầu tiên cảm thấy khó chịu. Gã đưa tay ra, thả con cá trở lại bể.
Nhìn con cá trở về trong nước một lần nữa, bấy giờ gã mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Tiếp theo phải làm gì đây?
Triệu Hâm không muốn mãi sống cuộc đời như vậy, gã cần tìm cách làm sáng tỏ mọi chuyện.
Công cụ tốt nhất vẫn nhóm của Lý Tầm.
Gã trở lại phòng làm việc, chuẩn bị lập một kế hoạch.
Cầm bút lên, tay tê rần, gã mới nhớ ra tay mình vẫn đang hồi phục và tập vật lý trị liệu.
Gã đành phải viết bằng tay trái.
Đào Phong nói đúng, giả mà gã có thể làm rõ chuyện này, gã sẽ nhận được sự cảm thông của cả xã hội.
Điểm mấu chốt là...
Bọn chúng dùng xác của một nạn nhân năm đó nhằm chứng thực câu chuyện kiếp trước kiếp này.
Gã chỉ cần chứng minh người bị hại không phải là nạn nhân trong vụ án giết người năm đó. Thay vài đó chính là phụ huynh bắt chước gây án, ắt đủ sức phá
vỡ sự tình kiếp trước kiếp sau.
Muốn chứng minh việc ấy khó tợn, cảnh sát đã khám nghiệm tử thi có nghĩa trên thi thể không còn bằng chứng hữu ích nào. Mà gã cũng không thể đứng ra giải thích mình không làm việc đó với tư cách là hung thủ.
Và đúng lúc đó, Triệu Tĩnh Chính từ ngoài bước vào, vừa vào đã bắt đầu kể về những chuyện vừa xảy ra.
“Ba, cửa nhà mình bị người ta tạt sơn rồi. Làm sao đây?” “Ba, có phải họ có phải đang ép chúng ta chuyển nhà không?”
“Những người này thật rồ dại. Ba, chúng ta phải làm sao đây?”
Triệu Hâm vất vả lắm mới tĩnh trí lại, trần ai lắm mới tìm được chút yên bình, thì tất cả lại bị xáo trộn.
Bản thân gã đang ở trong bếp, bên cạnh có hai con dao phay.
“Con gọi điện cho mẹ, giờ mẹ đang ở Hàng Châu, đúng lúc nhà bà ấy đang trống...”
“Chúng ta không ở không không thế được, tới đó sẽ trả tiền nhà cho bà ấy.” (P3)
Từ nhỏ Triệu Tĩnh Chính đã là một đứa có hiếu, người xung quanh anh ta luôn hoặc vô tình hoặc cố ý nói anh ta hay:
“Ba của cậu tốt ghê, vì cậu mà không lấy vợ nữa.”
“Mẹ anh nhẫn tâm thế, chẳng thèm đến thăm anh một chút.”
“Không đến cũng tốt, với tính khí thô bạo của mẹ cậu, đến chỉ khiến hai ba con bị giày vò thôi.”
Xã hội luôn đặt ra những yêu cầu cao hơn đối với người mẹ trong việc nuôi dạy con cái. Tần Lý đến thăm con trai bao lần là bị người ta chỉ trích bấy nhiêu lần; lại thêm bản thân bà vốn không phải Chúa sắn sàng dâng hiến hết mình, từ nhỏ chưa từng học được kinh nghiệm nuôi dạy con cái từ cha mẹ. Bà sinh con phần nhiều vì hy vọng có người yêu thương mình vô điều kiện, kết quả lại sinh trúng con ma đòi nợ. Mới đầu bà còn cố gắng xây dựng mối quan hệ với con, nhưng
sau đôi lần không thành công, bà đành làm vò đã mẻ không sợ sứt.
Bà tự an ủi mình rằng mình đã làm những gì mà hầu hết các ông cha trên thế giới này đều làm.
Trong hoàn cảnh thế này, Triệu Tĩnh Chính luôn cảm thấy mình nợ cha, đương nhiên cũng cảm thấy mẹ nợ mình.
Anh ta cũng cho rằng Tần Lý nợ cha mình.
Tần Lý vừa đến nơi đã nhận được điện thoại của con trai, bảo trường học yêu cầu họ chuyển đi.
Họ không còn chỗ ở, ví dù bà mặc kệ vậy thì họ sẽ phải ra ở dưới gầm cầu. Trong một thoáng đó, Tần Lý biết phải làm sao?
Bà bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình đã đi, nếu không còn phải ở cùng với họ. “Ba, mẹ bảo chúng ta đến nhà bà ấy ở.”
Triệu Hâm: “Ba không đi. Con đi đi.”
- --
Ở một nơi khác, cuộc sống của Lý Tầm đơn giản cùng cực. Các bạn cùng lớp đang chờ thi đại học. Còn cô, cô đang chờ đợi một chuyện khác phát sinh.
Cô đang hứng chịu áp lực cực lớn và cách cô giải tỏa căng thẳng là chạy bộ.
Mỗi sáng, các bạn cùng trường Trung học Bình Thành khi bước ra khỏi ký túc xá đều có thể nhìn thấy Lý Tầm đang chạy bộ vòng quanh sân trường.
(P4)
Một vòng, hai vòng, ba vòng... Mỗi sáng cô chạy mười vòng.
Thành tích học tập của cô dần trở về, có lẽ là nhờ vận động, trông cả người cô không còn chán chường như trước nữa.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lý Tầm ở trạng thái này vẫn trông dễ nhìn hơn.
Có một ngày cuối tuần, họa hoằn lắm mới có ít bài tập đến vậy, Quách Anh và một vài cô học sinh khác đang bàn bạc:
“Tụi mình đi ăn ngoài đi, thư giãn một chút.” “Được chứ! Lâu rồi mình chưa đi chơi.”
“Vừa hay mình cũng có thể đi dạo đường phố một chút.” Một khi đã nói đến chuyện này, ai nấy hưng phấn hẳn. “Ăn gì đây?”
“Cá dưa chua, em gái mình nói gần trường tụi mình có mở một quán cá dưa chua ngon lắm, nó và bạn nó đã tới ăn thử rồi.” Một bạn cho biết.
“Cái món cá dưa chua ở quán đó đắt cực, mình dùng hết tiền tiêu vặt tháng này rồi, làm sao bây giờ?”
“Mình cũng vậy, tiền tiêu vặt không còn nhiều. Quán đó là nhà hàng đặt riêng, đắt hơn quán ăn bên ngoài nhiều. Hay là mình đi ăn lẩu cá tự chọn? Mỗi người 25 tệ là có thể tự mình nấu nồi lẩu cá đấy.”
“Cá ở đó không tươi.”
Mấy cô gái tụ tập lại, cảm xúc đều suy sụp.
Quách Anh đề nghị: “Tớ có một ý hay, vừa được ăn ngon lại không tốn tiền.” Mọi người lập tức nhìn sang.
“Không phải trên mạng nói nhà họ Tiền đang tìm đứa con đầu thai của họ ư? Cuối tuần tụi mình đi đi, ở đó có nhà hàng tự phục vụ, tụi mình lại vừa đúng độ tuổi, hay là thử đi xem sao.”
“Thật à? Không có yêu cầu gì hết hả? Mình đi đến đó còn phải bắt xe nữa. Giả mà không có gì ăn thì phí tiền cước quá.”
“Để tớ tìm kiếm cái đã.” (P5)
Quách Anh tìm kiếm một lúc, xác nhận vẫn còn có người chia sẻ thông tin này thì lập tức đưa ra câu trả lời khẳng định.
Nghe cô ấy nói vậy, mọi người đều hào hứng có thừa, vừa được ăn ngon lại vừa được xem cảnh sôi nổi, những cô cậu học trò cấp ba ở độ tuổi này luôn bắt lấy
những điều mình cho là thú vị.
Thế là mọi người đều nhìn về phía Lý Tầm. Lý Tầm không có ý kiến gì.
Vì vậy mọi người quyết định đến nhà họ Tiền, mục đích ban đầu của họ chỉ là đi ăn ké một bữa cơn chứ không nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
Không ai trong số những bạn học đó ngờ rằng, khi đi họ chỉ đi ăn ké còn khi về Lý Tầm đã trở thành hóa thân của con nhà người ta.